*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có nói thế nào Phó Nhất Kiệt cũng không chịu đi bệnh viện, Phó Khôn đành phải ngả ghế phó lái ra, cho nó nằm xuống, rồi lấy hai cái áo khoác bọc chặt Phó Nhất Kiệt lại, tăng nhiệt độ sưởi trong xe, lúc lái ngang qua hàng thuốc thì xuống xe vào mua ít thuốc.
Phó Nhất Kiệt hiếm khi ốm, cảm lạnh cũng ít, sức khỏe rất tốt, luôn luôn là chuyện mẹ tự hào nhất, nói là tuy cục cưng nhỏ hồi bé phải chịu khổ ở trại trẻ mồ côi, nhưng sau đó mẹ nuôi được thật tốt, tố chất thân thể phải nói là trâu bò, vứt vào kho lạnh đông nửa ngày cũng không bị chảy nước mũi…
Lúc Phó Khôn chờ trên trạm thu phí đường cao tốc, Phó Khôn đưa tay kéo áo trên người Phó Nhất Kiệt lại, giờ trong lòng cậu đang rất loạn, đau lòng, lo lắng, cũng sợ về tới nhà không có cách nào bàn giao lại với mẹ, mình chạy thật xa đến đón Phó Nhất Kiệt, kết quả lại đón về một Phó Nhất Kiệt đang bị sốt, chắc phải bị mẹ ninh sống lên.
Phó Nhất Kiệt sao đột nhiên lại bị sốt, Phó Khôn cảm thấy mình hẳn là biết được nguyên nhân, Phó Nhất Kiệt sẽ không bởi vì gió mạnh, hay mặc ít hai cái áo mà cảm lạnh phát sốt.
Hôm qua trước khi đi ngủ vẫn còn rất khỏe, sáng dậy lại sốt, chắc là nửa đêm hôm qua lên cơn sốt.
Phó Khôn đột nhiên hối hận vì mình hôm qua dậy mấy chuyến đều không qua nhìn tình hình Phó Nhất Kiệt thế nào.
Cậu thở dài khe khẽ.
“Em không sao.” Phó Nhất Kiệt nghiêng đầu dựa lên ghế ngồi, chắc là nghe thấy tiếng cậu thở dài, mở mắt ra nói một câu.
“Em ngủ một lúc đi.” Phó Khôn lái xe vào đường cao tốc, “Anh lái chậm, không khỏe thì nói với anh.”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt đáp, rồi nhắm hai mắt lại.
Lái chưa được nửa tiếng, điện thoại di động Phó Khôn kêu, có tin nhắn tới.
“Là mẹ à?” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Chắc thế, điện thoại di động trong túi anh.” Phó Khôn nhìn chằm chằm đường, hôm qua cậu ngủ không ngon, dù mình không có cảm giác gì, nhưng trên xe có Phó Nhất Kiệt, cậu vẫn lái rất cẩn thận, “Em lấy ra xem đi, bảo với mẹ là hai ta lên đường cao tốc rồi.”
Phó Nhất Kiệt đưa tay thò vào túi anh lấy điện thoại ra, trên điện thoại di động mang theo nhiệt độ trên người Phó Khôn, vỏ máy kim loại sờ lên rất thích, nhiệt độ như thể lan từ đầu ngón tay lên người nó từng chút một, lại khiến cho nó không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Tin nhắn là mẹ gửi tới, hỏi bọn họ đã lên đường chưa, nói là đã mua nhiều đồ ăn lắm, cùng bố dùng xe đẩy kéo về nhà.
Phó Nhất Kiệt cười, trả lời mẹ đã lên đường cao tốc rồi.
Trả lời xong tin nhắn này, nó tiện tay ấn thoát ra, về tới hộp tin nhắn đến của điện thoại.
Ngay phía dưới tin nhắn này của mẹ, liên tiếp vài tin, đều là một cái tên xa lạ, Lâm Nguyên Nguyên.
Phó Nhất Kiệt cầm điện thoại hơi do dự, nhấn mở.
Vậy lúc nào anh về, mệt chết đi được rồi.
Phó Nhất Kiệt cắn môi, lại mở ra một tin nữa.
