Trúc Mã Vi Phu

Chương 30




Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Đầu óc rối bời.

Lục Nghi Trinh vừa nghĩ mình nên bình tĩnh lại nói lời chúc mừng với Tùy Ý, nhưng đồng thời cũng cảm thấy tủi thân, cũng vừa hờn dỗi: Nếu huynh ấy đã vui vẻ đi Phụng Sơn như vậy thì nàng cũng không thèm người ca ca này nữa.

Đúng lúc này, một bóng người phía trước bước lại gần.

Lục Nghi Trinh đành phải dừng bước.

Nàng ngước lên nhìn, người chặn đường nàng vậy mà lại là Huyện chúa Ninh Gia trong bộ y phục diễm lệ.

Tiểu cô nương còn nhớ lần đầu gặp gỡ vị Huyện chúa này tại sân mã cầu của Trịnh gia, đối phương vô cùng lạnh lùng; thế nhưng hiện giờ nàng ta lại mỉm cười với nàng, trông có vẻ rất dễ gần.

“Lục muội muội”. Huyện chúa Ninh Gia gật đầu chào hỏi: “Ban nãy thấy muội hấp tấp đi mất, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.

Người trước mặt rất kỳ lạ.

Lục Nghi Trinh kìm nén những suy nghĩ mông lung trong đầu, đúng lúc nàng đang tính xem nên nói gì thì Ninh Gia đã lên tiếng lần nữa:

“Phụ vương và ca ca ta đều đang ở sương phòng trong tửu lầu. Nếu Lục muội muội không ngại thì cùng ta vào đó ăn chút gì nhé”.

Nghe được những lời này, Lục Nghi Trinh mới sực nhớ ra, sau khi vụ án bắt cóc được phá, Quan gia hiểu cho tấm lòng lo lắng thương nhớ con gái của Dự vương gia nên cố ý hạ chỉ triệu cả nhà Dự vương đến kinh thành.

Nhưng bọn họ sao lại mời nàng ăn cơm chứ?

“Ta…”.

Lời từ chối còn chưa thốt khỏi miệng nhưng một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên phía sau lưng.

“Huyện chúa vẫn nên để việc đó cho ta đi”.

Đột nhiên nghe thấy âm thanh này, toàn thân Lục Nghi Trinh bỗng chốc cứng đờ. Khó chịu lẫn tủi thân đã cố gắng đè nén lúc này lại đồng loạt trào dâng.

Huyện chúa Ninh Gia khom eo một cái: “Tùy Thế tử, thật trùng hợp”.

“Cũng không trùng hợp lắm”. Tùy Ý tiếp tục nói với giọng điệu tao nhã: “Ta vẫn đi theo sau Trinh Nhi muội muội một đoạn, chắc là Huyện chúa không để ý thôi”.

Sắc mặt của Huyện chúa Ninh Gia hơi đanh lại, cố nặn ra nụ cười.

“Đúng là không để ý. Nhưng Lục muội muội làm sao thế? Sao lại có dáng vẻ buồn bã mất hứng thế này”.

“Là lỗi của ta, vừa mới nói mấy câu khiến Trinh Nhi muội muội tức giận”.

Tùy Ý nói, cặp mắt hoa đào lại nhìn sang tiểu cô nương đứng bên cạnh; nào ngờ ánh mắt vừa chạm nhau thì tiểu cô nương cũng quay phắt đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng.

Xem ra là tức giận không ít đây mà.

“Lục muội muội còn nhỏ, sao lại dễ tức giận như vậy?”.

Huyện chúa Ninh Gia cất bước đến bên cạnh Lục Nghi Trinh, khóe môi hơi cong lên, lời nói ra miệng vừa dịu dàng vừa ý tứ.

“Thế tử cũng không cố ý chọc giận muội, muội đại nhân đại lượng tha thứ cho Thế tử đi. Nếu không, sợ là tối nay ngài ấy ngủ không ngon đâu”.

