Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 25




“Lâm tổng, bên thành phố B đã xảy ra một chút vấn đề.”

Đôi mày kiếm của Lâm Chấp khẽ nhíu lại: “Vấn đề gì?”

“Có người đang âm thầm giúp đỡ đại tiểu thư, cô ấy không hề làm theo lời an bày của ngài.”

Điều đầu tiên khiến Lâm Chấp không hài lòng chính là cách xưng hô có chút chói tai kia: “Tôi có cho phép cậu dùng ba chữ ‘đại tiểu thư’ để gọi cô ta hay sao?”

“Xin lỗi Lâm tổng, tôi sẽ chú ý.”

Ngữ khí của hắn hơi hòa hoãn: “Mặc kệ là có ai giúp đỡ, hãy tiếp tục giám sát cô ta cho tôi, làm mọi cách ngăn cản không để cô ta trở về thành phố A.”

“Vâng!”

...

Tập Ngữ sau khi tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy ông xã tay cầm điện thoại, bộ dáng trầm tư, cô bèn bước đến ôm lấy tay hắn ôn nhu hỏi: “Ông xã có tâm sự a?”

Sắc mặt Lâm Chấp đang đen thui bổng trở nên ôn nhu, nhưng lại khiến cho người khác không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

“Không có việc gì.”

Cô nàng bỉu môi, vẻ mặt như mất mát không vui, cánh tay đang víu hắn cũng buông xuống.

Lâm Chấp thấy vậy thì bắt đầu sốt ruột, ôn nhu hỏi: “Bà xã, em làm sao vậy?”

Cô nàng ra vẻ ủy khuất mếu máo: “Em chỉ là muốn giúp anh chia sẻ một ít tâm tư cho nhẹ lòng mà thôi, vậy mà cái gì anh cũng giấu em, gạt em...” Tập Ngữ do dự nhìn anh: “Lâm Chấp, em không hề muốn một thứ tình yêu giống như thế.”

Lâm Chấp vốn đang nghe đến câu đầu thì còn định chuẩn bị an ủi vợ yêu, nhưng vừa nghe hết cả câu hắn liền thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằ vào cô như đang ra lệnh cho cấp dưới: “Thu hồi lại câu em vừa nói cho anh!”

Vẻ mặt lạnh lùng sợ chết khiếp đi được! Ý tứ trong lời nói dĩ nhiên không cho phép người khác cự tuyệt.

Nếu là bình thường, chắc chắn Nhan Tập Ngữ sẽ làm nũng hoặc là nịnh nọt hắn vài câu, thế nhưng hiện tại cô lại cảm thấy hắn thực sự rất quá đáng, rất ích kỷ.

Cô không lên tiếng, cũng không tỏ thái độ đáp lại, hai tay túm chặt vạt áo ngủ, lẳng lặng xoay người đi về phía giường vén chăn lên chui vào. Cô nằm xuống một góc giường đưa lưng về phía hắn.

Từ nãy đến giờ, tầm mắt Lâm Chấp vẫn dán chặt trên người cô vợ yêu, cô ấy nghiêng người nằm đưa lưng về phía hắn, như đang muốn dùng hành động đó để đối kháng lại hắn. Hắn khẽ thở dài, đi đến bên cạnh, mà cô thì vẫn cứ lạnh lùng như vậy, không chịu bố thí dù chỉ một ánh mắt. Hắn đành ngồi xổm xuống đối diện nhìn thẳng vào cô.

Nội tâm Tập Ngữ xao động không thôi, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm xoay người sang chỗ khác bỏ mặc hắn, cứ như vậy mà nhìn hắn nhưng không nói lời nào.

“Tiểu Ngữ, anh xin lỗi.”

‘Xin lỗi’ là từ mà hắn không bao giờ dễ dàng nói với người khác, cô biết chứ. Thế nhưng, hiện tại thứ cô muốn không phải ba chữ này. Ba chữ này chẳng có ý nghĩ gì cả, chẳng qua hắn không muốn cô phải lo lắng nhiều. Cô mím chặt môi.

