Ngày 1 tháng 12.
Sáng sớm 6:32, thiếu niên cao gầy từ bên ngoài đi vào phòng học, trong tay cầm theo một túi đồ, tự nhiên đặt xuống trên bàn.
Phó Dư Hàn vừa mới viết ngày tháng vào quyển sổ lò xo mới, trông thấy người tới, dưới ánh nắng nhẹ trong buổi sớm mai, hướng về đối phương khẽ cong môi: “Buổi sáng tốt lành.”
Chiếc túi kia đựng bữa sáng mà Phó Dư Hàn thích ăn —— mặc dù cậu không kén ăn, phần lớn thời gian đều là ăn theo khẩu vị của Văn Dục.
Nhưng mà cái này, tốt xấu gì cũng là bữa sáng hắn cố ý dậy sớm mang đến cho cậu.
Văn thiếu gia cực kỳ xấu tính mỗi khi rời giường, dạo gần đây lại học thói quen đến trường rất sớm.
“Buổi sáng tốt lành.” Văn Dục buông cặp sách, ánh mắt rơi xuống mặt bàn, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Vẽ tranh, cậu không nhìn ra sao?”
“Nhìn ra,” Văn Dục suy nghĩ chốc lát, “Nhưng mà không biết cậu vẽ cái gì.”
Đây là một quyển sổ mới tinh.
Phó Dư Hàn rất thích sử dụng loại sổ lò xo này, dùng để vẽ tranh hoặc là ghi chú.
Cho dù là cuốn sổ vẽ đầy hình ảnh Dương Phàm mà Văn Dục vô tình nhìn thấy trước đây, hay là quyển vở cậu thường dùng khi làm bài tập, tất cả đều cùng một kiểu dáng và kích thước.
Cuốn sổ hôm nay lại hoàn toàn mới.
Trong lòng Văn Dục khẽ động, trong chớp mắt có chút chờ mong.
Nhưng mà giây tiếp theo, sự mong chờ này của hắn đã bị đối phương đánh vỡ.
Chân mày lạnh nhạt của thiếu niên bỗng chốc nheo lại, khẽ hiện lên một độ cong rất nhỏ, tựa như băng tuyết tan rã, nhưng lời thốt ra lại khiến Văn Dục như rơi vào mùa đông buốt giá: “Này chẳng phải do sắp thi sao, thầy giáo nói chúng tôi cần phải luyện tập nhiều một chút…… Nhưng tôi còn chưa nghĩ ra nên vẽ cái gì.”
“Vậy à.” Văn Dục khẽ đảo mắt hai vòng, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh.
Một lát sau, hắn mỉm cười đứng dậy: “Tôi đi toilet.”
“Ừm.” Phó Dư Hàn đáp lại, bút chì trong tay đặt xuống góc trên bên trái quyển sổ, ghi ra một hàng chữ “Ngày 1 tháng 12.”
Chờ Văn Dục đã đi xa vài bước, cậu liền phác hoạ một đường cong trên tờ giấy trắng, một bát mì cá đựng trong túi đóng gói lập tức sinh động hiện ra.
Tiếp sau đó là một bát sủi cảo được tạo hình tinh xảo, chiếc bàn trước mặt và quyển sách ôn tập bên cạnh.
Cùng với bóng dáng của người đã thong thả rời đi từ lâu kia.
Quả thật Phó Dư Hàn đang luyện bài mới.
Giáo viên của cậu cũng thật sự yêu cầu bọn họ luyện tập nhiều hơn.
Nhưng chuẩn bị sổ vẽ hoàn toàn mới, cùng với nội dung vẽ thì vẫn do chính cậu tự mình quyết định.
Tháng mười hai, tiết trời đã chính thức vào đông.
Mùa đông là một mùa vô cùng kỳ diệu, tuyết sẽ rơi, nhiệt độ hạ thấp, dưới mái hiên vào buổi sáng sẽ có băng đọng lại, hơi thở bị nhuộm thành màu trắng mắt thường có thể nhìn thấy được ——
Và trong mỗi ngày đông, đều đang ấp ủ một mùa xuân mới mẻ chuẩn bị tràn về.
Văn Dục cảm thấy bản thân cũng không đi lâu lắm.
Lúc hắn quay trở lại phòng học, bên trong lại có thêm vài người.
Phó Dư Hàn đã cất quyển sổ vẽ kia của cậu, đang bắt đầu cân nhắc một quyển bài tập lớp mười hai.
“Sao không ai bật điều hoà vậy……” Văn Dục nói xong, đi ra cuối lớp bật điều hoà lên, lúc trở về chỗ ngồi, thuận tay sờ sờ mu bàn tay Phó Dư Hàn, quả nhiên chạm phải một bàn tay lạnh ngắt, “Thà rằng rụt tay vào áo khoác cũng không chịu đứng dậy bật điều hoà, đây là cái tật xấu gì vậy —— cậu vẽ tranh xong rồi à?”
“Ừm, bài thi vẽ ký hoạ chỉ có thời gian hai mươi phút, giáo viên của tôi từng yêu cầu trong vòng năm phút đồng hồ phải phác thảo ra được hình dáng tổng thể, khoảng thời gian còn lại là dùng để trau chuốt và kiểm tra.” Phó Dư Hàn gần như không có phản ứng gì về hành động vừa nãy của Văn Dục, vô cùng tập trung vào quyển sách trên tay, lười biếng nói, “Hôm nay trời hanh, sáng nay thức dậy tôi hơi đau họng…… Nếu bật điều hoà chẳng phải sẽ còn khó chịu hơn sao.”
“Nhưng cậu bị lạnh mà.”
“Ngoài đồng phục, tôi đã mặc thêm ba lớp áo, trên người không bị lạnh.” Phó Dư Hàn nói, “Chỉ là bàn tay không đủ ấm thôi.”
“……”
“Sao thế?” Phó Dư Hàn nghiêng đầu, ánh mắt đuổi theo bóng dáng đang rời đi của Văn Dục, “Cậu đi đâu vậy?”
“Quầy bán đồ ăn vặt.”
Vào buổi sáng, bình thường chỉ có những học sinh đáng thương cần mua bánh mì mới đến quầy bán đồ ăn vặt của trường, Phó Dư Hàn không thể hiểu được, Văn Dục từ trong nhà đến đây thì cần gì phải tới đó mua đồ.
Mãi đến khi Văn Dục mang theo một thùng nước suối trở về đặt sau ghế ngồi, lấy ra một chai đưa cho cậu.
Phó Dư Hàn: “……”
“Cầm đi,” Văn Dục nói, “Chẳng phải cậu thấy trời hanh sao.”
“Cậu……” Phó Dư Hàn nhận lấy, rũ mắt nhìn chai nước suối trong suốt, hơi ngẩn người.
Văn Dục lại sờ sờ túi mình, lấy ra một lon cà phê nhét vào lòng bàn tay Phó Dư Hàn.
Nóng.
“Quầy bán đồ ăn vặt mới có thêm tủ làm ấm, còn bán thêm thức uống nóng.
Tôi không biết cậu thích uống loại nào, cho nên tiện tay mua đại.” Văn Dục nói, “Nếu cậu không thích uống thì cầm cho ấm tay.”
“…… Ừm.” Phó Dư Hàn nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu có chút thất thần.
