Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống HE

Chương 75




Văn Dục duỗi tay ôm lấy cậu.

Ôm là một hành động chứa đầy ma lực, đặc biệt là ôm người yêu, khiến người ta cảm thấy thoải mái cả tinh thần lẫn thể xác. Văn Dục gác cằm lên vai Phó Dư Hàn, nhẹ nhàng cọ: “Thật ra tôi vẫn ổn, cũng không có rất muốn khóc, chỉ là…… Muốn giải thích với cậu một chút thôi.”

Không phải hắn không tin Phó Dư Hàn, chỉ là hắn đã quen tự bảo vệ mình.

Bắt đầu từ khoảnh khắc thứ “Tình yêu thần tiên” mà hắn tin tưởng lúc còn thơ bé trở thành ảo mộng, Văn Dục liền dường như không còn niềm tin đối với chuyện con người có thể từ bỏ được những thói quen xấu xa của họ trên phương diện này. Quả thật hắn rất thông minh, từ lâu đã nhận ra được vấn đề của mình, nhưng…… Muốn sửa đúng lại là điều rất khó.

Trong thân thể hắn dường như có một bộ phận nào đó bị hỏng rồi, hắn nhìn thấy nó, nhưng không có cách nào chữa trị. Văn Dục chỉ có thể trơ mắt nhìn cái hang động tối tăm kia ngày càng hư thối, bại hoại, chảy ra đầy rẫy nước bùn dơ bẩn.

Vì để không doạ đến người khác, cũng bởi vì ba hắn yêu cầu, Văn Dục cẩn thận dùng lớp vỏ bọc tự cho là hoàn mỹ nhất ngụy trang bản thân, đẩy những người xung quanh ra cách xa ngàn dặm.

Trong lòng nhói lên một cái, có chút đau đớn, Phó Dư Hàn lại càng ôm Văn Dục chặt hơn.

Cậu muốn nói lời xin lỗi với hắn, nói rằng mình đã hiểu lầm rồi; cũng muốn an ủi hắn một chút, tiếc là chẳng thể nghĩ ra được lời gì thích hợp.

Đến cuối cùng, cậu vẫn không nói ra được, cứ thế cọ bên gáy Văn Dục thấp giọng nỉ non: “Tôi sẽ ở bên cậu, Dục ca, cậu thử từ từ tin tưởng tôi được không.”

“Thật không?” Văn Dục nói, “Nhưng tôi là một người rất xấu tính, lại keo kiệt, âm u ác liệt, thỉnh thoảng còn thay đổi nhiều cách thức khác nhau ức hiếp cậu. Có lẽ cậu ở chung với tôi lâu rồi sẽ phát hiện, tôi căn bản không hề giống như cậu tưởng tượng, sau đó sẽ bị tôi dọa chạy……”

Hắn còn chưa nói xong, thân thể Phó Dư Hàn đã khẽ giật, một tiếng cười thấp từ khoang mũi phát ra.

“Cậu cười gì vậy?”

“Dục ca, chúng ta quen biết nhau hai năm rưỡi.” Phó Dư Hàn nói, “Trở thành bạn học cũng đã nửa năm, thời gian ở chung không hề ngắn.”

“……” Văn Dục há miệng không nói nên lời. Hắn bỗng nhiên nhận ra một điều, thời gian trôi qua thật nhanh.

“Tuy rằng ‘Tiên lễ hậu binh’ là một thói quen tốt, nhưng cậu thật sự không tệ như cậu nghĩ đâu.” Phó Dư Hàn nhẹ nhàng cười, “Văn Dục, cậu là người rất tốt, vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng tốt.”

Văn Dục khẽ run, mím môi ngập ngừng: “So…… So với Dương Phàm thì sao?”

“……”

Phó Dư Hàn ngả người ra sau, nương theo ánh đèn mỏng manh phát ra từ chiếc đèn nhỏ trên bàn nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Dục ca.”

