Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống HE

Chương 79




Đang lái xe cho nên Văn Dục không tiện có hành động gì, vì vậy hắn vừa âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, đợi buổi tối trở về sẽ tính sổ một lượt với Phó Dư Hàn, vừa lái xe ra khỏi tiểu khu.

Vẫn chưa đến giờ cao điểm buổi chiều, cho nên trên đường mặc dù thỉnh thoảng có ách tắt, nhưng bọn họ vẫn thuận lợi đến được bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Tần thúc tạm thời vắng mặt. Lúc hai người đến, Hà Yến đang ngồi trên đầu giường Tần Hiểu Lộ gọt cho cô bé một quả táo, vừa gọt vừa nói: “Có chuyện gì mà con cứ nhất định phải chờ anh trai tới mới chịu nói hả.”

Giọng điệu của bà yếu ớt, xen lẫn trong không khí yên tĩnh ẩm ướt của mùa đông, nghe ra có chút tiều tụy.

Đã lâu rồi Phó Dư Hàn chưa quan sát kỹ Hà Yến, kể từ lần cãi nhau trước, hoặc cũng có thể là từ khi cậu từ chối hai trăm tệ bà cho mỗi tuần kia, hai mẹ con bọn họ đã rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Mặc dù bản chất của chuyện này cũng chẳng khác gì so với trước kia ——

Trước đây là Hà Yến quở trách cậu, Phó Dư Hàn im lặng lắng nghe; sau này đến lượt Hà Yến không nói, hai người bọn họ liền trở thành không thèm quan tâm lẫn nhau.

Khoảng thời gian đó đúng lúc tình trạng sức khoẻ của Tần Hiểu Lộ không được tốt lắm, Hà Yến và Tần thúc thay phiên nhau chạy đến bệnh viện, Phó Dư Hàn lại thường xuyên không về nhà; thỉnh thoảng bọn họ gặp nhau ở nhà cũng là lúc Hà Yến vội vàng trở về nghỉ ngơi, Phó Dư Hàn ở trong phòng mình ôn bài, gần như không hề nói chuyện.

Cũng vì vậy, mãi cho đến lúc này, Phó Dư Hàn mới bất giác phát hiện, hoá ra Hà Yến đã gầy đi rất nhiều.

Khi một nam sinh bước vào tuổi dậy thì, thân hình chẳng khác gì một mầm cây bắt đầu sinh trưởng, chỉ qua chưa đến một năm, mẹ ruột vốn dĩ cao lớn uy nghiêm liền sẽ trở nên nhỏ bé mảnh khảnh, thậm chí hiện ra vài phần yếu ớt.

Điều này là do đặc điểm sinh lý khác nhau giữa nam và nữ. Cho nên, Phó Dư Hàn từ lâu đã không còn sợ hãi bị Hà Yến mắng chửi, hay thậm chí bị bà quở trách trong một thời gian dài.

Mặc dù vậy, cậu vẫn luôn im lặng đối diện với bà, chỉ khi nào không thể nhịn xuống được nữa mới thốt ra vài câu chống đối, ngay cả giọng điệu cũng không hề to tát chói tai.

Dương Phàm đã từng hỏi cậu một lần, hỏi rằng vì sao cậu lại không lớn tiếng đáp trả.

Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát nói, nếu cậu to tiếng đáp lại, cảm giác chẳng khác nào bỏ đá xuống giếng, cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bởi vì cậu cao lớn như vậy, Hà Yến lại nhỏ nhắn, ở trong mắt Phó Dư Hàn, bà thậm chí còn có vài phần đáng thương ——

Lúc Phó Dư Hàn mới bắt đầu hiểu chuyện, Hà Yến đã không còn ra ngoài làm việc, nghe nói là do phản ứng khi mang thai quá lớn, sau khi sinh xong còn phải chăm sóc cậu. Lại thêm mấy năm đó công việc kinh doanh của Phó Học Thành vô cùng thuận lợi, cho nên bà cũng thôi việc ở nhà.

Người đàn ông bên ngoài bận rộn làm ăn, người phụ nữ lại suốt ngày quanh quẩn ở nhà chăm sóc con cái, vợ chồng như vậy, bình thường sẽ không có nhiều thấu hiểu lẫn nhau.

Thời gian lâu dài, mâu thuẫn cũng dần dần nảy sinh.

Có lẽ Phó Học Thành cũng không ngoại tình, tóm lại Phó Dư Hàn không hề nghe nói, cũng không hề phát hiện chuyện này, nhưng trong cuộc sống thường ngày, ba mẹ cậu đã dần dần không còn nhiều đề tài chung, sau đó triệt để rơi vào chiến tranh lạnh.

Cảm xúc của Hà Yến thay đổi, khiến Phó Học Thành cảm thấy khó khăn khi giao tiếp với bà, dẫn đến từ chối giao tiếp. Cũng vì vậy, cảm xúc của Hà Yến lại ngày càng thay đổi.

Cứ luẩn quẩn như vậy.

