Trúc Mã Vi Phu

Chương 66




Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Phía Đông trấn Ngư Đường, trong khe núi có một ngôi làng nhỏ.

Dưới ánh đèn dầu leo lắt, Lục Nghi Trinh ngồi trên chiếc giường cỏ, búi tóc bù xù, đôi mắt sưng đỏ, quần áo cũng bị rách mấy đường. Nàng thút thít tựa như sắp khóc đến nơi.

Trông thấy bộ dạng của nàng, nương tử nhà nông đang giã thuốc ở bên cạnh cực kỳ không đành lòng, bèn an ủi nàng: “Được rồi, bọn xấu đã đi xa rồi, sẽ không trở lại nữa đâu, muội cứ yên tâm đi”.

“Cảm ơn tỷ”. Tiểu cô nương ngồi trên chiếc giường cỏ khẽ dụi mắt: “Chờ muội về nhà nhất định sẽ báo đáp tỷ”.

“Kể ra cũng nhờ ông trời phù hộ, một cô nương nhỏ nhắn như muội lại thực sự có thể trốn thoát khỏi đám thuộc hạ kia còn chạy vào trong làng nữa”.

“Ca ca muội từng dạy muội vài chiêu để tự bảo vệ mình”.

Nếu không nhờ nhớ được điều này thì nàng sẽ không thể chống lại sự hoảng sợ mà bắt bản thân bình tĩnh lại khi trông thấy kẻ bắt cóc ngủ thiếp đi. Nàng vặn đi vặn lại sợi dây thô ráp, thử hết lần này đến lần khác, cuối cùng đau đến nỗi trào cả nước mắt mới cởi được dây trói.

Khi giơ cây gậy lên nhắm thẳng vào gáy của kẻ bắt cóc, tầm mắt đã mơ hồ vì nước mắt nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn chặt môi nén nước mắt lại, sau đó mới nhắm chuẩn huyệt đạo rồi dùng sức lực mạnh nhất trong cuộc đời của mình đánh xuống.

Đây là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này.

Không hề bình tĩnh chút nào, trên đường chạy trốn xuống núi nàng còn bị ngã mấy lần.

“Thuốc đã giã xong rồi”. Nương tử nhà nông đặt chiếc bát bằng đá vào tay nàng rồi nhìn nàng nói: “Chỗ bị thương không có chỗ nào muội không bôi được phải không?”.

Lục Nghi Trinh lắc đầu: “Cảm ơn tỷ, muội có thể tự làm”.

“Thế muội bôi thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chờ phu quân của ta về ta sẽ bảo chàng ấy đưa muội về nhà”.

Nương tử nhà nông dặn dò xong thì đi ra ngoài.

Đợi cửa gỗ đóng lại, Lục Nghi Trinh mới cầm bát bằng đá lên, lấy một ít dược thảo đặc sánh bôi lên vết thương nơi cổ tay.

Nơi đó đã bị cọ đến mức rách da chảy máu, khi nước thuốc mát lạnh được bôi lên thì cảm giác đau rát mới tạm thời dịu đi.

Nàng bôi thuốc một lúc rồi lại không nhịn được rơm rớm nước mắt.

Nàng bất giác nghĩ, nếu Tùy Ý có ở đây thì tốt biết bao, hắn nhất định sẽ dùng giọng điệu dịu dàng nhất để dỗ dành và khuyên nàng. Lần đó ở biệt trang sau núi, nàng chỉ va phải góc bàn mà hắn đã giúp nàng xoa bóp hơn nửa ngày.

Vừa suy nghĩ miên man vừa chữa trị vết thương, Lục tiểu cô nương để bát bằng đá xuống, dập tắt ngọn đèn, cởi giày ra, chui vào trong chăn rồi cuộn người lại.

Ổ chăn thật lạnh.

Bên ngoài cửa sổ giấy mỏng, gió mạnh rít gào thổi xuyên qua khu rừng rậm rạp phát ra tiếng “vù vù”. Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng sói tru truyền đến từ phương xa.

Nàng cuộn người càng chặt hơn.

Đôi mi ướt át trong bóng tối chớp rồi chớp, nước mắt lặng lẽ thấm ướt cả gối.

Nàng không biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Chỉ là đêm nay nàng ngủ không yên, mấy lần gặp phải ác mộng, mỗi khi tỉnh lại trước mắt vẫn là một mảng đen kịt.

