Trúc Mộc Lang Mã

Chương 54: Em nhớ anh




“Là cậu thật à?” Người kia đi tới trước mặt Phó Nhất Kiệt, cười, “Không nhận ra tớ à?”

“Cậu là…” Phó Nhất Kiệt nhìn người trước mặt, cảm thấy có cảm giác gì đó rất quen, lúc nhìn thấy nụ cười của cậu ta, Phó Nhất Kiệt mới lật được cậu ta ra từ giữa nơi sâu xa trong ký ức, kinh ngạc nhìn cậu ta chằm chằm: “Tưởng Tùng?”

“Đúng,” Tưởng Tùng cười rất vui vẻ, “Đúng là… không ngờ được.”

Phó Nhất Kiệt nhìn Tưởng Tùng, trong lòng có cảm xúc không thể nào hình dung được.

Đây là người bạn nó thân nhất trong cả thời tiểu học, bọn họ cùng nhau tan học về nhà, cùng nhau ăn từ đầu này con phố tới đầu kia con phố, cùng nhau chuyện trò, cùng nhau trực nhật…

Đây là người từng làm nó kinh sợ tới biến sắc, cũng là người từng làm nó thấy áy náy.

Sau khi Tưởng Tùng chuyển trường, Phó Nhất Kiệt mãi đến tận cấp ba, cũng đều không có thêm người bạn nào như vậy nữa.

Nó đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại Tưởng Tùng nữa, không ngờ vậy mà gặp lại trong ký túc xá như vậy.

“Đi ăn cơm không?” Tưởng Tùng bọc ga giường xong thì hỏi một câu, “Lúc tớ tới thì người trong phòng vừa đúng lúc đi ăn cơm hết rồi.”

“Ừ, ăn ở nhà ăn à?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Đừng,” Tưởng Tùng nở nụ cười, “Nhà ăn chán lắm, đi ra ngoài đi, tớ mời cậu.”

“Được,” Phó Nhất Kiệt đi theo sau Tưởng Tùng ra khỏi ký túc, Tưởng Tùng khiến cho nó có cảm giác như quay lại hồi học tiểu học, lúc đó tan học xong Tưởng Tùng lần nào cũng nói, tớ đãi cậu ăn cái này.

“Cậu tới hôm qua à?” Tưởng Tùng chậm chân lại, cùng nó đi song song.

“Ừ, chiều hôm qua, người trong phòng hầu như đều là hôm qua đến,” Phó Nhất Kiệt dùng khóe mắt quan sát Tưởng Tùng, “Tớ còn đang nghĩ không biết người chưa tới là người thế nào, không ngờ lại là cậu.”

“Tớ lúc mới vừa thấy cậu còn định tự véo một cái, trùng hợp thật,” Tưởng Tùng cười nói, “Có điều tớ liếc mắt cái đã nhận ra cậu rồi, vẫn xinh đẹp như thế.”

Phó Nhất Kiệt ngây người, không nói gì, cảnh tượng Tưởng Tùng khắc chữ lên thân cây trong rừng cây nhỏ phía sau sân luyện của Tam Tiểu đột nhiên lóe lên trong đầu.

“Ai đưa cậu đến? Anh cậu à?” Tưởng Tùng nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Ừ, cậu thì sao?”

“Tự đến, người trong nhà đều… bận, anh cậu vẫn vậy à?”

“Thế nào?”

“Hổ báo, lúc đó tớ chỉ sợ mỗi anh ấy, nhìn thấy anh ấy tớ chỉ muốn bỏ chạy, anh ấy trừng mắt một cái thôi tớ đã chỉ muốn quỳ xuống kêu lão đại tha mạng.” Tưởng Tùng vò tóc.

Phó Nhất Kiệt cười: “Đến mức đấy cơ à.”

Hai người trò chuyện một đường ra trường, Phó Nhất Kiệt dẫn Tưởng Tùng tới nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên coi như cũng sạch sẽ hôm qua tìm được.