Lại qua thêm mấy năm, công việc kinh doanh của Phó Học Thành xảy ra chút vấn đề, kinh tế trong nhà cũng trở nên khó khăn hơn trước. Vì chuyện này, ông mới đề nghị Hà Yến ra ngoài đi làm.

Phụ nữ lớn tuổi đã không làm việc trong nhiều năm rất khó kiếm được một công việc tử tế, nhẹ nhàng và có thu nhập cao.

Mà khi đó, Phó Dư Hàn lại đúng vào lứa tuổi nghịch ngợm nhất.

Thật ra, cậu cũng không phải là một đứa trẻ quá nghịch ngợm, nhưng vừa phải chăm sóc con nhỏ vừa phải làm việc, đối với Hà Yến lại trở thành gánh nặng không nhỏ. Công việc thất bại, chồng lại không mấy cảm thông, con nhỏ vẫn còn chưa hiểu chuyện, ba cú đả kích ập đến khiến Hà Yến trở nên rất mẫn cảm, yếu ớt và dễ giận.

Khi đó Phó Dư Hàn vẫn còn chưa hiểu.

Cũng may trí nhớ của cậu không tệ, sau khi ba mẹ ly hôn, cậu đã dần dần hiểu ra rất nhiều chuyện, sau đó tự hỏi bản thân, chuyện mình thích Dương Phàm, có phải là bởi vì thấy được cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ, vì vậy mà sinh ra những ý nghĩ tiêu cực hay không.

Như là “Yêu đương dị tính rốt cuộc cũng chỉ như vậy”, kiểu thế.

Hiện giờ nhìn lại mẹ mình, nhìn thấy cuộc sống sau khi ly hôn của bà, cậu đại khái có thể hiểu được một chút vì sao bà lại biến thành như vậy.

Từ lúc Tần Hiểu Lộ sinh ra đến giờ, thân thể vốn dĩ đã không tốt, Hà Yến vừa đau lòng, vừa tự cảm thấy đây là do bản thân lớn tuổi mang thai mà ra; thêm nữa, trị liệu lâu dài tạo thành áp lực kinh tế quá lớn, mặc kệ là Hà Yến hay là Tần thúc, ngoại trừ công việc chính đang có, đều không thể không tìm thêm việc làm thêm tăng cường thu nhập.

Áp lực cơm áo gạo tiền rất dễ dàng ép một người phát điên, huống hồ bà còn là một người không thể kiểm soát tốt cảm xúc bản thân.

Có đôi khi Phó Dư Hàn cảm thấy bản thân thật đáng thương, bởi vì cậu âm thầm hiểu được mẹ mình, nhưng bà thì ngược lại, chưa từng hiểu cậu.

Loại chuyện thấu hiểu lẫn nhau này, giống như tất cả những mối quan hệ khác, đều phải cần cả hai bên ra sức, chỉ một bên nỗ lực cũng vô dụng.

Bà thế này quả thật đáng thương.

Nhưng cũng thật đáng giận.

Đặc biệt là hiện giờ, Phó Dư Hàn mấy ngày gần đây vui vẻ như trên thiên đường, lại càng cảm thấy mẹ mình sống không dễ dàng gì. Mặc dù đứng trên lập trường bản thân, Phó Dư Hàn cũng không định tha thứ cho bà —— dù sao cậu cũng không tốt bụng như vậy —— nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng đến việc cậu đồng tình với Hà Yến.

Bà rốt cuộc cũng đã gầy yếu thành như vậy.

“Tiểu Lộ muốn nói chuyện gì?” Phó Dư Hàn vừa bước vào vừa hỏi, “Con tới rồi.”

Tần Hiểu Lộ quay mặt sang, đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng kêu: “Anh.”

Hà Yến cũng nhìn sang, nhíu mày: “Chân con làm sao vậy?”

“Bị thương nhẹ, không có chuyện gì.” Phó Dư Hàn nói.

“Đây là ai?” Bà nhìn sau lưng cậu.

“Văn Dục.” Chuyện ở trường của cậu Hà Yến có biết, cho nên Phó Dư Hàn cũng không giải thích nhiều.

Biết người tới là vị bạn học “Hạng nhất” vừa chuyển trường, đang hỗ trợ con trai mình học tập, Hà Yến gật gật đầu, không nói thêm gì. Quả táo trên tay rất nhanh bị đổi màu, bà cúi đầu tiếp tục gọt vỏ, vừa gọt vừa nói: “Con muốn nói gì thì nói đi.”

“Vậy con nói.”

Tần Hiểu Lộ nhìn Phó Dư Hàn, kế đó bày ra vẻ nhút nhát sợ sệt nhìn mẹ mình một cái: “Con muốn xuất viện.”

Bàn tay đang gọt táo của Hà Yến khựng lại.

“Con không muốn điều trị nữa, dù sao cũng trị không hết. Tiền chữa bệnh bây giờ chẳng thà cho con đi ra ngoài chơi, tranh thủ lúc con còn có thể đi……”

Ánh mắt Phó Dư Hàn khẽ động, dừng lại trên mặt em gái.

