Lúc Tô Hiểu Thần muốn hỏi lại thì đã bắt đầu bước vào thời kỳ nghỉ hè.
Tần Chiêu Dương trước sau vẫn ở sân trước giúp đỡ ông nội của cậu ta, cô ở nhà quá nhàm chán cho nên chỉ có thể cùng mẹ Hàn Tiêu Ly xem mấy bộ phim Hàn xẻng để không uổng phí chỉ số thông minh. Dung lượng não của Tô Hiểu Thần không lớn, nội dung lại quá giống nhau nên cũng quên sành sạch sanh.
Mẹ Hàn rốt cuộc từ trạng thái mơ mơ màng màng tỉnh lại để ra ngoài làm việc, mấy ngày hôm nay lúc Tô Hiểu Thần tỉnh dậy đều thấy mẹ Hàn ngồi thoa phấn son, cô tò mò vô cùng. Hôm nay thừa dịp mẹ Hàn ra ngoài, liền đem mấy cái đồ mỹ phẩm ấy bôi lên mặt một lượt.
Chơi quá hứng khởi cho nên âm thanh mở cửa dưới lầu cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cùng với câu nói của mẹ Hàn: "Thần Thần, anh Chiêu Dương của con đến thăm con này, ở phòng nào vậy?" Cô kinh hoảng khom lưng trốn xuống dưới bàn trang điểm, đụng đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô nhanh chóng được đưa mắt lướt nhìn hình thù kỳ quái của chính mình trong gương, rốt cuộc cắn răng một cái bay một cái vèo xuống gầm giường. Nhưng sau khi nghỉ hè được mẹ và ba nuôi thành heo, Tô Hiểu Thần không phụ sự mong đợi của mọi người đã được nuôi mập lên một vòng, cái mông tròn vo cứ mắc kẹt ở giường, không vào được cũng không lùi được...
Tần Chiêu Dương đã đi lên, nhìn thấy thấy cô chen lấn ở đuôi giường, rất tò mò kề sát lại hỏi cô: "Em đang làm gì vậy?"
Lòng tự trọng nho nhỏ của Tô Hiểu Thần bị quấy rầy, hàm hàm hồ hồ liền nói: "Em nhặt đồ..."
Lúc mẹ Hàn rút hết đồ ngoài ban công vào phòng thì thấy Tần Chiêu Dương đứng khoanh tay trước ngực, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cái mông mượt mà của con gái yêu nhà mình.
Nhìn thấy bà đến, Tần Chiêu Dương dùng một loại giọng điệu tiếc nuối mà nói: "Dì à, Tô Hiểu Thần hẳn là bị kẹt rồi ạ..."
Tô Hiểu Thần đang ở dưới tấm ván đang ủy khuất đến chết rồi ấy, nghe xong câu ấy thì cảm giác đã hết hy vọng hoàn toàn rồi, lên tiếng khóc rống lên.
Tần Chiêu Dương đứng vây quanh nhìn mẹ Hàn căm phẫn dùng hết sức lực mà vẫn giải cứu không được, tiến lên vòng quanh qua cái mông mượt mà của Tô Hiểu Thần hai vòng, rồi mới ngồi xổm xuống, ôm cái mông của cô đẩy kéo vài cái rồi đem cả người dưới gầm giường ra bên ngoài.
Tô Hiểu Thần đã khóc đến mức không biết mình là ai rồi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng thì việc đầu tiên cũng là ôm mặt khóc rống lên, tiếng khóc kia... Tuyệt đối rất kinh khủng, trước đây và cả sau này cũng không có ai có thể sánh nổi, chỉ duy nhất một mình cô.
Trong tay Tần Chiêu Dương còn xách theo một hộp kẹo cưới nho nhỏ, thấy cô khóc thảm như vậy, liền đem kẹo cưới đưa tới: "Đem mấy thứ này giải quyết đi, đoán chừng chỉ có đầu của em mới nhét vào giường được thôi nên cũng không cần lo bị mắc vào đâu."
Mắt Tô Hiểu Thần nhìn xuyên qua kẽ tay, khóc càng thê thảm, vừa khóc vừa nhớ cái hộp kẹo cưới, rút một tay giơ qua lấy nó.
Lúc cô thả tay xuống thì vô tình quất mạnh lên cái miệng của Tần Chiêu Dương một cái.
