Trúc Mộc Lang Mã

Chương 52: Giấy cửa sổ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Khôn đứng cạnh xe, nhìn thấy Lã Diễn Thu đi từ trong hành lang ra thì ngây người, rồi thấy Phó Nhất Kiệt đi sau cô ta, trên mặt cũng không biết nên làm ra biểu cảm gì.

Lã Diễn Thu nhìn thấy cậu xong cũng sững sờ, qua mấy giây mới ngập ngừng nói một câu: “Đây là Phó… Phó…”

“Phó Khôn,” Phó Khôn gật đầu với cô ta, “Chào dì.”

“Ừ, chào cháu,” Lã Diễn Thu nở nụ cười, hơi lúng túng, “Lâu quá rồi không gặp, suýt nữa không nhận ra được, lần trước gặp vẫn còn đang đi học.”

“Dì nhận ra Phó Nhất Kiệt không?” Phó Khôn cười hỏi, sau khi lấy lại được tinh thần, trong lòng cậu không được vững vàng lắm.

Lã Diễn Thu bị cậu hỏi như vậy, một lúc lâu vẫn không nói nên lời, Phó Khôn cười: “Nhưng chắc phải nhận ra được chứ, mười năm không gặp còn nhận ra được kia mà.”

“À…” Lã Diễn Thu quay đầu lại nhìn Phó Nhất Kiệt, “Dì đưa Nhất Kiệt ra ngoài ăn một bữa cơm, ăn xong rồi đưa nó về.”

“Ồ,” Phó Khôn đi qua người cô ta, lúc đi ngang qua người Phó Nhất Kiệt thì nhỏ giọng hỏi một câu, “Xảy ra chuyện gì thế?’

“Về rồi kể chi tiết cho anh,” Phó Nhất Kiệt cũng nhỏ giọng nói sát bên cậu, rồi lại thò tay lần mò trong túi cậu ra một thỏi socola, vừa lột vỏ vừa tiếp tục nhỏ giọng nói, “Đừng lo.”

Phó Khôn đi vào hành lang, nghe tiếng Mitsubishi việt dã khởi động sau lưng, cậu nhanh chân chạy lên tầng hai, đứng ở chỗ ngoặt hành lang, nhìn xe chậm rãi lái đi.

Không nói rõ được trong lòng là cảm xúc gì, nếu như là hồi bé, cậu có lẽ sẽ cứ thế ngăn Phó Nhất Kiệt lại không cho đi, nhưng giờ cậu không làm được việc này, đó là mẹ đẻ Phó Nhất Kiệt, nếu nói là đáng ghét, đúng là rất đáng ghét, nhưng bao nhiêu năm như vậy, cô ta cũng không làm ra chuyện gì quá mức…

Cậu chạy lên tầng bảy, lấy chìa khóa ra, móc nửa ngày cũng chẳng móc ra dược, đang định chửi một câu, mẹ đã mở cửa ra: “Lắc chìa khoá chơi hả con?”

“Xảy ra chuyện gì thế, con tình cờ gặp Một Khúc với bà mẹ kia của nó dưới tầng.” Phó Khôn cau mày đi vào nhà, đá văng giày ra.

“Em con thi xong rồi, cô ấy đến thăm thôi, mời em con đi ăn bữa cơm.” Mẹ cất giầy bị cậu đá văng ra về lại bên cạnh giá để giày “Trước cũng hay gọi điện tới hỏi thăm tình hình, nhưng không cho mẹ cho em con biết, sợ làm nó thấy khó chịu.”

Phó Khôn ngơ ngác, hay gọi điện cho mẹ?

“Mẹ cũng đã nói với con bao giờ đâu,” Phó Khôn rót cóc nước, “Không phải cô ta ra nước ngoài rồi à?”

“Năm ngoái mới trở về, mở một công ty thiết bị khám chữa bệnh,” Mẹ đứng trước quạt điện, giọng run, “Có~~ tiền~~ lắm~~”

“Vậy cô ta đến tìm Một Khúc cũng chỉ là để tâm sự thôi à?” Phó Khôn uống một ngụm đứng bên cạnh mẹ, nói vào quạt, “Hay là định giờ có tiền rồi muốn cho Một Khúc sống~~sung~~sướng?”

“Không~~nói~~” Mẹ tặc lưỡi, “Vốn là cô ấy cũng đã giàu rồi.”