Đêm hôm qua cậu nghe cô bé nói không muốn điều trị nữa, nhưng đây lại là lần đầu tiên nghe được nửa câu sau.

Nhưng mà ngẫm lại, vẫn có thể hiểu được —— Tiểu Lộ từ lúc sinh ra đến giờ sức khoẻ vẫn luôn không tốt, cũng không đi học được mấy ngày. Những năm gần đây, gần như toàn bộ cuộc sống của cô bé chỉ gói gọn trong căn phòng nhỏ ở nhà và bệnh viện.

Bệnh viện khác nhau, phòng bệnh khác nhau cùng với những bác sĩ xa lạ, sử dụng biện pháp và thiết bị y tế tương tự điều trị.

“Con lại nói mê sảng cái gì!” Hà Yến trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng quát lớn, “Con đang khoẻ lên đó thôi!”

Bệnh nhân ở giường bên cạnh hôm nay đã xuất viện, bệnh nhân mới vẫn còn đang làm thủ tục chưa chuyển vào, cho nên tiếng quát này của Hà Yến, chỉ dọa đến trên người Tần Hiểu Lộ.

Cùng lắm thì thêm một nửa Văn Dục —— người chưa từng chứng kiến qua cảnh tượng này.

“Ba mẹ bỏ ra nhiều tiền như vậy chữa trị cho con, là để cho con nói ra những lời thế này sao? Mẹ nói cho con biết Tần Hiểu Lộ, con không được phép đi đâu cả, ở yên tại bệnh viện cho mẹ!”

Giọng điệu của bà sắc bén lại đanh thép, làm cho bác sĩ y tá đi trên hành lan đều quay sang nhìn, cũng thành công khiến cho Tần Hiểu Lộ vốn nhát gan nuốt ngược vào lòng câu nói chưa nói hết.

Phó Dư Hàn nhíu mày, cắt ngang lời bà nói: “Mẹ, chuyện ngày hôm qua con nói, Tần thúc đã nói với mẹ chưa?”

“Bán nhà sao? Mẹ không đồng ý!” Bà chợt quay sang, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu, “Con đừng nói nữa, chúng ta sẽ có cách kiếm tiền, căn nhà đó không được đụng đến.”

“Vì sao?”

“Tóm lại là mẹ không đồng ý!”

Phó Dư Hàn lại nhíu mày.

Quả nhiên là bị bệnh, trạng thái của Hà Yến so với trước đây kém hơn rất nhiều.

“Tần thúc đâu rồi?” Phó Dư Hàn nói, liếc mắt nhìn Tần Hiểu Lộ, “Ba em đâu rồi?”

“Ba ba nói đi lấy thuốc cho em……”

Cô bé còn chưa kịp nói xong, đã bị Hà Yến cắt ngang: “Con tìm ông ấy làm gì? Phó Dư Hàn, mẹ nói cho con biết, cho dù ông ấy có tới, mẹ không đồng ý là không đồng ý!”

Văn Dục đứng ở đó khẽ mài răng, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu.

Nhưng nghĩ đến những lời Phó Dư Hàn đã nói trước đó, cho nên cũng không có hành động gì.

“Mẹ, nửa tháng trước con đã thành niên rồi.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát nói, “Theo lý, con đã không cần người giám hộ nữa.”

“……” Hà Yến bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

“Con hôm nay cố tình tới đây, ngoại trừ việc đã đồng ý với Tiểu Lộ tới thăm em, cũng là định nói với mẹ một câu,” Cậu ngừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững, không khác gì ngày thường, “Mẹ không cần lúc nào cũng treo câu “Mẹ nói cho con biết” lên miệng như vậy nữa, làm phiền mẹ, thỉnh thoảng nên im lặng, lắng nghe ý kiến của người khác một chút.”

Phó Dư Hàn rất hiếm khi tranh luận, mỗi khi cậu phản bác ai đó, trên mặt luôn mang theo biểu cảm ẩn nhẫn áp lực.

Không giống như bây giờ, chẳng chút để ý, tựa như căn bản không hề quan tâm một chữ Hà Yến nói ra.

“A ——!!!”

Quả táo và dao gọt nhỏ thình lình bị bà ném xuống đất. Hà Yến ôm đầu thét lên, trước khi mọi người kịp phản ứng liền bật khóc.

“Có chuyện gì vậy?” Tần thúc cầm một xấp hoá đơn và túi nilon vội vã từ ngoài cửa chạy vào, nhìn thấy bộ dáng Hà Yến, lập tức thả xuống đồ vật trên tay vọt tới đầu giường, cầm lên một lọ thuốc, đổ ra một viên cho Hà Yến uống, sau đó xoa xoa lên lưng bà như trấn an.

Hà Yến uống thuốc xong, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, giọng điệu cũng không còn đáng sợ như vừa rồi.

Lúc này Tần thúc mới ngẩng đầu, tròng mắt vẩn đục mang theo vẻ mệt mỏi, chào hỏi Phó Dư Hàn: “Con đến rồi à.”

“Có vẻ tình trạng của mẹ rất nghiêm trọng.” Phó Dư Hàn nhìn bà.