Đến khi sắc trời vừa hửng sáng, mơ màng bị người khác gọi dậy, nàng vẫn còn cảm giác hoảng hốt không biết mình đang ở nơi nào.

“Hạ nương tử…”.

“Đừng ngủ nữa, trước cửa thôn có người đến”. Hạ nương tử vẫn mặc bộ y phục nàng mặc để giã thuốc đêm qua, nói ngắn gọn: “Đó là một đám người mặc đồ quan binh, trên tay còn cầm bức họa của muội, muội có nhận ra bọn họ không?”.

Không lẽ là quan phủ tìm đến đây?

Đôi mắt hạnh của Lục Nghi Trinh sáng lên, vội vàng ngồi dậy khoác áo ngoài, xỏ giày thêu vào, vừa đứng lên lại do dự dừng lại.

“Sao thế?”.

Nàng quay đầu lại, đắn đo hỏi: “Hạ nương tử, đợi lát nữa bọn họ tìm đến đây, tỷ có thể nói với bọn họ rằng chưa từng gặp muội không?”.

“Vì sao thế? Người của quan phủ lẽ nào cũng là người xấu sao?”.

“Không phải”. Lục tiểu cô nương dừng một chút: “Chẳng qua là người hôm qua bắt cóc muội hẳn là rất có quyền thế, muội sợ bọn họ giả mạo quan binh muốn quay lại bắt muội”.

Thực ra trong lòng nàng có chút lo lắng, có khi nào sau khi Hạ nương tử nghe đến câu “Kẻ xấu có quyền thế” sẽ sợ hãi mà không chịu giúp đỡ nàng nữa không? Nhưng đêm qua, dường như tỷ ấy cũng đã nhận ra nhà nàng ở kinh thành, cho nên…

“Đúng đúng, sao ta lại hồ đồ vậy chứ!”. Hạ nương tử nói: “Vậy muội đợi lát nữa trốn trong phòng đừng ra ngoài, ta ra ngoài ứng phó với bọn họ”.

Tiểu cô nương lặng lẽ thở phào, nở một nụ cười với nàng ấy: “Được, cảm ơn tỷ”.

Chưa được bao lâu, cánh cửa trong sân quả thực bị đập “Bang bang”.

Hạ nương tử ra khỏi phòng mở cửa.

Bên ngoài có tiếng nói chuyện xôn xao.

Lục Nghi Trinh vịn khe cửa, đưa mắt nhìn ra bên ngoài một cách dè dặt.

Đứng trước cửa sân là một đám cấm vệ quân mang áo giáp, nếu chỉ đơn thuần mà nhìn cách ăn mặc thì thật sự không tìm ra một sơ hở nào.

Bỗng dưng, ánh mắt nàng bị thu hút bởi một góc áo lông cừu màu trắng nằm lẫn giữa những bộ giáp.

Từ từ đưa mắt nhìn lên.

Đó là một khuôn mặt tuấn tú khuất sau đám đông.

Tiểu cô nương gần như nín thở, trái tim cũng đột nhiên đập nhanh hơn.

“Cót két”.

Nàng đẩy cửa phòng ra.

Tiếng trò chuyện trong sân bỗng nhiên dừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn qua đây.

“Sao muội lại ra đây”.

“Ý ca ca!”.

Tiểu cô nương khó giấu được tiếng nức nở, bước đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng lại chạy hướng về phía cửa.

Tùy Ý đứng trong đám người lúc này dường như đã bừng tỉnh, vội vàng gạt những trở ngại trước mặt ra, vừa mới đến ngang cửa đã bị nàng nhào vào lòng.

Thân thể nàng mềm mại, ấm nóng và tiếng khóc thút thít cũng rất chân thực.

Cái lạnh của mùa đông đang tan dần trong vòng tay.

Như thể một cơn ác mộng không có hồi kết bị vỡ thành từng mảnh bởi sự ấm áp của ánh nắng chiếu vào.

Tùy Ý ôm nàng nhẹ nhàng nhất có thể.

“Trinh Nhi muội muội đừng sợ, từ nay về sau sẽ không có ai có thể làm hại muội nữa đâu”.

Tiểu cô nương vùi đầu khóc một lúc lâu, sau khi khôi phục mới nhận ra bên cạnh vẫn còn có người, nàng nửa xấu hổ nửa không muốn rời khỏi vòng tay của Tùy Ý.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hạ nương tử, nàng vừa lau nước mắt vừa giải thích: “Xin lỗi, lúc nãy muội quá kích động, bọn họ, bọn họ không phải là người xấu mà là đến để cứu muội”.