Cái váy lần trước anh khen đẹp ấy, em mua rồi, nhưng mà eo chật quá mặc khó chịu thật, làm sao bây giờ.
Hôm nay làm trứng cuộn rau* quá là thành công luôn, mai mang cho anh một cái!
Phó Nhất Kiệt lập tức có cảm giác buồn phiền không nói rõ được, nó ném điện thoại ra ghế sau, đạp một cái lên ngăn kéo phía trước: “Dừng xe!”
“Sao thế?” Phó Khôn nhanh chóng nhìn gương chiếu hậu, chậm rãi lái xe vào ven đường, dừng ở chỗ dừng xe khẩn cấp.
Phó Nhất Kiệt không nói gì, mở cửa nhảy xuống xe, ôm lấy vòng bảo hộ ven đường bắt đầu nôn, cảm giác khó chịu trong lồng ngực khiến nó nôn cũng chẳng hề thoải mái hơn.
“A——“ Nó gào lên một tiếng, rồi đạp mạnh lên vòng bảo hộ.
Phó Khôn cầm bình nước, đưa tới bên tay nó: “Đừng uống nước nguội, trên xe có nước ấm.”
Phó Nhất Kiệt vặn nắp bình ra, súc miệng mấy cái, rồi như thể dỗi hờn đổ cả bình nước vào miệng, ném cái bình xuống đất, giẫm bẹp một cái.
“Đã bảo em đừng có uống!” Phó Khôn nhíu mày.
“Em cứ uống đấy thì sao?” Phó Nhất Kiệt nhìn anh.
“Em còn đang bị sốt đấy.”
“Em thích thế đấy.”
Phó Khôn cắn răng, nhìn chằm chằm nó: “Em lên cơn gì đấy?”
“Không cần anh lo.” Phó Nhất Kiệt đốp lại một câu.
“Rồi, anh không lo.” Phó Khôn không hiểu nổi, cũng bắt đầu nổi giận, cậu quay người đi về phía xe, “Lên xe đi.”
Phó Nhất Kiệt không nói gì nữa, cũng đi về phía xe.
Phó Khôn đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu lại nhìn nó, rồi vòng tới cửa sau xe, cầm điện thoại mình từ ghế sau ra, ấn mấy cái, xem: “Em chỉ vì chuyện này thôi đúng không?”
“Cái gì?” Phó Nhất Kiệt mặt bình tĩnh hỏi.
“Lâm Nguyên Nguyên là cô bé anh thuê về bán hàng,” Phó Khôn lại ấn ấn trên máy mấy lần, rồi ném về phía Phó Nhất Kiệt, “Xem xong thì xóa đi.”
Phó Nhất Kiệt vốn không định nhìn điện thoại của Phó Khôn nữa, nhưng Phó Khôn lại ném một cái như thế, nó chỉ có thể đưa tay ra bắt.
Hiện trên màn hình là hộp thư đi, cái tin nhắn mới nhất của Lâm Nguyên Nguyên, Phó Khôn chưa trả lời, còn hai tin nhắn lại phía sau.
Không biết.
Không cần.
Phó Nhất Kiệt lập tức cảm thấy, mình đâu chỉ sốt đen xì cả mặt, có lẽ là não cũng bị sốt nóng chảy luôn rồi.
Nó nhìn hai tin nhắn trả lời của Phó Khôn, đầu cũng ngại ngẩng lên, mặt nóng bừng, mất mặt chưa!
“Chỉ là một con bé mới vừa tốt nghiệp trường nghề,” Phó Khôn nói, “Chịu khó làm việc, miệng cũng dẻo, nên anh giữ lại, đừng có đoán lung tung.”
“Không phải là anh nghĩ nhiều à?” Phó Nhất Kiệt cúi đầu đi tới mở cửa rồi lên xe, đắp áo khoác qua loa lên người, nhắm mắt lại không nói gì nữa.
“Được rồi, là anh nghĩ nhiều.” Phó Khôn cũng lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Giờ anh bận tối mắt tối mũi, không có hơi sức nghĩ chuyện con gái gì cả, không có thời gian, cũng… không có tâm trạng.”
“À.” Phó Nhất Kiệt nhắm hai mắt, vẫn đang đắm chìm trong cảm giác mất mặt xấu hổ không thể nào tự thoát ra nổi.