“Bệnh này vốn dĩ khó trị.” Tần thúc thở dài, “Nhưng mà bác sĩ nói tình trạng của bà ấy vẫn còn khá ổn, nếu chăm sóc tốt thì sẽ không khác gì người bình thường…… Thúc chỉ vừa mới đi một lát, vốn dĩ bà ấy cũng đến giờ uống thuốc rồi. Con xem…… Dù sao mẹ con cũng là người bệnh, đừng kích thích bà ấy nữa.”

Phó Dư Hàn thầm nghĩ, cậu chẳng qua chỉ là nói sự thật mà thôi.

“Nói thật,” Cậu suy nghĩ chốc lát, cố gắng thay đổi mấy lời thẳng thừng vừa nãy của mình bằng ngôn từ nhẹ nhàng hơn, “Mọi người không cảm thấy Tiểu Lộ rất đáng thương sao? Con cảm thấy em muốn đi chơi cũng tốt.”

“Hiểu Lộ đã nói gì?” Tần thúc lộ vẻ kinh ngạc.

“Con không muốn điều trị nữa.” Tần Hiểu Lộ yếu ớt nói, “Tiền chữa bệnh đó chẳng thà tranh thủ lúc con còn có thể đi được, dẫn con ra ngoài chơi đi……”

“Con nói mê sảng gì vậy, cái gì mà ——”

Có lẽ bởi vì có Phó Dư Hàn ở đây, Tần Hiểu Lộ bỗng nhiên như được tiếp thêm can đảm, cắt ngang lời nói của ba mình: “Nhưng ba ba, thật ra ba cũng biết, bệnh của con có lẽ sẽ không trị hết phải không?”

Ngay cả làm phẫu thuật đổi tim cũng có nguy cơ bị đào thải, huống chi hiện giờ bọn họ không có tiền, cũng không tìm được tim.

Nhưng không ai có thể làm cho Tần Hiểu Lộ quay trở về bụng mẹ một lần nữa, đem những bộ phận bị thiếu hụt đó nuôi dưỡng cho tốt ——

Tần thúc nhất thời trở nên im lặng.

“Mẹ lại không đồng ý bán nhà.” Phó Dư Hàn nhìn sang Hà Yến vẫn còn đang thút thít, bình tĩnh nói, “Hay là như vầy, Tần thúc, thúc mặc kệ mẹ con đi, thúc cứ bán nhà, lấy tiền đó đưa Tiểu Lộ đến thủ đô chơi, tóm lại con đồng ý bán, chỉ còn chờ thúc quyết định thôi.”

“Chúng ta không thể……”

“Tiểu Lộ là con gái thúc.” Phó Dư Hàn nhìn ông, thốt ra một câu khiến Tần thúc á khẩu không nói nên lời, “Đổi sang bệnh viện tốt hơn, hoặc là nghe theo ý kiến của em, đưa em đi khắp nơi thăm thú một chút, thúc cần phải chọn một cái.”

Nói xong, Phó Dư Hàn cũng không đợi ông phản ứng, lôi kéo Văn Dục đến bên cạnh sô pha dành cho người nhà bệnh nhân ngồi xuống, từ trong cặp sách lấy ra một xấp bài tập chưa làm xong: “Tôi ở lại với Tiểu Lộ nửa giờ.”

Văn Dục không ngờ cậu còn dụng tâm như vậy: “……”

“Anh,” Tần Hiểu Lộ ngước mắt trông mong nhìn cậu, “Anh không thể ở lâu thêm một chút được sao?”

“Anh phải tham gia tiết tự học buổi tối,” Phó Dư Hàn nghiêm túc nói, “Ngày mai anh sẽ lại đến thăm em.”

“Vâng.” Tần Hiểu Lộ mếu máo.

“Đừng làm ồn anh con học.” Tần thúc hoàn hồn, xoa xoa đầu cô bé.

Những gì Phó Dư Hàn vừa nói làm sao ông chưa từng nghĩ tới, nhưng ngôi nhà kia……

Tình huống ngôi nhà kia của bọn họ lại quá mức phức tạp.

Tần thúc là một người đàn ông thành thật chất phác, lại cưới một người vợ mạnh mẽ quật cường như vậy, nhiều năm qua gần như chưa bao giờ phản bác ý kiến của vợ mình.

Nhưng hiện giờ, có lẽ đã đến lúc ông cần phải quyết định.



Hà Yến nhỏ giọng khóc một lúc, dưới tác dụng của thuốc cũng dần dần trở nên an tĩnh lại.

Tần thúc đem quả táo đã không ra hình dạng kia ném vào thùng rác, rửa sạch dao nhỏ, ngồi vào bên cạnh gọt cho con gái một quả táo mới.

Giường bệnh bên cạnh có bệnh nhân mới vào, người nhà họ khẽ liếc nhìn một cái rồi vội vàng đi tới.

Chốc lát ngắn ngủi, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Hà Yến tan rã, sau một lúc lâu im lặng, bỗng nhiên mở miệng.