“Nói đi, mẹ~~có~~đố~~kỵ~~không~~?” Phó Khôn cười.

“Mẹ không thèm đố kị,” Mẹ bĩu môi, “Không nhiều tiền bằng không phải là cũng nuôi em con tốt lắm à, học lực tốt hạnh kiểm tốt, tài giỏi.”

“Mẹ,” Phó Khôn ôm vai mẹ, “Mẹ không lo cục cưng nhỏ của mẹ có ý kiến gì à.”

“Không lo, nó còn đáng tin hơn con, đừng có thấy nó nhỏ tuổi, vững vàng lắm,” Mẹ đắc ý ngửa đầu, “Từ nhỏ đã có cách nghĩ của mình rồi.”

Lã Diễn Thu mua không ít quà tới, có quà cho nhà, có quà cho Phó Nhất Kiệt, ngoài cái PSP ra, mấy thứ khác cũng không coi là đắt, chủ yếu là đồ ăn, rượu, thuốc.

Có điều, Phó Nhất Kiệt hẳn là không có hứng thú gì với PSP, thằng nhóc này từ nhỏ đã không thích chơi game.

Quả nhiên là vẫn chưa hiểu rõ mà.

Lúc bố về, cũng không ngạc nhiên chuyện Lã Diễn Thu tới, rất bình tĩnh: “Dù sao cũng là con của cô ta, quan tâm cũng bình thường.”

Phó Khôn không nói câu nào, vẫn luôn nghĩ xem Lã Diễn Thu sẽ đưa Phó Nhất Kiệt đi ăn gì, cậu còn đang định Phó Nhất Kiệt thi xong sẽ mang nó ra ngoài ăn một bữa ngon, không ngờ lại bị Lã Diễn Thu giành trước.

“Nếu như điểm đủ vào trường Y, có khi nào lại ăn không quen đồ chỗ đó không?” Từ sau khi Phó Nhất Kiệt điền nguyện vọng xong, mẹ vẫn luôn không yên tâm chuyện đồ ăn.

“Cách chỗ mình cũng có bao xa đâu, lái xe mấy tiếng là tới nơi rồi, có thể không quen được bao nhiêu đâu mà, mẹ đừng có lo,” Phó Khôn đảo cơm trong bát, “Lại nói, nó có gì là không ăn đâu? Một đứa hồi bé thèm uống siro ho còn uống như nước ngọt được, mẹ còn lo chuyện nó ăn cơm nữa.”

“Cũng phải, cũng có phải anh đâu, phải là anh, có mà chết đói.” Mẹ lườm cậu một cái.

Phó Nhất Kiệt hơn chín giờ mới về, Phó Khôn vẫn đứng ngoài ban công nhìn chằm chằm xuống dưới tầng, nhìn thấy cái xe Mitsubishi việt dã kia, cậu lập tức chạy vào phòng khách: “Về rồi.”

Rồi chạy tới đứng sau cửa, vừa nghe thấy tiếng Phó Nhất Kiệt bước chân lên tầng, cậu đã mở cửa ra.

“Biết ngay anh sẽ ra mở cửa cho em,” Phó Nhất Kiệt cười đi vào nhà, dùng vai va vào vai cậu một cái, “Đứng ngoài ban công nhìn thấy đúng không?”

“Ừ,” Phó Khôn gật đầu, “Anh vừa nhìn thấy xe một cái, suýt nữa định trượt theo ống nước xuống đón em.”

“Còn đồ ăn không?” Phó Khôn cười rất vui vẻ, xoa bụng hỏi.

“Ôi, còn chưa ăn no à?” Mẹ nói từ phòng khách, nhảy dậy đi vào bếp, “Còn có ít thức ăn, để mẹ nấu cho con bát mì?”

“Để con tự nấu đi.” Phó Nhất Kiệt cũng đi vào bếp.

“Con cứ để mẹ nấu, mẹ con chỉ thiếu điều theo gót con đến tận trường nấu cơm cho con nữa thôi, con cứ để mẹ nấu cho đã đời đi,” Bố ngồi ngoài phòng khách cười nói.

“Không đúng, em ra ngoài ăn một bữa cơm về rồi còn ăn thêm nữa, lúc ăn cơm em làm cái gì?” Phó Khôn kéo nó hỏi, “Đi đâu ăn?”