“Xin lỗi.” Văn Dục rũ mắt, “…… Tôi hẳn là nên tin tưởng cậu.”

Dương Phàm là một người rất tốt, nếu không Văn Dục cũng sẽ không làm bạn với y.

Tuy rằng hắn hiểu, nhưng trong lòng không tin, cho nên vẫn muốn hỏi ra miệng.

“Hiện giờ cậu mới là bạn trai tôi.”

Đã biết chuyện về mẹ của Văn Dục, cảm giác “Hận rèn sắt không thành thép” trong lòng bỗng nhiên hóa thành vô vàng đau lòng và thấu hiểu. Phó Dư Hàn yên lặng nghĩ “Nếu đã như vậy, mình đành phải làm nhiều hơn một chút”, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Người cùng tôi ở bên nhau là cậu, người mỗi ngày đi cùng tôi cũng là cậu. Lúc tôi không có nhà để về, là cậu cho tôi ở…… Còn có rất nhiều nữa, Dục ca. Lúc tôi cần người cứu vớt, Dương Phàm không có mặt, là cậu lôi tôi từ trong tuyệt vọng trở ra.”

Văn Dục ngước mắt.

Phó Dư Hàn nói một hơi, hốc mắt liền có chút chua xót —— Tỉ mỉ ngẫm lại mấy tháng qua, cậu bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, thì ra Văn Dục đã mạnh mẽ để lại thật nhiều dấu vết trong sinh hoạt của mình. Phó Dư Hàn hồng hồng khoé mắt, khoé miệng lại câu lên mỉm cười, khàn giọng cất lên từng câu từng chữ: “Ngày đó cậu tới Tam Trung, tôi hẹn cậu đến tòa nhà bỏ hoang kia. Thời điểm cậu tới, vừa lúc là chạng vạng.”

Ánh hoàng hôn màu vàng cam cũng giống như mọi khi, xuyên qua cửa sổ tầng một ở phía bên kia tòa nhà trống, rơi xuống dưới chân Văn Dục.

Phó Dư Hàn quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy hắn đang dẫm lên chùm ánh sáng kia.

Cả người lông xù mềm mại.

Ngày đó, cậu bị mẹ ruột theo thói quen gạt bỏ rất nhiều lần, lại thêm lần nữa chối bỏ sở thích quan trọng nhất của cậu, ba rương tranh cũ bị coi là giấy vụn bán đi giống như giọt nước tràn ly. Lúc Phó Dư Hàn ở tòa nhà bỏ hoang kia, đã từng có vài giây nghĩ đến cái chết.

Sau đó cậu liền nhìn thấy ánh sáng dưới chân người kia.

Có lẽ cảnh tượng khi đó đã cho Phó Dư Hàn một chút linh cảm. Cho nên mặc kệ Văn Dục dùng lời nói khiêu khích, cảm xúc của cậu lại tốt hơn lúc ngồi một mình không ít lần.

Còn muốn sống.

Còn muốn vẽ tranh.

Còn muốn…… Cùng người này đấu thêm vài năm nữa.

“Cậu đối với tôi mà nói, là người rẽ ánh sáng mà đến. Dường như tôi đã sống cô độc rất lâu rồi thì phải. Dương Phàm đối xử với ai cũng tốt, không phải đặc biệt với một mình tôi. Hơn nữa, cậu ấy không hiểu được xu hướng giới tính của tôi. Trước đây, vào mỗi đêm khuya tĩnh lặng, tôi luôn cảm thấy…… Tôi chỉ có một mình, thế giới của tôi chỉ có một màu đen. Tuy rằng tôi đã thử vẽ ra rất nhiều màu sắc, nhưng chúng nó cũng chỉ sống trên giấy mà thôi.”

“Tôi không biết cậu có thể hiểu không, rằng trong danh bạ của tôi, một dãy số bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi là có bao nhiêu quan trọng.”