“Bản thân con không nghe lời, bây giờ còn muốn khuyến khích em gái mình…… Tiểu Hàn, mẹ biết con chán ghét mẹ.”

Ngòi bút trong tay Phó Dư Hàn chợt dừng lại, khẽ ngước mắt.

“Nhưng cho dù có nói thế nào, thì từ khi yêu đương đến lúc bước vào hôn nhân, mẹ đã đi theo ba con mười hai năm, chút ít tài sản lấy được bây giờ, mặc kệ thế nào cũng phải để lại cho con một chút…… Đây là nguyên tắc.”

Dáng vẻ Hà Yến ngơ ngẩn, không biết là đang nhìn tới chỗ nào. Bên ngoài cửa sổ đã tối đen, tựa như mang theo luôn cả ánh sáng trong mắt bà.

“Có lẽ mẹ là một người mẹ không đủ tư cách, càng muốn đối xử tốt với con lại càng cách xa con. Mấy đứa trẻ tuổi các con luôn có rất nhiều ý tưởng, mẹ cũng không biết vì sao, con cái nhà người ta rất nghe lời, con trai mẹ thì ngược lại, dù thế nào cũng không muốn nghe mẹ; cho nên sau khi sinh ra Hiểu Lộ, mẹ liền nghĩ, đứa nhỏ này nhất định không thể vứt bỏ.”

Tần Hiểu Lộ mở to hai mắt: “Mẹ.”

“Nhưng hình như, mẹ đã khiến cho mọi chuyện trở nên hỏng bét mất rồi, hiện giờ ngay cả Hiểu Lộ cũng không chịu nghe mẹ nói…… Mẹ chỉ là, muốn trị bệnh cho con…… Mẹ……”

“Mẹ.” Phó Dư Hàn cắt ngang lời bà đang nói.

Giọng điệu của cậu vẫn luôn bình thản, lạnh nhạt như vậy, thỉnh thoảng nghe có chút không thấu tình đạt lý.

Nhưng lại thật sự có thể trấn định lòng người.

“Trái đất tự quay, cũng quay quanh vật thể khác, có tốc độ và nhịp điệu của riêng mình, cho dù mẹ có suy nghĩ thế nào, thì mặt trời của ngày mai vẫn sẽ mọc.” Phó Dư Hàn nói, “Thế giới này không thể luôn như mẹ mong muốn, nhưng nó cũng không tệ đến vậy —— nếu không phải mẹ luôn muốn người khác phải nghe mình nói, có lẽ mẹ đã cảm thấy tốt hơn một chút.”

Hà Yến không lên tiếng.

“Con thật sự không cần phòng ở, nói khó nghe thì chính là, ba con…… Con cũng không thích ông ấy.” Phó Dư Hàn nói, “Con dự định thi đến nơi khác, cho nên sau này, căn nhà kia cũng sẽ không ở nhiều.”

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cậu.

“Thi đến nơi khác?” Tần thúc thường ngày cũng không quản nhiều đến chuyện của cậu, nghe vậy nhìn Hà Yến liếc mắt một cái, có chút bất ngờ, “Tại sao trước giờ chưa từng nghe con nói?”

“Con nói ra mẹ sẽ đồng ý sao?” Phó Dư Hàn tùy ý cười một cái, “Chẳng phải mẹ đã từng sửa lại nguyện vọng lúc con thi vào cấp ba sao?”

Việc này Tần thúc cũng biết —— năm đó lúc mọi chuyện phát sinh, Phó Dư Hàn và Hà Yến gần như vừa đụng mặt liền cãi nhau, lời nói trước giờ chưa từng kịch liệt đến vậy. Đặc biệt là vào ngày đầu tiên Tam Trung khai giảng, Hà Yến buộc Phó Dư Hàn đến trường, hai người họ còn ở trước cổng trường cãi nhau.

Phó Dư Hàn lớn đến chừng này, đó có lẽ là lần đầu tiên lớn tiếng với mẹ mình; Hà Yến khi đó không thể tin nổi, tức giận muốn đánh cậu, bị Phó Dư Hàn chụp tay như bắt một con gà.

Kể từ lúc đó Tần thúc mới biết, đứa trẻ thường hay im lặng này đã nghẹn khuất quá nhiều bất mãn trong lòng. Sau đó ông còn nghe nói, chuyện này đã bị người ta đồn đại thành Phó Dư Hàn đánh Hà Yến, khiến cho cậu ở trong trường học phải chịu nhiều thiệt thòi.

Những chuyện có liên quan đến Phó Dư Hàn, Tần thúc quả thật không có lập trường đi quản, nhưng thỉnh thoảng, ông cũng sẽ cảm thấy hành động của Hà Yến có chút không hợp lý.

Con trai cũng đã lớn như vậy, sao cứ phải nhất định trói ở bên người mình?

“Vậy con định thi đến đâu? Học phí……” Tần thúc cân nhắc lên tiếng.

“Con tự mình kiếm. Con không thể nói, tránh cho mẹ lại nghĩ cách sửa lại nguyện vọng.”

