Edit + Beta: Hạnh Hạnh
Hôm sau, Trình Liễm Nhất mang bữa sáng tới.
Đường Hạnh vui vẻ mở cửa cho anh, “Anh đến rồi.”
Trình Liễm Nhất xoa đầu cô, xách đồ ăn đưa cho Đường Hạnh, “Đói không?”
Đường Hạnh vội vàng cầm lấy: “Em đói lắm.” Nói rồi cô gọi Đỗ Tiêu Lê: “Tiểu Lê Tử, ra ăn sáng.”
Qua một đêm, tinh thần của cô nàng đã tốt hơn nhiều, trêu chọc Đường Hạnh: “Nhờ hồng phúc của cậu mới có người đưa đồ ăn sáng tới, không tồi đâu nha.”
Đường Hạnh đỏ mặt, giả vẻ tức giận, “Còn không ăn mau.”
“Ăn ăn ăn!” Đỗ Tiêu Lê vội vàng gật đầu.
Hai người ngồi trên bàn ăn, Trình Liễm Nhất ở trên sô pha nhìn Đường Hạnh.
Cô cắn miếng bánh bao, hỏi: “Mấy giờ cậu đi?”
“9 rưỡi, còn sớm lắm.” Đỗ Tiêu Lê bình tĩnh trả lời.
Đường Hạnh gật đầu, bây giờ mới 6 rưỡi.
Hai người không nói chuyện nữa, tập trung ăn sáng.
Cơm nước xong xuôi, Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê thu dọn đồ đạc rồi trả phòng.
Đường Hạnh khăng khăng muốn tiễn Đỗ Tiêu Lê tới nhà ga, Trình Liễm Nhất cũng đi theo.
Đỗ Tiêu Lê bất đắc dĩ nói: “Tớ biết đường mà, tự đi cũng được.”
“Hai tiết đầu tớ được nghỉ, vừa vặn có thể đi tiễn cậu.” Đường Hạnh nói tiếp, “Nhất Nhất cũng rảnh mà, cậu đừng lo.”
Tới nhà ga, Đỗ Tiêu Lê chuẩn bị vào cửa soát vé, hai người tạm biệt nhau ở ngoài.
“Trên đường đi phải chú ý an toàn, bao giờ về tới trường rồi thì nhắn tin báo bình an cho tớ nhé.” Đường Hạnh ôm Đỗ Tiêu Lê không buông.
Đỗ Tiêu Lê nắm tay cô, “Tớ biết rồi.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, đoạn tình cảm này kết thúc rồi sẽ yêu đương sớm thôi.” Đường Hạnh cười nói.
Đỗ Tiêu Lê chớp mắt, “Nhất định đó, đến lúc đấy tớ sẽ dẫn anh người yêu siêu cấp đẹp trai cho cậu xem.”
“Nhớ đấy nhé.”
“Mối tình đầu chẳng đi đến đâu, cậu và Trình Liễm Nhất phải bền lâu đó nha.” Đỗ Tiêu Lê liếc mắt nhìn Trình Liễm Nhất, “Ít nhất các cậu làm cho tớ biết được tình yêu vẫn còn tồn tại.”
Tim Đường Hạnh giật thót, “Tiểu Lê Tử.”
“Được rồi, tớ đi đây, cậu cũng mau về đi.” Đỗ Tiêu Lê cười vẫy tay với cô.
Đường Hạnh nhìn bóng dáng cô nàng, “Tạm biệt.”
***
Trên đường về trường, trong lòng Đường Hạnh ngổn ngang nhiều điều, cực kì khó chịu.
“Em sao thế?”
Đường Hạnh lắc đầu, cô cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Tới trường, hai người đang định tạm biệt nhau thì có bóng người lao tới về phía Đường Hạnh.
“Đường Hạnh, tất cả đều tại cô.” Vu Nhiên đội mũ lưỡi trai màu đen, tức giận nhìn Đường Hạnh.
Cô nhìn người trước mắt, trên mặt cậu ta còn có vết đỏ, Đường Hạnh ngơ người, “Vu Nhiên?”
“Cô còn dám đem chuyện của tôi lên diễn đàn trường, nếu không phải vì cô thì Đỗ Tiêu Lê cũng không phát hiện.” Ánh mắt Vu Nhiên đầy oán hận.
Trình Liễm Nhất kéo Đường Hạnh ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Vu Nhiên, “Đây là chuyện cậu làm sai, nếu không cũng chẳng sợ người khác phát hiện, nếu cậu dám động vào người cô ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Đường Hạnh run người, làm ra chuyện này mà không biết hối cải, cô còn định chửi Vu Nhiên một trận nhưng lại nhịn xuống, “Cậu cho rằng một chân đạp hai thuyền sẽ mãi mãi không bị người khác phát hiện sao, Đỗ Tiêu Lê yêu phải cậu đúng là xui xẻo mà.”
