Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 38: Sống chung




- Cháu muốn nói gì?

Từ khi thân phận của Hứa Vi Mộ biến đổi thành bạn trai của con gái mình, thái độ của Úc Quốc Bình với Hứa Vi Mộ càng khinh thường, đó là vì ông ganh tỵ.

- Chú có nhớ một người tên Uyển Duyệt không?

Đáy mắt Úc Quốc Bình chấn động, đã lâu không nghe đến cái tên này.

- Sao cậu biết Uyển Duyệt?

- Chú đã gặp cô gái tên Lâm Khê chưa? – Hứa Vi Mộ muốn biết Úc Quốc Bình có từng tiếp xúc với Lâm Khê hay không.

- Lâm Khê… Chiều nay có một trợ lý đi theo Kha Thuấn Ngôn đến gặp chú tên là Lâm Khê.

Hứa Vi Mộ hừ lạnh trong lòng một tiếng. Quả nhiên là Kha Thuấn Ngôn giở trò sau lưng.

- Lâm Khê chính là con gái của Uyển Duyệt, cũng là con gái riêng của chú Lâm Diệu Kiến.

- Lâm Diệu Kiến?

Úc Quốc Bình càng thêm kinh ngạc. Làm sao Uyển Duyệt có thể có dính líu đến Lâm Diệu Kiến chứ? Hơn nữa nhiều năm rồi chưa hề nghe Lâm Diệu Kiến đề cập đến chuyện này.

- Uyển Duyệt và chú Lâm… không cẩn thận phát sinh quan hệ, hơn nữa có thai, sinh ra Lâm Khê. Nhưng Uyển Duyệt không thích chú Lâm, người bà ấy luôn yêu chỉ có chú. Sau khi rời khỏi thành phố A, hình như bà ấy đã sống rất cực khổ, cuối cùng uất hận mà chết. Lâm Khê cho rằng vợ chú là người thứ ba xen vào tình cảm của chú và mẹ cô ta, nên sinh lòng oán hận. Chú Úc, Lâm Khê vẫn luôn canh cánh trong lòng việc này. Cho nên cháu muốn hỏi chú về chuyện xảy ra năm đó. Chú không ngại chứ?

Úc Quốc Bình trầm tư. Chả trách hôm nay ánh mắt Lâm Khê nhìn ông có chút kì lạ. Thậm chí còn hỏi những chuyện riêng tư của ông, muốn ông nói ra những chuyện như thế này với vãn bối thì hơi kì, nhưng lại không thể không nói thật.

- Uyển Duyệt là con gái nuôi của mẹ chú, đối đãi như con dâu nuôi từ bé. Cô ấy bị mẹ chú gieo cho tư tưởng sau này lớn lên sẽ là cô dâu của chú. Nhưng chú chỉ xem cô ấy như em gái. Chú đã nói thẳng nhưng cô ấy không chịu nghe, dùng đủ mọi cách chi phối chú, thậm chí… khoảng thời gian chú không về nhà, cô ấy đến thẳng công ty tìm chú. Thời điểm đó chú đang cộng tác với mẹ tiểu Cẩn, nên đã lợi dụng cô ấy đả kích Uyển Duyệt, nói rằng chú đã có người trong lòng rồi. Sau này, suốt một thời gian dài chú không có gặp lại Uyển Duyệt, chú nghĩ cô ấy đã thông suốt. Sau khi chú và bà xã chính thức yêu nhau, cô ấy cũng dời ra ngoài, cắt đứt liên lạc với nhà chú.

Hứa Vi Mộ nghe xong, kết hợp với câu chuyện của Lâm Diệu Kiến, đại khái cũng hiểu rõ sự việc.

- Mấy năm trước, Lâm Khê thấy cháu thích tiểu Cẩn, đã uy hiếp cháu rằng nếu cháu không quen cô ta thì sẽ nói cho tiểu Cẩn biết mẹ cô ấy là người thứ ba. Lúc đó cháu còn nhỏ, cũng không dám hỏi chuyện riêng của người lớn, nên mới đồng ý với cô ta.

Úc Quốc Bình hiểu ra, gật đầu. Chả trách nhiều năm như vậy thằng nhóc này và con gái ông không có động tĩnh gì, đùng một cái lại nói chuyện yêu đương.

- Thì ra cháu và tiểu Cẩn không yêu nhau từ sớm là vì chú.

Hứa Vi Mộ lắc đầu, thời gian đã qua không còn quan trọng nữa, chỉ cần bây giờ có thể ở bên cạnh nhau là tốt lắm rồi.