Văn Dục đang sắp xếp lại bài tập về nhà của ngày hôm trước, đột nhiên như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, giờ tự học tối hôm qua, lúc ở trên sân thượng tòa nhà bỏ hoang, câu hỏi cậu vẫn chưa nói xong kia là gì thế?”
Là nửa câu còn lại của “Có phải cậu”.
Ánh mắt Phó Dư Hàn khẽ đảo, lắc đầu: “Tôi không nhớ nữa.”
Có vài lời không thể hỏi ra quá vội vàng, ít nhất cậu cảm thấy không phải lúc này.
Văn Dục chỉ cho là Phó Dư Hàn thật sự không nhớ rõ, mặc dù có chút tiếc nuối, vẫn không quên đem hai tên phá đám ngày đó lão Phương lão Tôn nhớ kỹ trong lòng, nhún nhún vai nói: “…… Ừm.”
Vào giờ nghỉ trưa, quyển sổ vẽ mới của Phó Dư Hàn lại nhiều thêm một trang.
Cà phê, nước suối, còn có bóng dáng nằm bò ra bàn ngủ bù của cậu bạn cùng bàn.
……
Ngày 2 tháng 12.
Cháo bí đỏ, trứng chiên và bánh bao áp chảo.
Vẫn như cũ là một lon cà phê làm ấm tay, và cậu bạn cùng bàn đã giảng đề cho cậu hết một giờ đồng hồ.
……
Ngày 3 tháng 12.
Bánh que chiên, sữa đậu nành và trứng luộc nước trà.
Cùng nhau ăn trưa ăn chiều, tiết tự học buổi tối còn cùng nhau uống một bát canh nóng.
……
Hành trình tới lớp mỗi ngày đều là một con đường đi về hai điểm, dù đi hay về, luôn chỉ có một đoạn đường này.
Từ lúc bình minh cho đến hoàng hôn, cây thường xuân và ngô đồng rụng lá đan xen nhau, điểm xuyết cho dòng thời gian trôi như nước chảy.
Gió buổi sáng và chiều tối cũng bắt đầu trở nên buốt giá.
Bởi vì trời rét, những thân cây ven đường bị nhân viên chăm sóc cây xanh của thành phố quét sơn trắng xoá, hoặc quấn dây thừng xung quanh.
Trải qua hơn một nửa học kỳ, trong trường chẳng còn mấy ai quan tâm đến việc hai vị lão đại của lớp sáu sẽ tiếp tục cạnh tranh nhau đến khi nào.
Mỗi khi cả hai phát sinh một chút đụng chạm tay chân, bọn họ đều sẽ cho rằng, đây chỉ là “Phương thức giao lưu tình cảm” đầy ấu trĩ thường gặp giữa bạn bè mà thôi.
Không ai nghi ngờ bọn họ có phải là bạn tốt của nhau hay không, bởi vì cả hai luôn kề cận bên nhau mọi lúc.
Thỉnh thoảng cùng nhau đến trường, tan học gần như đều sóng vai về chung.
Cùng đi học, cùng nếm thử đồ ăn vặt trong những cửa hàng mới khai trương trên đường.
Phó Dư Hàn hít vào một hơi không khí ấm áp trong lòng bàn tay, vẽ xuống nét bút cuối cùng, sau đó khép lại quyển sổ.
“Lúc nãy cậu vẽ gì thế?” Văn Dục mới vừa từ cửa hàng tiện lợi bước ra, vừa hỏi vừa nhét vào tay Phó Dư Hàn một chén canh oden nóng hổi.
Phó Dư Hàn bình tĩnh uống một ngụm, nói: “Khách hàng đang mua đồ.”
Là vị khách hàng thấy cậu đứng ở giao lộ vẽ tranh, sợ tay cậu bị lạnh, cố ý chạy đi xếp hàng mua về một bát canh oden.
“…… Được rồi.” Văn Dục nhướng mày, “Ngày mai mấy giờ cậu phải tới trường thi?”
“Tám giờ là bắt đầu thi.” Phó Dư Hàn nói.
“Từ nơi này đi…… Để tôi tính thử xem.” Văn Dục cúi đầu suy nghĩ chốc lát, “Vậy sáu giờ rưỡi tôi đến dưới lầu chờ cậu nhé?”
“Cậu dậy nổi sao?” Khoé môi Phó Dư Hàn khẽ nhếch.
Văn Dục: “Dậy không nổi cũng phải nổi.”
Dưới ống tay áo, ngón tay Phó Dư Hàn khẽ gõ vào lòng bàn tay mình một cái.
“Với lại,” Văn Dục nhìn cậu, “Tôi đã hẹn huấn luyện viên mười giờ học lái xe.”
“Được.” Phó Dư Hàn gật gật đầu, “Vậy…… Ngày mai gặp nhé?”
“Khoan đã, tôi đưa cậu về.”
“Tôi cũng đâu phải không thể tự đi.”
“Chuyện này với chuyện tôi đưa cậu về có liên quan gì à.”
“…… Thôi vậy,” Phó Dư Hàn khẽ hít sâu một hơi, “Cậu vui là được.”
Cho nên hôm nay, bọn họ vẫn là cùng nhau tan học.
Ngày hôm sau, quả nhiên Văn Dục đúng hẹn xuất hiện dưới lầu nhà Phó Dư Hàn, trên mắt còn mang theo hai quầng thâm.
Phó Dư Hàn vẫn phải tới nhà hắn lấy rương hoạ cụ, thật sự cảm thấy hành động chạy đi đón người này của Văn Dục có chút dư thừa, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Hai người đi từ nhà Phó Dư Hàn đến nhà Văn Dục, lấy xong đồ cần dùng mới xuống lầu gọi xe.
Mỹ Chức là trường trung cấp nghệ thuật trong thành phố, trong trường có không ít phòng vẽ tranh có thể sử dụng làm phòng thi.
Hai người bọn họ còn chưa tới nơi, từ xa đã thấy không ít xe đưa đón thí sinh đang chờ.
Băng rôn chào mừng màu đỏ treo trước cổng trường, các bậc phụ huynh đang chờ đợi bên cạnh, biểu cảm gần như đều hồi hộp lo lắng và sốt ruột.
Phó Dư Hàn chưa từng chờ mong ba mẹ mình sẽ tới đây, người cô độc vì vậy cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Nhưng Văn Dục thì ngược lại, nhìn cảnh tượng bên ngoài qua cửa sổ xe, trước khi Phó Dư Hàn bước xuống hỏi một câu: “Buổi trưa tôi về không kịp, không thể cùng cậu ăn cơm, không sao chứ?”
Phó Dư Hàn không ngờ Văn Dục sẽ nói chuyện này, bị hắn chọc cười: “Cậu nghĩ sao?”
Bình thường đều là Văn Dục quấn lấy cậu đòi ăn cơm chung.
Loại chuyện như ăn cơm với ai này, Phó Dư Hàn cũng không quá để ý.
“Tôi chỉ hy vọng, cậu sẽ không quá thất vọng vì không có ai chờ mình trước cổng.” Văn Dục nhìn cậu nói, “Buổi chiều mấy giờ cậu thi xong?”
“Bốn giờ rưỡi.”
“Tôi sẽ tranh thủ trở về…… Ra cổng nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.
Văn Dục: “Sao vậy?”