Vu Nhiên quát lớn: “Cô nói mấy câu đồn đại nhảm nhí rác rưởi trên diễn đàn, bây giờ người khác đều chỉ trỏ tôi.”
“Đồn đại cái gì chứ, là giả người ta mới gọi là lời đồn, còn cậu vụng trộm mập mờ với người khác mà là giả à?” Đường Hạnh hừ lạnh một tiếng.
Vu Nhiên giơ tay lên nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trình Liễm Nhất, cậu ta hậm hực buông tay rồi rời đi.
Đường Hạnh thở dài: “Sao cậu ta lại biến thành người như vậy…”
Rõ ràng nghỉ hè năm ngoái, Vu Nhiên còn che chở bảo vệ Đỗ Tiêu Lê, hiện tại lại trở mặt không nhận người quen, trông rất đáng sợ.
“Con trai khi không thích nữa sẽ trở nên như thế sao?” Đường Hạnh hoang mang nhìn Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất nắm tay cô, lắc đầu nói: “Không phải, không phải ai cũng như vậy.”
“Nhưng Vu Nhiên cũng đã từng thích Tiêu Lê, nhưng hiện tại lại thay đổi rồi, tình cảm của bọn họ mong manh vậy ư? Hay mọi người đều như thế?” Đường Hạnh sợ có một ngày cô và Trình Liễm Nhất sẽ đi tới bước đường ấy.
Đường Hạnh cứ nghĩ đến đây lại thấy tim mình như rỉ máu.
“Em lo chúng mình sẽ thế à?” Trình Liễm Nhất nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Đường Hạnh bất an, “Chúng ta sẽ không….”
“Sẽ không, anh không phải là Vu Nhiên.” Trình Liễm Nhất trịnh trọng nói, anh thở dài: “Anh phải làm gì để em tin anh đây.”
Đường Hạnh cúi đầu, cô cũng rất rối bời.
Trình Liễm Nhất ôm Đường Hạnh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Em về trước đi, không phải tí nữa còn phải lên lớp sao? Tối nay anh tới tìm em.”
“Vâng.”
***
Đường Hạnh về kí túc xá, 3 cô bạn đã thu dọn sách vở chuẩn bị đi học, vui vẻ nhìn cô.
“Bạn cậu về rồi à?” Ngô Mẫn Nhi hỏi.
Đường Hạnh gật đầu: “Ừ, tớ tiễn cậu ấy tới nhà ga, chắc giờ đang trên tàu rồi.”
“Không có chuyện gì chứ?”
Đường Hạnh mỉm cười: “Khóc một trận thì tốt hơn nhiều rồi, cũng xóa hết tất cả những thứ liên quan tới Vu Nhiên, kiên quyết lắm.”
“Nói đến tên tra nam kia tớ mới nhớ, tớ nghe nói, cậu ta đi tìm cô bạn kia, kết quả bị ăn hai cái bạt tai, còn bị mắng một trận, nhiều người thấy lắm.” Điền Giai Lệ cười nói.
Đường Hạnh sửng sốt, “Thảo nào trên mặt cậu ta có vết đỏ.”
“Cậu gặp rồi à?” Ngô Mẫn Nhi tò mò nhìn cô.
Đường Hạnh nhíu mày: “Vu Nhiên làm phiền tớ, trách này trách nọ.”
“Ủa alo? Cậu ta còn mặt mũi nữa hả? Cậu đâu xui cậu ta cắm sừng đâu, ôi lần đầu tiên tớ gặp phải loại người này.” Điền Giai Lệ tức giận.
Ngô Mẫn Nhi cười nhạo, “Tớ cũng chưa gặp bao giờ, đúng là mở rộng tầm mắt.
Hay tớ bảo quản lý diễn đàn trường ghim bài đăng thêm 1 tháng nữa nhỉ?”
Từ Viên Viên tán đồng, “Hay lắm bạn ơi!”
Cả một ngày dài, Đường Hạnh có tâm sự, thầy giáo nói gì cô cũng không nhớ, chỉ ghi chép mà thôi.
Chạng vạng, Trình Liễm Nhất đi đón cô, hai người cùng ăn cơm.
Anh nhìn dáng vẻ này của Đường Hạnh, buông đũa nói: “Hai người họ chia tay, không phải em muốn chúng ta cũng chia tay đó chứ?”
Đường Hạnh bĩu môi, “Không phải.”
“Người khác không biết lại còn tưởng anh làm ra tội ác tày trời đấy, em thẳng tay trừng trị anh à?” Trình Liễm Nhất khẽ cười.
Đường Hạnh vội vàng lắc lắc đầu, “Không có mà.”
“Em cũng đừng nghĩ nhiều nữa, nếu anh làm sai chuyện gì, chắc chắn bố mẹ anh đến tận nơi cho anh một trận.