“Pizza Hut,” Phó Nhất Kiệt cầm một miếng bánh xốp từ trên bàn lên, “Em phải cố nhịn đấy chứ, ngại ăn nhiều, nếu không thì mấy thứ đó, em có ăn hai phần cũng chẳng đủ, em sợ làm cô ta cảm thấy em ăn trắng một bữa, không được ăn miễn phí là không ăn…”

“Mai anh dẫn em đi ăn!” Phó Khôn vỗ lên mông nó một cái, “Cho em ăn đã luôn, muốn ăn bao phần thì ăn từng ấy phần.”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng trả lại một cái vỗ lên mông Phó Khôn.

Đây là lần đầu tiên chỉ có hai người ở chung từ sau lần Lã Diễn Thu tới tìm Phó Nhất Kiệt, nhưng cô ta cũng không nói quá nhiều chuyện, chỉ nghe thử xem nó điền nguyện vọng vào trường nào, ngành nào, nhân tiện hỏi nó đã có ý định gì sau khi tốt nghiệp chưa.

Cũng không nhắc lại chuyện đã qua nữa.

“Mệt lắm,” Phó Nhất Kiệt nằm nhoài ra sàn tatami ôm gối, “Ăn một bữa cơm này thôi mà mệt chết đi được.”

“Em nói cho cô ta biết em muốn vào trường Y chưa?” Phó Khôn nằm bên cạnh nó hỏi.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt gật đầu, “Cô ta còn bảo khoa răng hàm mặt cũng được, nha sĩ dễ có việc làm gì đó…”

Phó Khôn nhớ tới mẹ có nói Lã Diễn Thu đang làm thiết bị khám chữa bệnh, đây cũng coi như ý kiến chuyên môn?

“Có nói sau này em tốt nghiệp thì làm cùng cô ta không?” Phó Khôn hỏi.

“Không nói,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, cười, “Có nói em cũng không đồng ý, em muốn tự làm, nếu không em cũng đã chẳng điền ngành này.”

“Bác sĩ Phó,” Phó Khôn vỗ lên người nó, “Không thì em khám cho anh trước đi, mấy hôm nay anh đau răng.”

“Đợi,” Phó Nhất Kiệt đột nhiên bò dậy, mở cửa đi ra ngoài, “Cái này dễ làm.”

“Ô, còn được thật cơ à.” Phó Khôn rất ngạc nhiên.

Chưa tới hai phút, Phó Nhất Kiệt đã trở về, lúc về trong tay có cầm theo thứ gì đó, loáng một cái trước mặt Phó Khôn: “Há miệng.”

Phó Khôn vừa định phối hợp há miệng, đột nhiên phát hiện ra cái Phó Nhất Kiệt đang cầm trong tay chính là kìm đầu nhọn của bố, hai mắt cậu đều trợn tròn: “Em làm cái gì đấy!”

“Răng đau thì nhổ thôi!” Phó Nhất Kiệt mặt nghiêm túc nhìn cậu

“Phó Nhất Kiệt em bị thần kinh rồi!” Phó Khôn không nhịn được cười, “Trong mắt em, nha sĩ chỉ có mỗi cái này à?”

“À không,” Phó Nhất Kiệt chỉ ra phòng khách, “Em còn có khoan điện nữa…”

“Cút!” Phó Khôn đập một cái lên tay nó.

“Anh, anh phải tin em chứ.” Phó Nhất Kiệt quơ cái kìm trong tay.

“Lượn!” Phó Khôn đưa tay chọc một cái lên thắt lưng Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt lập tức ôm thắt lưng ngã xuống sàn tatami, bắt đầu cười, Phó Khôn lại đưa chân tới đụng lên bụng nó một cái, Phó Nhất Kiệt ôm bụng cuộn người lại vừa cười vừa trốn: “Đừng, buồn.”

“Anh đang đấm bóp cho em mà,” Phó Khôn đã lâu lắm rồi không thấy Phó Nhất Kiệt cười như vậy, cả một quãng thời gian lâu như vậy tới giờ, trên mặt Phó Nhất Kiệt rất hiếm thấy có nụ cười, hầu hết thời gian cậu thấy Phó Nhất Kiệt, đều là mặt lạnh nhạt trầm mặc, vẻ mặt bây giờ khiến lòng cậu không hiểu sao lại rất thoải mái, cậu tiến tới bên người Phó Nhất Kiệt chọc chọc nó mấy cái, “Thích không?”

Phó Nhất Kiệt cười lăn lộn ra tận chân tường, qua nửa ngày vẫn chưa nói nên lời.