“Thế này sao được, tốt xấu gì học phí cũng nên để chúng ta ——”

“Không cần đâu, Tần thúc thúc.” Phó Dư Hàn nhìn ông một cái, khách sáo nói cảm ơn, “Cảm ơn thúc và mẹ mấy năm nay đã cho con một nơi để ở, thật ra mà nói, con vốn dĩ cũng không liên quan lắm đến gia đình này…… Mọi người cũng không có nghĩa vụ phải trả học phí cho con.”

Không có cậu, ba người kia mới là một gia đình.

Gia đình của cậu, từ lâu đã không còn nữa, hiện giờ người bên cạnh…… mới là gia đình cậu.

“Con muốn đi tìm ba con phải không.” Hà Yến nhìn cậu, ánh mắt tựa như lạnh lùng lại như đau thương, “Đáng lẽ ra mẹ phải biết chuyện này từ sớm mới phải, cho dù mẹ có làm nhiều thế nào, so ra cũng không bằng ông ta, mẹ thật vô dụng, lại không kiếm được tiền……”

“Con đã nói con không thích ba, mẹ không cần suy đoán lung tung.” Ánh mắt Phó Dư Hàn lạnh lùng liếc tới, dừng lại trên mặt bà, “Con đã không nói cho mẹ biết, lần trước là con đi tham gia kỳ thi nghệ thuật, chẳng sao cả, con thích là được. Dù sao bây giờ con cũng đã thành niên rồi. Nghĩ tình mẹ đã sinh dưỡng bao nhiêu năm, con có một câu tận đáy lòng muốn nói —— muốn cho Tiểu Lộ thích mẹ, mẹ trước tiên cần phải xem em nó là một con người hoàn chỉnh mới được.”

“Đối xử với em tận tình một chút, lắng nghe ý kiến của em, nói khó nghe thì, với tình trạng sức khoẻ này của Tiểu Lộ…… Chẳng may một ngày nào đó, các người có muốn nghe được em nói chuyện có lẽ cũng không còn cơ hội nữa đâu?”

Lời này quá không may mắn, khiến hai vị phụ huynh nghe xong liền biến sắc, ngược lại Tần Hiểu Lộ lại nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Hà Yến tựa như lâm vào trầm tư. Tần thúc có thể la mắng Tần Hiểu Lộ, lại không có cách nào mắng chửi Phó Dư Hàn, sắc mặt hiện lên vẻ khó coi, một lúc lâu sau mới suy sụp thở dài.

Ngược lại, Tần Hiểu Lộ tỏ ra rất vui vẻ —— có vài lời, cô bé không có mặt mũi nào nói ra với anh trai, bây giờ lại được anh trai giúp hoàn thành.

Cô bé mong chờ nhìn sang Phó Dư Hàn.

Phó Dư Hàn dường như đã hiểu được ý cô bé: “Anh chỉ ngồi lại thêm mười phút thôi.”

Cô bé con làm một cái mặt quỷ, có chút mất mát.

Mười phút trôi qua như chớp mắt. Phó Dư Hàn đúng hạn đứng dậy, chuẩn bị trở về trường học. Lớp mười hai chính là bức bình phong tốt nhất của cậu, khiến không ai có thể giữ lại.

“Vậy ngày mai anh tới nhé.” Tần Hiểu Lộ nhẹ giọng nói.

“Đương nhiên rồi.” Phó Dư Hàn nói xong, đi về phía Tần Hiểu Lộ, kề sát vào tai cô bé nhỏ giọng nói một câu, “Nếu bọn họ quyết định bán nhà, em cứ đi theo bọn họ đến thủ đô trị bệnh nhé, đừng chạy trốn.”

Gương mặt cô bé hiện lên chút khổ sở.

“Anh muốn thi vào trường học ở thủ đô, sau này có thể đi tìm em.” Cậu nói, “Bí mật nhé, đừng nói cho bọn họ.”

Tần Hiểu Lộ lập tức vui vẻ: “Được ạ!”

“Móc ngoéo nào.” Phó Dư Hàn vươn tay, cùng cô bé ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ.

Tần thúc không biết hai anh em bọn họ đang bàn tính cái gì, tâm trí hoàn toàn bị những lời Phó Dư Hàn từng nói lúc trước làm cho xáo trộn, vậy nên cũng không còn tâm tư đi hỏi.

Phó Dư Hàn từ chối Tần thúc đưa về, chỉ nói bản thân ngày mai sẽ trở lại, sau đó mới cùng Văn Dục đi xuống lầu.

Bệnh viện người ra vào tấp nập, khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mãi đến khi bọn họ rời khỏi khu nội trú mới tốt hơn một chút.

Hai người đi bộ đến gara, Văn Dục sờ sờ chìa khoá xe trong túi.

Chiếc xe màu đen “Tích tích” hai tiếng liền mở khoá, Phó Dư Hàn mở ra cửa xe phía bên ghế phụ, đột nhiên mở miệng: “Thật xin lỗi.”

“Hả?” Văn Dục nghe cậu nói, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, “Xin lỗi cái gì?”