Lại là cái kiểu miệng lưỡi của người rộng lượng lắm ấy.

Cứ như nàng ta và Tùy Ý mới giống nhau không bằng.

Nhưng mà, nhưng mà…

Tiểu cô nương không thể phản bác hết lần này đến lần khác.

Đúng là nàng còn nhỏ tuổi nên vĩnh viễn chỉ có thể làm muội muội. Tùy Ý quyết định rồi sao không báo sớm cho nàng biết, thậm chí ngay cả Huyện chúa, Hương chúa* gì đó cũng có thể lấy thân phận cao quý để giáo huấn nàng, chống lại nàng.

* Hương chúa: Tương tự như Huyện chúa, tước vị Hương chúa được phong cho vương nữ, tước vị đứng dưới Huyện chúa.

Tiểu cô nương càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt đã nhòe bên khóe mi lặng lẽ rơi xuống. Chóp mũi thoáng ửng đỏ, cuối cùng nàng vẫn không kìm được mà bật khóc thút thít.

Tiếng phố xá ồn ào dường như đã át đi âm thanh đó một chút nhưng Tùy Ý vẫn không tránh khỏi sững sờ.

Có lẽ tiểu cô nương cảm thấy rất mặt nên vòng qua người Huyện chủ Ninh Gia trước mặt rồi thẳng bước hòa vào dòng người hối hả. Dường như chỉ có cách hòa mình vào dòng người náo nhiệt thì tâm trạng của nàng mới bình ổn được một chút.

Tùy Ý bình tĩnh lại, ý cười trên khuôn mặt đã biến mất lúc nào không hay.

Hắn cất bước muốn đuổi theo sau nhưng lại bị Huyện chủ Ninh Gia ngăn lại.

“Thế tử, Lục muội muội…”.

“Chuyện tối nay không cần làm phiền Huyện chúa lo nghĩ”.

Đôi mắt hoa đào xưa nay vẫn luôn hiền hòa vậy mà giờ đây lại lóe lên tia lạnh lùng sắc bén.

Ninh Gia bỗng im bặt, thảm cảnh vấy máu trong tiểu viện ngoài kinh thành lại hiện lên trong tâm trí nàng ta một lần nữa.

Vốn dĩ xưa nay hắn cũng chẳng phải người ấm áp ôn hòa.



“Trinh Nhi muội muội”.

Lục Nghi Trinh vờ như mắt không thấy tai không nghe, cắm đầu đi về phía trước.

Bỗng nhiên Tùy Ý bắt được cổ tay nàng, nàng không thể không dừng lại, bị hắn ép quay người lại.

Nàng vội vàng bưng tay che mặt.

Nhưng cho dù không thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng ậng nước thì những giọt nước đang trượt trên ngón tay và cằm nàng vẫn lọt vào mắt hắn.

Sắc mặt Tùy Ý trầm xuống.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc.

Trong ấn tượng của thiếu niên, Lục tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ mặc dù mềm mại dịu dàng là vậy nhưng tuyệt đối không phải là người có tính cách yếu ớt.

Nàng đang khóc, nhất định là đã rất đau lòng.

Phải làm sao bây giờ?

Thiếu niên trước giờ vẫn luôn lanh lẹ bất chợt gặp phải vấn đề đau đầu. Hắn hiếm khi ngắm nhìn lặng lẽ tiểu cô nương mà chính hắn bầu bạn trưởng thành, đáy lòng có cảm giác muốn thắt lại.

Người qua đường qua lại tấp nập, có người để ý sang phía này, bước chân đã chậm dần; đủ loại ánh mắt lặng lẽ tò mò ập đến.

Dù sao đây cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Tùy Ý dắt tiểu cô nương đi vào một con ngõ nhỏ yên tĩnh.

Sau đó, hắn buông cổ tay nàng, đưa hai tay mình lên che hờ bên hai gò má của tiểu cô nương.