- Chú, cháu tin tưởng nhân cách của chú. Bây giờ cháu chỉ hy vọng có thể biết rõ chân tướng sự việc, để Lâm Khê hiểu ra tất cả chỉ là sự hiểu lầm.

- Khó trách đứa nhỏ này hỏi chú nhiều điều kì lạ như vậy. Chú biết rồi, ngày mai chú sẽ tìm Lâm Diệu Kiến hỏi cho rõ ràng.

Hứa Vi Mộ chần chờ một lúc cũng mở miệng:

- Chú Úc, cháu còn một chuyện cầu xin.

- Nói đi.

- Cháu muốn tiểu Cẩn có thể dọn đến ở với cháu.

Tuy rằng Úc Quốc Bình vẫn luôn phản đối chuyện này, bởi vì ông hy vọng đứa con gái ông coi như mạng sống có thể ở bên cạnh mình vài năm nữa. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, hai đứa nó đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, nên giờ cũng không khăng khăng phản đối nữa.

Đứng ở vị trí là một người cha, ông dặn dò:

- Hy vọng cháu sẽ chăm sóc tiểu Cẩn thật tốt.

- Chú yên tâm. Nhất định cháu sẽ yêu thương cô ấy.

- Còn nữa, tiểu Cẩn cứ qua nhà cháu không không như vậy thì còn mặt mũi gì nữa. Hay là hai đứa đi đăng ký sớm một chút, hôn lễ từ từ giao cho người lớn hai nhà chuẩn bị.

- Chú, cháu đã định cầu hôn từ lâu rồi – Chẳng qua là bị cô bé ngốc kia dành trước.

- Ừ.

***

Úc Cẩn kéo chiếc va li xuống lầu, Hứa Vi Mộ lập tức bước đến giúp cô.

- Ba mẹ, con đi nha.

Lý Tâm gật đầu, ôm cô một cái, dặn dò:

- Cái gì con không biết làm thì thôi, đừng gây phiền toái cho Vi Mộ.

- Mẹ à! – Úc Cẩn hờn dỗi.

Còn Úc Quốc Bình lầu bầu:

- Có phiền phức gì cũng là chuyện nhà người ta, lo chi mắc công – Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ông đã cảm thấy cục tức này của mình sao có chút mùi vị ấu trĩ trong đó.

Úc Cẩn chạy đến ôm ba cô:

- Ba, đâu phải con không về nhà nữa đâu. Chỉ cần ba gọi cho con, con gái sẽ lập tức nghe ngay!

Về nhà… Dùng hai chữ này rất hay, Hứa Vi Mộ cảm thấy có một cơn gió nhè nhẹ thổi qua đáy lòng.

Nhưng người nào đó nghe xong cũng không vui lên. Về nhà. Hừ, chỉ sợ sau khi ra khỏi cửa, có người sẽ chẳng còn biết đường về nhà nữa!

***

- Sao tự nhiên ba em lại đồng ý vậy, anh thuyết phục ông ấy bằng cách nào thế?

- Anh chỉ thẳng thắn nói nếu ba không đồng ý anh sẽ cướp người.

- Vậy anh cướp đi.

Một tay Hứa Vi Mộ kéo va li của Úc Cẩn, một tay cầm tay cô đi vào thang máy. Lòng bàn tay của Úc Cẩn toát mồ hôi. Từ lúc chính thức quen nhau đến nay, cô càng ngày càng lớn gan. Cầu hôn là do cô chủ động, bây giờ ngay cả sống chung cũng là do cô chủ động dọn đến. Mặc dù là thuận theo tâm ý của mình, nhưng con gái mà lại có những hành vi này quả thật có hơi to gan một chút. Nhưng ai bảo cô đã si mê anh nhiều năm như vậy làm gì. Chỉ có thể tiếp tục ngây ngốc như vậy thôi.

Trong thang máy, hai người không nói với nhau câu nào. Nhưng Úc Cẩn cảm nhận được tiếng tim mình đập mạnh đến mức muốn văng ra ngoài. Hơn nữa… hình như không chỉ có tay cô mới toát mồ hôi. Úc Cẩn cười trộm, thì ra không chỉ có cô mới khẩn trương.

Ánh mắt Hứa Vi Mộ liếc xéo thấy nụ cười của cô, tay anh siết chặt thêm một chút, mở miệng bỡn cợt:

- Đến ở với anh vui vậy sao?