Phó Khôn dừng tay, nghe Phó Nhất Kiệt cười rồi thở dốc nửa ngày mới lấy lại được sức, cậu gối lên tay mình hỏi Phó Nhất Kiệt: “Một Khúc, anh hỏi em chuyện này.”

“Ừm.” Phó Nhất Kiệt lau mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi.

“Thì, không phải em đã nói,” Phó Khôn cắn môi, “Trước đó em có nói em không thích con gái, đúng không?”

“Ừ, không thích.” Phó Nhất Kiệt nằm nhoài trên sàn tatami, trả lời rất tự nhiên.

“Vậy anh hỏi em, là… em thích con trai đúng không, thế…” Phó Khôn nói hơi chật vật, “Vậy sao mà em biết được?”

“Biết cái gì?” Phó Nhất Kiệt ngây người.

“Biết mình thích con trai ấy.” Phó Khôn xoa mũi.

“Chuyện này có gì đâu mà sao lại biết được,” Phó Nhất Kiệt không biết nên trả lời thế nào, “Bởi vì em không thích con gái chứ sao.”

“Vậy em cũng không thích con trai mà…” Phó Khôn hơi ngập ngừng, lại đột nhiên căng thẳng, “Hay là em có thích thằng nào?”

“Aiiii,” Phó Nhất Kiệt thở dài, giờ lại càng không biết nên nói gì, “Coi như vậy đi.”

“Ai thế?” Phó Khôn lập tức hỏi một câu, tuy chuyện Phó Nhất Kiệt không thích con gái, cậu cố tiêu hóa thêm một thời gian không ngắn nữa, cuối cùng chắc cũng chấp nhận được, nhưng nếu như Phó Nhất Kiệt thật sự thích một thằng con trai nào đó, cậu lại đột nhiên cảm thấy không chịu được.

“Anh đừng quan tâm.” Phó Nhất Kiệt nói bằng giọng buồn bực, chuyện này nên trả lời thế nào đây, Ai thế?

Anh nói xem là ai, anh biết đấy, còn thân lắm.

Vào những lúc thế này, Phó Nhất Kiệt lại đột nhiên nghĩ tới mấy cách thổ lộ trá hình trước đây từng đọc được, gì mà nhét mảnh gương nhỏ vào sách, bảo rằng ở đây có ảnh của người đó này anh xem đi, không thì ném quyển nhật ký bảo trong này viết đầy tưởng niệm của em với người đó này anh xem đi, vẫn không được nữa thì cầm cái vòng tay dây chuyền tổ truyền nói phải tặng cái này cho người em yêu nhất thôi thì tặng cho anh đi…

Phó Nhất Kiệt chẳng dám thử bất cứ cách nào, những thứ này đặt lên người Phó Khôn, ngoài thu hoạch được vẻ kinh sợ đến biến sắc, cùng lắm là bị đạp thêm một phát, hoặc là một câu Phó Nhất Kiệt em điên rồi.

Phản ứng của Phó Nhất Kiệt khiến Phó Khôn hơi phiền muộn: “Sao thế? Có mà còn không nói được với anh à?”

“Không phải,” Phó Nhất Kiệt trở mình, nhích người nằm lên gối, “Chuyện này không nói ra được, cũng không cần phải nói, anh biết hay không biết không phải đều vậy à.”

“Em thế này không phải là làm anh càng suy nghĩ lung tung hơn à?” Phó Khôn cuống lên, “Chuyện này không thể so sánh với chuyện em thích con gái được, chuyện này… mấy chuyện trong sách của em, loạn như thế, em thế này làm sao anh yên tâm được?”

“Nói ra cũng vậy thôi, đừng hỏi.” Phó Nhất Kiệt nói về phía tường.

“Giờ em cũng đúng là… lớn rồi đấy nhỉ,” Phó Khôn thở dài, đoán có hỏi tiếp cũng chẳng hỏi ra được gì nữa, Phó Nhất Kiệt kiên cường rồi có khi còn im lặng cả đêm, cậu nằm nhắm hai mắt lại, tự mình suy đoán nửa ngày, càng nghĩ càng khó chịu, lại còn có chút giận dữ không hiểu đâu ra, cho nên lại ngồi bật dậy, đạp một phát vào mông Phó Nhất Kiệt, “Cái thằng này sao lại thế rồi! Em nghĩ chuyện này là chuyện nhỏ chắc! Em nghẹn thế nghẹn được ra hoa hay là thế nào!”

