Trúc Mã Vi Phu

Chương 46




Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Bữa tối hôm đó, Lục Nghi Trinh thẳng thắn nói chuyện xảy ra bên bờ sông cho tổ phụ tổ mẫu cùng các cữu cữu, cữu mẫu.

Trong bữa ăn, các trưởng bối đều ít nhiều tỏ vẻ do dự. Ăn xong, Lục tiểu cô nương bị các trưởng bối đẩy khỏi phòng khách.

Còn họ nói chuyện gì trong phòng thì nàng không hề hay biết.

Ngày hôm sau, Tùy Ý đến thăm Khương phủ như đã hẹn.

Lục Nghi Trinh thấp thỏm trong lòng, chủ động nhận trách nhiệm dẫn đường. Nàng vội vã ra cửa phủ, nhìn đất nhìn trời một lúc, trái tim dưới lồng ngực không ngực đập “Thình thịch” rộn rã.

Đây là lần đầu tiên Tùy Ý lấy thân phận đặc biệt đến gặp người nhà của nàng. Tiểu cô nương nói không căng thẳng chắc chắn là giả.

Nhưng Tùy tiểu thế tử thông minh như vậy, tính tình lại chu đáo ôn hòa, nàng tin hắn nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện.

Đợi khoảng một khắc, xe ngựa của người nàng đang ngóng trông cũng đã tới.

Bàn tay trắng nõn thon dài đẩy màn xe xa, dáng người cao ráo của Tùy Ý xuất hiện dưới sắc trời xanh ngắt. Nhìn thấy người đang chờ ở cổng, hắn thoáng kinh ngạc, khẽ cười nói: “Khương gia coi trọng ta như vậy, gọi hẳn Trinh Nhi muội muội đến dẫn đường cho ta?”.

“Muội có lời muốn nói trước với huynh”.

Tiểu cô nương vẫy tay với hắn, thấy hắn từ tốn đi tới, nàng tìm một góc vắng vẻ, ghé đến bên tai hắn, nhỏ giọng căn dặn:

“Tối hôm qua, sau khi tổ phụ tổ mẫu và các cữu cữu nghe nói huynh sắp đến, bọn họ đuổi muội khỏi phòng rồi nói chuyện trong đó rất lâu, không biết là nói chuyện gì. Ý ca ca, lát nữa huynh nhất định phải nhìn tình hình mà hành động nhé”.

“Ồ, lại có chuyện như vậy sao”.

Tùy Ý bắt chước vẻ mặt nghiêm trọng của tiểu cô nương, nhưng chẳng nhịn được mấy chốc đã mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền.

“Cảm ơn Trinh Nhi muội muội đã nhắc nhở, lát nữa ta sẽ cẩn thận”.

Lục Nghi Trinh dặn dò hắn những điều khúc mắc trong lòng, cuối cùng cũng thở phào. Nàng nhìn đằng sau hắn, thấy người hầu đang bê mấy chiếc rương xuống, nghi ngờ hỏi:

“Đó là cái gì?”.

“Đương nhiên là quà tặng cho người nhà của Trinh Nhi muội muội”.

Đôi mắt hạnh của tiểu cô nương xoe tròn: “Nhiều như vậy?”.

Ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tiểu thế tử nhìn nàng vừa dịu dàng lại mềm mại. Bị nhìn chằm chằm như vậy, vành tai Lục Nghi Trinh từ từ ửng đỏ, buộc nàng phải cúi đầu không dám nhìn hắn.

Nàng thầm nghĩ, bình thường quà gặp mặt đều tặng từng món một. Hắn thì hay rồi, tặng một lúc mấy chiếc rương liền, chẳng khác gì đưa sính lễ cả…

Lục Nghi Trinh đưa khách đến phòng khách.

Đẩy cửa bước vào, người của Khương gia đã tề tựu đông đủ bên trong.

Thậm chí cả Khương Mẫn Hành cũng đứng nghiêm trang phía cuối phòng.

“…”.

May thay, Tùy Ý cũng không vì vậy mà e ngại, hắn nở nụ cười chào hỏi rất phải phép.

Người của Khương gia cũng không một mực làm khó hắn, hàn huyên qua lại cũng khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.

Lục tiểu cô nương thấy bầu không khí trong phòng rất hiền hòa, trái tim còn lo lắng thấp thỏm đã dịu đi phần nào.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ: Nếu đêm qua tổ mẫu và các cữu cữu không bàn chuyện gì khó tiết lộ ra ngoài thì sao lại đuổi nàng sang phòng khác?

Nàng bưng chén trà trên tay, nhấp một ngụm.

Vào lúc nước trà nóng ấm trôi vào cổ họng, nàng nghe thấy tiếng tổ mẫu nói:

“Thế tử, tiểu bảo bối nhà ta có thể kết bạn với người tài giỏi tuấn tú như ngài, ta cũng mừng thay cho nó. Nhưng xưa nay nam nữ khác biệt, tiểu bảo bối còn nhỏ, chưa hiểu biết nhiều về chuyện này, mong ngài thông cảm. Cũng mong ngài thay chúng ta nhắc nhở nó nhiều hơn. Bà già này trước hết xin cảm ơn Thế tử”.