“Tớ nhớ cậu ăn cay được mà đúng không?” Nó hỏi Tưởng Tùng.

“Cái gì cũng ăn được,” Tưởng Tùng cầm thực đơn qua, “Tớ quyết nhé.”

“Ừ.”

Tưởng Tùng gọi bốn món thêm một món canh, còn gọi cả món chính.

Lúc mang đồ lên Phó Nhất Kiệt không nhịn được nói một câu: “Hình như hơi nhiều nhỉ?

“Tớ nhớ cậu còn ăn nhiều hơn tớ mà,” Tưởng Tùng nhìn nó, “Giờ cậu không phải động không đáy nữa à? Tớ vừa nãy còn đang lo không đủ.”

“Được rồi,” Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, trước đây hai đứa đi ăn một con đường, toàn mấy món vài mao một phần mà hai đứa có thể ăn được chừng mười tệ, “Vậy tớ ăn thoải mái.”

Tuy cả hai đã mấy năm không gặp, nhưng lúc ăn cơm không hề có cảm giác lúng túng.

Hai người lúc ăn đều không thích nói chuyện, chỉ cắm mặt ăn.

Lúc Phó Nhất Kiệt ăn gần no, Tưởng Tùng buông đũa xuống, tựa lưng vào ghế ngồi thư thái thở phào một cái, móc từ trong ví ra điếu thuốc châm lên.

“Muốn không?” Tưởng Tùng đưa gói thuốc lá cho Phó Nhất Kiệt.

“Không biết,” Phó Nhất Kiệt lắc đầu, “Cậu còn học được hút thuốc cơ à?”

“Cái thứ này không cần học.” Tưởng Tùng cười.

Tưởng Tùng trong ấn tượng của Phó Nhất Kiệt vẫn là cậu bạn nhỏ năm đó, có thể bị người ta đẩy một cái ngã ra đất, bạn nhỏ vẫn luôn hô tớ sợ anh cậu nhất, Tưởng Tùng ngậm điếu thuốc lá trước mắt khiến nó thấy có gì đó không phù hợp lắm.

“Nhất Kiệt,” Tưởng Tùng rít hai hơi, nhìn nó qua làn khói, “Có câu tớ vẫn muốn nói… là chuyện trước lúc tớ chuyển trường…”

“À.” Phó Nhất Kiệt đáp.

“Xin lỗi,” Tưởng Tùng nói khẽ, cười hơi ngượng ngùng, “Làm cậu sợ rồi đúng không.”

Phó Nhất Kiệt nhớ tới tình cảnh mình đẩy Tưởng Tùng ngã ra đất năm đó, nó vẫn nhớ được tâm trạng của mình lúc đó, có lẽ… e là vậy, sợ?

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân bị dọa sợ e là không chỉ vì thổ lộ lỗ mãng của Tưởng Tùng.

“Sao phải xin lỗi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Cậu cũng có sai đâu.”

“Tớ chỉ… thôi,” Tưởng Tùng chép miệng, “Chắc là lần đầu tiên thổ lộ với người khác, ấn tượng quá sâu.”

Phó Nhất Kiệt gắp một miếng thịt rang, bỏ vào miệng chậm rãi nhai, tới nửa ngày mới nuốt xuống: “Cậu cũng không nói với tớ chuyện chuyển trường, tự nhiên không tới nữa, tớ cũng không có cơ hội nói với cậu, tớ không trách cậu, cũng không…”

“Ài,” Tưởng Tùng theo dõi nó rất chăm chú, sau khi nghe nó nói xong, đột nhiên nở nụ cười, “Tớ còn đang tưởng cậu định nói là không có cơ hội nói cho tớ biết cậu chấp nhận kia.”

Phó Nhất Kiệt ngây người, không biết nên nói tiếp thế nào, qua một lúc mới nói: “Trước đây cậu đâu có như vậy?”

“Như nào?’

“Là vậy đó, không biết xấu hổ.”