Dọc đường đi, Phó Nhất Kiệt đều chẳng ăn được gì, giờ là thật sự không ăn được, chỉ ôm cốc giữ nhiệt của Phó Khôn uống nước ấm, đi ngang qua trạm nghỉ chân thì xuống xe đi vệ sinh, rồi lấy thêm nước nóng.
Phó Khôn vốn đã không ăn được nhiều, nó lại đang bị sốt, Phó Khôn hầu như cả đường đều không ăn gì, nước cũng chẳng uống mấy.
Lái xe vào trong thành phố, Phó Nhất Kiệt ngồi dậy, điều chỉnh lại ghế ngồi, thu dọn áo khoác bỏ vào túi, rồi nhìn vào gương sau tấm che nắng sửa sang lại tóc tai.
Phó Khôn đưa tay lên sờ trán nó, không nóng như sáng sớm, nhưng vẫn chưa hạ sốt hẳn: “Khó chịu không?”
“Khỏe rồi,” Phó Nhất Kiệt xoa mặt, nhăn răng ra cười với gương, “Hình như mặt cũng không đen nữa?”
“Vành mắt thâm rồi,” Phó Khôn nhìn nó, “Vừa nhìn đã thấy tiều tụy, mẹ kiểu gì cũng mắng.”
“Đêm trước ngày về nhà làm sao ngủ được, có vành mắt thâm cũng bình thường.” Phó Nhất Kiệt trợn tròn mắt nhìn gương.
Tay Phó Khôn đang nắm vô lăng siết chặt lại, Phó Nhất Kiệt đang cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình, bộ dạng như vậy làm cho cậu thấy rất đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ra nói gì.
Hôm nay lái xe về rất chậm, về tới nhà trời đã gần tối hẳn, Phó Nhất Kiệt mới vừa bước xuống khỏi xe, còn chưa lấy túi từ ghế sau ra, đã nghe thấy tiếng hét của mẹ vang lên từ bên trên.
“Nhất Kiệt! Cục cưng nhỏ——“ Mẹ gào cực kỳ to, giọng lẫn trong vui sướng.
“Mẹ——“ Phó Nhất Kiệt chưa kịp ngẩng đầu, đã hô theo một tiếng, rồi mới ngẩng đầu lên phất tay với ban công tầng bảy.
Bóng mẹ rất mờ, không nhìn rõ, nhưng nhìn từ bộ dạng mẹ vung cả hai tay nó lập tức có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của mẹ, cảm giác ấm áp dâng lên, dâng thẳng lên khóe mắt.
Nó ấn ấn lên hai mắt, cũng không buồn cầm túi nữa, chạy thẳng vào hành lang, chạy lên tầng.
Phó Khôn xách túi vào nhà, mẹ đang ôm mặt Phó Nhất Kiệt lầm bầm mẹ nhớ chết đi được, vừa thấy Phó Khôn đi vào nhà, mẹ đã mắng, “Em con sao lại bị sốt thế này!”
“Ai,” Phó Nhất Kiệt ôm mẹ, “Không phải đã nói là không được gây sự với anh con rồi à?”
“Quên mất,” Mẹ vỗ vỗ lên tay nó, “Thôi được rồi, không gây với anh con, không phải mua thuốc rồi à, chốc nữa nhớ uống, mẹ đi lấy đồ ăn lên.”
“Để bố đi bày.” Bố bưng cái đĩa đi từ bếp ra.
“Đúng rồi, con mang ít đồ về,” Phó Nhất Kiệt nhận lấy túi to đựng quà từ trong tay Phó Khôn, để lên ghế sofa mở ra, “Nhưng toàn là mua bừa thôi, con nhờ Tưởng Tùng đi mua cùng, hai đứa cũng không biết chọn…”
“Ai——“ Mẹ lại gần nhìn vào túi, “Con có mang cục đá về mẹ cũng vui, nhiều đồ thế tốn tiền lắm đúng không!”
“Cũng không bao nhiêu, đều là… tiền của anh con mà.” Phó Nhất Kiệt hơi ngại ngùng.
“Cho em thì là của em.” Phó Khôn cười, xách hành lý của Phó Nhất Kiệt vào phòng.