Lâm Chấp quan sát sắc mặt của bà xã từ nãy đến giờ, khẩn trương không thôi, cuối cùng hắn đành phải nói ra: “Lâm Khê muốn trở về.”

Nhan Tập Ngữ trước đó vẫn còn nửa thương nửa giận dỗi, sau khi nghe thấy vậy bèn từ trên giường ngồi bật dậy, hoảng hốt:

“Cái gì?”

Cô không hề biết Lâm Khê mấy năm qua đều là bị Lâm Chấp hạn chế tự do, chỉ nghĩ là cô ta đi đến nơi khác để học, huống chi tìnhthân như bát nước lã nên cô ta không còn giữ liên lạc với người trong nhà họ Lâm là điều có thể lí giải.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô chậm rãi nói: “Vậy… cô ta đã tốt nghiệp rồi à?”

Lâm Chấp muốn nói gì đó nhưng như có vẻ không thể nói ra được.

Thời điểm hiện tại Hứa Vi Mộ và tiểu Cẩn xác nhận quan hệ không bao lâu, tiểu Cẩn vẫn còn quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Khê như vậy, vả lại tình cảm của bọn họ vẫn chưa ổn định, như vậy ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng đến họ!

Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, sốt ruột kéo cánh tay Lâm Chấp vội hỏi: “Bây giờ cô ta trở về, vậy thì… tiểu Cẩn làm sao bây giờ?”

Lâm Chấp nhìn bộ dáng hoang mang của vợ yêu, cầm tay cô nàng xoa xoa trấn an: “Việc này em không cần lo lắng, Hứa Vi Mộ ắt tự hắn biết mình nên làm như thế nào, tình cảm của hắn đối với Úc Cẩn còn sâu sắc hơn cả chúng ta tưởng tượng.”

Nhan Tập Ngữ lầm bầm tự trách: “Đều là tại em không tốt, nếu như lúc trước không giới thiệu Lâm Khê kết bạn với tiểu Cẩn thì cô ta cũng sẽ không gặp được Hứa Vi Mộ, suy cho cùng em vẫn nên xin lỗi tiểu Cẩn.”

Lâm Chấp véo cái mũi nhỏ xinh, ngữ khí mang theo vẻ sủng nịch: “Đứa ngốc, không được nghĩ ngợi lung tung. Cô ta quen biết Úc Cẩn cũng không phải là ngẫu nhiên, tất cả những chuyện này nhất định sớm muộn gì cũng phải phát sinh...”

Cô đương nhiên nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, vẻ mặt mờ mịt: “Hả?”

Còn hắn thì lại đang cố né tránh cái đề tài này “Được rồi. Vấn đề của anh đã nói xong, bây giờ đến lượt chúng ta nên thảo luận một chút về vấn đề của em? Bà xã không muốn thứ tình yêu như vậy? Hửmm?”

Một từ “hửm” vang lên, hơi thở nóng bỏng của hắn phà vào cổ cô, vừa ngứa ngáy vừa ấm áp.

Nhan Tập Ngữ đương nhiên nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn đang bắn tới, vôi lùi thân về sau một chút, bĩu môi nhìn hắn: “Người ta chỉ là muốn giúp anh chia sẻ một chút thôi mà~”

Khóe môi hắn nhếch lên: “Anh thích em làm nũng với anh, nhưng… bất quá, ai đó đã nói sai thì nên bị trừng phạt, có phải hay không?”

Cô nàng khẽ rung mình một cái, nhìn gương mặt hắn càng lúc càng đến gần, vôi vàng vươn tay khước từ: “Anh, anh..... Còn chưa có tắm…”

“Vậy thì chúng ta sẽ thử trò ‘tắm chung’” Nói xong hắn liền bế ngang vợ yêu hướng về phía phòng tắm.

Nhan Tập Ngữ vừa thẹn vừa sợ không dám phản kháng, chỉ biết khóc ròng cho kết quả thê thảm sắp xảy ra của mình!

