Trúc Mã Vi Phu

Chương 47




Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Ra khỏi thành Dương Châu, có một đoạn đường rất dài đều hoang sơ vắng vẻ.

Gần lập hạ, hai bên đường đã nghe thấy tiếng ve kêu thưa thớt, lá cây xanh mơn mởn nịnh mắt người nhìn.

Lục Nghi Trinh ghé bên cửa sổ xe nhìn quang cảnh bên ngoài. Tùy Ý vẫn ngồi yên ở phía sau nói với nàng: Loại hoa nào có thể làm thuốc, loại cây cỏ nào có thể ăn được, loại đất bào sẽ phì nhiêu màu mỡ…

Thậm chí, dưới sự dụ dỗ của hắn, tiểu cô nương còn bứt cỏ dại bên đường nhấm nháp.

Chua chua ngọt ngọt, nếu bỏ qua vị chát nhè nhẹ kia thì còn cảm thấy khá ngon nữa.

Đi qua một thôn làng.

Màn đêm dần buông.

Lục Nghi Trinh buồn ngủ đang nằm trên gối mềm, nhưng đột nhiên vùng bụng lại quặn đau.

Nàng bị cảm giác đau quen thuộc này dọa tỉnh, ôm bụng sột soạt ngồi dậy.

Phía còn lại trong xe, Tùy Ý đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt vì tiếng động này.

Tiểu cô nương nép một góc, màu môi trắng bệch, gương mặt lộ vẻ bứt rứt bất an, trông vô cùng thẹn thùng.

Tùy Ý nhẩm tính trong lòng, chẳng mấy chốc đã hiểu ra. Hắn đứng dậy cầm hai chiếc gối mềm kê sau lưng nàng, sau đó lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, ta gọi người hầu lấy quần áo sạch cho muội”.

Đoàn xe ngựa dừng lại ven đường.

Tùy Ý xuống xe, gọi Bảo Khấu, dặn dò vài câu xong lại sai người hầu đi kiếm củi, chuẩn bị nhóm lửa đun nước.

Còn lại một mình Lục Nghi Trinh bên trong xe chống lại cơn đau thắt. Một lúc sau, Bảo Khấu đã ôm một bọc quần áo lên xe.

“Cô nương, để ta giúp cô thay y phục”.

Sau khi thay y phục sạch sẽ và đai nguyệt sự, tiểu cô nương cuối cùng cũng thở hắt ra, cuộn trong trong chăn, nói khẽ:

“Không biết vì sao, ta cảm thấy lần này không khó chịu như lần trước”.

Bảo Khấu vừa thu dọn, vừa trêu ghẹo tiểu cô nương: “Quan hệ lúc trước của cô nương và Thế tử đâu bằng bây giờ được, người xưa chẳng phải đã nói rồi sao? Trước lạ sau quen thôi”.

Nghe vậy, Lục Nghi Trinh thẹn tới mức muốn giấu đầu vào một góc, vội vàng đẩy Bảo Khấu rời đi.

Bảo Khấu đi rồi, Tùy Ý lại lên xe ngựa.

Hắn cầm theo một cái ấm sưởi.

Lục tiểu cô nương còn chưa nghĩ ra nên nói câu gì đầu tiên thì hắn đã ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt chiếc ấm sưởi nóng hầm hập trên bụng nàng, sau đó còn cẩn thận kéo góc chăn giúp nàng.

Lo liệu xong mọi chuyện, hắn mới rảnh rang nhướng mắt nhìn nàng, hỏi ân cần: “Thế này có dễ chịu chút nào không?”.

Trái tim Lục Nghi Trinh ấm áp muốn lan tỏa ra xung quanh, hai gò má bừng lên vì xấu hổ, lưỡng lự một lúc mới gật đầu: “Ý ca ca, sau huynh lại biết những thứ này?”.

Còn nhớ lần trước ở Phụng Sơn, nàng phải dốc hết sức mới phân biệt rõ ràng cho hắn “đau bụng” và “nguyệt sự” khác nhau như thế nào.