Theo lời dì Trình nói —— sau khi từ nhà cô trở về, trong bữa cơm tối Tần Chiêu Dương cũng không ăn được một muỗng.
Tô Hiểu Thần lúc biết được chuyện này thì rất áy này, buổi tối còn len lén cầm cái bánh bao để trong tủ lạnh rồi gõ cửa sổ cho cậu ta ăn, vừa gõ không bao lâu, đèn nhà bên vốn còn sáng thì lập tức tắt ngấm...
Tô Hiểu Thần đứng ở cửa sổ phòng mình cắn, mà sao dùng quá sức để cắn thì lại đem cái răng cửa đang lung lay gãy mất dép...
Hôm sau, cô qua nhà hàng xóm ăn cơm với cái miệng thông gió từ bên ngoài vào trong.
Trình An An đưa cho cô thêm một bộ bát đũa, thuận tiện đem cái món mà cô thích bưng đến trước mặt cô luôn, một bữa cơm ngoại trừ sác mặt của Thái tử gia không có biểu hiện gì bên ngoài thì cả bữa ăn đều rất vui vẻ.
Trình An An đưa tay gắp một miếng măng bỏ vào trong chén của cô, đôi mắt rất chi là hiền từ nhìn cô: "Hiểu Thần này..."
Tô Hiểu Thần giương mắt nhìn nhìn bà, cười đến mắt híp thành vầng trăng sáng trên trời.
Trình An An lại gắp một cục thịt nạc bỏ vào trong chén của cô, rất là thân thiết hỏi cô: "Sau này làm con gái của dì được không?"
"Không phải dì có con gái rồi sao ạ?" Cô một bên vừa cắn thật nhanh một bên vừa nhìn chằm chằm vào cái món thịt trước mặt mình! Tại sao có thể ngon như vậy ta?
Trình An An mím môi cười cười, nụ cười đầy ẩn ý: "Chuyện đó không giống nhau, Chiêu Dương con nói xem đi nào?"
Tần Chiêu Dương ăn xong cơm, vừa buông đũa xuống để thêm canh vào chén, nghe vậy thì ngước mắt nhìn bà mẹ y chang một con hồ ly tinh, cự tuyệt rất thẳng thắn: "Quá ngốc, không cần."
Tô Hiểu Thần lập tức nghẹn họng, lã chã chực khóc nhìn cậu ta, tại sao có thể nói trực tiếp như vậy hả?
Tần Chiêu Dương nhấp chén canh bên miệng, đối với ánh mắt của cô đều che chắn triệt để.
Tô Hiểu Thần nghĩ tới chuyện chính sự cần hỏi, nuốt xuống miếng thịt trong miệng rồi quay sang nhìn cậu ta hỏi chuyện: "Tần Chiêu Dương, kỳ sau anh nhảy lớp à?"
Thái Tử gia nhìn cô một cái, thật lâu trong ánh mắt như hổ rình mồi của mẹ Trình An An mới gượng ra được hai chữ: "Đoán đi."
Tô Hiểu Thần: "..."
Trình An An tiếp tục gắp măng Tô Hiểu Thần: "Tính cách Chiêu Dương không tốt, không cần so đo với nó con nhé."
Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi rất nghiêm túc rồi gật gật cái đầu, sau đó nhìn Tần Chiêu Dương một bên vừa nhai miếng thịt trong miệng một bên dùng cái giọng điệu tha thứ nói với cậu ta: "Con sẽ không so đo với Tần Chiêu Dương đâu ạ."
Trình An An cười đến rung động lòng người, mặt Tần Chiêu Dương thì lập tức đen hơn phân nửa.
Cậu đem chén canh để lên bàn, ý vị thâm trường mà nhìn mặt Tô Hiểu Thần, rút khăn giấy lau khóe miệng rồi đứng lên.
Tô Hiểu Thần khiếp sợ nhìn ánh mắt của cậu, cảm thấy miếng thịt trong miệng có mùi vị thật kinh khủng.
Vừa rồi cô nói nhầm cái gì à?
******
Năm thứ tư vừa khai giảng, trường học lập tức thông báo dùng buổi sáng thứ bảy để tôt chức lớp sinh hoạt vui vẻ.
Cô nhìn mấy các tên trong mục lục thì cũng muốn đi thử một lần, song lại không biết cái nào thích hợp cô, đến cuối vẫn không đưa ra được chủ ý.