- Chẳng lẽ anh không vui sao? – Cô hỏi lại, giọng điệu kia rõ ràng là có ý: Nếu anh dám nói không vui em sẽ đánh chết anh.

Hứa Vi Mộ còn chưa kịp trả lời, cửa thang máy đã mở ra. Có thêm vài người vào trong, Hứa Vi Mộ đành phải nuốt đáp án câu hỏi vừa rồi lại, kéo Úc Cẩn xích lại gần anh hơn một chút. Úc Cẩn ngửi thấy mùi Cologne nhàn nhạt trên người anh, khóe miệng cô cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười, long lanh lấp lánh.

Đến trước cửa, Hứa Vi Mộ bỏ vali xuống, nhưng vẫn cầm tay cô, tay kia lục tìm chìa khóa. Úc Cẩn lắc lắc cánh tay anh, bất mãn nói:

- Em không có chìa khóa nhà anh!

- Chìa khóa nhà anh?

- Đúng vậy.

Hứa Vi Mộ không lên tiếng, mở cửa cho cô vào trước. Trong lúc cô đổi dép lê thì thấy anh với tay vào trong tủ giày lấy chìa khóa dự trữ ra, nhét vào trong tay cô, tỉnh bơ nói một câu:

- Không có chìa khóa nhà của mình thì đúng là không ổn lắm. Nè, nhớ cất cho kỹ, làm mất thì đừng có khóc lóc đòi anh.

Nói xong anh kéo vali của cô vào trong. Một mình cô đứng ở ngưỡng cửa cười đến ngây dại. Anh ấy nói ‘nhà của mình’…

Úc Cẩn đi theo anh vào một căn phòng, anh bỏ vali trên đất, chỉ sang một bên:

- Tủ quần áo ở bên này, em sắp xếp đồ đạc của mình đi, anh xuống bếp lấy trái cây cho em.

Cô cảm thấy khó tin, anh vừa xoay người đi ra cô đã kéo tay anh lại, hình như muốn nói gì đó lại thôi, trên mặt cô đầy vẻ bối rối. Nhưng cuối cùng cũng hỏi:

- Em… phải ở đây sao?

Lúc này Hứa Vi Mộ mới hiểu ánh mắt của cô, cười thầm. Đến lúc nào cô gái này mới thông minh ra một chút đây.

- Ở đây có giường cho em ngủ sao?

Nhưng cô vẫn không hiểu rõ ý của anh. Cô cũng không nhất định phải ngủ cùng anh, cô cũng không phải muốn loại chuyện đó. Cô đến đây là hy vọng có thể cảm nhận được hơi ấm của anh mỗi ngày, được thức giấc trong vòng tay anh mỗi ngày thôi mà.

Úc Cẩn cảm thấy trước mặt anh, lòng tự trọng của cô đã sớm bị quét bay ra ngoài sân, lúc này cô vô cùng xấu hổ, áy náy nói:

- Xin lỗi anh, là em tự tiện muốn dọn đến đây, không nghĩ sẽ bất tiện cho anh.

Hứa Vi Mộ hơi sững sốt, là anh nói chưa rõ ràng hay sao mà lại khiến cô nghĩ vậy? Anh thở dài, sau đó khoác tay lên vai, xoay người cô nhìn cho rõ nơi này.

Phòng này không có giường, chỉ có một tủ quần áo nhiều ngăn, một bàn trang điểm, một cái ban công. Hứa Vi Mộ kéo vai cô đến trước tủ quần áo, tay anh rất tự nhiên trượt xuống eo cô, cứ vậy ôm cô từ phía sau, cảm nhận rõ thân thể cô khẽ run.

- Mở cửa ra đi.

Úc Cẩn cảm nhận rõ ràng xung quanh cô đều là hơi thở của anh, chỉ có thể mê muội ngoan ngoãn vâng theo lời anh. Trong tủ quần áo đều là đồ nữ, nào là áo, váy, quần, thậm chí là đồ lót nữ, khiến mặt cô đỏ bừng lên.

Hơn nữa, những bộ đồ này mang một phong cách rất quen thuộc. Cô đưa tay cầm lấy chiếc váy tím, quả nhiên đây là kiểu cô thường mặc. Bây giờ cô đã hiểu được lời anh nói, cô ra khỏi vòng tay anh, từ từ quan sát căn phòng này. Trong ngăn tủ có vài đôi giày đủ kiểu đủ loại, còn có vài chiếc nón. Trên bàn trang điểm có bày đủ các loại trang sức.