Tùy Ý liếc mắt đáp: “Lần trước, sau khi trở về ta đã tra sách”.



Lục Nghi Trinh trằn trọc cả đêm.

Nằm thẳng thì đau bụng khó chịu, cuộn tròn nằm nghiêng thì lại tê tay. Xe ngựa hơi xóc nảy, thỉnh thoảng gối tựa sau lưng sẽ tuột xuống khiến nàng bị cộc đầu vào vách xe ngựa, ngồi không được mà nằm cũng không xong.

Sau nửa đêm, đúng lúc nàng mơ màng muốn tựa vào một bên vách khác thì một cánh tay đột nhiên đưa đến, đỡ sau đầu nàng.

Tiểu cô nương bừng tỉnh, hé mở mắt.

Nhưng đêm khuya mịt mù, ánh trăng lại bị rặng mây che phủ nên cảnh tượng trước mắt nhuốm một màu đen kịt, gần như không thấy được gì, nên nàng cũng không thấy rõ người trước mặt.

Nhưng nhiệt độ ấm áp và mùi hương thanh mát truyền đến từ lớp y phục lại rất đỗi quen thuộc.

“… Ý ca ca?”.

Tiểu cô nương vừa tỉnh, giọng nói mềm mại, nũng nịu như móng vuốt mèo con cào lên da thịt.

Tùy Ý im lặng một chút mới trầm giọng đáp. Hắn kéo đầu nàng đến tựa trên vai mình, lại nhấc chăn lên đắp kín cho nàng.

“Trinh Nhi muội muội khó chịu như vậy mà không biết gọi ta?”.

Có lẽ đêm tối và cơn đau đã dần xóa mờ ranh giới lễ nghĩa trong đầu của tiểu cô nương. Nàng ngoan ngoãn dịu dàng vùi mặt dưới cổ hắn, bàn tay nhỏ nhắn rụt khỏi chăn ôm lấy hắn, không hề vùng vẫy.

Giọng điệu nhẹ nhàng mềm nhũn, hệt như đang làm nũng: “Muội sợ làm phiền huynh nghỉ ngơi”.

Mi mắt Tùy Ý khẽ run, đầu ngón tay hờ hững vuốt ve vành tai nàng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dịu giọng dỗ dành: “Được, ngủ đi nào”.



Cuối cùng, nửa đêm còn lại đã êm đềm trôi qua.

Lúc Lục Nghi Trinh mơ màng tỉnh dậy, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng người hầu trò truyện.

Không biết đoàn xe ngựa đã dừng lại thu dọn lúc nào.

Nàng dụi mắt, vừa cúi đầu liền lập tức nhìn thấy khớp xương quai xanh trắng nõn tinh tế… có lẽ đêm qua nàng ngủ không ngoan nên vạt áo đã bị kéo hở.

Gương mặt tiểu cô nương nóng như lửa đốt, ánh mắt co rúm lại, lén lút duỗi ngón tay ra muốn kéo vạt áo về vị trí cũ.

“Đã dậy chưa?”.

Một giọng nói êm ái dịu dạng truyền đến trên đỉnh đầu.

Cả đầu óc lẫn động tác của Lục Nghi Trinh đều đình trệ. Ngay sau đó, nàng không kịp nghĩ nhiều đã vội vã trốn thoát khỏi vòm ngực hắn. Ước chừng động tác quá mạnh nên nàng lại “Aizzz” một tiếng, ôm bụng cong như con tôm.

Tùy Ý nhíu mày, cúi người quan sát sắc mặt của nàng. Thấy nàng không có gì đáng ngại, hắn mới cong môi cười: “Trinh Nhi muội muội quả nhiên trở mặt vô tình. Ta làm đệm thịt cả một đêm cho muội, bây giờ cả vai và cánh tay đều tê rần rồi”.