Văn Dục hơi kinh ngạc.

Hắn đã từng bởi vì giận dỗi mà tắt máy cả đêm…… Đổi lại, nếu hắn là Phó Dư Hàn, vậy chắc chắn đã đem bản thân mình đánh chết.

“Có vài lời, tôi chỉ có thể nói một lần, bởi vì xấu hổ muốn chết.” Phó Dư Hàn dường như sắp rơi nước mắt, nở nụ cười nói, “Tôi là tự mình thích cậu, không phải bởi vì không theo đuổi được Dương Phàm, cũng không phải bởi vì cậu thích tôi. Cậu không phải là người thay thế Dương Phàm, cậu phải nhớ kỹ.”

“Tiểu Hàn……” Văn Dục ôm chặt cậu, nụ hôn rơi xuống bên gáy.

“Tôi chỉ có một chút ánh sáng như vậy thôi, tôi nhất định phải nắm lấy.” Phó Dư Hàn vùi đầu xuống, kéo kéo vạt áo lông Văn Dục, nhẹ nhàng nói, “Dục ca, tôi thật sự rất thích cậu.”

Văn Dục không nói gì nữa, giờ khắc này, bất luận là thứ ngôn ngữ gì cũng đều có vẻ vô cùng yếu ớt. Chỉ có đụng chạm, chỉ có ôm, chỉ có hôn môi mới có thể biểu đạt hết cảm xúc của hắn.

Hắn là một tên ngu ngốc, ngu ngốc từ đầu đến cuối.

Bởi vì yếu đuối, bởi vì bó gối chùn chân mà luôn không dám thử, tự tạo ra nhà tù cho chính mình.

Cũng may, bọn họ không có bỏ lỡ lẫn nhau.

Bởi vì Phó Dư Hàn dũng cảm như vậy, chân thành như vậy, dám buông xuống toàn bộ quá khứ, dùng hết can đảm của bản thân, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi về phía hắn.

Khẽ hôn như mưa phùn rơi xuống, nhẹ nhàng mà dày đặc, triền triền miên miên, hô hấp đan xen trong không gian nhỏ hẹp, giống như một loại ám chỉ, nơi này chỉ có hai người bọn họ.

Phó Dư Hàn rốt cuộc cũng thu nước mắt trở về, cảm thấy bản thân gần đây thật sự quá mất mặt, số lần khóc trong một tháng còn muốn nhiều hơn cả mười năm trước cộng lại.

Nhưng mà, vui vẻ.

Cảm xúc tích tụ là một loại độc dược bóp nghẹt trong cổ họng, chỉ khi nào bỏ đi mới có thể chào đón một cuộc sống mới.

Lúc Phó Dư Hàn hôn lại Văn Dục, chạm phải một vật trên cổ hắn, ký ức lập tức thu hồi, hít hít mũi, nghi ngờ hỏi: “Còn nữa, cậu đem quả cầu tôi tặng làm thành vòng cổ khi nào thế.”

“Vào cuối tuần hôm cậu tặng.” Văn Dục nói, “Ngũ ca là chuyên gia trang sức bạc, tôi đến tiệm của anh ấy làm một sợi dây đeo màu đen —— may là cậu đã làm sẵn móc treo, tôi đỡ phải nhờ anh ấy hỗ trợ.”

“Vì sao không nói cho tôi biết?”

“Chuyện đem quà cậu tặng mang lên cổ sao? Nếu nói cho cậu thì khác gì thổ lộ đâu chứ.” Văn Dục trừng cậu một cái, nói xong lại có chút ngượng ngùng, “Cũng là do…… Lúc trước đã từng bị cậu từ chối rất nhiều lần.”

“Tôi cứ nghĩ cậu chỉ nói giỡn thôi.” Phó Dư Hàn nói, “Hơn nữa lúc đó, bản thân tôi cũng chưa suy nghĩ chu đáo.”