Phó Nhất Kiệt đang tự nghĩ xem chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào, bị Phó Khôn đạp cho một cái cũng sợ hết hồn, cũng nhảy dựng lên: “Em có nói ra hay không thì có thể thế nào! Em nói, em thích Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị Ma Tử, anh có thể làm thế nào! Anh cổ vũ, hay là đi phá!”

“Anh mẹ nó không muốn làm gì cả! Anh là anh của em!” Phó Khôn nổi giận, nhảy dựng lên đập đèn trong phòng sáng lên, gằn giọng quát, “Em trai anh thích con trai, anh chỉ muốn biết xem nó thích ai! Là người thế nào! Mẹ nó nếu là người khác em xem anh có để ý không, thích ai thì thích, anh ăn no rửng mỡ mà quản chuyện vô bổ thế à anh lớn chừng này rồi còn chưa bao giờ ăn no đây này!”

“Phó Khôn,” Phó Nhất Kiệt cố nén xúc động trong lòng mình, nhìn chằm chằm vào mặt Phó Khôn, “Nếu em dám nói thì em đã nói từ lâu rồi.”

“Anh chỉ không hiểu được tại sao thôi!” Phó Khôn vẫn đang nổi giận, “Em với anh có gì để mà giấu giấu diếm diếm đâu,  anh biết chuyện này của em lâu vậy rồi mà anh cũng có nói gì không? Anh có bắt bẻ gì em không!”

Phó Nhất Kiệt cười, nhưng nụ cười đã biến mất khỏi khóe miệng rất nhanh: “Đừng ép em, em mà nói thật, chắc anh không nằm ngủ cạnh em thoải mái tự nhiên được như thế nữa đâu.”

Phó Khôn không nói gì, cậu đột nhiên nghe ra được gì đó từ những lời này của Phó Nhất Kiệt, nhưng là cái gì, cậu lại không thể nào xác định được.

“Phải đó, em với anh có gì đâu để mà giấu giấu diếm diếm?” Phó Nhất Kiệt đứng lên, tiến tới trước mặt Phó Khôn, trong hai mắt loe lóe lên tia sáng, “Tại sao em lại phải giấu giấu diếm diếm anh?”

“Anh chỉ…” Phó Khôn nuốt nước miếng hơi khó khăn, “Anh chỉ lo lắng cho em.”

“Anh, tự em nắm chắc,” Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng dựa vào người Phó Khôn, gác cằm lên bả vai anh, “Nếu ngày nào đó em muốn nói, em sẽ nói.”

Đêm đó, Phó Nhất Kiệt ngủ rất say, vỏ gối cũng không buồn xoa, chưa tới năm phút đã ngủ, lúc vươn mình còn rất không ngoan, tự nhiên gác chân lên bụng Phó Khôn.

Phó Khôn bị hành động của nó làm cho suýt nữa không thở nổi, rón rén định chậm rãi đẩy chân Phó Nhất Kiệt xuống chân mình, mới vừa đẩy ra khỏi bụng, Phó Nhất Kiệt đã lầm bầm một tiếng, rồi lại nâng chân lên gác lại trên bụng cậu.

“Ai…” Phó Khôn nằm bất đắc dĩ, không đẩy nữa, dù sao cũng không ngủ được.

Lời Phó Nhất Kiệt nói hôm nay quá kỳ quái, quấy nhiễu cậu tỉnh cả ngủ, trong đầu toàn là câu nói “Tại sao em lại phải giấu giấu diếm diếm anh” kia, phải đấy, tại sao?

Phó Khôn cũng không ngốc, cậu cảm thấy mình đã có thể mơ hồ nghĩ tới được gì đó, nhưng lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá vô lý, cậu không thể nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng, càng không thể nào chấp nhận được suy đoán này của mình.

Cậu hi vọng mình đã đoán nhầm, nhưng nếu hỏi tiếp, với tính tình của Phó Nhất Kiệt, nó sẽ không nói.

Cậu khe khẽ thở dài, mẹ nó hỏi chuyện này làm gì! Thà rằng không hỏi, giờ chẳng hỏi ra được cái gì, ngược lại rước thêm về cho mình một đống phiền lòng loạn tâm!

Phó Khôn mày là thằng ngu!