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy”.

Hạ nương tử cười gượng.

“Bên ngoài trời lạnh, chi bằng quan gia vào nhà uống một ly trà nóng?”.



Hạ nương tử đi đến phòng bếp đun nước, một đám quan binh được Tùy Ý dẫn đến cũng đã thành công quay về kinh phục mệnh.

Trong nhà tranh đơn sơ chỉ có hai người ngồi.

Tùy Ý vừa bước vào cửa đã phát hiện trên người của tiểu cô nương có những vết thương lớn nhỏ.

Vết thương nghiêm trọng nhất là ở cổ tay, làn da trắng trẻo mỏng manh của nàng bây giờ lại có một vết đỏ dữ tợn, không khó để tưởng tượng đêm qua nàng đã phải vùng vẫy bất lực như thế nào.

Tùy Ý cảm thấy trái tim đau nhói, hắn nhíu mày không chút nghĩ ngợi liền siết chặt tay nàng.

“Ý ca ca!”.

“Đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem”.

Lục Nghi Trinh bất lực giơ hai tay lên, mặc cho hắn lật qua lật về, nhìn đi nhìn lại, chỉ cảm thấy hai má nóng lên từng chút một.

“Có phải, có phải rất xấu không?”.

“Không xấu. Trinh Nhi muội muội rất dũng cảm”.

Hắn lấy trong tay áo ra một lọ bột thuốc nhỏ màu nâu nhạt, cẩn thận thoa nhẹ nhàng lên vết sẹo của nàng, còn cẩn thận hơn cả nàng tự mình bôi thuốc đêm qua.

“Có đau không?”.

“Không đau!”. Lục Nghi Trinh nhìn hắn: “Nhưng Ý ca ca, sao huynh lại biến thành bộ dạng này?”.

Vừa rồi gặp lại nửa mừng nửa lo nên nàng không để ý, hiện tại nhìn thấy trên áo khoác lông trắng có rất nhiều vết máu, sợi tóc cũng vướng đầy vảy máu, ngược lại gương mặt vẫn sạch sẽ tuấn tú, chẳng qua là đáy mắt có xuất hiện quầng thâm.

Vừa nhìn là biết mệt lắm rồi.

Mũi nàng chua xót, lại muốn khóc.

“Có phải cả đêm huynh không ngủ không?”.

“Ta không sao đâu”. Hắn bôi thuốc cho nàng xong, ngẩng đầu lên khẽ cười: “Chỉ cần Trinh Nhi muội muội bình an vô sự, cho dù là tan xương nát thịt ta cũng cam tâm tình nguyện”.

“Không cho huynh nói mấy lời này”. Lục Nghi Trinh nghiêm mặt lại, dạy dỗ hắn: “Cho dù là huynh hay muội đều phải sống thật tốt, biết không hả?”.

Đúng lúc, Hạ nương tử bưng một khay trà và cháo nóng tiến vào.

Sau khi đã lấp đầy bụng, Lục Nghi Trinh lại cảm ơn nàng ấy một lần nữa.

“Hạ nương tử, thật sự là nhờ có tỷ mà muội mới có thể được cứu. Chỉ là ca ca của muội cả ngày cả đêm không nghỉ để đi tìm muội. Nếu lập tức lên đường trở về kinh cũng quá vất vả, nên có thể mượn nhà của tỷ để nghỉ ngơi một lúc không?”.

“Đương nhiên là được rồi”. Hạ nương tử sảng khoái nói: “Gặp nhau cũng coi như là có duyên, có lẽ chiều nay phu quân ta sẽ trở về, ngày đầu năm mới như thế này chi bằng ở lại nhà ta ăn cơm rồi đi”.

“Thế thì tốt quá, thật sự cảm ơn tỷ”.

“Đúng lúc, trong bếp vẫn còn đang đun nước”. Hạ nương tử nghiêng đầu nói với Tùy Ý: “Vị quan gia này, ngài có thể đi rửa mặt để có thể ngủ thoải mái hơn”.

Tùy Ý cảm ơn Hạ nương tử nhưng không đứng dậy bước ra ngoài mà hỏi xin một cuộn băng vải.