“Thật ra vừa nãy…… Tôi vốn định nói với bọn họ, cậu là bạn trai tôi.” Phó Dư Hàn vứt ba lô lên ghế phụ, sự bình tĩnh lạnh nhạt lúc trước không còn sót lại chút gì, “Cuối cùng vẫn chưa nói được.”

Lúc đó thời cơ không tốt lắm, hơn nữa cậu còn không nắm chắc, với tình trạng hiện giờ của Hà Yến có thể chịu được đả kích này hay không.

Nhưng lý do lớn nhất vẫn là, cậu đột nhiên cảm thấy không còn cần thiết nữa.

Văn Dục “Ừm” một tiếng, vẫy tay: “Lên xe trước đã.”

Hai người lên xe, Văn Dục vừa thắt đai an toàn vừa cười: “Thì ra ban đầu cậu định tung ra tin tức lớn này sao.”

“Tôi vốn định đem bản thân ra làm ví dụ, nói cho mẹ tôi biết, từ đầu đến chân tôi hiện giờ đã là dáng vẻ không giống như bà tưởng tượng.” Phó Dư Hàn siết chặt tay mình, “Nhân tiện cũng đem cậu công bố với họ.”

Ý niệm này đột nhiên xuất hiện trong đầu, lại thần kỳ đem Phó Dư Hàn thuyết phục ——

Cậu không cần phải giải thích thêm bất kỳ điều gì với Hà Yến nữa, bà có thể sẽ hiểu, cũng có thể không, nhưng tất cả đã không còn liên quan đến cậu nữa.

Phó Dư Hàn đã trưởng thành, cậu nhóc bởi vì em gái được yêu thương cưng chiều mà cảm thấy tủi thân kia sẽ chỉ còn là ký ức. Và người mẹ thất bại vì không thể khiến cậu phát triển như bà mong đợi, cùng với ham muốn khống chế nhiều năm qua giờ cũng đã đặt lên một người khác.

Em gái cậu nhỏ bé như vậy, lại mang trong người bệnh tim bẩm sinh, những lúc nghiêm trọng nhất gần như cả ngày đều ngủ, toàn bộ sinh hoạt hằng ngày, gồm cả ăn uống tắm rửa, đều do Hà Yến tự tay lo liệu.

Giống như một con búp bê.

Người ta thích búp bê bởi vì chúng xinh đẹp, còn có thể cho bọn họ tùy ý trang điểm diện đồ; nhưng Tần Hiểu Lộ, dù thế nào đi nữa cũng vẫn là một đứa trẻ.

Đứa trẻ này sẽ càng ngày càng lớn, cũng sẽ có suy nghĩ của mình.

“Thật ra tôi cũng không để ý nhiều đến chuyện…… Bị cậu xem như ‘Trần A Kiều’ đâu.” Văn Dục cười cười, “Bất quá, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, những lời cậu vừa nói với mẹ cậu khi nãy đã cho tôi một ít linh cảm.”

“Cái gì?”

“Tôi muốn, đem nguyên vẹn câu nói kia dành tặng cho ba tôi.” Văn Dục dẫm chân ga, lái xe rời khỏi bệnh viện.

Phó Dư Hàn từng nói chính là câu “Thế giới này không thể luôn như mẹ mong muốn”.

“Ba cậu có đánh cậu không?”

“Sẽ không đâu, đánh người là hành vi không ưu nhã.” Văn Dục lắc đầu, sau đó cười, “Nhưng nếu tôi có ý định khiêu chiến uy quyền của ông ta, ông ta sẽ tức giận đập đồ. Tôi một chút cũng không nhìn ra, hành vi như vậy thì “ưu nhã” chỗ nào.”

Văn Dục dứt lời, Phó Dư Hàn lập tức nghĩ đến chuyện cái gạt tàn lúc trước, không hiểu sao chợt nở nụ cười.

“Vậy ông ấy làm sao trừng phạt cậu?”

“Ừm, ông ta thích đem những thứ đã cho tôi thu về, như là khoá tài khoản ngân hàng. Cho nên sau khi tôi thành niên, chuyện đầu tiên làm chính là đi mở một thẻ ngân hàng cho mình, sau đó định kỳ chuyển sang một phần tiền từ trong thẻ ông mà ông ấy đã đưa cho tôi.

Phó Dư Hàn há miệng không nói nên lời, nghiêng đầu nhìn hắn: “Tôi còn cho rằng tính khí của cậu như vậy thì sẽ giống như tôi, không cầm tiền trong nhà chứ.”

“Mẹ tôi lúc gả cho ông ta cũng không phải là trèo cao.” Văn Dục nói có chút khó chịu, “Tài sản trong nhà vốn dĩ có một phần là của tôi, chỉ có ông ta tự đại tự cuồng mới cảm thấy tiền của vợ mình đều là của ông ta mà thôi.”

“Vậy thì quả thật nên lấy.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, “Vậy mẹ kế của cậu……?”

Phim truyền hình thật sự đã chiếu quá nhiều trường hợp ba mẹ ruột tái hôn, mẹ kế hãm hại con chồng chiếm đoạt tài sản.