“Da mặt cũng dày lên theo tuổi tác mà.” Tưởng Tùng tắt thuốc, vẫy tay gọi phục vụ lại tính tiền, “Đi dạo trong trường không?”

“Được.”

Phó Nhất Kiệt trước đó đã dạo trong trường một vòng rồi, thế nhưng giờ vẫn tiếp tục cùng Tưởng Tùng vừa đi dạo vừa tán gẫu, coi như tiêu cơm, vừa nãy không để ý lại ăn no mất.

Phó Nhất Kiệt tán gẫu với Tưởng Tùng rất thoải mái, cũng muốn nói, có lẽ là bởi vì lúc còn bé rất thân nhau, giờ cũng không có quá nhiều cảm giác xa lạ, cũng có thể là vì…

Có một câu Phó Nhất Kiệt vẫn luôn không hỏi ra, đối với nó, Tưởng Tùng không đơn giản chỉ là bạn thân hồi bé, mà còn có thể là… một đồng loại.

Nhưng nó không hỏi, cũng không dám hỏi.

Đối với nó, đó không phải là một chuyện có thể nói được ra ngoài, mỗi lúc nó cảm thấy một mình mình nín nhịn đến mức thật sự không chịu được, chỉ muốn không thèm đếm xỉa gì nữa, bóng dáng Hạ Phi sẽ thoảng qua trong đầu nó, bàn tán xì xáo và ánh mắt theo sau Hạ Phi sẽ như một tấm lưới, siết chặt người nó lại từng chút một.

Kể cả là Phó Khôn, nó cũng không có can đảm nói bí mật cuối cùng ra, nó chỉ dám cẩn thận từng li từng tí canh giữ bên người Phó Khôn, đè xuống mọi hy vọng viển vông trong lòng, không nghĩ tới chuyện sau này.

Tay Tưởng Tùng đột nhiên thoảng qua trước mắt nó, Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn: “Sao thế?”

“Cậu không sao đấy chứ, đang nói chuyện thế mà cũng phân tâm được,” Tưởng Tùng nhìn nó, “Nghĩ gì thế?”

‘Không.” Phó Nhất Kiệt trả lời ngắn gọn.

Giờ nó mới phát hiện, bọn họ đã chạy tới cạnh ngọn núi, tường rào trường ở bên này vẫn chưa sửa xong, một con đường nhỏ không biết do ai đạp ra thông thẳng lên núi.

“Không? Không mà cậu còn phân tâm?” Tưởng Tùng nở nụ cười.

Phó Nhất Kiệt không mở miệng.

“Điểm này của cậu đúng là vẫn không thay đổi chút nào,” Tưởng Tùng nhìn con đường nhỏ phía trước, “Mảnh đất này không tệ, tối lại đây cầm đèn pin quét qua quét lại chắc quét được nhiều phát sóng trực tiếp lắm.”

*Đoạn này trong raw ghi là 直播 tui cũng hông hiểu, mà truyện khóa rồi nên cũng không lên check lại xem có sửa gì không*

“Về đi,” Phó Nhất Kiệt quay người đi về phía ký túc xá, “Buồn ngủ rồi.”

“Ừ.”

Lúc về đến ký túc xá, mấy người kia cũng đã ăn cơm xong trở về, đều đã nằm lên giường.

Nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Hứa Hào hỏi thăm, bảo là chiều nay phát quần áo tập quân sự: “Áo phông đen với quần rằn ri, nhìn như bộ đội đặc chủng ấy, trâu bò cực, nhưng mà tớ chỉ sợ không có size của tớ.”

Phó Nhất Kiệt cười, leo lên giường nằm xuống: “Không đâu, cùng lắm mặc từ phom rộng thành phom bó người thôi.”

“Đừng lo,” Ngũ Bình Sơn từ tốn an ủi bạn, “Năm nào chả có mấy người hơi béo, đảm bảo có size.”

“Cũng chưa chắc.” Lưu Vĩ vẫn luôn nằm trên giường đọc sách tự nhiên nói một câu.

Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì.

“Giờ có không ít người béo…” Ngũ Bình Sơn vẫn từ tốn nói.

Lưu Vĩ ngẩng đầu lên đẩy kính mắt: “Không có ai béo thành vậy cả, đó là quá khổ rồi.”

“Cái cậu này…” Ngũ Bình Sơn bị cậu ta chặn họng lại không biết nên nói gì, cho nên im lặng luôn.

Hứa Hào cười hơi lúng túng, sờ bụng mình: “Hồi bé tớ ăn khỏe lắm.”

“Ăn khỏe chưa chắc đã béo thành được vậy, cậu chắc là có bệnh.” Lưu Vĩ nói tiếp, mặt mày nghiêm túc.

Phó Nhất Kiệt lấy CD player ra định nghe nhạc, nó chưa bao giờ thấy người nào nói chuyện như vậy.

“A, vậy à.” Mặt Hứa Hào cứng đờ lại.

Tưởng Tùng đang đứng trước ngăn tủ sắp xếp quần áo của mình đột nhiên đóng cửa tủ “sầm” một cái, nói một câu: “Cậu không biết nói chuyện thì đừng nói!”

“Cậu nói ai đấy?” Lưu Vĩ để sách xuống nhìn cậu ta.

“Cậu đoán xem?” Tưởng Tùng quay người đi tới bên giường mình, cởi giầy ra nhảy lên nằm.

“Nào,” Hứa Hào vừa thấy tình cảnh này, nhanh chóng vỗ vỗ lên giường, “Ai cũng ngủ một lúc đi, nghỉ ngơi cho tốt, mai bắt đầu tập quân sự rồi, nghe nói tập quân sự trường mình biến thái lắm, mệt nữa.”

“Cậu nói ai?” Lưu Vĩ không để ý tới cậu ta, tiếp tục nhìn chằm chằm Tưởng Tùng.

Phó Nhất Kiệt thở dài, nằm nghiêng nhìn xuống Lưu Vĩ: “Không phải cậu ấy bảo cậu đoán à?”

“Sao tôi lại phải đoán!” Lưu Vĩ lên giọng.

“Tại sao à…” Phó Nhất Kiệt cười, “Cậu đoán xem?”

Ngũ Bình Sơn vốn đã nằm xuống nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ rồi, nghe câu này lại không nhịn được phì cười.

“Tẻ nhạt!” Lưu Vĩ nói, xoay người lại rút gối mình đập mạnh lên giường mấy cái, “Không biết xấu hổ!”

Không ai đáp lời cậu ta, mấy người đều nằm trên giường như đã ngủ, cậu ta đập gối mấy lần, cũng nằm xuống giường.

Phó Nhất Kiệt nhét tai nghe vào, chọn bừa một bài, nhắm hai mắt lại, hôm qua nó ngủ không ngon, trưa lại ăn nhiều quá, giờ buồn ngủ.

Cả buổi chiều vẫn cứ ngủ thẳng tới lúc có người đập lên chân nó, nó mới đột nhiên tỉnh dậy, vừa ngồi dậy, mê man nhìn thấy Hứa Hào đang đứng cạnh chân giường nó.

“Dậy mạnh vậy cũng không sợ trặc hông, quần áo của cậu,” Hứa Hào đặt bộ quần áo đang cầm trong tay lên giường nó, “Lúc bọn tớ đi cậu vẫn chưa tỉnh, nên không gọi cậu, Tưởng Tùng nhận hộ cậu, chắc là vừa đấy.”

“Cảm ơn,” Phó Nhất Kiệt cầm quần áo qua nhìn, mấy bộ quần áo rộng rãi này size thế nào cũng không sao, nó cũng chẳng câu nệ như Phó Khôn, “Cậu nhận chưa? Vừa không?”

“Có size to lắm,” Hứa Hào nở nụ cười, “Tớ vừa khéo lọt được.”

“Tưởng Tùng đâu?” Phó Nhất Kiệt xuống giường, nhận ra Tưởng Tùng đang không ở trong ký túc.

“Đi chơi với bạn học cấp ba rồi,” Hứa Hào nói, “Bạn học cậu ta học ở học viện kiến trúc ngay bên cạnh trường chúng ta.”

Lúc ăn cơm tối, Tưởng Tùng không về ký túc, Phó Nhất Kiệt cùng Ngũ Bình Sơn và Hứa Hào đi nhà ăn ăn, mới vừa lấy xong cơm đặt mông xuống, Lưu Vĩ đã bưng khay đến ngồi xuống bàn bọn họ.

Lúc đi ăn không ai gọi Lưu Vĩ, giờ không ai muốn nói chuyện với người này, cảm thấy cậu ta quá không hòa hợp, giờ cậu ta ngồi xuống như thế, mấy người họ lập tức không nói gì, ai nấy đều chỉ cúi đầu ăn.

Phó Nhất Kiệt tuy trưa đã ăn không ít, nhưng ngủ một giấc xong, bụng lại rỗng, ăn được nửa nó đứng dậy lấy thêm một phần bánh nhân thịt với hai lạng cơm.

“Không nhìn ra được đâu Nhất Kiệt,” Hứa Hào nhìn khay thức ăn của nó, “Cậu gầy như thế, mà ăn chẳng ít hơn tớ tí nào.”

Phó Nhất Kiệt cười: “Tớ mà ăn thoải mái còn ăn được nhiều hơn.”

“Sao cậu lại ăn được nhiều thế? Ăn nhiều thế?” Lưu Vĩ cũng nhìn khay cơm của nó, mặt khó mà tin nổi.

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng, vẻ mặt này của Lưu Vĩ khiến nó không hề thoải mái, giống như thể trước mặt nó hiện giờ là cả một con trâu.

“Ăn được nhiều thật.” Lưu Vĩ còn nói thêm.

Phó Nhất Kiệt đặt đũa xuống, móc thẻ cơm của mình từ trong túi ra, giơ lên trước mặt cậu ta: “Biết đây là gì không?”

“Thẻ cơm.”

“Của ai?”

“Của cậu chứ ai.”

“Không phải của cậu à?”

“Không phải.”

Phó Nhất Kiệt gật đầu, thả thẻ cơm lại vào túi: “Thế tôi ăn bao nhiêu thì liên quan gì tới cậu?”

Tưởng Tùng gần mười hai giờ mới về phòng ký túc, người trong ký túc đều đã ngủ.

Phó Nhất Kiệt gọi điện cho Phó Khôn gần nửa tiếng, cảm giác tiền điện thoại chắc phải không chịu nổi nữa mới dập máy, lúc Tưởng Tùng đang đứng bên giường cởi quần áo, Phó Nhất Kiệt vẫn đang quay mặt vào tường nhắn tin.

“Vẫn chưa ngủ à?” Tưởng Tùng nhỏ giọng hỏi.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt trở mình nằm sấp trên giường, “Cậu uống bao nhiêu rượu thế, mùi rượu xông thẳng được lên trời rồi.”

“Uống không ít, tớ còn hoa mắt rồi,” Lúc Tưởng Tùng cúi đầu đổi giày, không đứng vững nên quơ tay, cậu ta giơ tay muốn bám lên lan can giường trên, mà lại vồ vào tay Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt định rút tay ra theo bản năng, nhưng chưa chờ cho nó cử động, Tưởng Tùng đã nhanh chóng bỏ tay ra, cả người đổ xuống giường, trầm giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sau khi bắt đầu hai ngày tập quân sự, Phó Nhất Kiệt vẫn chưa thể biết hết bạn học cùng lớp, ngoài mấy người cùng phòng ký túc, nó nhìn ai cũng thấy trông na ná nhau.

Chưa qua mấy ngày, đến bạn cùng phòng ký túc nó cũng sắp không nhận ra được nữa, đều phơi nắng thành một màu đồng bộ, đen một đám, nó chỉ có thể đại khái nhận ra được Hứa Hào từ hình thể.

Phó Khôn gọi điện thoại tới, nói ở nhà đã lắp mạng xong, lập tài khoản QQ cho mẹ, bảo nó tìm chỗ nào đó lên mạng, gọi video.

Sau khi xong huấn luyện dã ngoại, Phó Nhất Kiệt không để ý tới chuyện đang mệt gần chết, buổi tối cùng Tưởng Tùng tìm thấy một quán net trên tầng hai một tiệm tạp hóa bên ngoài cổng sau trường, cũ nát cực kỳ, rèm cửa sổ bẩn tới nỗi không nhìn ra được màu sắc vốn có, máy cũng thê thảm vô cùng, nhưng thiết bị bên ngoài lại rất cao cấp, đều có camera và tai nghe.

Lúc đi vào, trong phòng đã ngồi kín, ai cũng ngồi chơi WarCraft, hô nhao nhao, chỉ còn đúng một chỗ trống.

“Cậu ngồi đi.” Tưởng Tùng cầm cái ghế dài ngồi bên cạnh nó.

Phó Nhất Kiệt có một tài khoản QQ, còn là lập ở quán net 20 tệ một giờ, lúc đó vẫn gọi là OICQ, nó lập cho vui, còn ngu đột xuất điền vào ô nickname là Phó Nhất Kiệt, có điều sau đó vẫn chưa bao giờ dùng.

Cũng may vẫn nhớ mật khẩu, là sinh nhật Phó Khôn.

Mất công sức nửa ngày lên được QQ, Phó Nhất Kiệt tìm số Phó Khôn đưa cho nó, thấy tên tài khoản của mẹ, Hoa Tiên Tử Lộ Lộ.

“Mẹ cậu tự đặt à?” Tưởng Tùng ngồi bên cạnh nhìn rồi cười.

“Chắc thế,” Phó Nhất Kiệt cười gật đầu, “Nếu là anh tớ đặt, kiểu gì cũng là Ngôi sao Trường An…”

Phó Nhất Kiệt đeo tai nghe lên, chọn gọi video.

Màn hình nhòe phải một hai phút mới đột nhiên xuất hiện mặt Phó Khôn đang cau mày.

Mặt xuất hiện chưa tới một giây, đã đơ ngay tại trận.

Lúc nhìn thấy Phó Khôn, Phó Nhất Kiệt lập tức hoảng hốt trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy mí mắt mình cũng bắt đầu nóng lên, nó nghiêng đầu, sợ Tưởng Tùng nhìn ra được nó có gì đó không đúng.

Mặt Phó Khôn như bức ảnh cố định trong cửa sổ video, Phó Nhất Kiệt thử ây ây vài tiếng, lại nghe thấy bên trong tai nghe rẹt rẹt, xen lẫn giọng Phó Khôn chốc xa chốc gần.

“Gõ đi,” Tưởng Tùng nhìn thôi cũng sốt ruột, “Tốc độ phế vờ.”

Phó Nhất Kiệt: Không nghe rõ, gõ đi.

Hoa Tiên Tử Lộ Lộ: Bên cạnh em là ai thế? Sao trông lại hơi giống Tưởng Tùng?

Phó Khôn nhận mặt người rất giỏi, ai mua quần áo trong quầy anh một lần thôi, mấy tháng sau mới tới, anh đều nhận ra được, nhưng Phó Nhất Kiệt không ngờ anh lại có thể liếc mắt cái đã nhận ra Tưởng Tùng mười năm không gặp.

“Anh cậu như thần,” Tưởng Tùng cũng ngạc nhiên.

Phó Nhất Kiệt: Anh siêu thật, là Tưởng Tùng, cậu ấy ở giường dưới em.

Hoa Tiên Tử Lộ Lộ: Đầu bên anh mặt hai đứa đứng yên không nhúc nhích, nhìn ngốc cực kỳ.

Chưa đợi Phó Nhất Kiệt gõ xong, điện thoại nó đã reo lên, lấy ra thấy là Phó Khôn gọi tới.