Ấm giọng dụ dỗ: “Trinh Nhi muội muội, ta không nhìn thấy mặt của muội. Muội bỏ tay xuống trước được không, sẽ bị mỏi”.

Lục tiểu cô nương nghe vậy thì do dự một lúc rồi cũng nghe theo hắn bỏ tay che mặt xuống.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp không lộ ra, trái lại còn bị bàn tay của thiếu niên che càng kín hơn.

Thật là ngoan.

Tùy Ý cảm thấy đáy lòng cũng mềm thành vũng nước, tất cả tạp âm bên ngoài đều biến mất, dường như bên tai hắn lúc này chỉ còn lại tiếng hít thở của tiểu cô nương và tiếng thở nhẹ vào lòng bàn tay nóng ướt của hắn.

“… Vì sao lại khóc?”.

Câu hỏi trôi qua, không gian vẫn im ắng.

Ngay khi Tùy Ý nghĩ tiểu cô nương sẽ không trả lời thì nàng lại hé miệng nói.

“Muội không thích Huyện chúa Ninh Gia kia”.

Giọng nói dấp dính xoắn xuýt, tựa như vẫn đang khóc thút thít.

Tùy Ý vội nói: “Ta cũng không thích”.

“Nhưng huynh nói chuyện với nàng ta, nàng ta còn, còn…”.

“Vậy sau này ta không nói chuyện với nàng ta nữa nhé, được không?”.

Tiểu cô nương mấp máy môi, không hề lên tiếng.

“Không chỉ không nói chuyện, ta cũng sẽ không gặp nàng ta luôn, vậy có được không?”.

Không thể nào.

Lục Nghi Trinh thầm nghĩ, nếu không có Huyện chúa Ninh Gia thì cũng sẽ có Ninh An, Ninh Khang này nọ… Thậm chí hắn đến Phụng Sơn rồi còn sẽ có Triệu cô nương, Tôn cô nương, Lý cô nương, Tiền cô nương…

Nhưng đây đều là tâm tư nàng giấu giếm không thể nói cho hắn biết.

Cuối cùng nàng đành mở lời: “Đến Phụng Sơn rồi, nếu huynh gặp được cô nương mình thích, nhất định phải nói cho muội. Muội muốn canh cửa, còn lâu mới chịu người ra vẻ với muội như Huyện chúa Ninh Gia kia làm nương tử của huynh”.

“Được, đều nghe theo Trinh Nhi muội muội”.

Thiếu niên đồng ý không hề do dự, thậm chí còn không nháy mắt lấy một cái. Hắn cẩn thận quan sát động tác nhỏ nhặt của tiểu cô nương cạnh chân tường, thầm suy xét tâm trạng lúc này của nàng.

“Vẫn không chịu cho ta thấy mặt muội sao?”.

Tiểu cô nương gật đầu ậm ừ.

Nàng mới khóc một trận, mặt mũi nhất định rất te tua.

Thiếu niên chẳng hề trêu chọc hoặc trách giận một lần. Một tay hắn che mặt nàng, một tay gỡ mặt nạ quái vật tay nên nàng rồi đeo lên khuôn mặt cho nàng.

Lục Nghi Trinh cảm thấy chiếc bóng ấm áp bao phủ lên mình.

Tùy Ý nắm dải lụa của mặt nạ, vòng tay qua đầu tiểu cô nương rồi thắt cho nàng một nút ngay ngắn.

Tiểu cô nương kinh ngạc chớp mắt nhìn hắn.

Bóng dáng ấm áp kia lùi lại, hình dáng ngọc thụ lâm phong của thiếu niên thu gọn trong đáy mắt nàng cùng nụ cười dịu dàng.

“Được rồi, đeo mặt nạ lên thì ta sẽ không nhìn thấy”.



Đầu năm, tuyết dần tan, Tùy Ý đưa theo hai người hầu ngồi thuyền xuôi về phương Nam.

Bên bến thuyền, lữ khách qua lại đông đúc, còn có những nhóm phu khuân vác hò hét vang cả một vùng.