Huấn luyện viên dạy lái xe của Phó Khôn là do Tôn Vĩ giới thiệu, là giáo viên ở trường nó ngày trước, Phó Khôn đăng ký chưa tới hai ngày đã được sắp xếp bắt đầu tập lái, Phó Khôn tạm thời gác chuyện khác sang một bên, định luyện xe cho đàng hoàng cầm được cái bằng trong tay đã.

Khoảng thời gian này, tâm trạng Phó Nhất Kiệt không tệ, Phó Khôn đã lâu rồi chưa được thấy nó như vậy, thản nhiên và bình tĩnh lúc Phó Nhất Kiệt đối mặt với cậu hiện giờ, cậu thật sự không muốn phá hỏng bầu không khí thân thiết, lâu lắm mới được nới lỏng như bây giờ.

Cậu đi tập lái, lao động nhỏ tuổi Tiểu Thành Thành chính thức vào ngành, Phó Khôn đưa đơn nhập hàng cho nó, để tự nó xem rồi bán, Trình Thanh Thanh gọi điện cho cậu báo cáo, nghe đâu là lao động nhỏ tuổi làm rất hăng say, giới thiệu hàng hóa cho mọi người, cò kè mặc cả cũng rất chi là nghiêm túc.

Thật ra, Phó Khôn căn bản không lo lắng chuyện Trình Thành có thể làm được hay không, thằng bé này từ nhỏ đã bán hàng với Trình Thanh Thanh, hiểu rõ những chuyện này, yên tâm hơn những người cậu mời tới tạm thời.

Người học lái cũng không nhiều, chỉ là trời nắng gắt, ngộp trong một cái xe hơi khó chịu.

Mỗi lần Phó Khôn luyện xe xong đi ra ngoài đổi người, người đều có thể ướt đẫm.

“Bị mắng không?” Phó Nhất Kiệt gọi điện hỏi cậu, không biết đang ăn gì, nói nghe chẳng rõ.

“Không, anh em ở cái trình nào, làm sao mà tùy tiện ăn mắng được, huấn luyện viên có muốn soi mói cũng không soi ra được gì, quá perfect.” Phó Khôn cười nói, “Phát âm thế nào!”

Trước đó cậu đã biết lái xe rồi, cho nên ít bị mắng, thêm vào lúc cậu không có việc gì thì sẽ rủ rỉ với huấn luyện viên, rồi đưa mấy điếu thuốc lá ngon, huấn luyện viên nhìn cậu cũng thấy thuận mắt hơn.

“Phát âm đúng là quá perfect luôn,” Phó Nhất Kiệt cười, “Hôm nay mẹ làm đá bào dưa hấu, anh tập xong thì về sớm đi, không là em ăn hết sạch mất.”

Phó Khôn nói thêm không được mấy câu với Phó Nhất Kiệt, đã đến lượt cậu lên xe, cậu cúp máy, nhảy vào xe.

“Nghe điện thoại của bạn gái à?” Huấn luyện viên hỏi một câu.

“Không,” Phó Khôn thấy hơi ngại, “Em trai em.”

“Tình cảm anh em được đấy chứ, tập lái còn gọi điện nói chuyện nữa, anh thấy mày cười như hoa nở, muôn hồng nghìn tía,” Huấn luyện viên chỉ đằng trước, “Sang đằng kia luyện lên dốc đi.”

Phó Khôn bị câu này của anh ta làm cho sặc một cái, so sánh kiểu gì thế này.

Phó Khôn vốn định cầm được bằng lái rồi mới mua xe, nhưng tập lái một thời gian, quen với huấn luyện viên rồi, huấn luyện viên kể có một người bạn muốn bán xe, lại chính là con Ngôi sao Trường An* Phó Khôn muốn mua, bạn anh ta có thể bớt cho ít.

Phó Khôn vốn là đang sốt ruột, người ta lái Mitsubishi việt dã tới đón Phó Nhất Kiệt đi ăn cơm, mình không thể lái cái xe máy cùi của bố chở Phó Nhất Kiệt đi được, tốt xấu gì cũng phải lấy con Ngôi sao Trường An, cũng coi như là bốn bánh rồi.

Cho nên, cậu hẹn thời gian với huấn luyện viên, trôi chảy qua đó mua xe.

Lúc đưa tiền xe, Phó Khôn vô cùng có cảm giác thành tựu, trước đây lúc xem cái xe này, cứ cảm thấy bốn cái bánh này trông giống bốn cái chân ngắn của con chó lạp xưởng nhà dì Lưu tầng bốn, giờ nhìn chỉ thấy đúng một chữ, “Đẹp!”