Tiểu cô nương nghe vậy thì cảm thấy rất ngượng ngùng, khẽ ngẩng đầu ngập ngừng nói: “Vậy, vậy muội xoa cho huynh nhé?”.

“Ta đùa thôi”. Tùy Ý lật tấm chăn trên người, nói: “Ta đi gọi người hầu đến rửa mặt cho muội, đợi một lúc nữa là có thể ăn sáng”.

Nói xong, hắn vừa đứng dậy muốn đi xuống nhưng lại bị một lực nào đó cản lại.

“Trinh Nhi muội muội?”.

Tiểu cô nương tránh ánh mắt hắn, sắc mặt xấu hổ không biết giấu đi đâu: “Huynh… y phục của huynh dính…”.

Hắn lập tức hiểu ý nàng, nhìn xuống, một góc y phục màu trắng quả thật bị dính một mảng đỏ nhỏ xíu.

Tiểu cô nương run rẩy rụt tay lại, vùi đầu vào một góc.

Tùy Ý lại gần, ngồi bên cạnh nàng, lặng im phút chốc bèn mở lời an ủi: “Không sao, Trinh Nhi muội muội, ta cũng không ngại”.

Nhưng lần này có dỗ tiểu cô nương thế nào cũng không có tác dụng.

Hết cách, Tùy Ý chỉ có thể vén màn xa, gọi người hầu lấy hai bộ y phục đến.

“Trinh Nhi muội muội, ta phải thay y phục rồi”.

Nghe tiếng, tiểu cô nương rất tự giác vui cả mặt mình trong chăn khiến cả người đều nóng lên. Giọng nói quanh quẩn dưới lớp chăn: “Huynh thay đi”.

Tùy Ý vừa mềm lòng vừa cảm thấy buồn cười. Sợ nàng chui trong chăn lâu sẽ lấy ngột ngạt, hắn nhanh tay thay áo trong và ngoại bào, thắt xong đai lưng bèn cúi người gỡ tấm chăn trên đỉnh đầu tiểu cô nương, kéo nàng chui khỏi chăn.

Lần này, tiểu cô nương không chỉ đỏ vành tai, mà cả gương mặt và cổ đều chuyển đỏ; cũng không biết nàng xấu hổ hay do trong chăn quá ngột ngạt.

“Ta xuống trước, Trinh Nhi muội muội muốn tự mình thay y phục hay để người hầu lên giúp muội?”.

“… Muội tự thay”.



May mà khoảng thời gian lúng túng này chỉ kéo dài năm ngày.

Tối ngày đoàn xe ngựa đến vùng giáp giới giữa Lương Châu và Bình Châu, đi qua một dịch quán nhỏ cũ kỹ, vắng vẻ.

Những ngày qua, phần lớn hai bên con đường lớn họ đi đều là núi non hoang dã, một đoàn người không tránh khỏi phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, hiếm lắm mới kiếm được một nhà trọ ban đêm thế này.

Tùy Ý suy tính một lúc, ra lệnh dừng xe ngựa, dặn dò đám người đêm nay sẽ nghỉ tại dịch quán.

Tin này khiến phu xe, người hầu và nữ sử đều vô cùng vui vẻ.

Lúc này, đám người hứng thú bừng bừng cầm theo văn điệp dẫn đường* vào dịch quán đăng ký, thuê trọn tổng cộng sáu gian phòng.

* Nguyên văn 文牒路引 là một kiểu hộ chiếu của Trung Quốc cổ đại, dùng để thông quan giữa các thành.

Lục Nghi Trinh và Tùy Ý mỗi người một phòng.

Dịch quán ở nơi núi non hoang sơ, bố trí trong phòng cũng rất đơn giản; chỉ vỏn vẹn một chiếc giường, một chiếc tủ, một bàn và một chiếc ghế dựa. Gối đầu và chăn nệm trên giường còn có mùi ẩm mốc nhàn nhạt.

Tùy Ý gọi nữ sử đưa chăn nệm riêng của Lục Nghi Trinh đến phòng, sau đó mới đưa người xuống lầu dùng bữa.