Đặt túi xuống rồi, cậu dựa vào bao cát thở phào một hơi thật dài, nhìn qua đồ đạc trong phòng, từ sau khi Phó Nhất Kiệt vào đại học, đồ đạc của Phó Nhất Kiệt để trong phòng gần như chưa hề xê dịch, đều đặt ở vị trí ban đầu, thậm chí là cuốn sách nó đang đọc dở tối trước hôm đi, cũng vẫn đang mở ra để trên bàn.
Mỗi lần Phó Khôn vào phòng sẽ đều cảm thấy Phó Nhất Kiệt vẫn đang ở nhà, ảo giác này có lúc sẽ khiến cậu rất phiền muộn, mấy lần định thu dọn đồ đạc của Phó Nhất Kiệt, nhưng cuối cùng vẫn chẳng bắt tay vào làm.
“Anh,” Phó Nhất Kiệt đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một cái hộp nhỏ dài, đi tới bên cạnh cậu, “Cái này là tặng cho anh.”
“Em rốt cuộc mua bao nhiêu đồ?” Phó Khôn nở nụ cười, nhận lấy hộp nhìn, loại hộp này cậu cũng hay thấy, quầy bán đồ trang sức bên trong Đại Thông đều là dùng hộp này để đựng dây chuyền vòng tay gì đó.
“Cái này không phải em mua, là em…” Phó Nhất Kiệt đột nhiên ngượng ngùng, cúi đầu gãi mũi, “Em làm, không đẹp lắm đâu.”
“Làm à? Là gì thế?” Phó Khôn mở hộp ra, lúc nhìn thấy vòng tay bên trong thì ngây người.
Đây là một cái vòng tay dùng dây tết thành, hồi học cấp ba rất thịnh hành. Dùng mấy sợi dây, tết lại với nhau, tết qua tết lại, hai sợi dây hai màu, tết ở mặt trước là màu nền, tết ngược lại là một màu khác, có thể tết ngược thành từng chữ cái.
Đây là một công việc cần kỹ thuật, con gái khéo tay có thể tết ra hoa văn và chữ cái rất đẹp, tay vụng thì tết ra cả chữ lẫn mép đều lệch.
Dựa trên trình độ trung bình, cái vòng tay này của Phó Nhất Kiệt tết không ra sao, tuyệt đối nằm dưới mức bình quân, không thẳng, màu sắc cũng đơn giản, nền màu xanh tím than, chữ màu trắng, chữ cũng không phức tạp, là phiên âm tên Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt, ở giữa dùng một vòng tròn tách ra.
Phó Khôn nhìn chằm chằm lên cái vòng tay, qua cả buổi vẫn chưa nói nên lời.
Tuy rằng kỹ thuật không ra sao, thế nhưng mấy nút thắt to chừng hạt vừng này, Phó Khôn không biết Phó Nhất Kiệt làm thế nào mà kiên nhẫn tết từng nút ra được.
“Cái này em tết mất bao lâu?” Phó Khôn nắm lấy vòng tay, nắm rất chặt.
“Cũng không lâu, chỉ mỗi ngày tắt đèn xong thì nằm sấp trên giường tết một lúc.” Phó Nhất Kiệt sờ lên cái vòng tay, “Chắc khoảng nửa tháng, giữa chừng tết sai, phải dùng compa gỡ từng mối ra rồi tết lại lần nữa, hơi xấu nhỉ?”
“Không xấu, anh thích màu xanh tím than.” Phó Khôn ướm vòng tay lên tay mình, “Buộc lên hộ anh đi.”
Phó Nhất Kiệt cầm vòng tay qua, buộc lên cổ tay Phó Khôn, nó không nói với Phó Khôn rằng, cái vòng tròn ở giữa kia, mới đầu là hình trái tim, tết xong nó cảm thấy thế quá lộ liễu, sợ Phó Khôn không chịu đeo, đã vậy trái tim kia còn bị tết hơi méo, nhìn như quả đào, nên mới gỡ ra tết lại thành hình tròn.
“Thật ra…” Phó Nhất Kiệt cúi đầu thắt cái vòng tay lại, “Em còn mua cho anh cái dao cạo râu nữa, cái này không giống quà lắm nhỉ.”
