Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 49: Phiên Ngoại về Lâm Khê




Lúc bắt đầu hiểu chuyện, tôi chỉ biết mẹ là gái mời rượu trong quán bar. 

Ngày nào bà cũng đi đến khuya mới về nhà. Toàn thân đều là mùi rượu, đi đứng chệnh choạng. Tôi lấy khăn cho mẹ lau mặt, rót nước cho bà uống, nhưng bà lại hất đổ ly nước trên tay tôi. Mẹ than vãn rồi bắt đầu khóc. Tôi không hiểu ý mẹ muốn nói gì, tôi chỉ biết khóc cùng với mẹ. 

Tôi biết gia đình tôi và những đứa trẻ khác không giống nhau. Từ nhỏ, tôi đã không có ba, thậm chí trước giờ mẹ không hề dạy tôi biết chữ ba viết như thế nào, đọc như thế nào. Lúc đi học, bạn bè đều cười tôi là con của bà mẹ đơn thân, nói mẹ tôi nhất định chưa chồng mà có con, rất có thể là vì muốn chen chân vào gia đình giàu có mà không được. 

Tôi khóc chạy về nhà hỏi mẹ chưa kết hôn mà có con có nghĩa là gì, gia đình giàu có là sao, ba tôi là ai. Lúc ấy lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của mẹ tôi đau đớn và dữ tợn vô cùng, sau đó tôi không còn đề cập đến chữ ‘ba’ nữa. 

Trước kia mẹ cũng là thiên kim đại tiểu thư, căn bản không biết thế nào là khó khăn, làm việc cả ngày về nhà bà thưởng rất mệt mỏi, chỉ đủ để sống qua ngày. Tôi nhớ có một khoảng thời gian, tình trạng thân thể của mẹ yếu hẳn, thường xuyên ngồi lẩm bẩm một mình. Có đôi khi còn đột nhiên lôi tôi ra, nói nào là phải chi đừng có tôi, phải chi lúc đó không sinh tôi ra, thậm chí còn đánh tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi, bất lực, chỉ có thể yên lặng nhịn đau lặng lẽ khóc, nhưng mà mẹ tôi giống như nghe thấy. 

Những lúc như vậy, tôi rất muốn gặp ba, nhưng tôi lại không có ba. Nếu như tôi có ba, ba có đến cứu tôi không? Nếu như tôi có ba, ba có yêu thương tôi nhiều hơn mẹ không? Sau đó không lâu mẹ đột nhiên qua đời. Còn tôi không biết chuyện gì cả. Bà cứ thế rời bỏ tôi. Bà nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói bà đã đi rồi, không còn tỉnh dậy nữa. Tôi khóc, nhưng mẹ không để ý đến tôi, cũng không mắng tôi, không đánh tôi nữa. 

Tôi được đồng nghiệp của bà đưa đến cô nhi viện, nhưng các bạn ở cô nhi viện đều đã xem thường tôi, nói tôi là câm điếc. Không phải tôi câm, tôi muốn nói nhưng không biết tại sao không mở miệng được. cho đến một ngày, bà sơ chăm sóc tôi nói với tôi rằng ba tôi tìm tôi. Tôi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, người ăn mặt quần áo thẳng thớn như vậy là ba tôi sao? 

Tôi không thích gọi người này là ba, vì trong lúc thu dọn di vật của mẹ, tôi vô tình phát hiện được một quyển nhật ký. Trong đó mẹ viết ba là người xấu, ông lợi dụng lúc bà say đã đoạt đi sự trong trắng của bà. Mẹ hận ông, cho nên tôi cũng hận ông. 

Tôi được ông đón trở về Lâm gia, căn phòng lớn xa lạ, còn có một bà dì và một ông anh xa lạ. Dì Tôn Uẩn thấy tôi liền xông ra, miệng chửi rủa liếng thoắng không ngừng, còn anh trai nào đó, nhìn vẻ mặt là biết khinh thường tôi, chẳng khác gì những đứa trong cô nhi viện kia. 

Lúc ba không có nhà, dì Tôn Uẩn đối xử với tôi không tốt chút nào, thường sai tôi làm đủ thứ, rồi thường xuyên nhắc đến mẹ tôi, mỗi câu mỗi chữ đều đay nghiến nghe không lọt tai. Người làm ở Lâm gia trước giờ đối xử với tôi cũng không tốt, âm thầm cười nhạo sau lưng vì thân phận là con riêng của tôi. 

Tôi dần dần nhận ra mình ở trong nhà này chỉ là đồ dư thừa. 

Ở Lâm gia, tôi biết được Nhan Tập Ngữ, chị ấy và tôi cùng tuổi, là bạn gái của anh trai nên thường xuyên đến nhà chơi. Tôi biết mẹ chị là một minh tinh lớn, hơn nữa còn lấy Từ Thiếu Khang, một thương phú ở thành phố A. 