“Không sao.” Văn Dục ôm ôm Phó Dư Hàn, “Lúc nói ra, tôi cũng nghĩ là mình nói đùa thôi.”

Hắn vẫn thường xuyên không nói được mấy câu thật lòng, ai biết lần đó lại là chân tình thật ý.

“Vậy…… Hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu, có muốn ở bên cạnh người thêm một lúc nữa không?”

“Không cần đâu, không sao. Trước đây, mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi cũng thường đến đây trò chuyện với mẹ.” Văn Dục nói tới đây liền cười, “Thật ra mẹ tôi là một người rất rộng rãi, nếu bà còn sống, chắc chắn sẽ không ngại phiền phức mà nghe tôi than vãn.”

“Tôi cũng có thể lắng nghe cậu.” Phó Dư Hàn nắm tay hắn.

“Cậu không muốn nghe cũng phải nghe.” Văn Dục nói, “Con người của tôi, đặc biệt rất thích làm phiền người khác. Hiện giờ cậu còn muốn chạy nữa sao? Tôi nói cho cậu biết, không còn cơ hội nữa rồi.”

Phó Dư Hàn rũ đầu cười một lúc lâu.

“Tôi không chạy.” Cậu nói, khẽ mổ một cái lên khóe môi Văn Dục, “Cậu cũng đừng buông tôi ra.”

“Sẽ không, buổi sáng tôi đã nói sẽ không buông tay cậu nữa.” Văn Dục đáp.



Thực tế chứng minh, lời nỉ non bên tai thật sự rất tốn thời gian, chẳng trách người xưa có câu “Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ đấy quân vương bất tảo triều”.

Chờ đến khi bọn họ trở ra từ trong phòng nhỏ, canh và khoai nướng trên bàn đã gần như nguội lạnh.

“Cậu còn muốn ăn nữa không?” Văn thiếu gia đối với đồ ăn đã nguội lạnh có chút ghét bỏ.

“Ăn chứ.” Phó Dư Hàn ngồi xuống, “Tôi đói muốn chết, nếu không ăn một lát nữa sẽ không học được.”

Văn Dục: “……”

Đệt, hắn thế mà lại quên mất Phó Dư Hàn vẫn còn muốn học.

Trước đây, hắn muốn cậu thi vào đại học T chỉ là bởi vì tâm tư ngứa ngáy.

Hiện giờ, chỉ cần tưởng tượng sau này bọn họ không thể học chung một trường, Văn Dục liền gần như muốn phát điên.

Vì tương lai hạnh phúc trong bốn năm tới, Văn Dục quyết định sẽ nhẫn nhịn một chút ý muốn thân cận với Phó Dư Hàn.

Hai người chia nhau khoai nướng và canh dì giúp việc hầm sẵn, ăn xong Văn Dục xung phong thu dọn bàn cơm, kế đó mới cùng Phó Dư Hàn ngồi xuống.

Bạn trai học hành, hắn cũng không thể lười biếng. Văn Dục làm xong bài tập ở trường, thấy không có gì để làm nữa bèn lấy bộ đề thi tuyển chọn Chu Văn Khang đưa cho ra xem, chậm rãi suy nghĩ.

Học sinh lớp mười hai thường không được đi ngủ sớm, nhưng Văn Dục lại không phải là kiểu mọt sách thông thường, cũng chưa bao giờ ủng hộ việc học tập quá mức như vậy. Rạng sáng một giờ, hắn khẽ liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường một cái, dùng ngón tay đẩy đẩy Phó Dư Hàn: “Đừng học nữa, tắm rửa đi, nên đi ngủ rồi.”

“Hả?” Phó Dư Hàn theo bản năng liếc nhìn cổ tay trái của mình, “A, muộn như vậy rồi à.”

Trong nhà đang bật máy sưởi, cho nên Phó Dư Hàn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cánh tay gầy mảnh lộ ra bên ngoài, mặt đồng hồ đính đầy ngôi sao dưới ánh sáng đèn bàn trở nên vô cùng rực rỡ.