Chúng mình là hàng xóm, chuyện gì cũng không giấu nổi đâu, hậu thuẫn của em lớn như vậy thì em sợ cái gì.”
Đường Hạnh nghe thấy, cô ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy rất có lý, nếu Trình Liễm Nhất làm chuyện có lỗi với cô, cô nhất định sẽ về nhà tố cáo.
Đường Hạnh suy nghĩ thông suốt cũng thấy nhẹ nhõm hơn, “Trong tay em có lịch sử đen của anh đấy, đến lúc đó anh biết tay em.”
“Lịch sử đen gì cơ?” Trình Liễm Nhất cau mày, sao anh lại không biết nhỉ?
Đường Hạnh ngồi sát người anh, nhỏ giọng nói: “Dì Lâm kể cho em nghe, lúc anh còn học mẫu giáo, có đêm tè dầm, dì Lâm còn chụp ảnh nữa này.”
Cả người Trình Liễm Nhất cứng đờ, anh cắn răng nói: “Đúng không vậy? Thật sự là anh hả? Mẹ anh nói với những ai thế?”
“Bố mẹ em, em nữa, à có cả bạn thân của mẹ anh.” Đường Hạnh đếm ngón tay.
Trình Liễm Nhất nắm chặt bàn tay, ánh mắt u ám, “Hay lắm.”
“Dì Lâm còn nói là mình chụp nhiều lắm, có thể làm thành cuộn phim đó, nếu anh không nghe lời sẽ mang ra chê cười anh.” Đường Hạnh nhìn sắc mặt Trình Liễm Nhất, tâm trạng cô tốt hơn nhiều, thấy thức ăn cũng ngon hơn.
Nhìn Đường Hạnh ăn uống thỏa thích, Trình Liễm Nhất lại không muốn ăn nữa, “Em có cách nào lấy cuộn phim đó không?”
“Em không giúp anh đâu, đây là vũ khí của em mà.”
Trình Liễm Nhất bất lực: “Vừa nãy còn lo anh sẽ lén lút với cô gái khác, bây giờ lại lôi lịch sử đen của anh ra dọa.
Anh cũng sợ em thích người khác mà?”
“Sẽ không đâu, em tìm được người yêu đẹp trai như anh ở chỗ nào chứ?” Đường Hạnh cười hì hì trả lời.
Haizz, nếu cô đã thích thì anh đành chiều vậy.
***
Trình Liễm Nhất nắm tay Đường Hạnh đi dạo trong khuôn viên trường, hai người ngồi xuống ghế đá.
Ánh đèn đường chiếu xuống người Trình Liễm Nhất, gương mặt anh nhu hòa lạ thường.
“Anh biết vì chuyện của Đỗ Tiêu Lê nên em mới lo lắng chuyện tình cảm của chúng ta, nhưng đối với anh, không ai có thể sánh được bằng em.” Trình Liễm Nhất nghiêm túc nói.
Đường Hạnh ngẩn người, cô vui sướng, cúi đầu nói: “Bây giờ em không lo gì nữa rồi.”
Trình Liễm Nhất cầm một bức thư đưa cho cô, “Thư tình hôm nay này.”
Mỗi ngày anh đều đưa một bức thư tình cho cô, dù là thế nào Đường Hạnh cũng rất chờ mong.
“Anh viết gì thế?” Đường Hạnh vừa mở ra vừa hỏi.
Thư tình của anh không giống nhau, mỗi lần Đường Hạnh mở ra đều như mở chiếc hộp Pandora (*), làm cô thỏa sức tưởng tượng.
(*) Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu.
Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra.
Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là “hy vọng” để cho loài người để có thể tiếp tục sống.
“Tin tưởng anh.”
Bức thư chỉ có 3 chữ nhưng lại làm Đường Hạnh đỏ mắt.
Anh biết cô bất an, biết cô lo lắng, vậy nên không ngừng an ủi trấn an cô.
“Em nhớ đây là bức thư thứ bao nhiêu không?” Trình Liễm Nhất nhẹ giọng hỏi.
“519.” Đường Hạnh nhớ rất rõ, vì cô mua một chiếc hộp nhỏ để đựng, còn đánh số nữa.
Trình Liễm Nhất cong môi, “Còn có một bức cuối cùng nữa.”
520 phong thư tình.
Cô hiểu ý anh.
Đường Hạnh cảm động nhào vào lòng anh, “Nhất Nhất, anh tốt quá, có phải ngày mai em sẽ nhận được bức thư tình cuối đúng không? Anh viết gì thế?”
Trình Liễm Nhất cười nói: “Không phải là ngày mai, nó sẽ xuất hiện vào thời điểm thích hợp.”
Đường Hạnh thấy có chút thất vọng nhưng cô lại chờ mong nhiều hơn.
Cô nghĩ, bức thư tình thứ 520 sẽ rất đặc biệt..