Phó Khôn không nói gì, cậu nhìn thấy ngón tay Phó Nhất Kiệt đang thắt sợi dây khẽ run lên.
“Anh,” Phó Nhất Kiệt dùng ngón tay nắm lấy sợi dây nhẹ nhàng kéo, tay rũ xuống, có vẻ hơi uể oải, “Từ nhỏ anh và bố mẹ đã chiều em, cho nên… chắc là em… không hiểu chuyện, là… em…”
Phó Nhất Kiệt nói rất chật vật, tay buông xuống bên người nắm chặt thành nắm đấm, như đang hạ quyết tâm: “Ý em là có một số chuyện em quá…”
Phó Khôn vẫn không nói gì, trạng thái hiện giờ của Phó Nhất Kiệt, dưới con mắt cậu, giống như thể có người đang dùng dao lăng trì từng nhát một trong lòng cậu, không nông không sâu, mà mỗi một nhát đều vừa khéo cắt vào nơi cậu không thể chịu đựng được nhất.
“Em sẽ giữ chặt trong lòng,” Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn vào hai mắt cậu, “Em sẽ cố giữ, tuy em không biết có được không, nhưng em sẽ cố… sẽ cố hết sức…”
Phó Nhất Kiệt nói xong câu này, thì quay người đi tới sàn tatami bên cạnh, từ từ quỳ xuống, tay chống lên sàn tatami, cúi đầu: “Em xin lỗi.”
Phó Khôn dựa vào bàn, lời Phó Nhất Kiệt nói đã xé rách trấn định và bình tĩnh cậu vẫn luôn cố gắng giữ vững.
Có một số chuyện, cậu không muốn nói rõ ra, cậu không ngốc, có một số thứ không phải chỉ ném ra một câu nói là sẽ đi đối mặt được, một khi bóc ra lớp che giấu cuối cùng thì sẽ trở nên rối tinh rối mù, đến lúc đó cứu vãn kiểu gì được nữa?
Nhưng bây giờ, em trai cậu, em trai từ nhỏ tới lớn cậu đã quen cưng chiều, đau lòng, chỉ lo nó hơi không vui hơi hơi không hài lòng gì, đang ở ngay trước mặt cậu, đè nén thống khổ trong lòng, rồi nói, em xin lỗi.
Cậu không thể nào hình dung được cảm xúc trong lòng mình hiện giờ, cơn dày vò gấp đôi, bị bốn phía đổ ập xuống không có đường thoát, cảm giác này khiến cậu gần như chẳng thể thở nổi.
Cậu nhìn bóng lưng Phó Nhất Kiệt, chậm rãi đi tới, cúi người xuống phía sau Phó Nhất Kiệt, nắm lấy vai Phó Nhất Kiệt,
“Nhất Kiệt,” Cậu gọi Phó Nhất Kiệt một tiếng, “Ăn cơm đi.”
“Ừ.” Phó Nhất Kiệt xoay người, ngồi sững sờ trên sàn tatami, sửa sang lại tóc tai rối từ lúc trên xe.
Phó Khôn đưa tay ra sửa sang lại tóc cho nó, Phó Nhất Kiệt đột nhiên tóm lấy tay cậu, dùng giọng rất khẽ gọi một câu: “Anh.”
Một tiếng “anh” này, khiến Phó Khôn lập tức nhớ lại hình ảnh Phó Nhất Kiệt lúc mới vừa đến nhà, một tiếng gọi “anh” rụt rè tội nghiệp lúc đó.
“Anh xin lỗi,” Phó Khôn quỳ xuống, ôm lấy đầu Phó Nhất Kiệt, ngón tay nhẹ nhàng len vào mái tóc nó vò vò, “Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Nói liên tục vài câu xin lỗi cho tới cuối cùng, nước mắt Phó Khôn không cầm lại được, trào ra.
“Anh xin lỗi, xin lỗi, Nhất Kiệt, anh xin lỗi,” Cậu ôm chặt lấy Phó Nhất Kiệt, “Anh xin lỗi…”
Lúc nước mắt ấm áp nhỏ lên cổ, Phó Nhất Kiệt ngây ngẩn cả người.