“Không có gì,” Phó Dư Hàn lắc đầu, “Cậu không chúc tôi cố lên sao?”
“Cố lên.” Văn Dục nghiêm túc nhìn cậu nói, “Hẹn gặp ở đại học T.”
“Còn chưa đến thời điểm thi vào đại học T đâu, cậu đừng nghiêm túc quá như thế.”
Phó Dư Hàn khẽ cười một cái liền định xuống xe, cánh tay đột nhiên bị Văn Dục nắm lấy.
Bàn tay của hắn luôn nóng hơn một chút so với cậu, có lẽ do thể chất bọn họ khác nhau.
“Hẹn gặp ở đại học T.” Văn Dục lặp lại một lần nữa.
Phó Dư Hàn hơi ngẩn ra.
Cậu suy nghĩ chốc lát, rút tay lại, lắc đầu nói: “Tôi sẽ không nói những lời này với cậu bây giờ, chờ…… Chờ đến trước kỳ thi, lúc tôi có sự tin tưởng hơn, sẽ lại nói với cậu nhé.”
Văn Dục mím môi.
“Tôi đi đây, bye bye.” Phó Dư Hàn nói xong liền bước xuống xe.
Cậu mở cốp xe lấy ra giá vẽ và rương hoạ cụ của mình, giống như vô vàn thí sinh khác, vai trái đeo túi, tay phải xách rương, từng bước một đi vào cổng trường Mỹ Chức.
Mãi đến khi thân ảnh thon gầy kia khuất xa không còn nhìn thấy nữa, Văn Dục mới thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói với tài xế: “Bác tài, làm phiền chạy đến trường dạy lái xe XX.”
Chương trình học lái xe của Văn Dục thật sự rất nhiều, nguyên nhân là để hắn có thể sớm ngày lấy được bằng lái.
Dù vậy, Văn Dục vẫn tranh thủ trước khi Phó Dư Hàn kết thúc ngày thi, chạy tới cổng trường Mỹ Chức.
Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, nếu một thí sinh vừa kết thúc một trong những kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời mình, lúc bước ra cổng trường không có ai chờ, vậy thì người đó thật sự quá bi đát.
Quyến rũ người khác, có thể chỉ cần một ly rượu, một câu thì thầm cố ý, hoặc một thái độ ái muội không rõ ràng.
Nhưng theo đuổi người ta, Văn Dục thật sự không biết phải làm thế nào mới đúng.
Cho nên, hắn dùng cách vụng về nhất, xuất hiện ở mỗi khoảnh khắc cậu cần.
Văn Dục nghĩ, rốt cuộc thì Dương Phàm và Phó Dư Hàn cũng đã quen biết nhau mười mấy năm, hắn nếu muốn rút ngắn lại sự chênh lệch này, cũng chỉ còn cách sớm sớm chiều chiều tích lũy.
Văn Dục thân cao chân dài, cho dù khoác lên người bộ quần áo đơn giản nhất cũng vô cùng ra dáng.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo gió dài, trên cổ quấn khăn choàng bằng len che khuất nửa gương mặt.
Nhưng bởi vì khí chất trên người, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra là một người trẻ tuổi, khiến nhóm phụ huynh xung quanh liên tục quay đầu nhìn.
Thậm chí, còn có một bà mẹ chờ con buồn chán, hăm hở đến gần hắn hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu không phải là thí sinh à?”
Văn Dục lắc đầu, nhướng cằm ra khỏi khăn quàng cổ, cười cười: “Không phải, tôi tới chờ…… Em trai tôi.”
Văn Dục thành thạo diễn bài học sinh ngoan, đem toàn bộ phụ nữ trung niên xung quanh mê hoặc đến mức loá mắt.
Không lâu sau, rốt cuộc Phó Dư Hàn cũng xách theo rương dụng cụ từ trong trường đi ra.
“Hai anh em đều đẹp trai như vậy sao!” Người phụ nữ kia cảm thán nói.
“…… Hai anh em gì?” Phó Dư Hàn bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi nói với bọn họ là mình đang chờ em trai.” Văn Dục nhìn cậu cười cười, duỗi tay muốn cầm lấy cái rương trong tay cậu, “Đệ đệ.”
“…… Tôi tự mình cầm là được rồi, ca ca.” Phó Dư Hàn thế mà lại vô cùng phối hợp với hắn.
“Ít nhất cậu phải để tôi cầm cái rương hoặc là túi đồ vẽ chứ.” Văn Dục nói, “Nếu không tôi cứ thế đi bên cạnh cậu sẽ thành dáng vẻ gì.”
Chuyện này thì có gì kỳ quái đâu, cậu cũng chẳng phải nữ sinh.
Phó Dư Hàn mặc dù nói không, nhưng vẫn trở tay đưa cái rương cho Văn Dục.
Tuy rằng cái rương kia khá nặng.
Nhưng Văn Dục thích, vậy cứ để cậu ấy cầm đi, mình lo lắng làm gì.
Văn Dục nhận lấy cái rương Phó Dư Hàn đưa, dẫn cậu đến chỗ taxi đang chờ sẵn: “Cậu thi thế nào?”
“Không biết.” Phó Dư Hàn vừa đáp vừa lấy điện thoại ra khởi động máy, “Dù sao tôi cũng không hồi hộp lắm, vẽ so với ngày thường không khác bao nhiêu.”
“Vậy là được rồi —— bao lâu thì có điểm?”
“Có lẽ một hai tuần.”
“Tôi giúp cậu nhớ kỹ.”
Phó Dư Hàn nghiêng đầu nhìn Văn Dục một cái, ánh mắt chợt lóe: “Không cần đâu, dù sao đến lúc có kết quả, thầy giáo sẽ thông báo cho tôi tra điểm.”
“Chuyện đó với chuyện tôi giúp cậu nhớ kỹ đâu có mâu thuẫn gì.” Văn Dục thậm chí đầu cũng không thèm nâng lên.
Vào thời điểm kết thúc ngày thi, xung quanh khu vực trường thi Mỹ Chức khó tránh khỏi tình trạng kẹt xe.
Nếu không phải Văn Dục đã gọi xe chờ trước, ắt hẳn lúc này bọn họ thật sự không đi được.
Phó Dư Hàn chui vào ghế sau, chậm rãi ngồi xuống chỗ ngồi, cúi đầu xem điện thoại.
Văn Dục bỏ đồ vào cốp xong, vừa bước xe lên liền nghe Phó Dư Hàn lên tiếng: “Dương Phàm lập nhóm, thảo luận chuyện tết âm lịch này.”
“Hả?” Hiện giờ Văn Dục chỉ cần nghe đến tên “Dương Phàm”, cả người không hiểu sao liền trở nên căng thẳng.
Hắn ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp Phó Dư Hàn đang nói cái gì, khẽ bĩu môi, cũng lấy điện thoại ra, “Có chuyện này, cậu ăn tết ở nhà sao?”
Trong nhóm đã có sáu người —— Dương Phàm, Triệu Đồng, Phó Dư Hàn, Văn Dục, còn có hai người bạn thân lúc trước của Triệu Đồng, nhớ không nhầm hình như là Tống Đình và Lý Tư Tư.
“Hỏi thừa.” Phó Dư Hàn thuận miệng nói, “Tôi không ở nhà còn có thể ở đâu…… Sao thế, chẳng lẽ cậu không về nhà sao?”
“Tôi chỉ là tò mò, bình thường nhà cậu ăn tết thế nào thôi……” Văn Dục nhìn điện thoại, “Nhà tôi vắng vẻ, chỉ có ba người, trước đây…… Thỉnh thoảng ba tôi sẽ dẫn tôi ra nước ngoài ăn tết.”
“Vậy năm nay thì sao?”
“Chúng ta chỉ có bốn ngày nghỉ đông thôi phải không?”
“Hình như vậy.”
“Vậy chắc ba tôi không đến mức bắt buộc tôi đâu.” Văn Dục nói tới đây, hơi ngừng một chút, “Nếu ông ấy nhất định bắt tôi xuất ngoại, tôi sẽ từ chối.”
“Cậu tùy hứng như vậy cũng được sao?”
“Không muốn đi, hơn nữa,” Văn Dục nghiêng đầu, “Nếu ra nước ngoài ăn tết, vậy suốt quãng thời gian đó sẽ không thể gặp cậu…… trong nhóm.” Hắn nói xong khẽ ngừng một chút, giấu đầu lòi đuôi bổ sung một câu, “Mùng bảy Dương Phàm còn cần người hỗ trợ, làm sao tôi có thể vắng chứ.”
“…… Cũng đúng.” Phó Dư Hàn mím môi.
Ánh mắt cậu khẽ đảo, nhưng vẫn không nói thêm gì.
Văn Dục nhìn sườn mặt cậu, chỉ cho rằng cậu lại nghĩ tới Dương Phàm, không hiểu sao lại có chút không vui, mím môi không lên tiếng.
Mọi người trong nhóm đang trò chuyện cực kỳ rôm rả.
Dương Phàm: Tớ đã hỏi thăm rồi, trên sườn núi Tây Sơn có rất nhiều dãy nhà, đều là phòng cho thuê, một căn có thể ở rất nhiều người.
Dương Phàm: Bên trong có phòng chiếu phim, phòng đánh bóng bàn, trong khuôn viên còn được phép làm tiệc nướng BBQ và đốt lửa trại.
Dương Phàm: [Link]
Dương Phàm: [Link]
Dương Phàm: [Link]
Dương Phàm: Mấy căn này tớ cảm thấy không tồi, giá cả cũng phù hợp, tiền thuê phòng tớ sẽ ra, chi phí ăn uống nam sinh bọn tớ chia nhau, các cậu thấy sao?
Bởi vì Phó Dư Hàn và Văn Dục vẫn luôn im lặng, Dương Phàm đành phải tag cả hai vào.
Đoạn phía dưới đều là tin nhắn thảo luận của nhóm Triệu Đồng và hai cô bạn thân cùng Dương Phàm về chuyện thuê căn phòng nào thì tốt.
Phó Dư Hàn bấm mở link trong nhóm xem giá, khẽ cười nói: “Yêu đương quả thật không dễ dàng, Dương Phàm đây là thật sự bỏ hết vốn liếng nha.”
Phòng trọ ở Tây Sơn vốn là nơi thư giãn cuối tuần nổi tiếng của thành phố, mùng bảy tết lại là ngày cao điểm thu hút khách du lịch, cho nên giá cả cực kỳ đắt đỏ, thuê một căn tốn khoảng ba nghìn tệ một đêm.
“Cậu có biết cậu ấy có bao nhiêu tiền không?”
“Tiền tiêu vặt một tháng của cậu ấy, bao gồm cả tiền ăn uống bên ngoài là một nghìn rưỡi, tiết kiệm được ba nghìn này, cậu ấy đã tốn một khoảng thời gian rất lâu.” Phó Dư Hàn thuận miệng nói, “Chẳng biết có bị đói bụng không.”
“Hừ, cậu tốt quá nhỉ.” Văn Dục có chút ghét bỏ, bấm mở giao diện trò chuyện riêng với Dương Phàm, “Khoản tiền này tôi sẽ chia một phần với cậu ấy.”
Tiêu tiền cho bạn gái thì không tính, đây còn là vì lòng tự trọng mà chiếu cố bạn bè.
Bởi vì xuất phát từ tâm lý ghen tuông không rõ ràng, Văn Dục quyết định nói chuyện riêng với Dương Phàm, giúp y chia một nửa tiền thuê phòng.
Nói xong, hắn nhắn vào nhóm chat một câu: Ừm, chi phí ăn uống nam sinh chia nhau đi.
“Cậu không cần phải chi, tôi chi giúp cậu.” Văn Dục vừa đánh chữ, vừa nói với Phó Dư Hàn.
“Không sao.” Phó Dư Hàn nhìn sang, “Tôi có tiền.”
“Cậu kiếm tiền không dễ dàng gì, tứ ca cũng đã nói cho tôi biết, cậu vất vả rồi.” Văn Dục nói, “Nhưng tôi thì khác…… Dù sao cũng là tiền của ba tôi.”
“Nhưng mà……” Phó Dư Hàn li3m môi, khẽ nhăn mày.
Thật ra cậu cũng không muốn nói ra chuyện này lắm.
Nhưng đối phương là Văn Dục, cho nên Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, sau đó đối diện với hắn, nhẹ giọng nói: “Lần trước ba tôi…… Vì tiền sinh hoạt phí ông ấy đưa cho mẹ tôi mà gọi điện đến, vậy nên bây giờ tôi cũng có “tiền ba cho”.”
Một tháng có thêm ba nghìn, giúp cho sinh hoạt hằng ngày của Phó Dư Hàn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà……
Văn Dục sửng sốt: “Vậy ông ấy không hối cậu chuyển nhà sao?”
Phó Dư Hàn lắc đầu: “Chu Hướng Ngôn nói cho tôi biết, khoảng thời gian gần đây ông ấy chưa từng về nhà…… Cho nên có lẽ cũng không biết tôi không dọn đến đâu?”
“Mẹ Chu Hướng Ngôn đâu, không nói lại với ông ấy sao?”
“Làm sao tôi biết được.” Phó Dư Hàn nói, “Chuyện tôi cảm thấy kỳ lạ hơn là, tại sao mẹ tôi lại không hỏi tôi chuyện này.”
Theo lý, nếu Phó Học Thành không đưa tiền cho Hà Yến, vậy hẳn bà phải là người đầu tiên phát hiện mới đúng.
Dạo gần đây cũng không biết bà gặp phải chuyện gì, không gọi cậu đến bệnh viện trực đêm, cũng không bắt cậu lại mắng chửi nữa.
Chi bằng nói, dạo gần đây Phó Dư Hàn gần như không gặp được bà, ngược lại số lần gặp Tần thúc tương đối nhiều.
Chỉ là mỗi khi ông ấy về nhà luôn rời đi rất vội, hai người bọn họ lại không quá thân, cho nên cũng chẳng nói được mấy câu.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Văn Dục thuận tay xoa nhẹ sau gáy Phó Dư Hàn.
“Cậu đừng sờ.” Cậu vừa lắc mình né tránh bàn tay đang làm chuyện ác của hắn, vừa lẩm bẩm nói, “Có lẽ nên cắt tóc rồi.”
“Trước năm mới cùng đi không? Tóc tôi cũng dài rồi.” Văn Dục hỏi, “Chờ kết thúc thi cuối kỳ nhé.”
Tết năm nay đến sớm, cho nên thi cuối kỳ cũng đến nhanh hơn.
Phó Dư Hàn đột nhiên phát hiện, học kỳ này thế mà đã sắp kết thúc rồi.
Thật sự rất nhanh.
Cậu sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: “Trước đây đều là tôi chờ Dương Phàm đi cắt tóc chung.”
“……” Văn Dục hít một hơi thật sâu, một cơn giận không biết tên bỗng nhiên ập đến, “Cậu ——”
“Đến lúc đó gọi Dương Phàm đi cùng đi.” Phó Dư Hàn bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu, nhìn Văn Dục mỉm cười nói, “‘Bạn bè’ thì không cần phải kiêng dè.”
Cậu ở hai chữ “Bạn bè” đặc biệt nhấn giọng một cái.
Nếu cậu muốn coi Dương Phàm là bạn bè như bình thường, vậy thì những thói quen đã có từ trước đến giờ càng không cần phải sửa.
Tài xế đang ở đây, có vài lời Phó Dư Hàn không thể nói rõ ràng, nhưng cậu cảm thấy Văn Dục vẫn có thể hiểu được.
Văn Dục đúng là có thể hiểu, nhưng vẫn rất khó chịu.
Hắn nhìn cậu vài giây, rốt cuộc mới từ trong kẽ răng nặn ra một chữ: “Được.”
Tuy là nói như vậy, nhưng cơn giận đã bùng lên lại rất khó dập tắt.
So với người đã mười mấy năm sớm chiều làm bạn, từng giây từng phút hắn giành được hiện giờ tựa hồ vẫn còn quá ít.
Cần phải làm chút gì đó ——
Trong nhóm chat, Phó Dư Hàn đang nói chuyện với Dương Phàm.
Bọn họ thảo luận về kế hoạch ăn tết, cứ nói được mấy câu Dương Phàm lại trêu đùa Triệu Đồng một lần.
Công khai tán tỉnh lẫn nhau như vậy, lại không biết Phó Dư Hàn nhìn thấy trong lòng sẽ có cảm giác gì.
Văn Dục nhìn chằm chằm màn hình điện thoại suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lần nữa bấm vào ảnh đại diện của Dương Phàm.
Đột nhiên hắn lại có một suy nghĩ táo bạo.
Nếu không thể kiểm soát được địa vị của Dương Phàm trong lòng Phó Dư Hàn, vậy hắn thu phục Dương Phàm trước, này chẳng phải là tốt hơn sao?
Khung trò chuyện của hai người bọn họ đang dừng lại ở tin nhắn Dương Phàm gửi đến —— “Tớ là vì muốn tạo thế giới riêng hai người với Đồng Đồng mới tổ chức đi chơi, sao có thể bắt cậu ra tiền được? Không sao đâu, lần hoạt động này tớ đã gom đủ tài chính rồi.”
Văn Dục suy nghĩ chốc lát, bắt đầu gõ chữ.
Văn Dục: Cậu biết rõ tớ không thiếu tiền mà.
Dương Phàm: Nhưng cũng không thể nào làm như vậy được.
Văn Dục: Ngày đó chẳng phải cũng là sinh nhật của Tiểu Hàn sao.
Dương Phàm: Đúng đúng, ý định của tớ là, cuối tuần rơi vào mùng bảy, vậy có thể thuận tiện tổ chức sinh nhật cho cậu ấy luôn.
Cậu ấy ở nhà chắc chắn không vui đâu.
Dương Phàm: Ồ, cậu biết sinh nhật cậu ấy hả?
Văn Dục: Tớ hỏi cậu ấy.
Dương Phàm: À.
Văn Dục: Dương Phàm, tớ có một chuyện muốn nói với cậu.
Cậu đừng uống nước, cũng đừng la hét.
Dương Phàm: Hả?
Văn Dục: Tớ vẫn chưa từng nói với cậu, thật ra tớ là gay.
Dương Phàm:…… Hả?
Văn Dục: Là bẩm sinh, không thay đổi được.
Dương Phàm:……
Văn Dục: Cậu có kỳ thị không.
Lúc này, Dương Phàm không trả lời ngay.
Come out là một chuyện vô cùng quan trọng, mặc dù nó đến rất đột ngột.
Có lẽ là đang lựa lời, mãi hai phút sau Dương Phàm mới lần nữa nhắn tin sang.
Dương Phàm: Sẽ không.
Tớ chỉ là…… Hơi kinh ngạc.
Nhưng mà cậu yên tâm, chuyện này tớ sẽ không nói cho người khác, kể cả Đồng Đồng.
Văn Dục: Cảm ơn cậu.
Dương Phàm: Nhưng mà vì sao cậu lại đột ngột nói chuyện này với tớ?
Văn Dục: Bởi vì tớ muốn theo đuổi Tiểu Hàn, cho nên theo lý, chi phí thuê phòng hôm đó cũng nên để tớ ra một nửa.
Dương Phàm:……
Dương Phàm:…………………….
Dương Phàm:????
Văn Dục dĩ nhiên biết đối phương đang kinh ngạc vì điều gì.
Cơn giận ban nãy hoá thành xúc động lấp đầy tâm trí hắn.
Văn Dục biết lúc này mình không hề bình tĩnh, nhưng cũng không muốn dừng lại.
Bàn phím trên màn hình điện thoại phát ra hiệu ứng âm thanh độc đáo khi gõ chữ, Văn Dục nhanh chóng soạn tin.
Giữa chừng Phó Dư Hàn còn bày ra vẻ khó hiểu nhìn hắn một cái, đại khái là không hiểu tại sao cái tên này lại đột nhiên giống như đang cùng ai đó chiến đấu online vậy.
Dương Phàm: Nhưng chẳng phải hai người các cậu vẫn luôn đối chọi nhau suốt hai năm qua sao? Chết tiệt thật, tớ thế mà còn nhiều lần khuyên cậu ấy sống hoà thuận với cậu đấy?
Dương Phàm: Còn nữa, Tiểu Hàn…… Cũng là gay sao?
Dương Phàm: Dục ca, hai người các cậu đều là anh em của tớ, chuyện tình cảm vốn dĩ tớ không nên có ý kiến gì, nhưng mà chuyện này……
Văn Dục: Tớ hiểu ý cậu, tớ có thể đảm bảo với cậu một điều, tớ không cố tình bẻ cong cậu ấy.
Dương Phàm: Ừm……
Văn Dục: Tớ lớn như vậy, thật ra chưa từng đứng đắn thích người nào, nhưng đối với Tiểu Hàn là thật sự nghiêm túc.
Cho dù cậu ấy không chấp nhận tớ, tớ cũng nhất định sẽ không làm ảnh hưởng tới mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta.
Tớ hy vọng cậu có thể giữ bí mật, đừng nói cho Tiểu Hàn biết.
Dương Phàm:……
Dương Phàm: Hiện giờ trong lòng tớ thật sự rất loạn.
Văn Dục: Vậy phải xem giữa tớ và Tiểu Hàn, ai ở trong lòng cậu quan trọng hơn.
Dương Phàm:…… Hiện giờ tớ lựa chọn Đồng Đồng còn kịp không?
Văn Dục: Tớ đương nhiên không ngại.
Dương Phàm lựa chọn Triệu Đồng, hàm nghĩa bên trong chính là đồng ý với câu “Giúp tớ giữ bí mật” của Văn Dục.
Dương Phàm: Cậu đương nhiên không ngại!
Dương Phàm: Chết tiệt, tại sao, đồng tính luyến ái không thể thay đổi phải không?
Dương Phàm: Vậy…… Nam sinh nhiều như vậy, vì sao lại cứ là Tiểu Hàn hả [ôm đầu.jpg]
Văn Dục: Cậu không biết cậu ấy tốt đến thế nào sao.
Dương Phàm:……
Dương Phàm không trả lời, cũng không nhắn tin trong nhóm chat nữa.
Phó Dư Hàn, người từ đầu đến cuối vẫn không biết gì cả đang nhắn tin trong nhóm, nói về tiến độ mấy nhiệm vụ lúc trước Dương Phàm giao cho cậu ——
Phó Dư Hàn: Tôi đã hẹn hoa khôi của lớp chúng tôi rồi, cô ấy nói sẽ giúp chúng ta mời thêm vài nữ sinh, chờ xem các cậu yêu cầu mấy người.
Triệu Đồng: Để mọi người tự nhiên thì…… Ít nhất nên có ba người tham gia nhỉ? Có từ hai nữ sinh trở lên ba mẹ tôi sẽ không nghi ngờ, nhưng nếu bên Tam Trung các cậu chỉ có một mình cậu ấy, vậy có kỳ quái lắm không.
Phó Dư Hàn: Được, để tôi hỏi lại cô ấy một chút.
Triệu Đồng: Cảm ơn cậu.
Phó Dư Hàn: Vậy nam sinh thì sao? Có cần gọi thêm một hai người nữa không.
Phó Dư Hàn: @Dương Phàm?
Triệu Đồng: Cậu muốn thì cứ gọi thêm đi, tôi thấy căn nhà này có bảy tám phòng, đủ chỗ ở đấy.
Phó Dư Hàn: Được.
Tống Đình: Gọi thêm mấy anh đẹp trai đi, xin cậu đấy!!
Lý Tư Tư: Đúng vậy, giải cứu hai chị em hội độc thân chúng tôi đi!! Cơm chó của hai người kia chúng tôi đã ăn no rồi!!
Phó Dư Hàn:…… Tôi sẽ cố gắng.
Dương Phàm thêm Chử Lỗi vào nhóm, sau đó mới nói tiếp.
Dương Phàm: Hai người Bì Cầu và Ma Can nói cuối tuần phải về nhà, không tới được.
Tiểu Hàn, cậu thêm hoa khôi lớp cậu vào nhóm luôn đi, mọi người trò chuyện với nhau trước.
Phó Dư Hàn: Được.
Lúc Phó Dư Hàn thêm Từ Thiến Di vào nhóm, Dương Phàm rốt cuộc cũng trả lời tin nhắn riêng của Văn Dục.
Dương Phàm: Dục ca, tớ suy nghĩ hết nửa ngày, đối với chuyện này tớ không có kinh nghiệm, nhưng mà, cậu cũng đừng xin lỗi vì chuyện của Tiểu Hàn.
Cậu ấy như cái hũ nút vậy, rất nhiều chuyện đều không nói ra, tớ hy vọng cậu đừng ức hiếp cậu ấy.
Văn Dục: Tớ sẽ không.
Văn Dục: Hơn nữa, Tiểu Hàn cũng không mong manh như vậy đâu…… Cậu cảm thấy cậu ấy có để cho tớ tùy ý khi dễ sao.
Dương Phàm: [] Hai người các cậu học cùng lớp lâu như vậy, cậu ấy có dễ bị ức hiếp hay không cậu không biết sao.
Quả thật, tính tình của Phó Dư Hàn cũng không tốt lắm.
Nhưng cậu đối xử với người bên cạnh thật sự là hữu cầu tất ứng, rất ít khi nổi giận, giống như quả chôm chôm, bề ngoài gai góc xù xì, nhưng khi bóc ra, bên trong lại vô cùng mềm mại mọng nước.
Cắn vào một ngụm, vô cùng ngon miệng đậm đà.
Nếu cùng cậu ở chung một thời gian dài, bản thân ắt hẳn sẽ sa vào đó ——
Văn Dục bỗng nhiên bật cười.
Đúng vậy thật.
Văn Dục: Được, tớ đảm bảo.
Có lẽ Dương Phàm sẽ không hiểu được giọng điệu lúc này của Văn Dục, nhưng lúc nói ra bốn chữ này, hắn thật sự vô cùng nghiêm túc.
Dương Phàm: “Được rồi, tớ tin cậu một lần vậy.
Dương Phàm: Tớ sẽ làm như không biết.
Văn Dục: Cảm ơn.
“Cậu đang làm gì vậy?” Phó Dư Hàn liếc nhìn người bên cạnh một cái, “Gõ chữ nửa ngày lại chẳng hề nhắn tin vào nhóm, cậu cãi nhau với người khác sao?”
“Không có, nói chút chuyện thôi.” Văn Dục cười cười, “Để tôi xem lại lịch sử trò chuyện.”
Chử Lỗi là một tên dở hơi, vừa vào nhóm liền khóc lóc thảm thiết, nói lúc đầu Dương Phàm không thêm cậu ta vào nhóm chắc chắn là không yêu cậu ta vân vân mây mây; sau đó Phó Dư Hàn thêm Từ Thiến Di vào nhóm, nghe xong giới thiệu “Đây là hoa khôi lớp chúng tôi”, Chữ Lỗi lập tức quên luôn ân oán với Dương Phàm, chuyển qua tìm chủ đề nói chuyện với Từ Thiến Di.
Chử Lỗi: Chị gái nhỏ, tớ là Chử Lỗi, là một nam sinh Nhất Trung ngây thơ, chúng ta kết bạn đi ~~
Triệu Đồng: [????]
Phó Dư Hàn: [????]
Phó Dư Hàn: @Từ Thiến Di, cậu đừng để ý, người anh em này của tôi là một tên não tàn.
Từ Thiến Di: Không sao, tôi cảm thấy cậu cũng không có bao nhiêu bạn bè bình thường…… Quen rồi.
Phó Dư Hàn: Cậu cũng là bạn bè của tôi.
Từ Thiến Di: Tôi thừa nhận tôi không bình thường.
Phó Dư Hàn: Vậy cậu thắng.
Chử Lỗi:?
Chử Lỗi: Sao tớ lại cảm thấy hai người các cậu…… Ừm, Hàn ca ca, cậu có thể thêm vài chị gái nhỏ không có quan hệ với cậu vào nhóm không? Trái tim thủy tinh đáng thương của tớ ngày nào cũng bị cái tên nghiệt súc Dương Phàm ban phát bao nhiêu cơm chó.
Phó Dư Hàn: Tôi và Thiến tỷ không có quan hệ gì.
Từ Thiến Di: Tôi nào dám có quan hệ gì với Phó ca của chúng ta chứ.
Chử Lỗi:?
Chử Lỗi: Tớ có cảm giác, trái tim của tớ lại lần nữa bị tổn thương rồi.
Dương Phàm: Lỗi nhi, cậu có thể nào giữ lại chút mặt mũi cho Nhất Trung chúng ta không.
Dương Phàm: Dáng vẻ này của cậu thật sự quá mất mặt.
Triệu Đồng: @Từ Thiến Di Thật xin lỗi, cậu đừng để ý, người Nhất Trung chúng tôi thật sự rất bình thường [????]
“Chử Lỗi thật là……” Văn Dục xem xong, cười không ngừng, “Cậu ta độc thân là có lý do cả.”
Phó Dư Hàn trên mặt cũng mang theo ý cười: “Nhưng mà nói thật, tôi cảm thấy cậu ấy và Từ Thiến Di, nói không chừng sẽ hợp nhau đến bất ngờ đấy.”
“Nói vậy là sao?”
“Bọn họ bề ngoài đều là người nghiêm túc.” Phó Dư Hàn thuận miệng nói, “Biết đâu lần này đi ra ngoài chơi có thể xem mắt luôn không chừng?”
“Tôi thế mà không biết cậu còn kiêm chức Nguyệt Lão luôn đấy.” Văn Dục vừa gõ chữ vừa nói.
“Tôi chỉ là nói như vậy thôi.” Phó Dư Hàn cười cười, “Tôi vẫn cảm thấy chuyện tình cảm của mình còn chưa giải quyết được, ai lại muốn đi làm ông mai cho Chử Lỗi kia chứ.”
Văn Dục: “……”
Chậc.
Văn Dục: @Chử Lỗi cậu bình thường một chút đi, đừng dọa chạy người ta đấy.
Phó Dư Hàn: Dọa cô ấy chạy mất thì cậu tự đi mà hẹn.
Chử Lỗi:…… Tớ sai rồi hai vị ca ca.
Từ Thiến Di: []
Từ Thiến Di: Đúng rồi, @Phó Dư Hàn tôi hẹn thêm Cát Nhiên nữa, không sao chứ?
Văn Dục ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn: Tùy cậu.
Phó Dư Hàn quay đầu: “Sao vậy?”
Văn Dục lắc đầu, suy nghĩ chốc lát lại hỏi: “Cậu còn nhớ chuyện Cát Nhiên có ý với cậu không?”
“Ban đầu Tôn Văn Thụy rất không thích cậu, ngoại trừ lúc vừa tới cậu quá kiêu ngạo với mọi người, nguyên nhân chính là do Trần Mộng Nhàn từng thích cậu.” Phó Dư Hàn nói, “Nhưng cậu xem, cô ấy cũng không thổ lộ với cậu, lại còn rất nhanh mất đi hứng thú đấy thôi.”
“Cậu có nghĩ rằng Cát Nhiên thích cậu là do ngoại hình này của mình không?”
“Mặc kệ có phải hay không.” Phó Dư Hàn quay đầu, cụp mắt, giọng điệu rất nhẹ: “Cô ấy không nói, tôi sẽ coi như không biết gì…… Đời này của tôi đã định không thể nào ở bên cô ấy.”
Xe đến nơi, Văn Dục “Ừm” một tiếng, đẩy cửa bước xuống.
Chờ taxi rời khỏi, trong tiếng gió gào thét, hắn hỏi: “Vậy nếu ngày nào đó cô ấy nói ra thì sao?”
“Từ chối thôi.” Phó Dư Hàn ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên cười nhạt nói, “Cậu càng ngày càng kỳ lạ đó, tôi nhớ Dương Phàm, cậu không vui thì cũng thôi đi, giờ đến chuyện nữ sinh thích tôi cậu cũng quản.
Lễ Giáng Sinh sắp tới rồi, hay là cậu đến đuổi hết những nữ sinh tặng táo cho tôi đi?”
Đêm Giáng Sinh hằng năm, nữ sinh mang táo đến lớp sáu tặng đều là cảnh tượng đáng chú ý.
“Cũng không phải là không thể.” Văn Dục gật đầu.
“Có bệnh.” Phó Dư Hàn cười ngặt nghẽo, “Cậu cho rằng mình sẽ không nhận được à? Đại soái ca.”
m cuối kia dịu dàng vang lên trong gió lạnh, tác động còn mạnh mẽ hơn cả máy sưởi trong nhà, mang theo một hương vị đặc thù, nhẹ nhàng quyến rũ trái tim Văn Dục.
“Đến lúc đó tôi đưa cho cậu trước một rương, xem cậu có còn cười tôi được nữa không.” Văn Dục nói, “Đến nhà tôi ăn cơm chứ?”
“Ừm.” Phó Dư Hàn trả lời một cách đương nhiên, “Gần đây chẳng phải đều đến nhà cậu ăn cơm sao?”
Văn Dục có dì giúp việc nấu cơm, so với đồ ăn bên ngoài sạch sẽ bổ dưỡng hơn nhiều, mùi vị cũng ngon hơn so với các cửa tiệm bên đường.
Hơn nữa, nếu không quay về ăn sẽ rất lãng phí.
Trước đây, mỗi ngày cậu cũng đều về nhà ăn cơm.
Từ sau khi Văn Dục cứng rắn kéo Phó Dư Hàn về nhà ăn cơm cùng mình, cậu rốt cuộc đã không còn phải ăn cơm hộp làm bằng dầu tái chế không an toàn kia nữa.
“Cơm nước xong đừng về liền.” Văn Dục suy nghĩ chốc lát nói, “Cùng tôi xem hai bộ phim đi.”
“Lớp mười hai rồi cậu còn không chăm chỉ ôn tập, sao suốt ngày chỉ biết xem phim không vậy.” Phó Dư Hàn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không từ chối, “Đừng có sa ngã nữa Dục ca.”
“Tôi thì có gì cần ôn tập.”
“Hạng nhất quốc gia của cậu đâu?”
“Trận chung kết còn lâu lắm…… Hơn nữa ở trường tôi cũng ôn rồi.”
Hai người vừa nói vừa đi vào nhà.
—
Đêm Giáng Sinh sẽ diễn ra trước đợt thi cuối kỳ, đây là ngày hội cuối cùng mà học sinh có thể thoải mái buông xả bản thân trong học kỳ này.
Bởi vì tết nguyên đán sẽ được nghỉ, mà đêm giáng sinh thì tất cả mọi người vẫn còn ở trường ——
Thật ra nếu không phải do Phó Dư Hàn nhắc nhở, Văn Dục đã quên mất sự tồn tại của ngày hội này rồi.
Nhưng nếu đã nói ra miệng, sáng hôm đó, Văn Dục thật sự mang theo hai rương táo đến trường.
Bởi vì tay xách nách mang, suýt chút nữa hắn đã bị bảo vệ giữ lại, phải tốn một phen giải thích mới được mang vào.
Phó Dư Hàn bị Văn Dục làm cho hoảng sợ: “Cậu tặng thật đấy à?”
Văn Dục mở rương trái cây, lấy trong đó một quả lớn nhất hồng nhất đẹp nhất đặt lên bàn Phó Dư Hàn, cười nhạo nói: “Sao có thể, tôi tặng cậu hai rương cậu ăn hết được không?”
Tất nhiên là không rồi.
“Vậy cậu mua nhiều như vậy làm gì?”
“Tôi không thể đưa cho người khác sao.” Văn Dục nhìn cậu, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói, “Hay là cậu cảm thấy, đồ tôi mua chỉ đưa cho cậu thôi?”