Tần Chiêu Dương đối với việc này thì chỉ có phản ứng rất lãnh đạm: "Anh không tham gia." Khựng một chút, bổ sung một câu: "Em mà đi thì chỉ có họa cho giáo viên đấy."
Tô Hiểu Thần tỏ vẻ cô rất vô tội...
Bất quá hình như Tần Chiêu Dương đã từ bỏ ý định nhảy lớp, tuy rằng Tô Hiểu Thần không biết nguyên nhân của cậu ta là gì... Đằng nào cũng không phải cái lý do không thể nhảy lớp đâu.
Tô Khiêm Thành ăn cơm xong thì ngồi lên ghế sopha xem kịch bản, Tô Hiểu Thần cầm lấy tờ giấy đăng ký cọ qua cọ lại trên người ba mình: "Ba."
"Ừm." Tô Khiêm Thành buông kịch bản trong tay rồi nhìn qua nó: "Thứ bảy trường tổ chực hoạt động, nhưng con không biết có đi không nữa."
Tô Khiêm Thành im lặng một lúc rồi nhìn lại nó: "Anh Chiêu Dương của con có đi hay không? Chắc nó cũng nói không đi rồi."
Tô Hiểu Thần gật gật đầu, ngồi trên đùi ba ngó cái bảng đăng ký kia, không cảm thấy lạ ở chút nào.
Vừa lúc Hàn Tiêu Ly dọn dẹp hết đồ trong bếp rồi đi ra, đôi mắt dò xét nhìn qua thì có vẻ đăm chiêu: "Lớp sinh hoạt..."
Tô Hiểu Thần lập tức nâng hai con mắt sang lòe lòe nhìn mẹ mình "Đúng vậy, nhưng con lại cảm thấy không thích nó."
Hàn Tiêu Ly nghĩ tới việc ngày nào Tô Hiểu Thần nhà mình đều xoay vòng bên cạnh Tần Chiêu Dương, ngón tay để trên cằm nhẹ nhàng gõ hai cái, dùng một giọng điều thương lượng nói với Tô Khiêm Thành: "Tinh Thần vẽ tranh cũng không tệ đâu, bây giờ không phải có nhiều cuộc thi nghệ thuật sao? Thành tích như Hiểu Thần nhà mình thì sẽ không chọn được trường trung học tốt đâu, không bằng học cái này đi biết đâu mai này còn ôm hy vọng."
Tô Khiêm Thành suy nghĩ một chút, lại chuyển mắt nhìn Tô Hiểu Thần trong ngực, ngón tay đặt lên cái cài áo rồi cào cào vài cái, sao giống... Sờ mấy con cún ấy nhỉ.
"Ý Hiểu Thần thì sao? Có muốn đi học vẽ để con trở thành ngôi sao hay không?"
Tô Hiểu Thần nghĩ đến mấy bức hình mỹ thuật được chính mình tạo hình, đều có thể đem một đôi tay biến thành thứ dính toàn màu vẽ sặc sỡ thì lắc đầu ngoày ngoạy: "Con chỉ thích vẽ cún thôi."
Nhưng ý kiến của Tô Hiểu Thần vẫn không được mẹ Hàn đếm xỉa đến, sáng sớm thứ bảy Tô Hiểu Thần vẫn bị mẹ mang đến lớp sinh hoạt học hội họa như thường.
Làm một người lười đến cực độ của lười nhưng Tống Tinh Thần lại mười phần kiên nhẫn đối với tiểu cô nương họ Tô này, nguyên cả một buổi sáng không làm chuyện khác mà cầm một quyển sách ngồi xuống kể chuyện cho cô bé.
Buổi trưa Đội trưởng Tô ở nhà, tự tay làm món bánh bí ngô cho Tô Hiểu Thần ăn. Cô ngồi trên bàn bếp cầm miếng bánh bí ngô nóng hầm hập, nghĩ tới chuyện sau này nếu chấp nhận theo học vẽ với cô Tinh Thần thì chắc danh chính ngôn thuận ăn bánh của chú Tô rồi nhỉ.
Lúc chiều Tống Tinh Thần mới bắt đầu dạy vẽ cho Tô Hiểu Thần, phác hoạ đơn giản vài nét nét cho bài học nhập môn của bà.