“Người là trưởng bối, còn là tổ mẫu của Trinh Nhi muội muội, lời của người, dĩ nhiên ta không thể không nghe”.

Tùy Ý cười nhạt, bỗng nhiên bình tĩnh giơ tay lên, cúi đầu bái một bái.

“Hôm nay ở đây, ta cũng muốn nói với người một lời rõ ràng. Ta rất thích Trinh Nhi muội muội, đã khẩn cầu tổ mẫu trong nhà viết thiệp, đợi ngày về kinh sẽ lập tức đến Lục phủ nghị thân, tuyệt đối sẽ không để Trinh Nhi muội muội chịu nửa phần uất ức”.

Phòng khách lập tức trở lại yên tĩnh.

Chén trà chạm vào mặt bàn phát ra tiếng “Cạch” rất vang.

Lục Nghi Trinh bất ngờ hoảng hốt, ngơ ngác nhìn về bóng dáng cao thẳng tuấn tú giữa phòng, bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói mạnh mẽ vừa rồi của hắn.

Hắn nói rất thích nàng, còn nói muốn cầu hôn nàng…

Phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng ho nhẹ.

Lục Nghi Trinh thoáng chốc sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Nhìn theo phía âm thanh vang lên, nàng thấy ngoại tổ phụ đang che miệng, mày nhíu thật sâu nhìn người trước mặt.

“Thế tử đã có thể nói ra lời này thì ta và phu nhân cũng không thể ngăn cản. Nhưng có một điều, tiểu bảo bối tuy chỉ là cháu ngoại của ta, nhưng ta vẫn luôn nhận nó là người của Khương gia… Mà Khương gia ta, xưa nay chưa hề có lệ nạp thiếp”.

“Thế tử thân phận hiển hách cao quý, lời này có lẽ sẽ có chỗ mạo phạm đến ngài, ta vẫn nên nói xin lỗi trước. Nhưng, cho dù là cha của tiểu bảo bối năm đó đến cửa Khương gia cầu hôn thì ta cũng nói vậy với hắn. Một chữ cũng chưa từng thay đổi”.

Cả gian phòng lại yên tĩnh.

Lục Nghi Trinh mờ mịt nghiêng đầu nhìn sang, lại thấy Tùy Ý tiếp tục vái chào trưởng bối ngối đối diện.

“Ta cũng không cảm thấy bị mạo phạm”.

Hắn nói.

“Xin lão thái công yên tâm, ta có một mình Trinh Nhi muội muội là đủ”.



Trò chuyện xong xuôi, Lục Nghi Trinh đưa Tùy Ý ra ngoài.

Nàng vẫn còn chưa phản ứng kịp, đầu óc lẫn tứ chi đều đang chóng mặt quay cuồng, tựa như vừa được vớt khỏi một vò rượu ủ lâu năm. Cảm thấy ánh mắt của đối phương đang dừng trên người mình, toàn thân nàng cứng đờ, suýt chút nữa đã căng thẳng đến mức cắn vào lưỡi.

“Huynh, huynh…”.

Tùy Ý đến bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn sắc mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Là ta nóng vội rồi sao? Khiến Trinh Nhi muội muội thấy đường đột* rồi?”.

* Hành vi đột ngột, hơi thiếu nhã nhặn.

“Muội, muội không cảm thấy đường đột”.

Tiểu cô nương tránh né không dám nhìn hắn, ấp a ấp úng nói:

“Chỉ là, chỉ là rất ngạc nhiên, không nhờ huynh sẽ nói chuyện nghị thân với lão thái thái sớm như vậy”.

Nhẩm tính kỹ thì còn cách ngày nàng thổ lộ tâm ý với hắn chưa đến một tháng đâu.

Một tháng trước, nàng còn rầu rĩ nên làm thế nào để nghe ngóng hai năm nay ở Phụng Sơn hắn có nữ tử khác bên cạnh hay không; nhưng một tháng sau, hắn đã cam đoan “Sẽ không nạp thiếp” trước mặt ngoại tổ phụ của nàng.

Thật giống như đang nằm mơ vậy.

Đôi mắt hoa đào của Tùy Ý đậm ý cười: “Trinh Nhi muội muội tốt như vậy, nếu ta không sớm chiếm lấy làm của riêng, sợ là tương lai sẽ mất ăn mất ngủ”.

Lục Nghi Trinh nghe vậy lại càng xấu hổ, vội vàng che miệng hắn: “Huynh, không được chọc ghẹo muội!”.

Hơi thở phả vào lòng bàn tay rất ấm áp, cảm giác ngứa ngày phớt qua da thịt xông tới tận đáy lòng.

Tiểu cô nương che chẳng được bao lâu đã chịu thua, lúng túng rụt tay về, không biết đặt nó vào đâu nữa.

“Ta không trêu ghẹo Trinh Nhi muội muội”.