Cô chán nản vì sao mình ngu ngốc đến vậy. Quả nhiên khi quay đầu, cô liền bắt gặp vẻ mặt cố nhịn cười của anh. Úc Cẩn hừ một tiếng:

- Coi chừng nhịn đến nội thương đó.

- Ai bảo đầu óc người nào đó quá khờ, anh chỉ có thể chỉ rõ từng cái.

Người nào đó… ba chữ này quả thật là xưng hô ngọt ngào nhất thế giới. Cô rất phấn khởi, nhưng cũng không muốn anh quá đắc ý, ra vẻ nữ hoàng sai bảo:

- Ai vừa mới nói muốn lấy trái cây cho em ăn hả? Còn không đi đi!

Hứa Vi Mộ cũng không để bụng giọng điệu bà chúa của cô, chỉ cần cô muốn, muốn anh cưng chiều cô thế nào anh cũng vui vẻ mà làm.

Úc Cẩn nhân lúc anh đang cắt trái cây, lấy hết quần áo đồ đạc của mình ra sắp xếp trong phòng của anh. Quần áo của cô treo vào tủ anh, một bên là những bộ đồ vest đồng một màu đen, cô làm sao cũng thấy thuận mắt, làm thế nào cũng thấy hài lòng.

Hứa Vi Mộ bưng trái cây vào, nhìn thấy cô mở rộng cửa tủ cười ngây ngô, thấy tủ quần áo của mình bị cô làm rối tung ben khóe miệng anh cong lên.

- Ăn trái cây đi.

Úc Cẩn không thích ăn nguyên trái táo, chỉ thích ăn sau khi đã gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ. Hứa Vi Mộ tất nhiên biết sở thích của cô, anh kiên nhẫn gọt xong mới đem đến cho cô ăn.

Cô cầm lấy tăm, đâm vào một miếng đưa lên miệng, Hứa Vi Mộ nghe rõ tiếng nhai táo rột rột, nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, lòng anh hơi ngưa ngứa. Anh cũng cầm một cây tăm cắm vào miếng táo, rồi đút cô ăn, cô không từ chối há miệng ra cắn một miếng.

Không biết từ lúc nào đĩa táo đã bị một mình cô ăn sạch, Hứa Vi Mộ quăng mấy cây tăm vào sọt rác, đặt cái dĩa lên đầu giường, chậm rãi đến ngồi gần cô, hờn trách:

- Anh chưa ăn một miếng nào cả.

- Ai biểu anh không ăn – Úc Cẩn le lưỡi.

Nhìn đầu lưỡi hồng hồng của cô thè ra, trên đó còn có chút nước táo, trong nháy mắt Hứa Vi Mộ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt tập trung ở miệng cô. Úc Cẩn nhận ra ánh mắt khẩn thiết của anh, cô nuốt nước miếng, vội vàng đổi đề tài:

- Này… em còn chưa sắp xếp đồ đạc xong, để em dọn dẹp một chút.

Úc Cẩn chưa kịp đứng dậy đã bị Hứa Vi Mộ giữ chặt, cả người ngã lên giường, mái tóc đen tuyền nổi bật trên khăn trải giường màu trắng, gương mặt ửng hồng nhìn anh có chút nghi hoặc. Hứa Vi Mộ phủ người lên thân thể cô, nói nhỏ:

- Anh cũng muốn nếm mùi vị của trái táo lúc nãy một chút.

Môi anh dán lên môi cô, sau đó cạy mở hàm răng của cô, vươn lưỡi ra quét lấy vị chua ngọt trong miệng cô, giống như anh nói, chỉ đơn thuần là muốn nếm hương vị của trái táo kia. Anh vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi môi cô một chút, sau đó lại rơi xuống một nụ hôn trên khóe môi cô.

- Anh muốn trả lời câu hỏi lúc nãy em hỏi ở trong thang máy.

- Hả? – Úc Cẩn đã sớm quên mất chuyện này.

- Em đồng ý đến ở với anh, làm sao anh có thể không vui được chứ. Thật sự là muốn cũng không được. Nếu như em không cảm nhận được sự vui mừng của anh, anh không ngại để cho em tự mình lĩnh hội.

Nói xong, cơ thể Hứa Vi Mộ ngày càng áp sát Úc Cẩn, cô cảm thấy lời nói của anh vừa mập mờ vừa êm ái. Cơ thể cô hơi co lại một chút, rồi cũng không thể từ chối anh. Là do cô chủ động, cho nên cô cũng không thể nào lùi bước được nữa.