Đồ ăn tại dịch quán dĩ nhiên cũng không phải của ngon vật lạ gì. Đầu bếp thấy người đến thân phận cũng không tầm thường nên cũng chỉ thêm chút dầu, miễn cưỡng có thể ăn được.

Lục Nghi Trinh đụng hai đũa đã không ăn được nữa. Nhưng nàng nhớ cha từng dạy bảo “Không được lãng phí lương thực” nên không không biểu hiện ra ngoài.

Thế là nàng nhắm mắt nhắm mũi ăn một miếng, lại một miếng, nhai mấy chục cái mới chịu nuốt.

Tùy Ý thấy bộ dáng uể oải của nàng, sao có thể không hiểu được chứ?

Nhưng hắn cũng không vạch trần nàng, chỉ nói: “Thức ăn ở đây hơi nhạt nhẽo. Hay là đợi ta xuống bếp nấu cho Trinh Nhi muội muội một bát mì nhé?’.

Tiểu cô nương ngạc nhiên cực kỳ: “Ý ca ca, huynh biết nấu mì sao?”.

Tùy Ý cười nói: “Mặc dù tay nghề của ta không thể so sánh với đầu bếp ở kinh thành, nhưng tự nhận là tốt hơn đầu bếp trong dịch quán này mấy phần”.

Tiểu cô nương bị dao động bởi lời nói của hắn, cụp mi nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn, lại cảm thấy khó xử.

“Nhưng… mấy món này còn chưa ăn xong mà”.

“Còn không nhiều lắm, ta có thể ăn hết”.

“Huynh đừng miễn cưỡng, muội cũng ăn được”.

“Ta tuyệt đối không miễn cưỡng bản thân đâu”. Tùy Ý đỡ má, mỉm cười nhìn nàng: “Trinh Nhi muội muội và ta không giống nhau. So với những thứ ta từng được ăn đến nay thì mấy món ăn này cũng coi như khá rồi”.

Lục Nghi Trinh thoáng vẻ kinh ngạc nhìn hắn.

Nhưng, nhưng hắn không phải là Thế tử sao? Thân phận còn cao hơn nàng nhiều, sao lại từng nếm món ăn kham khổ như vậy được?

Nàng đột nhiên nhớ tới, Tùy Ý sau khi mất mẹ đã từng mất tích tại Duyễn Châu một thời gian dài. Chưa biết chừng chính là khi đó…

Nghĩ đến đây, tiểu cô nương chợt cảm thấy đắng chát trong lòng, mi mắt hơi rũ xuống che giấu cảm xúc chua xót. Nhưng nàng cũng biết, lúc này nàng không nên nói suy đoán ấy với tiểu Thế tử, tránh lại bắt hắn nhớ lại những chuyện không vui.

Thế nên, nàng lại nâng đũa một lần nữa, gắp đồ ăn trong đĩa.

“Muội cùng ăn với huynh”.



Dĩ nhiên cuối cùng nàng vẫn không thể no bụng.

Tùy Ý tiêu một khối bạc vụn, mượn nhà bếp của dịch quán nấu một bát mì trứng, động tác thuần thục lưu loát hệt như lúc ở Phụng Sơn.

Khi hắn nấu mì, Lục Nghi Trinh lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt.

Hơi nước lượn lờ, ánh nến mờ ảo.

Bên trong bếp lò, củi khô bị đốt cháy thỉnh thoảng phát ra những tiếng nổ “đôm đốp”.

Mì chín ra lò, Lục Nghi Trinh bê bát, làm sạch đũa, ngồi bên cạnh gắp mì ăn. Mì nóng hôi hổi, lúc này, người ngồi nhìn không chớp mắt đã đổi lại thành Tùy Ý.

“Ngon không?”.

“Ngon!”.

Tiểu cô nương nuốt sợi mì, gật đầu thành thật, cười vui vẻ đến mức mày cong mi rủ: “Muội thật có phúc”.