******

Lại nói về cặp đôi chính của chúng ta cũng đang hạnh phúc chẳng kém. Bao nhiêu nỗi nghi ngờ tích tụ bấy lâu đã được giải đáp triệt để, khiến cho tâm tình Úc Cẩn cũng trở nên nhẹ nhõm thoải mái, gương mặt cũng trở nên hồng nhuận đáng yêu động lòng người. trong lòng cô hiện tại chỉ có tràn ngập tình yêu và sự cảm kích đối vối Hứa Vi Mộ. Duyên phận là một thứ gì đó thật là tuyệt diệu, nó kì diệu đến mức không thể diễn tả được!

Sau này Kha Thuấn Ngôn cũng có gọi điện thoại cho cô vài lần, thế nhưng đều bị cô từ chối không tiếp. Buổi dạ tiệc lần trước đã ném cho hắn ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, hắn đáp lại cho cô bằng việc khiến cô lo lắng rồi sinh ra đau lòng đến mức như không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, chuyện này Úc Cẩn cô sẽ không bao giờ quên, từ từ rồi sẽ tính đủ với hắn! Hiện tại cô chỉ muốn gạt bỏ tất cả những điều phiền muộn và lo lắng trong lòng, tâm tâm niêm niệm một lòng hướng về Hứa Vi Mộ.

Nhân tiện qua sự kiện lần này, chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Úc Cẩn cũng được điều chỉnh lại, không còn ngày đêm đảo lộn, bởi vì ban ngày cơ hồ cô đều một tấc cũng không rời bám lấy bên người Hứa Vi Mộ, đơn giản chỉ là không thấy thì lại bắt đầu sinh ra cảm giác nhớ nhung. Tình yêu đắm say và cuồng nhiệt như vậy chỉ vừa mới bắt đầu.

Mỗi ngày Úc Cẩn đến Hứa thị, cả ngày chỉ ngồi ngẩn ngơ trong phòng làm việc của Hứa Vi Mộ. Nhân viên trên dưới Hứa thị lúc này mới dám xác định, lại chính mắt thấy được hình ảnh đó thì đương nhiên nó sẽ không phải là lời đồn đại vô căn cứ, thật sự Hứa tổng đang hẹn hò với Úc tiểu thư!

Nhưng mà… hai người này có cần phải dán chặt với nhau cả ngày như vậy không? Hội nhân viên độc thân trong công ty chứng kiến một màn như vậy vừa hâm mộ lại vừa ganh tỵ đến mức ruột gan sôi trào!

Hứa Vi Mộ nghĩ rằng, mặc dù mỗi ngày có thể cùng tiểu Cẩn ở cùng một chỗ cảm giác đúng là vô cùng ngọt ngào tràn ngập hạnh phúc, chỉ cần phòng làm việc trở nên yên tĩnh thì anh lại có thói quen thoáng chốc lại ngẩng đầu tìm kiếm hình ảnh ảnh của Úc Cẩn, nhìn xem cô đang làm những gì, quả thực việc này thật đã làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của anh, nhưng không hiểu tại sao anh lại có thể vui vẻ mà chịu đựng được việc ấy, kể cả việc dung túng cho cô.

Con người luôn luôn có những thói hư tật xấu. Tỷ như Úc Cẩn mỗi ngày ở bên cạnh anh nhốn nháo ầm ĩ, khi ấy Hứa Vi Mộ sẽ cười nhạo cô lại còn mắng cô làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Bất giác anh đã xem nó như một thói quen, quen thuộc đến mức anh nghĩ bản thân đã trở nên ‘nghiện’ rồi ngày càng sa lầy vào nó.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Hứa Vi Mộ trở về phòng làm việc thì đã là mười một giờ trưa, Úc Cẩn vẫn còn chưa đến. Trong lòng anh thầm ôm hy vọng bước đến bên trong phòng nghỉ, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của cô nàng, anh khẽ nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy có chút gì đó mất mát. Thói quen thật đáng sợ!

Anh ngồi vào bàn làm việc, đem văn kiện trong tay vứt xuống mặt bàn, giơ tay phải xoa xoa mi tâm. Trải qua vài phút, bắt đầu tập trung vào công việc. Nếu vẫn như mọi ngày có Tiểu Cẩn ở đây, anh sẽ phê bình rằng cô làm anh phân tâm, nhưng mà hiện tại cô nàng không ở đây, anh lại cảm thấy có chút lạc lõng không diễn tả nên lời…

Hứa Vi Mộ nhíu mày suy tư, bèn nhấc điện thoại nội tuyến hỏi thư ký: “Hôm nay Úc tiểu thư có đến đây không?”