Câu xin lỗi của Phó Khôn, nó vẫn chưa thể hiểu được chính xác, tựa như chẳng có ý nghĩa gì, lại tựa như chứa chất đủ nội dung không thể nói ra bằng lời, nhưng nước mắt, lại chân thực khiến nó sợ.
Phó Khôn khóc, anh trai nó khóc.
Người anh từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ rơi nước mắt, người anh tùy tiện, tưởng như vĩnh viễn sẽ chẳng phiền lòng vì bất cứ chuyện gì, đã khóc.
Trong giây lát này, Phó Nhất Kiệt thậm chí hơi không biết phải làm thế nào, trong đầu rối tung rối mù.
“Anh, anh đừng làm em sợ,” Phó Nhất Kiệt lấy lại tinh thần xong thì ôm lấy eo Phó Khôn, dùng sức xoa lên lưng anh, lúc nó khóc Phó Khôn thường an ủi nó như vậy, lần nào cũng có thể khiến nó cảm thấy yên tâm vững lòng, “Đều là lỗi của em, là lỗi của em…”
Phó Khôn không nói gì, mạnh mẽ vò mạnh đầu nó một cái, kéo cho tóc nó cũng ân ẩn đau.
“Ăn cơm!” Mẹ gọi từ ngoài phòng khách, “Hai cái đứa này làm gì đây, muốn nói chuyện thì ăn xong rồi nói! Cả một nồi chân giò to tướng——“
Phó Khôn đột nhiên buông nó ra, đứng dậy, giật tờ giấy ăn lau lau mặt, trong giọng nói có lẫn giọng mũi: “Đi ăn cơm.”
Chưa chờ cho Phó Nhất Kiệt đứng lên, Phó Khôn đã mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
“Ơ Khôn Tử,” Mẹ nhìn cậu hơi kinh ngạc, “Con này là… khóc à?”
“Vâng,” Phó Khôn đi vào nhà tắm, “Khóc.”
“Ơ làm sao đây?” Mẹ lo lắng nhìn Phó Nhất Kiệt vừa đi từ trong phòng ra, “Con đánh anh con khóc à?”
“Con…” Phó Nhất Kiệt không biết nên nói thế nào.
“Nó có mà dám,” Phó Khôn ở trong nhà tắm vừa rửa mặt vừa nói, “Cho nó mượn tám mươi sáu lá gan bảo nó đánh con xem nó có dám không.”
Phó Nhất Kiệt cười, ngồi xuống chỗ nó vẫn hay ngồi cạnh bàn: “Không dám.”
“Sao anh con lại khóc?” Mẹ hơi lo lắng ngồi xuống cạnh Phó Nhất Kiệt, nhỏ giọng nói, “Hồi nhỏ bị chó rượt còn chưa bao giờ khóc, lúc còn là tiểu mao mao đói bụng thì có khóc thật, sau đó chưa bao giờ thấy anh con khóc nữa, hôm nay được mở mang tầm mắt.”
“Em đừng có hỏi han nữa,” Bố đặt ba cái chén thành hàng ngang trước mặt mình, rót rượu vào trong, “Con trai em không được khóc một lần à.”
“Ô, mới thấy lần đầu, thấy mới mẻ quá thì hỏi thôi cũng không được à?” Mẹ nói hơi không phục, nhưng không hỏi nữa.
“Lâu lắm rồi không gặp Một Khúc,” Phó Khôn đi ra khỏi phòng tắm, rửa mặt rồi, thoạt nhìn đã trở về với bộ dạng bình thường, “Mẹ còn lén khóc cho hói đầu rồi con cũng phải góp vui tí chứ.”
“Ghét chưa!” Mẹ đập cho cậu một cái, rồi quay mặt qua nhìn thấy ba cái chén rót đầy rượu trước mặt bố, “Đồng chí Phó Kiến Quốc, đồng chí làm gì đây? Còn một chén nữa của ai?”
“Con trai nhỏ của bố,” Bố cười híp mắt nâng chén đẩy tới trước mặt Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt, “Để cho nó uống với bố nó một chén.”
Mẹ chạy vào bếp cầm cái chén ra đặt trước mặt bố: “Vậy mẹ nó cũng phải được nửa chén.”