“……” Phó Dư Hàn há miệng nói không nên lời.
“Đùa cậu thôi, những cái khác đều đưa cho cậu.” Văn Dục mỉm cười, vô cùng tự nhiên duỗi tay chọc chọc lên mặt cậu, “Cái này cậu ăn không hết —— tôi muốn chọn cho cậu một quả đẹp nhất, cho nên mới dứt khoát mua hai rương…… Số dư còn lại tôi quyết định tạo phúc nhân dân.”
“…… Hả?” Phó Dư Hàn dùng mu bàn tay cọ cọ lên chỗ bị Văn Dục chọc ban nãy, thần sắc có chút vi diệu.
Văn Dục ôm cái rương đi về phía bục giảng.
Sau đó, hắn đặt lên bàn mỗi bạn học trong lớp một quả táo.
Cứ như vậy, chuyện Văn Dục tặng táo cho Phó Dư Hàn bỗng chốc trở nên không còn kỳ lạ nữa, những bạn học vào lớp sau cũng không nghi ngờ gì về quả táo trên bàn cậu.
Mặc dù vậy, những nữ sinh đến tặng táo cho Văn Dục, hắn đều lịch sự mà lạnh nhạt từ chối.
Trong lớp học, mỗi người đều có một quả táo, cho nên không ai chú ý đến quả táo trên bàn Phó Dư Hàn cực kỳ xinh đẹp, tựa như có người đã cố ý chọn ra.
—
Vào ngày có thành tích kỳ thi liên khảo, giáo viên mỹ thuật liền nhắn tin cho Phó Dư Hàn, cậu đặt điện thoại trong túi tra điểm, Văn Dục ngồi bên cạnh xem.
92 điểm.
“Thế nào?” Ngay lúc Phó Dư Hàn ngẩng đầu, Văn Dục, người từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi một câu.
Phó Dư Hàn đưa màn hình điện thoại cho hắn xem.
“…… Cái này tính là tốt hay không tốt?”
“Thang điểm một trăm.” Phó Dư Hàn nói.
Mặc dù Văn Dục không hiểu về tiêu chuẩn mỹ thuật, nhưng cũng biết 92 điểm trên mức 100 vẫn là rất cao.
Hắn nở nụ cười: “Chúc mừng…… Nhưng vì sao tôi thấy cậu có vẻ như không vui lắm?”
Phó Dư Hàn lắc đầu: “Thà rằng nói tôi rất bất ngờ.”
Lần liên khảo mỹ thuật cấp tỉnh này, điểm cao nhất là 98, chỉ có một người, hạng nhì 97 điểm có ba người, 96 điểm có năm người.
Xuống mức 92 điểm này, số người đạt được đã lên tới ba con số.
Phó Dư Hàn xếp hạng 168 toàn tỉnh, cùng điểm số có đến mấy chục người, thứ hạng cách nhau rất sít sao.
Nhưng đồng thời, mức điểm tiêu chuẩn chỉ có 65 điểm, cho nên khoảng cách điểm của cậu với điểm sàn này cách nhau khá lớn.
Phó Dư Hàn cho rằng mình chưa từng được đào tạo bài bản về mỹ thuật, có thể lấy được một số điểm đủ để vào một ngôi trường tốt đã là may mắn lắm rồi.
Ví dụ như 80 điểm.
Cậu không ngờ mình lại đạt tới 92 điểm.
Tin tức truyền đến tai giáo viên mỹ thuật, đối phương liền chúc mừng cậu, đồng thời nói với Phó Dư Hàn rằng, thói quen vẽ tranh lúc rảnh rỗi của cậu trong quá khứ đã giúp ích rất nhiều.
Vẽ tranh là một chuyện vô cùng thần kỳ.
Có lẽ bản thân người vẽ thỉnh thoảng sẽ cảm thấy bế tắc, nhưng đến lúc quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện, sự kiên trì thật sự rất có ý nghĩa.
Tình yêu trước đây của Phó Dư Hàn đang lặng lẽ chết đi, sự kiên trì kia rốt cuộc cũng không mang lại cho cậu bất luận kết quả gì, nhưng một trong những sở thích nhỏ này lại đem đến cho cậu sự phản hồi rất tích cực.
Vậy nếu cậu kiên trì những cái khác thì thế nào?
Kết quả cũng sẽ tốt đẹp sao?
“Tôi không biết phải hình dung như thế nào.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, “Tôi hình như hơi xúc động.”
“Vì điểm số sao?”
Phó Dư Hàn lắc đầu: “Vì chính mình.”
Văn Dục cười: “Cố lên, cuối tuần dẫn cậu đi ăn ngon.”
“……” Phó Dư Hàn trừng hắn một cái, “Tôi không phải vì ăn.”
“Ăn uống đầy đủ sẽ giúp ích lúc thi đại học.” Văn Dục nói, “Tôi còn chờ cậu cùng tới đại học T đấy.”
“…… Ừm.”
—
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cuối kỳ trước mắt, khoan nói đến chuyện kỳ thi đại học đang chậm rãi tới gần, điều bọn họ cần phải giải quyết trước tiên chính là kỳ thi cuối kỳ này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ôn tập trong lớp càng trở nên sôi nổi.
Thêm nữa, trong phòng học có điều hoà, sau giờ học cũng không còn bao nhiêu người chạy ra hành lang nữa.
Phong cách có hơi buông thả từ trước đến nay của Tam Trung rốt cuộc cũng chuyển thành phong cách nghiêm túc học hành của Nhất Trung bên kia.
Mà trong thời gian này, Phó Dư Hàn bất tri bất giác cũng đã vẽ xong quyển sổ mới kia.
Cậu lại mua thêm một quyển mới.
Thật ra Văn Dục cũng từng hỏi cậu, vì sao đã kết thúc thi liên khảo mà vẫn còn vẽ tranh.
Phó Dư Hàn đành đáp mình vẫn chưa thi vào trường nào, cho nên vẫn phải chuẩn bị.
Chỉ là, từ trước đến giờ cậu luôn không để cho hắn thấy được nội dung trong đó.
Cậu có đến vài quyển sổ vẽ giống nhau như đúc, đôi khi Văn Dục cũng không phân biệt được rốt cuộc Phó Dư Hàn vẽ ở quyển nào, cho nên cứ như vậy bị cậu lừa gạt cho qua.
Đêm Noel, lễ Giáng Sinh, tết dương lịch.
Tiếp theo, đợt thi cuối cùng cũng đến như trong dự định, sau đó là Tết nguyên đán.
Giao thừa Văn Dục phải về nhà, nhưng chiều mùng một hắn liền tìm cớ chạy trở ra, hẹn Phó Dư Hàn xem phim cả ngày.
Lớp mười hai thật sự chỉ có bốn ngày nghỉ đông.
Hai người bọn họ chơi đến chiều mùng hai mới rốt cuộc lấy ra bài tập về nhà, mỗi người chiếm một nửa cái bàn bắt đầu làm.
Văn Dục cho rằng, sinh hoạt của bọn họ sẽ cứ êm ả trôi qua như vậy, cho đến khi hắn cảm thấy thời cơ chín mùi, sẽ lần nữa chính thức đề nghị hẹn hò với Phó Dư Hàn.
Chỉ là không ngờ tới ——.