Tùy Ý dịu giọng nói:

“Đối với ta, trên đời không có bất kỳ nữ tử nào có thể so sánh với Trinh Nhi muội muội. Nếu phải thành thân, trừ Trinh Nhi muội muội, bất kỳ ai cũng chẳng khác gì nhau. Cho nên, tâm ý của ta sẽ không thay đổi. Nếu sớm định việc hôn nhân thì Trinh Nhi muội muội sẽ không bị miệng lưỡi người ngoài bàn tán. Nếu như sau này Trinh Nhi muội muội đổi ý… cũng không sao, nói với ta một tiếng, giải trừ hôn ước là được”.

Tiểu cô nương chật vật tiêu hóa từng lời của hắn. Nghe đến câu cuối cùng lại vô thức nói: “Muội sẽ không đổi ý!”.

Nói xong, nàng lại cảm thấy hành động này không quá thận trọng nên lại cắn môi, ý đồ chữa ngượng: “Muội muốn nói, muội là người giữ lời hứa, đồng ý với huynh rồi thì sẽ không hối hận”.

Tùy Ý cười khẽ.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, thần sắc thâm trầm ảm đạm, gần như không thể nhìn thấy đáy.

“Được, ta thừa nhận, lúc nãy ta lừa muội đó”.

Hắn duỗi ngón tay vén lại những lọn tóc bị cơn gió thoảng qua thổi lơ thơ ra sau vành tai giúp nàng.

“Sau này, Trinh Nhi muội muội đổi ý… cũng vô dụng”.

“…”.

“Ta sẽ không để muội đi”.



Đêm ngày chuẩn bị từ biệt.

Dùng gia yến xong, Tùy Ý bị Khương lão thái công gọi đến phòng đánh cờ, còn Lục Nghi Trinh thì bị Khương lão thái thái kéo ra hoa viên trong phủ đi dạo.

Lục tiểu cô nương lần đầu vui vẻ như vậy, mấy chuyện xưa chôn giấu trong lòng cũng thổ lộ từng chuyện cho lão thái thái.

Nghe xong, Khương lão thái thái chỉ thở dài, vỗ nhẹ tay nàng.

“May mà cũng coi như đạt được ước nguyện rồi”.

“Chuyện của con còn rối rắm phức tạp hơn cả mẹ con. Ôi chao, cô nương Khương gia ta đều có mệnh gì đây chứ”.



Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, hai chiếc xe ngựa đã dừng sát con hẻm phía trước Khương phủ.

Người hầu ra vào vội vã sắp xếp hành lý. Lục Nghi Trinh đứng bên cửa phụ từ biệt tổ phụ tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu, biểu ca và biểu tẩu.

Hành trang chuẩn bị xong xuôi, trời cũng dần sáng tỏ.

Tiểu cô nương quay đầu nhìn một nhà Khương phủ ngóng trông tiễn mình về kinh thành, khóe mắt nóng dần lên. Nàng vẫy tay với bọn họ, lúc này mới nhấc tà váy, giẫm lên bậc bước lên xe ngựa.

Bên trong xe, Tùy Ý đang đọc sách.

Hắn mang theo rất nhiều sách truyền thuyết kỳ lạ, dự định lúc tiểu cô nương mệt mỏi sẽ đọc truyện để dỗ nàng vui vẻ.

Nghe thấy tiếng lên xe, hắn vẫn nhìn từng đồng tác của Lục Nghi Trinh, mắt cười, còn tay thì mò ra sau lấy một chiếc gối mềm.

“Trinh Nhi muội muội, đến dựa vào đây, ca ca kể chuyện cho muội nghe”.

“Muội đâu phải trẻ con nữa”.

Nói là vậy nhưng tiểu cô nương vẫn cong mi cười, ngoan ngoãn dựa vào gối mềm, không nhịn được hỏi: “Huynh muốn kể chuyện gì vậy?”.

“À… kể chuyện thư sinh và hồ yêu nhé”.

“Chuyện cũ rích, mấy chuyện tương tự như thế muội đã đọc không dưới mười cuốn rồi”.

“Thế chuyện công tử nhà giàu và u hồn?”.

“Cũng không hay?”.

“Đạo sĩ và tiên tử thì sao?”.

“Ừ, cái này có vẻ hay”.

“Thế đọc cái này nhé”.

“Chuyện kể rằng, trong khe núi sâu ở Vũ Châu có một đạo quán. Trong đạo quán chỉ có một lão đạo sĩ. Năm sáu mươi tuổi, lão đạo sĩ nhặt được một đứa bé còn quấn tã trong rừng sâu dưới chân núi Thúy Trúc…”.

Bỗng nhiên, xe ngựa xóc nảy một nhịp, hình như đã bắt đầu chuyển bánh.

Lục Nghi Trinh nghe giọng nói dịu dàng kiên nhẫn trên đỉnh đầu truyền đến, tâm trí dần trôi lơ lửng. Nàng lén nhướn người qua đầu gối tiểu Thế tử, ngón tay khẽ vén màn xe lộ ra một kẽ hở.

Tường xanh ngói xám đã dần bị bỏ lại phía xa, khói bếp ban sớm trong thành Dương Châu cũng chậm rãi ở lại sau vó ngựa.