“Báo cáo Hứa tổng, hôm nay Úc tiểu thư vẫn còn chưa đến.”

“Ừ.” Hứa Vi Mộ sắc mặt không đổi treo điện thoại.

Mặc dù chỉ ngắn gọn một chữ, nhưng cô nàng thư ký lại ngửi được hình như hôm nay bầu không khí không được bình thường như mọi hôm... Xem ra, Hứa tổng đối với vị Úc tiểu thư này hoàn toàn nghiêm túc, dù sao Úc tiểu thư chỉ nửa ngày không đến đây thì Hứa tổng đã bắt đầu lo lắng sốt ruột, trong lời nói tràn ngập buồn bã lẫn thất vọng!

Lại trả qua thêm mấy phút sau, cuối cùng Hứa Vi Mộ nhịn không được, chủ động gọi điện thoại cho Úc Cẩn: “Em đang ở đâu vậy?”

Bên này, dường như cô nàng cũng như đang chờ đợt cú điện thoại của anh, chuông vừa vang lên cô đã vội vàng nhấc máy, trong giọng nói còn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh: “Không phải là anh chê em ầm ĩ ảnh hưởng đến anh sao? Vì vậy em nghĩ thôi thì em sẽ ngoan ngoãn ở nhà vậy!”

Quả nhiên dùng lời nói của anh để chống lại anh, Hứa Vi Mộ vừa tức giận vừa buồn cười: “Từ lúc nào mà em lại nghe lời anh như thế?” Nói xong lại không cam lòng mà bổ sung tiếp: “Là anh muốn ‘được’ em làm phiền, có được chưa? cho em hai mươi phút đấy, đến đây ngay cho anh!”

Úc Cẩn ở đầu dây bên kia bưng miệng cười trộm, hôm nay chính cô cố ý không đến, sau đó lại suy nghĩ đến việc anh sẽ chủ động mà tìm đến mình, quả nhiên là anh không làm em phải thất vọng hì hì!

Vừa bước vào đại sảnh Úc thị, cô tiếp tân đã vội chạy đến chào hỏi, cô nàng Úc Cẩn tay cầm điện thoại nói cười ríu rít: “Em đùa đấy! sáng nay ba em để quên tài liệu văn kiện nên em mang đến công ty giúp ông.”

Hứa Vi Mộ nghe vậy thì lúc này mới hòa hoãn thần sắc, ngón tay khẽ nhịp mặt bàn thủy tinh: “Vậy thì bao giờ em qua đây?”

Ý đùa của cô càng nồng đậm: “Sao vậy? cưng nhớ em sao?”

Đây là lần đầu tiên anh không muốn đấu võ mồm với cô mà chỉ nói ra đáp án duy nhất đang nghĩ trong lòng: “Đúng vậy, anh nhớ em!”

Trái lại Úc Cẩn lại bị câu nói này của anh dọa đến kinh hỉ. Không quanh co lòng vòng, thẳng thắng như vậy! Hứa Vi Mộ thực sự là... làm cho người khác cảm thấy thật bất ngờ!

“Tý nữa em sẽ qua, cưng làm việc đi, ngoan nào!” lời nói như vậy thật giống như một bà mẹ đang dỗ chính đứa con của mình.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Vi Mộ mới bắt đầu có phản ứng. Cái gì? ngoan? Cô nhóc này hôm nay thật to gan lại dám đối xử với anh như thế!

Úc Cẩn treo máy, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, tay đẩy cửa phòng làm việc tổng giám đốc, ngọt ngào gọi một tiếng:

“Ba!”

Nhưng mà, trên bàn làm việc lại không có người, cô mới quay đầu thì nhìn thấy hai thân ảnh đang chễm chệ ngồi trên sopha, một người là Úc Quốc Bình. Còn một người khác, thì lại là thanh âm vô cùng quen thuộc, kia chẳng phải là Kha Thuấn Ngôn?