Bữa cơm này ăn xong, mọi người đều cảm thấy chân thật, lúc Phó Nhất Kiệt bắt đầu há miệng gặm chân giò, mẹ sờ lên trán nó, đã hạ sốt.
Phó Nhất Kiệt lâu lắm rồi không ăn đồ mẹ nấu, cả một đĩa chân giờ to tướng nó ăn mất nửa, một chén rượu bố rót cho, nó cũng cạn sạch.
Lúc bố định rót thêm cho nó, Phó Khôn cầm chén của nó đi: “Đồng chí Lão Phó, đồng chí đang hưng phấn quá độ đấy phỏng, còn để nó uống nữa?’
“Em không sao,” Đầu Phó Nhất Kiệt đã hơi choáng, nhưng có cảm giác hoàn toàn khác lần uống rượu ở trường trước đây, cảm giác choáng lần này khiến nó cảm thấy rất thoải mái, nó khoát tay lên vai Phó Khôn, vung đũa, “Hôm nay em phải cùng bố uống một trận!”
Phó Khôn cười: “Đã thành thế này rồi còn kêu gào nữa.”
“Thật!” Phó Nhất Kiệt cầm chai rượu qua tự rót cho mình một chén, “Uống ở nhà không giống, đặc biệt thuận khí.”
Phó Khôn không ngăn nữa, cả nhà đã mấy tháng rồi không được vừa ăn vừa nói chuyện như thế, dạo gần đây bố cũng chẳng mấy khi uống rượu.
Cơm nước xong xuôi, Phó Nhất Kiệt và bố đều uống say, bố rót ấm trà, nằm trên ghế xích đu chậm rãi uống, Phó Nhất Kiệt nằm sấp trên sofa hát cho mẹ nghe.
Đều là nhạc tiếng Anh, nhạc Phó Nhất Kiệt nghe đều là nhạc tiếng Anh, Phó Khôn thì ngược lại chẳng nghe ra được câu nào, mẹ cũng uống không ít, vẫn luôn cười, chắc cũng chẳng nghe, chỉ nhìn Phó Nhất Kiệt đã đủ cho mẹ vui được mấy ngày rồi.
Người vẫn duy trì trạng thái bình thường trong nhà, chắc cũng chỉ có Phó Khôn, cậu thu dọn bàn, rửa bát xong ra phòng khách, lay lay vai mẹ: “Cục cưng lớn, con kiến nghị mẹ nên cho cục cưng nhỏ của mẹ đi ngủ.”
“À, phải, mẹ nghe nó hát đến mức lạc nhịp hết rồi,” Mẹ vỗ một cái lên mông Phó Nhất Kiệt, “Con trai, đi ngủ đi.”
“Con còn chưa hát xong mà!” Phó Nhất Kiệt chống tay ngồi dậy, ngồi xổm trên ghế sofa, mới vừa quỳ được thì lại lảo đảo, cứ thế ngã luôn xuống sàn.
Phó Khôn mau chóng tới dùng người cản lại, nắm lấy cánh tay Phó Nhất Kiệt kéo nó đi: “Về phòng hát cho anh đi.”
“Được!” Phó Nhất Kiệt dựa vào cậu, “Anh nghe hiểu không?”
“Nghe hiểu được.”
Phó Khôn kéo Phó Nhất Kiệt vào phòng, ném lên sàn tatami: “Buồn nôn nhớ nói sớm, anh đưa vào nhà vệ sinh.”
“Ừ.” Phó Nhất Kiệt nằm thành hình chữ đại, mặt chúc xuống nằm sấp.
“Ngủ đi.” Phó Khôn mở cửa tủ ra, định lấy quần áo đi tắm.
Phó Nhất Kiệt đột nhiên trở mình: “Em muốn đi tắm.”
“Tắm cái rắm gì, mai dậy rồi tắm.” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó.
“Khó chịu lắm, em đi tắm.” Phó Nhất Kiệt lắc lư muốn bò dậy, “Ngồi xe cả ngày, còn bị anh đắp cho ra mồ hôi cả người nữa.”
“Em đứng được không đấy.” Phó Khôn cầm quần áo, hơi bất đắc dĩ.
“Anh dìu em đi.” Phó Nhất Kiệt lảo đảo đổ về lại gối.
*trứng cuộn rau: