Thành phố K cứ đổ mưa liên miên không dứt, anh đứng trong bóng râm mà cảm thấy cả người lạnh lẽo, lẽ ra thời tiết phải rất nóng bức mới phải.
Trước tầm mắt anh là những ánh sáng lờ mờ đan xen, có lẽ do đã lâu không làm nhiều công việc cần đến sức lực như vậy, ngay cả trong giấc mơ anh cũng cảm giác được toàn thân có một cơn đau nhức.
Anh hơi cuộn thân thể lại, để mặc dòng suy nghĩ dần dần bay xa.
Anh có một đứa em gái thật hoàn mĩ, dịu dàng ngoan ngoãn làm cho người khác phải thương yêu, ít nhất đối với anh mà nói, không có cô gái nào có thể làm cho anh thấy người đó tốt hơn em gái anh cả.
Nhưng cô cứ như thế mơ hồ bước vào thế giới của anh, bàn tay nhỏ mũm mĩm đầy thịt, ánh mắt sợ hãi lúc nhìn anh còn luôn mang theo vẻ phòng bị.
Lần đầu tiên học viết tên, cô cầm cán bút nghiêng đầu nhìn anh, hai con ngươi nheo lại, đen bóng như ngọc lưu ly.
Sau này... Sau này bọn họ cùng nhau đến trường, các vấn đề của cô tầng tầng lớp lớp xuất hiện, ngay cả đi đường cũng có thể vì mải nói chuyện với anh vô ý va vào cột điện, tay che cái mũi bị đụng hồng hồng tím tím vẫn không tim không phổi quay sang phía anh cười thật tươi.
Sau này bọn họ cùng nhau lớn lên, rốt cuộc anh cũng không ngăn cản cô bước vào trong trái tim của anh.
Đơn giản, thuần túy. Hai từ này cho dù là miêu tả bản thân cô hay miêu tả tình cảm giữa bọn họ, quả thật đều vô cùng thích hợp.
Anh một đường trải qua thời thanh xuân của cô, nhìn cô trưởng thành, cho dù sau này xa cách bốn năm đại học không hề gặp lại, mỗi lần nhắm mắt nghĩ tới cô, trái tim trong lồng ngực vĩnh viễn luôn đập nhanh không thôi, cái tên kia đã biến thành mũi tên găm trong tim, không thể nào nhổ bỏ được.
Anh biết anh đã bệnh tình nguy kịch đến mức vô phương cứu chữa mất rồi, nhưng kể cả khi có thể chữa khỏi cũng không muốn trị tận gốc.
Tần Chiêu Dương hơi khổ sở cau chặt mày lại, mưa bụi nghiêng nghiêng đậu lại trên tay anh, hơi lạnh làm anh chợt thấy kinh hãi, anh chậm rãi mở mắt ra nhìn bầu trời tối đen, thật lâu không thể nói nên lời.
Lúc trời rạng sáng dư chấn lại tăng mạnh hơn một chút, mặt đất ầm ầm rít gào, phía chân trời cuốn lên mưa rào xối xả, áp lực đè xuống khiến cho lòng người tưởng như muốn tan vỡ ra thành từng mành.
Anh bị nước mưa xối ướt khiến áo sơmi dán chặt lấy thân thể, anh vội vã tới đây cũng không có quần áo để tắm rửa, kèm theo chứng bệnh ưa sạch sẽ chết tiệt, tình nguyện để quần áo như vậy cũng không muốn mặc đồ người khác đã dùng qua.
Khi Tô Thần Triệt lại đây uống nước mới phát hiện ra sắc mặt của anh có chút bất thường, giơ tay lên sờ thử mới thấy trán anh nóng hổi, anh ta kề sát vào xem, môi tái xanh không chút huyết sắc, sắc mặt lại càng trắng bệch như tờ giấy.
"Đừng chạm vào tôi." Anh nhíu nhíu mày, giơ tay đẩy văng anh ta ra.
"Cậu phát sốt rồi." Tô Thần Triệt nhíu nhíu mày, giơ tay nâng anh dậy, "Cậu có biết bệnh truyền nhiễm sau thiên tai nghiêm trọng thế nào không? Thừa dịp hiện tại giao thông còn thuận tiện cậu mau chóng trở về thành phố A đi."
Tần Chiêu Dương mím chặt khóe môi, đôi mắt mang thần sắc nặng nề nhìn anh ta một cái; một lúc lâu mới thỏa hiệp nói: "Tôi sẽ uống thuốc, nhưng trước khi tìm được Hiểu Thần... Tôi sẽ không đi đâu cả."
Nói xong những điều này; dường như anh hơi mệt mỏi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, "Anh đi làm việc của anh đi."
Hiện tại chuyện quá khẩn cấp, anh ta quả thật không thể phân tâm, do dự một lát vẫn đứng dậy đi qua chỗ khác xử lý, đúng lúc viên trợ lý vẫn còn ở đây liền dứt khoát giao mọi chuyện cho cậu ta.
Đến tầm nửa đêm, Tần Chiêu Dương đang nửa tỉnh nửa mê, toàn thân khô nóng khó chịu nhưng thân thể lại lạnh buốt.
Trợ lý đắp cho anh một tấm thảm mỏng, lều bạt tuy rằng sơ sài, nhưng tối thiểu vẫn có thể che gió che mưa, anh uống hết chỗ thuốc rồi nằm ở bên trong cũng miễn cưỡng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trợ lý cũng không dám rời khỏi đó, mang nước tới sử dụng cách hạ nhiệt vật lý cho anh, mãi đến hừng đông rốt cuộc cơn sốt cũng dần dần lui.
Có lẽ do sốt quá cao, anh chìm dần trong hỗn loạn rồi cuối cùng cũng ngủ say, miệng hơi giật giật nhưng vẫn luôn lẩm bẩm điều gì đó, cậu ta cúi đầu xuống nghe kĩ, chỉ thấy ngoài hai chữ "Hiểu Thần" cũng không còn gì khác.
Chú hai Tần biết bên này xảy ra chuyện, dứt khoát đáp trực thăng tự mình tới một chuyến, vì không có chỗ dừng chân nên khi hạ cánh phải trực tiếp dùng thang dây nhảy xuống dưới, chuẩn xác đáp xuống khu lều bạt dựng ngay trước cổng trường học.
Khi ông đến Tần Chiêu Dương vẫn còn đang mê man, anh không nói mê sảng nữa mà đôi môi mím thật chặc, ông mang theo thuốc tới, lay anh tỉnh dậy rồi cứng rắn đút thuốc vào miệng bắt anh nuốt xuống, sau đó mới xoay người đi tới chỗ Tô Thần Triệt.
Chỗ vật tư anh mang đến ban đầu là chuyến đồ tiếp tế đầu tiên kịp thời cứu trợ tình hình, chuyến đồ mà chú hai Tần mang đến là chuyến vật tư thứ hai, đồng thời cũng giải trừ luôn tình trạng khẩn cẩn cho thành phố K.
Tố chất thân thể của Tần Chiêu Dương cũng không tệ lắm, cảm lạnh chỉ cần nghỉ ngơi cũng đã khỏe lên khá nhiều, chỉ có điều trên tay không còn sức lực gì nhiều.
Bên này không cần anh giúp đỡ nữa, anh liền dứt khoát đi tới nơi Tô Hiểu Thần xảy ra chuyện.
Một nửa khách sạn đã biến thành phế tích, anh đứng ở vị trí vốn dĩ là cổng chính một lúc lâu, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có cảm giác khó chịu không thể miêu tả được cứ cuồn cuộn nổi dậy, anh ho nhẹ vài tiếng, khắp khoang miệng ngập tràn mùi máu tươi.
Anh vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho chính mình, vẫn luôn trốn tránh không dám đối mặt với điều này, nhưng hôm nay khi thật sự đến trước nơi đây, hết thảy những điều anh tự an ủi bản thân trong nháy mắt sụp đổ, anh không thể thờ ơ lạnh lùng nổi, thậm chí khi nhìn mảnh phế tích trước mắt còn cảm thấy ngực đau đến mức không thở nổi.
Mấy người anh mang theo từ thành phố A đến lúc này đều bẩn thỉu vô cùng, thấy một mình anh đứng ở nơi đó, chần chờ một lát mới đi lên báo cáo, "Tần tổng, tạm thời còn chưa có tin tức của Tô tiểu thư."
"Tiếp, tục, tìm." Anh nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng câu chữ, bản thân anh cũng không có cách nào không đếm xỉa đến, cứ như thế dùng đôi tay bới từng viên gạch ngói. Cuối cùng, mười đầu ngón tay đều bị gạch mài rách, nhuốm một lớp máu đen kịt.
******
Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu Thần đói đến mức này, trong bụng trống trơn, cô giơ tay ra sờ đã thấy ốm sọp một vòng.
Chu Lâm Lâm bên cạnh vốn thỉnh thoảng vẫn phát ra vài tiếng động cũng đã yên tĩnh hồi lâu, cô hơi bận tâm giơ tay sờ sờ con bé, nhẹ nhàng hỏi, "Lâm Lâm, em ngủ à?"
"Không có..." Giọng nói cô bé hơi nghẹn ngào, dường như vừa rồi lại khóc một hồi, "Em đói bụng quá..."
Tô Hiểu Thần trải qua từng ấy chuyện khó chấp nhận nổi từ lâu đã khóc không ra nước mắt, chân trái lúc trước vẫn luôn tê dại giờ lại nổi lên từng đợt đau đớn, cô thử di chuyển, nhưng ngoài việc khiến cho vết thương trên đùi ngày càng nặng ra cũng không mảy may di động được chút nào.
Nhìn sắc trời có lẽ là ban ngày, không biết chỗ cô bị chôn vùi hiện giờ có sâu hay không mà vẫn mơ hồ còn có chút ánh sáng, cô xoa khuôn mặt của Chu Lâm Lâm mặt, "Uống nước, nhất định phải giữ cơ thể không bị mất nước, kiên trì thêm một chút nữa chúng ta sẽ được cứu, biết không?"
Cô bé rất nghe lời gật gật đầu, có lẽ đi lấy nước, một lúc lâu chụm bàn tay nâng đến bên môi cô, "Sắp chảy ra hết rồi, chị mau uống đi."
Tô Hiểu Thần hơi ngạc nhiên rồi sờ soạng đến lòng bàn tay của nó, bên trên còn có một lớp tro bụi, cô cũng không e ngại nhiều uống một hớp nước, cuối cùng cũng cảm thấy sự khô rát trong ngực và bụng tản đi.
Nghỉ ngơi một hồi, con bé dựa vào cô chậm rãi ngủ mất, cô mở to mắt nhìn ra phía ngoài, lưu ý động tĩnh bên ngoài, mơ hồ nghe thấy được tiếng bước chân, nhưng cẩn thận nghe ngóng thì dường như lại chẳng có gì cả; cô không dám tiêu hao thể lực của mình nên chỉ hơi lưu ý một chút, không lâu sau ý thức lại lơ mơ dần.
Trước lúc cô sắp ngủ lại sờ soạng mũi con bé, cảm nhận được hô hấp ổn định của nó, rồi ôm chặt nó hơn chút nữa mới an tâm ngủ.
Một lần nữa Tô Hiểu Thần tỉnh lại thì sắc trời đã tối, cô bé trong ngực còn chưa tỉnh dậy, cô lưu ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hình như tiếng động so với trước đây càng tới gần hơn một chút; cô đưa tay loạng choạng sờ xung quanh, nhặt được một tảng đá liền cầm trong lòng bàn tay, cứ thế gõ từng cái một.
Ban đầu còn không tìm đúng chỗ, cô bèn gõ khắp các hướng khác nhau thử lại, cuối cùng cũng tìm được một chỗ có cốt sắt, âm thanh lanh lảnh, cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cô gõ một lát rồi sực nhớ đến cô bé trong ngực, đứa bé vẫn đang ngủ, an tĩnh đến mức làm cô nghĩ mà sợ hãi, khựng một chút rồi sờ soạng mặt nó, hô hấp đã hơi yếu đi.
Tô Hiểu Thần không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng hô hấp yếu ớt hiển nhiên là đã có vấn đề gì đó xảy ra, ở lâu dài trong này rốt cuộc cũng không tốt, chưa nói tới dư chấn sẽ tạo thành lần sụp đổ thứ hai chôn sống hai người, cứ bị đói như thế này cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ như vậy, động tác gõ vào cốt sắt của cô càng ngày càng nặng.
Chu Lâm Lâm bị tiếng động ồn ào gọi tỉnh, đã không còn sức lực nhúc nhích nữa, yếu ớt nói "Chị... Có muốn... uống nước không? Em... Em qua đó lấy một chút, chị với không tới."
Tô Hiểu Thần gõ đến mức tay đau nhức, nó hơi động đậy đã khiến cô suýt nữa không ôm được, "Em đừng cử động, chị không ôm nổi em."
Quả nhiên con bé yên tĩnh lại, rồi nhỏ giọng khóc nức nở, "Chị ơi, có phải em sắp chết rồi không?"
"Em sẽ không chết." giọng nói của cô cũng bắt đầu khàn khàn, chóp mũi đau xót khiến lồng ngực cũng phát đau.
Con bé không nói thêm gì nữa, Tô Hiểu Thần đặt ngón tay dưới mũi của nó để cảm nhận hô hấp, hơi thở của con bé đôi lúc dừng lại lâu hơn một chút lại đánh thức cô dậy, cứ như thế kiên trì một hồi lâu cô rốt cuộc không còn chút sức lực nào...
Nếu như buông tha như vậy, nhất định sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cô nghĩ như thế, lại càng ngày càng uể oải, thật sự... Không thể sống nổi nữa sao?
Tai cô đã xuất hiện hiện tượng ù tai, nghe không rõ âm thanh cho lắm, nhiều lúc Chu Lâm Lâm nhắc lại hai lần cô mới nghe thấy, vừa mới nhích người liền đau đến mức hít mạnh một hơi, đầu óc triệt để tỉnh táo.
"Chị, bên ngoài có người."
Tô Hiểu Thần nghiêng tai nghe ngóng, giơ tay gõ gõ vào cốt sắt, "Có ai không?"
******
"Tần tổng..." Trợ lý vội vàng chạy tới, "Phía dưới có người!"
Tần Chiêu Dương nghe vậy lập tức ngồi dậy, liên tục vận động cường độ cao, ăn cơm lại ít hơn nữa còn bệnh tật mới khỏi, anh đột ngột ngồi dậy như vậy làm đầu óc choáng váng một lúc rồi mới ổn định lại thân thể.
Lúc anh mở miệng, âm thanh khàn khàn giống như không phải của chính mình nữa, "Đưa tôi qua đó..."
Chỗ đó bị vùi lấp cũng không quá sâu, chỉ là các tảng đá lớn đổ sập tương đối nhiều; hơn nữa dư chấn không ngừng, mỗi lần có người qua đó đều không thu hoạch được gì nên vẫn không chú ý lắm.
Tô Hiểu Thần ở phía dưới nghe thấy được động tĩnh, giờ phút này liền bất chấp tất cả hô to: "Chỗ này có người."
Khoảnh khắc Tần Chiêu Dương đi đến, vừa lúc nghe thấy giọng nói của cô.
Cho dù âm thanh đã khàn khàn đi không ít, nhưng anh vẫn như cũ vừa nghe thấy đã biết là cô.
Tần Chiêu Dương nháy mắt mặt không còn chút máu, gần như không để ý đến phiến đá đang lung lay sắp đổ, nhanh chóng chạy tới, "Hiểu Thần, em có nghe thấy không?"
Tô Hiểu Thần nghe thấy được.
Cô che miệng, nước mắt rốt cuộc cũng rớt xuống, làm sao cũng không dừng lại nổi. Lồng ngực cũng vì thế mà hơi đau nhói, nhưng cô vẫn liều mạng òa khóc, kiên cường quá lâu, khi nghe thấy giọng nói của anh thì mọi căng thẳng áp lực dường như tan biến.
Là em, em nghe thấy được...
Tronglòng cô dùng sức thốt lên câu nói này, nhưng miệng động vài cái cuối cùng cũngkhông nói ra, cô thật sự chẳng còn sức lực nữa, một chút cũng không có.