Tô Hiểu Thần lại hiếm được lúc tĩnh tâm nắm bút vẽ phác thảo, tuy rằng vẽ toàn mấy hình thù kỳ quái, dầu gì vẫn cảm thấy cái này với cô vẫn có hứng thú hơn mấy cái khác.
Người đón cô về nhà là ba Tô, ông ôm Tô Hiểu Thần đặt ngồi lên bả vai rồi chậm rãi đi về nhà mình, gần đến cửa mới hỏi cô: "Hiểu Thần, con thấy vẽ tranh có khó không?"
Cô lắc lắc cái đầu nhỏ: "Sau này con sẽ theo Tống Tinh Thần học vẽ ạ, con cảm thấy lúc dì Tinh Thần vẽ tranh đều rất đẹp."
Tô Khiêm Thành vỗ vỗ cái mông của cô rồi kéo cô ngồi vào trong ngực: "Vậy con cảm thấy mẹ con với dì Tinh Thần ai đẹp hơn?"
Tô Hiểu Thần nhanh như chớp đảo tròng mắt, cười đến giống như một con hồ ly: "Vậy ba có thấy ai đẹp hơn không hả?"
Cô bé con này chỗ nào cũng giống ông, chỉ có đôi mắt to tròn vô thì giống Hàn Tiêu Ly. Lúc chớp chớp đôi mắt thì giống như bên trong có một con suối nhỏ đang chảy vậy, nhìn qua đã cảm thấy khó mà miêu tả hết. Nổi bật lên là hai tròng mắt đen láy giống như một viên mã não trong suốt. ( Mã não: một chất báu lấy ở mỏ ra, dùng làm đồ trang sức đẹp)
Ông hôm một cái lên mặt cô bé con nhà mình, ôm vững trong lòng rồi mở cửa: "Đương nhiên là ai cũng được."
"Vậy con đẹp giống ai thì người đó đẹp nhất!" Nói xong nhưng chính mình lại cảm thấy ngượng ngùng, ôm lấy cái cô của ba rồi xoa xoa cái mông to to tròn tròn.
Tần Chiêu Dương vừa về nhà, cô bảo mẫu Trình An An vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Tô Hiểu Thần thì cười híp mí, lập tức đứng bên cạnh xe nhìn cô.
Tô Hiểu Thần giơ cái tay đang rảnh rỗi muốn chào hỏi cậu ta, nhưng Tần Chiêu Dương làm như không thấy, nhàn nhạt dời tầm mắt rồi đi thẳng vào nhà.
Tô Hiểu Thần vừa giơ móng vuốt lên thì lập tức cứng người tại chỗ, thì ra chào bạn hàng xóm cũng phải cần có tốc độ nha...
Lúc đi học vào ngày thức hai, Tô Hiểu Thần lấy ra từ trong túi xách một thứ cô đã nhận được vào cuối tuần nay—— bút vẽ của Tống Tinh Thần.
"Anh xem nó có được không?" – Cô vui thích híp híp mắt, tuy rằng vẽ chẳng ra làm sao, tốt xấu cũng xem như may mắn đi, tối thiểu ai nhìn qua cũng có thể thấy được đó là một con chó.
Tần Chiêu Dương liếc qua nhìn tờ giấy lem luốc màu vẽ, nếu như cậu đaón không nhầm thì cái vết sẫm màu trên kia là dấu chân của Tô Hiểu Thần.
Về phần con chó kia.... À, đối với một người như Tô Hiểu Thần thì không thể yêu cầu quá cao được rồi.
Cho nên Tần Chiêu Dương miễn cưỡng gật một cái gật đầu quý giá cho cô: "Tuần này em đi học vẽ à?"
"Ừ, đúng vậy."- Cô gật gật đầu, thật cẩn thận thu lại: " Dì Tinh Thần nói, trong tương lai em sẽ vẽ rất đẹp."
Bước chân Tần Chiêu Dương ngừng lại: "Khi nào em hứng thú với cái loại này vậy?"
Tô Hiểu Thần gãi gãi đầu, cười hắc hắc:"Em muốn làm một sinh viên nghệ thuật mà."
Trong ý nghĩ đã muốn cùng cậu học hết năm cấp hai, cùng một trường phổ thông và lên cả đại học, nhưng cái bí mật nhỏ này cô sẽ không bao giờ nói cho ai!