“Bà là người tốt.” Văn Dục nói tới đây hơi dừng lại, ý cười trên mặt bỗng chốc thu lại, trong bóng đêm hiện ra đôi chút lạnh lùng.

“Tôi dựa theo yêu cầu của ông ta gọi bà là ‘mẹ’, mấy năm nay cũng giả vờ hoà thuận sống chung, thật ra…… Những lúc riêng tư lại đối xử với bà không tốt lắm.” Văn Dục thấp giọng nói, “Có đôi khi tôi thấy bà dùng thái độ cẩn trọng như vậy nói chuyện với mình, cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng. Nhưng mà tôi…… Chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó thôi, liền không có cách nào chấp nhận được.”

Gương mặt kia thật sự rất giống mẹ hắn.

Đó rành rành là bằng chứng phạm tội của Văn Tự Minh.

“Phương…… Dì Phương thật sự rất thích ba tôi, kết quả lại gả vào một gia đình như vậy.” Văn Dục cười cười giống như đang tự giễu, “Tiểu Hàn, tôi đã nói từ lâu rồi, tôi không phải là một người tốt…… Dì ấy đến nay vẫn không có con, này là do lúc vừa gả đến, tôi đã yêu cầu.”

Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.

“Khi đó tôi mới học cấp hai, tính tình còn tệ hơn so với bây giờ.” Văn Dục hít một hơi thật sâu, “Tôi thật sự có lỗi với dì ấy, chỉ là……”

Đối phương đang lái xe, Phó Dư Hàn không tiện làm cái gì, chỉ có thể duỗi tay sờ sờ tóc hắn, tựa như an ủi.

“Nhưng ba tôi cũng không đối xử tốt với dì ấy, ngoại trừ có tiền ra, tôi đoán mấy năm nay dì ấy cũng không vui vẻ gì. Có đôi khi tôi cảm thấy, chẳng thà dì ấy ly hôn với ba tôi còn tốt hơn.”

“Cậu có thể đem những lời này nói ra với bà.” Phó Dư Hàn cười cười, “Dục ca, cậu bây giờ thế mà lại nói ra lời thật lòng.”

“…… Cũng chỉ nói với cậu thôi.” Ánh mắt Văn Dục chợt lóe, phảng phất nhịn không được nói, “Đối diện với dì ấy tôi không biết phải mở lời thế nào, tôi và dì ấy…… Từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện quá ba phút.

“Luôn có cơ hội mà.”



Chuyện này bất quá chỉ là tán gẫu trên xe, nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, “Cơ hội” này thế mà rất nhanh đã tới.

Hôm nay khi tiết tự học buổi tối kết thúc, hai người bọn họ sóng vai đi về hướng nhà Văn Dục, sau khi tiến vào tiểu khu liền nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, đầu ngón tay trong không khí lạnh lẽo buổi đêm nhè nhẹ chạm nhau.

Nói đến chuyện thú vị, Phó Dư Hàn liền rũ mắt khẽ cười. Văn Dục tiến đến gần, kéo xuống khăn quàng trên cổ cậu, nhanh chóng chuẩn xác đặt lên một nụ hôn.

Vừa chạm vào liền tách ra.

Sau đó cả hai quay đầu, trông thấy Phương Uyển Tĩnh vừa mới từ hàng hiên đi ra.

Ba người đồng thời ngẩn ra.

“Tiểu Dục, con……” Đôi mắt Phương Uyển Tĩnh trợn tròn, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Văn Dục giật mình, sau đó sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.

Hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng Phó Dư Hàn đang nắm tay hắn lại rất rõ, ngón tay Văn Dục đang khẽ run.

“Dục ca……”

Phó Dư Hàn gần như không tiếng động kinh hô một tiếng, định rút tay về.

Một giây trước khi tách ra.

Văn Dục đột nhiên hoàn hồn, một phen nắm chặt lấy tay Phó Dư Hàn, sau đó lẳng lặng nhìn cậu.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Phó Dư Hàn thấy rõ đôi môi Văn Dục có chút tái nhợt.

Hắn đang sợ hãi.

Nhưng cho dù là vậy, bàn tay đang nắm kia lại siết rất chặt, tựa như kiên quyết, lại tựa như tiếp thêm sức mạnh.

“Mẹ.” Văn Dục lần nữa nhìn về hướng Phương Uyển Tĩnh, ngừng một chút, lại nói, “Không…… Dì Phương.”

Phương Uyển Tĩnh ngẩn ra.

“Sao dì lại tới đây?”

“Đổi ca với dì giúp việc, đến hầm chút canh cho con, có chút việc bận nên bây giờ mới đi.” Phương Uyển Tĩnh từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của hai nam sinh, suy nghĩ hỗn loạn, giọng nói ép xuống rất thấp, “Tiểu Dục, các con……”

“Giống như dì đang thấy.” Văn Dục mím môi, “Đi vào nói chuyện một lúc không?”

“…… Được.” Bà hoảng hốt lui trở về hướng vừa bước ra ban nãy.