“Sao gọi video còn gọi điện làm gì?” Phó Nhất Kiệt nghe rồi hỏi.

“Mệt chết đi được,” Phó Khôn chép miệng, “Hai ta gõ mổ cò nửa ngày mới ra được một chữ, còn không bằng gọi điện luôn, chủ yếu là mẹ muốn nhìn em thôi.”

“Em vẫn chưa hỏi xem trong phòng ký túc có được lắp mạng không nữa, chỗ em chỉ có đúng một quán nét này.” Phó Nhất Kiệt cười.

Mặt Phó Khôn bị jpg. trong cửa sổ video cuối cùng cũng hơi nhúc nhích, biến thành mặt mẹ trợn tròn hai mắt.

“Em thấy mẹ rồi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Trước đây không phát hiện ra mắt mẹ lại to thế.”

“Cục cưng nhỏ!” Trong điện thoại vang lên tiếng mẹ, “Sao con đen đi nhiều thế!”

“Phơi nắng, tập quân sự toàn phơi dưới nắng mà, con còn đỡ, trong ký túc xá con có người đen chỉ còn lại mỗi răng với lòng trắng mắt nữa thôi.”

“Mệt không? Bạn cùng phòng ký túc thế nào? Anh con bảo người ngồi bên cạnh con vừa nãy là bạn thân hồi tiểu học của con à?”

“Vâng, khéo mẹ nhỉ,” Phó Nhất Kiệt cười nói, lúc ngoảnh mặt lại nhìn Tưởng Tùng lại phát hiện Tưởng Tùng không biết đã đi ra từ lúc nào, đang ngậm thuốc lá đứng bên cạnh cửa sổ quán net.

“Tốt quá, có một bạn học quen!” Mẹ nói rất to, “Thôi, mẹ không thèm nghe con nói nữa, bố mẹ đều khỏe cả…”

“Từ từ từ từ!” Phó Nhất Kiệt vừa nghe đã biết mẹ lại định đột ngột dập điện thoại, nhanh chóng hô liên tiếp, “Đưa điện thoại cho anh con cho anh con.”

“Đây,” Phó Khôn cười nói, “Anh cướp được trước rồi.”

“…Thật ra em cũng không có gì để nói cả,” Phó Nhất Kiệt nghẹn nửa ngày cũng không biết mình bảo Phó Khôn nghe điện thoại là để làm gì.

“Biết rồi, thôi về đi, dạo này tập quân sự mệt lắm đúng không? Còn mấy ngày nữa?”

“Chẳng mấy ngày nữa, dù sao em cũng không thấy mệt,” Phó Nhất Kiệt cười với camera, cũng không biết Phó Khôn nhìn thấy được không.

“Dù sao thì em cũng phải tự chú ý, ở bên ngoài một mình,” Trong giọng nói của Phó Khôn có lẫn lo lắng, “Không có chuyện gì cũng đừng ra ngoài chơi lung tung với bạn học…”

Phó Nhất Kiệt dựa vào ghế, nhìn từng tấm ảnh Phó Khôn bắn ra trên màn hình, nhớ nhung trong lòng từng chút một trở nên mãnh liệt, nó đưa tay sờ lên môi Phó Khôn trên màn hình, nghĩ tới giờ mới vừa bắt đầu tập quân sự, nó lại buồn bực, không thể nào ngăn lại câu nói vẫn luôn nhịn lại.

“Anh,” Nó cau mày, dùng giọng rất khẽ nói, “Em nhớ anh.”

Đầu bên kia, Phó Khôn hơi ngập ngừng, qua một lúc mới nói: “Anh biết.”

“Em về ký túc xá nghỉ ngơi, cúp máy đây.” Phó Nhất Kiệt đột nhiên bối rối, nhanh chóng ngắt máy.

Lúc đứng dậy quay người muốn gọi Tưởng Tùng, lại phát hiện Tưởng Tùng đã hút thuốc xong, đang đứng ngay sau nó.