Thuyền to thuyền nhỏ thả neo đầy trong bến, cột buồm giăng chằng chịt.

Mặt nước sông xanh vô ngần, phẳng như gương phản chiếu một ngày trời cao trong vắt.

Người đến bến thuyền tiễn hắn cũng không ít.

Ngoại trừ Quốc công gia thì gần như tất cả mọi người trong phủ Quốc công đều đến. Thậm chí cả Tùy lão thái thái cũng được nữ sử đỡ đưa đi. Bà cụ khoác áo choàng, đón gió lạnh, đứng bên bến thuyền nói chuyện với Tùy Ý.

Lúc Lục Nghi Trinh xuống xe ngựa, còn nhìn thấy bên cạnh thiếu niên có mấy tiểu công tử khác, trong đó có cả Từ gia Đại Lang.

Nàng bắt chéo tay sau lưng, chậm rãi đi về phía đó.

Tùy Ý nói chuyện giữa chừng thì trông thấy nàng, cuộc nói chuyện với mấy tiểu công tử bị đứt đoạn, còn hắn thì đến đón tiểu cô nương.

“Trinh Nhi muội muội”.

“Ý ca ca”. Lục Nghi Trinh ngẩng đầu nhìn hắn, căn dặn: “Đến Phụng Sơn rồi, huynh nhớ phải học hành chăm chỉ”.

“Ừ, ta sẽ nhớ kỹ lời của Trinh Nhi muội muội”.

Ngữ điệu của thiếu niên thoải mái lại mềm mại: “Đến đó rồi, rảnh rỗi ta sẽ viết thư cho muội. Trinh Nhi muội muội đừng chê ta phiền nhé”.

“Chuyện này chưa nói trước được”. Tiểu cô nương thận trọng nói: “Còn chuyện hồi âm, đợi tâm trạng của muội tốt rồi tính sau”.

Thiếu niên cũng không vội, cũng không giận: “Thế hôm nay tâm trạng của Trinh Nhi muội muội có tốt không?”.

“Bình thường”.

Lục Nghi Trinh vừa nói vừa lấy ra một vật từ phía sau.

Tùy Ý rũ mắt nhìn, cái đồ vật gớm chết này chẳng phải là mặt nạ quái vật mà hắn đã mua cho nàng vào đêm Trung thu sao?

“Cái này tặng cho huynh”.

Lục Nghi Trinh nhét mặt nạ vào tay thiếu niên.

Nàng nghĩ bụng, nếu lúc nào Tùy Ý cũng đeo cái mặt nạ gớm ghiếc này tốt biết bao. Như thế thì sẽ không có nữ tử nào thích cả.

Nhưng mà Tùy Ý lại cứ thích cười.

Tâm sự thiếu nữ quanh co rối mù như vậy, Tùy Ý mới ở cái tuổi này làm sao đoán được.

Hắn chỉ nghĩ rằng có lẽ tiểu cô nương vẫn đang tức giận nên mới có ý định trêu ngươi như thế.

Thế là hắn nhận ngay lập tức: “Quà này của muội đúng là khác người. Nếu đã là quà mà Trinh Nhi muội muội tặng, ta nhất định sẽ luôn mang nó bên mình”.

Lúc này tiểu cô nương mới thoải mái hơn một chút.

Nàng nghiêm túc nhìn hắn: “Ý ca ca, đợi huynh về từ Phụng Sơn thì muội đã là đại cô nương rồi”.

Tùy Ý vẫn nhìn nàng chăm chú.

Gần đó có một đứa bé bị té ngã nên khóc rống lên, tiếng khóc chói tai. Mẹ đứa bé chạy vội đến dỗ dành.

Nhưng tất cả âm thanh ồn ào lẫn quang cảnh náo nhiệt xung quanh đều như nước biển lúc triều xuống, lặng lẽ nhạt dần.

Tiểu cô nương nói với hắn.

“Huynh nhất định, nhất định phải nhanh về nhé”.