Nhan Tập Ngữ vô cùng tốt, chị không giả tạo giống như những người ở Lâm gia, dường như chị cũng có thể đoán ra ở Lâm gia địa vị của tôi rất thấp. Tôi cảm thấy mình thật kém cỏi so với chị ấy. Chị ấy sinh ra đã là thiên kim được nâng niu trong lòng bàn tay, còn tôi thì không có mẹ, chỉ là một đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu. 

Lúc đến Lâm gia chơi chị sẽ đến phòng tìm tôi, nói chuyện phiếm với tôi cả buổi. Khi nói chuyện, tôi nghe nói chị có một cô bạn rất thân tên là Úc Cẩn. Mỗi lần anh trai về nhà nhìn thấy chị ở trong phòng tôi thì lại tức giận quát chị. Tôi có thể cảm thấy anh trai cực kì ghét bỏ tôi. Chị Tập Ngữ hiền lành dịu dàng như vậy, sao anh ta lại có thể đối xử với chị ấy như thế chứ. 

Chị Tập Ngữ bắt đầu dẫn tôi ra ngoài chơi. Lúc trước tôi sống ở thành phố Z, chưa từng có cơ hội đi tham quan một thành phố rộng lớn như thế này. Mọi thứ ở thành phố A đối với tôi mà nói đều rất mới mẻ. Rồi chị dẫn tôi đến gặp Úc Cẩn, tính cách của cậu ấy vô cùng cởi mở, khiến cho người khác cảm thấy vừa gặp đã giống như bạn bè thân thiết vậy. 

Tôi vẫn còn nhớ lúc cả ba chúng tôi cùng nhau đi dạo phố. Hai người họ mua quần áo đều thuộc loại đắt tiền, đắt đến mức khiến người khác không nói nên lời. Chưa bao giờ mẹ mua cho tôi những bộ quần áo đắt tiền như vậy. Đa số những bộ quần áo tôi mặc đều là hàng rẻ tiền ở những tiệm bình thường mà thôi. 

Úc Cẩn nói: 

“Tiểu Khê, bây giờ cậu không còn giống như trước nữa. Giờ cậu là nhị tiểu thư của Lâm Gia, cần phải mặc quần áo đẹp một chút.” 

Tôi không biết trở thành Lâm nhị tiểu thư có gì khác biệt hay không, chắc đại khái là có tiền hơn một chút. Lần đầu tiên trong đời tôi mua bộ quần áo mấy trăm ngàn đồng. Tôi đã kích động đến mức mặc nó suốt trên người không chịu cởi ra, khiến cho hai người họ nhìn tôi chỉ biết lắc đầu cười. 

Có hai người họ ở bên cạnh, tôi cảm thấy mỗi ngày ở Lâm Gia không còn khó khăn như trước nữa. Tuy nhiên, dần dần tôi phát hiện ra, ba của Úc Cẩn tên là Úc Quốc Bình, cậu ấy chính là thiên kim của tập đoàn Úc Thị. 

Lúc này, hết thảy mọi chuyện đều không giống như trước nữa. 

Tôi đến nhà Úc Cẩn chơi gặp mẹ của cậu ấy - Lý Tâm. Bà ấy có một tính cách và khí chất vô cùng đặc biệt, bà luôn hỏi tôi thích ăn gì và thường đãi tôi những món ngon. Bà không giống như dì Tôn Uẩn luôn ra vẻ đạo mạo kia... Nhưng tôi biết trước đây bà ấy chính là kẻ thứ ba. 

Tôi đã từng gặp ba Úc Cẩn. Trên các tạp chí đều nói ông vô cùng yêu thương con gái của mình, nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi. Loại gia đình phú hộ giàu sang thế này, có được bao nhiêu nhà thật sự hạnh phúc. Lâm Diệu Kiến và Tôn Uẩn không phải là một điển hình về liên hôn vì lợi ích kinh doanh hay sao. 

Tôi dần dần hòa nhập vào trong thế giới của Úc Cẩn và Nhan Tập Ngữ. Tôi bắt đầu biết đến Hứa Vi Mộ, anh ta có chút đặc biệt. Tuy rằng hay cãi nhau với Úc Cẩn nhưng thật ra Hứa Vi Mộ vô cùng quan tâm cậu ta. Tôi biết loại tình cảm này. Đây là loại tình cảm vượt trên cả tình bạn bè. 

Tôi đi hỏi Úc Cẩn. Cuối cùng cậu ấy cũng thừa nhận rằng mình có cảm giác đó với Hứa Vi Mộ. Nếu như không có chuyện gì ngăn trở, hai người họ sẽ nhanh chóng tiến đến giai đoạn tìm hiểu nhau. 