Phu quân của Hạ nương tử là lang trung, lần này ra ngoài cũng là vì chữa bệnh cứu người, vì vậy trong nhà cũng không thiếu những thứ tương tự như thuốc và vật dụng chữa bệnh.

Nàng tìm kiếm băng gạc đưa cho Tùy Ý, chỉ thấy hắn cúi người quấn chặt cổ tay của Lục tiểu cô nương lại rồi mới đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng tuấn tú biến mất sau cánh cửa, Hạ nương tử “chậc chậc” vài tiếng.

Đôi tai của Lục Nghi Trinh đỏ bừng, nàng gục đầu xuống làm như bản thân không nghe thấy.



Tùy Ý rửa mặt xong thì vào phòng nghỉ ngơi.

Hạ nương tử chặt củi, giặt giũ, chuẩn bị món ăn trong sân.

Lục Nghi Trinh không có việc gì liền giúp bóc đậu phộng. Cổ tay nàng bị thương nhưng các ngón tay vẫn linh hoạt, chỉ cần không hoạt động quá nhiều thì sẽ không cảm thấy đau.

Nhưng mới bóc được một lúc, Tùy Ý đã bước ra từ trong phòng.

Lục Nghi Trinh chau mày nhìn hắn, không vui cho lắm: “Sao huynh còn chưa ngủ?”.

“Ta ngủ không được”.

Lục Nghi Trinh dừng một chút, chợt nhớ tới tình cảnh mình trằn trọc sợ hãi vào đêm qua, dường như hiểu được điều gì đó.

Nàng lau sạch tay, đứng dậy đẩy hắn vào phòng rồi nhét hắn vào trong chăn, nàng đỡ đầu ngồi bên mép giường rồi nói với hắn: “Muội ở cùng huynh, mau ngủ đi”.

Tùy Ý yên lặng nhìn nàng, đột nhiên giơ ngón tay vén một góc chăn về phía nàng: “Trinh Nhi muội muội cũng nằm lên đi”.

Tiểu cô nương trợn to hai mắt, giật mình lui về sau mấy bước.

“Huynh, sao huynh lại như vậy?”.

Hắn từ từ ngồi dậy.

Nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ta nhắm mắt lại, thì chỉ toàn là cảnh tượng sau khi Trinh Nhi muội muội mất tích. Cho dù biết rằng Trinh Nhi muội muội đã bình yên vô sự nhưng vẫn không khỏi nhớ lại. Đêm qua Trinh Nhi muội muội ngủ thiếp đi như thế nào thế?”.

“Muội…”.

Tiểu cô nương nói không nên lời.

“Cho nên, Trinh Nhi muội muội cũng nghỉ ngơi đầy đủ mà”.

“…”.

“Trinh Nhi muội muội, ta rất nhớ muội”.

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái tựa như những nhành liễu đung đưa bên hồ vào mùa xuân.

Sự rung động trong trái tim càng ngày tăng lên, phần lý trí còn lại hoàn toàn bị khuấy thành bột nhão.

Lục Nghi Trinh đi về phía hắn.

Đợi đến khi bị hắn cẩn thận tránh vết thương rồi ôm vào lòng, đắp chăn bông lên người, tâm tư của Lục tiểu cô nương mới miễn cưỡng quay trở lại.

Thầm nghĩ rằng, người này sao có thể giả vờ một cách bình thản, khiến mọi việc vô lý trở nên đơn giản như nước chảy mây trôi như vậy.

Nàng cố gắng ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là đường quai hàm xinh đẹp và rõ nét, dường như ý thức được nàng không ngoan, Tùy Ý cúi đầu nhìn xuống.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp ấy dịu dàng chứa đựng hình ảnh phản chiếu của nàng.

Tiểu cô nương cảm thấy một cảm giác yên tâm chưa từng có.

Trong lòng lại nghĩ, mê hoặc người thì sao chứ? Chỉ cần là hắn, lừa cả trăm lần cũng không sao.

“Ý ca ca, muội cũng rất nhớ huynh”.

Tùy Ý chớp mi mắt, đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng.

Bỗng nhiên hôn tới.

Bây giờ là mùa đông, nhưng bên trong phòng lại là băng tan tuyết chảy, ấm áp như mùa xuân.

Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn lùi lại một chút rồi áp lên trán nàng, ánh mắt chứa đựng nỗi nhớ và sự quyến luyến không thể phá vỡ.

Khẽ cười nói: “Bây giờ có thể ngủ một giấc thật ngon rồi”.