Lúc cậu lái không bằng cái xe về tới dưới tầng nhà, điện thoại di động reo lên, lấy ra thấy là số Phó Nhất Kiệt, cậu nhận rồi nói: “Em ở nhà không!”

“Vừa mới về!” Phó Nhất Kiệt cũng nói to, nghe giọng có vẻ là tâm trạng rất tốt.

“Bố mẹ có ở nhà không!” Phó Khôn tiếp tục hô.

“Chưa tan tầm mà!” Phó Nhất Kiệt cũng phối hợp hô cùng cậu.

“Vậy em ra đây! Xuống tầng! Cho em niềm vui bất ngờ!” Phó Khôn mở cửa nhảy xuống khỏi xe, ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng bảy nhà mình, “Không thì em ra ngoài ban công bất ngờ trước đã!”

“Rồi! Bất ngờ gì thế, anh nhặt được thỏi vàng à?” Phó Nhất Kiệt cười nói, “Em cũng có niềm vui bất ngờ cho anh đây.”

“Đừng nói nhảm nữa ra ban công nhanh!” Phó Khôn ngửa mặt lên gọi.

Mấy giây sau, Phó Nhất Kiệt thò đầu ra từ lan can ban công, đầu tiên là sững sờ, sau đó Phó Khôn cùng lúc nghe thấy từ cả điện thoại và phía trên tiếng reo mang theo tiếng cười của Phó Nhất Kiệt: “Phó Khôn, anh lên cơn điên rồi à! Sao tự nhiên đã mua xe rồi!”

Phó Khôn cười khà khà vui vẻ: “Mau xuống đây xem đi! Anh nói cho em biết, vì anh trai em phải chở em đến trường nhập học chứ sao!”

Phó Nhất Kiệt ngắt điện thoại, Phó Khôn dựa vào cửa xe chờ nó đi xuống, Phó Nhất Kiệt qua mỗi tầng đều sẽ thò đầu ra ngoài hành lang liếc mắt nhìn xuống, cuối cùng chạy cuốn theo gió lao ra từ hành lang, hô to về phía cậu: “Anh điên rồi!”

“Lên ngồi cảm nhận tí đi.” Phó Khôn kéo cửa ghế phó lái ra.

Phó Nhất Kiệt nhảy lên, nhảy qua lại giữa chỗ ngồi trên xe.

“Thế nào?” Phó Khôn ngồi xuống ghế lái, “Có cảm giác an toàn che mưa tránh gió không?”

“Bố mẹ về thấy đảm bảo giật mình cho xem, hôm nay bố mẹ còn đang bàn xem anh nên mua xe ba bánh điện nào nữa,” Phó Nhất Kiệt cười nói, “Anh này là kích động tiêu tiền đúng không?”

“Phải coi là niềm vui bất ngờ chứ, chở em hai vòng trong sân cho đã,” Phó Khôn vỗ vỗ lên vô lăng, lái xe đi rồi hỏi một câu, “Mới vừa nãy em bảo em cũng có bất ngờ à?”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt ném cái phong bì vẫn luôn cầm trong tay tới trước mặt cậu, “Anh tính toán lộ trình xem, đưa em đến phải lái mất bao lâu?”

Phó Khôn liếc mắt một cái đã quét thấy một chữ “Y” trên phong bì, chưa đọc hết đã gào lên: “Đệt! Thư thông báo đến rồi?”

“Ừm!” Phó Nhất Kiệt gật đầu.

“Đệt! Cục cưng à anh biết là em chắc chắn thi được mà!” Phó Khôn rút thư thông báo trong phong bì ra nhìn chăm chú một lúc lâu, tuy cả nhà đều cảm thấy Phó Nhất Kiệt thi đậu không thành vấn đề, nhưng đến lúc thư thông báo thực sự nằm trong tay, Phó Khôn vẫn cảm nhận được niềm vui bất ngờ không khống chế được.

Cậu không nhịn được nắm lấy cánh tay Phó Nhất Kiệt kéo nó qua, hôn mạnh lên chóp mũi Phó Nhất Kiệt một cái: “Em trai anh quá siêu!”
*Ngôi sao Trường An: 

ngooi saojpeg

*chó lạp xưởng: công nhận cũng hơi giống thật…

cholapxuonjpg