Văn Dục cảm thấy bản thân quả thật có bệnh, nhìn thấy đối phương mang trên tay quà tặng tình nhân mình cố ý lựa chọn, liền có một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Hắn khẽ liếm răng: “Đúng vậy, cậu mau đi tắm đi.”

“Đợi đã, bài này tôi vẫn còn chưa nghĩ ra.” Phó Dư Hàn nói, “Giải xong rồi tôi đi ngay.”

“Bài nào?” Văn Dục nhích lại gần, từ phía sau ôm lấy eo cậu, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng phun ở bên tai, “Tôi xem giúp cậu nhé?”

Giọng điệu cố tình hạ thấp phát ra từ miệng bạn trai, mà giờ khắc này đã là một giờ rạng sáng.

Đêm khuya tĩnh lặng, bốn bề im ắng.

Phó Dư Hàn cảm thấy mình là một nam sinh có các chức năng cơ thể đều hoạt động bình thường.

Cho nên cậu vội vàng che lại lỗ tai đang nóng lên, cấp tốc chạy vào phòng tắm: “Không xem nữa!”

Văn Dục ở trong phòng khách cười đến ngã tới ngã lui.



Những lời Phó Dư Hàn nói trước đó dường như đã cho Văn Dục một viên thuốc an thần.

Hắn cất đi tấm chăn lúc trước cố tình lấy ra cho Phó Dư Hàn ngủ lại. Sau khi cả hai lần lượt tắm xong, liền cùng nhau chui vào một ổ chăn.

Rốt cuộc cũng đã có thể quang minh chính đại ôm nhau ngủ, Văn Dục có chút hưng phấn, hơi nhích qua ôm lấy eo Phó Dư Hàn, chóp mũi khẽ ngửi sau tai đối phương, bên gáy rồi trượt dần xuống cổ.

Đầu tóc còn mang theo một chút ẩm ướt mới tắm xong, khẽ chạm lên mặt Phó Dư Hàn, khiến mũi cậu có chút ngưa ngứa. Phó Dư Hàn cuối cùng không thể chịu được nữa, đẩy đầu Văn Dục ra: “Cậu là chó sao.”

“Tiểu Hàn.” Văn Dục hít hít mũi, “Sau này cậu ở lại nơi này của tôi tắm rửa đi?”

“Hả?” Phó Dư Hàn sửng sốt.

“Quần áo cũng để ở đây giặt.” Văn Dục nói, “Tôi đã muốn nói như vậy với cậu từ lâu rồi, tôi không thích trên người cậu có mùi vị khác.

“……” Phó Dư Hàn chớp chớp mắt, có chút mờ mịt, “Đến cả sữa tắm cậu cũng ăn giấm sao?”

“Tôi chỉ thích cậu dùng đồ vật có cùng hương vị với tôi thôi, bất kể là thứ gì.” Văn Dục nắm tay Phó Dư Hàn, cắn nhẹ lên đầu ngón trỏ, “Tôi đã nói rồi, con người tôi, vừa âm u lại ác liệt, cậu nếu như không chuẩn bị tốt……”

Phó Dư Hàn rút ngón tay về, khẽ cười nói: “Chuyện có bao lớn đâu chứ, hơn nữa tôi cũng có nói là không đồng ý đâu —— tôi tắt đèn nhé?”

“Ừm.”

“Ngủ ngon.” Phó Dư Hàn ấn xuống công tắc đèn trên đầu giường.

Văn Dục lặng lẽ nhích tới gần: “Không ngủ ngon.”

“……? Chẳng phải cậu đã nói sẽ không làm gì sao?”

“Tôi chỉ hôn vài cái thôi mà.”

Chỉ là, đêm nay dài như vậy, hắn sẽ có thể hôn thật lâu.”