Cho nên tôi đi tìm Hứa Vi Mộ. Trước hết, tôi giả vờ thổ lộ để xem anh ta phản ứng thế nào. Quả nhiên anh ta từ chối tôi, thái độ của anh ta quá kiên quyết. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác đành phải dùng cách uy hiếp, nói toàn bộ sự thật cho anh ta biết. 

Không ngoài dự đoán, Hứa Vi Mộ rất kinh ngạc và có vẻ như không tin lời tôi nói, nhưng cuối cùng anh ta cũng đồng ý với tôi. Lần đầu tiên chúng tôi hẹn nhau ở một quán nước ngoài trời, tôi hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt hụt hẫng của Úc Cẩn, thậm chí còn có chút đắc ý. Hứa Vi Mộ Muốn đuổi theo nhưng lại bị tôi ngăn lại. 

Có điều, tôi thật không ngờ Lâm Diệu Kiến đột nhiên muốn đưa tôi đến thành phố B để học tập nghiên cứu. Còn Hứa Vi Mộ thì nhân cơ hội này mà mượn cơ chia tay với tôi. Đến thành phố B, tôi mới biết được là do Lâm Chấp sắp xếp. Tuy nhiên trước đó Hứa Vi Mộ đã đồng ý với tôi sẽ không quen với Úc Cẩn. 

Ở thành phố B, tôi quay trở lại trạng thái tự cô lập mình, không muốn kết bạn với bất cứ ai. Mà bây giờ thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền bạc. Bất cứ tôi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng xin Lâm Diệu Kiến, ông ấy sẽ lập tức cho tôi. Nhưng không hiểu tại sao tôi không có chút cảm giác vui vẻ nào. 

Cứ như thế tôi cắt đứt liên lạc với thành phố A suốt hai năm, bao gồm cả Úc Cẩn và Nhan Tập Ngữ. Chắc là bọn họ cũng đang trách tôi. Cho dù Nhan Tập Ngữ đối tốt với tôi thế nào thì địa vị của Úc Cẩn trong lòng chị ấy vẫn cao hơn tôi. 

Sau hai năm, Hứa Vi Mộ nói với tôi anh ta và Úc Cẩn đang quen nhau, mà lúc này đột nhiên có một người tên là Kha Thuấn Ngôn đến tìm tôi. Hắn nói hắn có thể giúp tôi trở lại thành phố A. Tuy nhiên, tôi phải giúp hắn phá hoại tình cảm giữa Hứa Vi Mộ và Úc Cẩn. 

Thật không thể hiểu nổi bọn họ thích Úc Cẩn ở chỗ nào. Nhưng sau này tôi mới hiểu, đó là bởi vì cậu ấy rất chân thật, không một chút giả dối. 

Tôi hoàn toàn không có kế hoạch trả thù cụ thể nào cả. Tôi chỉ làm những gì mà tôi cho là sẽ khiến Úc Quốc Bình và Lâm Diệu Kiến phải áy náy cả đời. Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì đã bị Lâm Chấp và Hứa Vi Mộ làm ngăn chặn. 

Mẹ yêu đơn phương Úc Quốc Bình, còn Lý Tâm không phải là kẻ thứ ba, sự thật tất cả đều là trách nhiệm của Lâm Diệu Kiến. Là ông ta lợi dụng lúc mẹ tôi không tỉnh táo, hại cả một đời của mẹ. 

Tôi quỳ trên mặt đất, trước quyển nhật ký của mẹ, hỏi vô số lần xin hãy cho tôi biết câu trả lời, hãy cho tôi biết tôi phải làm gì, nhưng bà không trả lời tôi. 

Tôi trở lại thành phố Z, lại gặp được Úc Quốc Bình và Lâm Diệu Kiến ở trước phần mộ của mẹ, hai người đàn ông có mối quan hệ với bà. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng đem hoa bách hợp trắng trắng mà mẹ yêu thích đặt trước phần mộ. 

Hai người họ nhìn tôi, muốn nói muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi nhìn di ảnh của mẹ mỉm cười chua xót. 

Tôi cảm thấy tôi không còn mặt mũi nào để gặp Úc Cẩn nữa. Từ đó tới giờ tôi luôn coi cậu ấy là kẻ địch của mình lại còn phá hủy hạnh phúc của cậu ấy. Cũng may vẫn còn kịp, cũng may Hứa Vi Mộ chưa từng từ bỏ. 

Úc Cẩn không muốn gặp tôi, tôi có thể hiểu. Cậu ấy không trách tôi, cũng không hận tôi, như vậy là đủ rồi. 

Nhìn bọn họ thật hạnh phúc! Còn tôi, tôi cũng nên chuẩn bị đón nhận một cuộc đời mới cho mình thôi.