Trúc Mã Tương Thanh Mai

Chương 26




Giờ tan ca buổi chiều thì thời tiết đột ngột thay đổi, trời bắt đầu mưa.

Trong văn phòng mọi người đều đang chuẩn bị đi về, lúc này cô mới chuẩn bị gọi taxi đi thẳng về trường học.

Đại học A cách nơi này không tính là gần, nhưng cũng không quá xa, chỉ khi nào thời tiết thay đổi kiểu này... thì sẽ rất bực mình, đặc biệt sau khi cô phát hiện nơi này rất khó bắt xe.

Khi Tần Chiêu Dương gọi điện thoại đến vừa lúc có tiếng sấm đánh ầm ầm, Tô Hiểu Thần nhìn tia chớp cắt qua phía chân trời kia, sợ tới mức lá gan run lên mấy cái, trốn trở về đại sảnh, mới bắt đầu nhận điện thoại.

Tần Chiêu Dương đang đi ra từ trong phòng họp, phía sau vẫn là tiếng thảo luận "Rầm rì", anh khép cửa phòng hội nghị vào, đứng bên cửa sổ nhìn nàm mưa lớn, có chút mệt mỏi nhíu nhíu lông mày.

"Em đi về thế nào?"

Bên ngoài dáng vẻ người đi đường vội vàng, hạt mưa nện ở trên mặt đất phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ, Tô Hiểu Thần nhìn hạt mưa tung tóe ở trên mặt đất, vô cùng phiền não, "Chờ mưa ngớt em sẽ về trường học."

Tần Chiêu Dương nhìn nhìn đồng hồ, "Có cần anh để tài xế đi đón em không?"

Tô Hiểu Thần thò đầu nhìn các đồng nghiệp đang chờ mưa tạnh ở phía cửa công ty, ý nghĩ này rất nhanh bị dập tắt, "Không hay lắm..."

Anh trầm ngâm một lát, cũng có chút buồn rầu.

Chỗ đó cách công ty cũng không gần lắm, nếu ngồi xe bus, qua 2 trạm mới đến. Xe bus thì không cần nói, hết chỗ chật kín người, đợi đến khi cô chen lên được đoán chừng quần áo đã sớm xốc xếch, dáng vẻ bờ phờ.

Hơn nữa, cô chưa từng tới Tinh Quang, khả năng ngồi quá trạm cần xuống cũng không phải là không có, còn có một khả năng cực lớn chính là sau khi chen lên xe được đứng đến nơi đoán chừng cũng không chen xuống dưới được...

Taxi?

Thời tiết như hôm nay rất khó gọi taxi, đưa tay ra vẫy lại nếu không phải đầy khách thì cũng là có người, khó được một chiếc xe trống, không cần đợi cô đi lên, người khác đã chiếm để đi trước hết rồi.

Tự mình đi đón?

Anh quay đầu nhìn ban lãnh đạo công ty phía sau, tạm thời không đi được.

Tô Hiểu Thần đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn thấy siêu thị đối diện kia, đột nhiên có ý tưởng, "Anh không cần lo lắng cho em nữa, đối diện có cái siêu thị, em đi sang đó có thể mua được ô, em đại khái cũng nhớ địa chỉ căn hộ của anh."

Cô liếc nhìn bên ngoài mưa không có biểu hiện gì là sẽ ngừng rơi, lại nhìn bầu trời lúc đó, sắc trời đen đến mức tựa như đã bị sụp xuống một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui liền thấy biện pháp này tương đối tốt, chờ mưa ngừng, cô có thể trực tiếp về trường học.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, lại là sửng sốt, trong một khoảng khắc ánh mắt như cô đọng.

Trước kia Tô Hiểu Thần làm chuyện gì đều thói quen hỏi anh một câu "Anh thấy thế nào?" "Anh xem có được hay không?", cho nên dù là xa cách bốn năm, anh vẫn có thói quen cũ là giúp cô quyết định mọi việc.

Nhưng hôm nay anh đột nhiên phát hiện, cô bây giờ đã hoàn toàn độc lập không hề ỷ lại vào anh.

Nghĩ đến điểm này, anh liền hơi hơi có chút không vui, nhưng trái tim cũng không biết đây là cảm giác gì, phức tạp khó hiểu. Anh nhẹ thở ra một hơi, không rõ ý tứ hàm xúc cười một cái, "Cứ theo ý của em đi."

Tô Hiểu Thần còn muốn oán giận thời tiết thay đổi bất thường với anh, đang chuẩn bị nói, chỉ nghe thấy bên kia cúp điện thoại sau đó là âm báo bận "Tút tút tút tút..."

Tô Hiểu Thần đưa mắt nhìn di động, hơi có chút khó hiểu, "Không phải bị sét đánh chứ..."

Cô lại chờ thêm một lúc, mưa rơi nhỏ lại, cô đội mưa chạy thật nhanh vào trong siêu thị đối diện mua một cái ô, lúc này mới dọc theo mái hiên hai bên đường phố đi về phía trước.

Căn hộ của Tần Chiêu Dương nằm ở trung tâm thành phố, nằm ở giữa công ty của cô và công ty của anh.

Mưa lành lạnh, cô mặc kệ giày đã bị ướt, cô chỉ chú ý hố dưới chân, đi đặc biệt cẩn thận.

Vừa lúc Trần Thiếu Trác lái xe đi qua, đang chờ đèn đỏ nhìn thấy cô đi qua đường lớn, tay cầm ống quần đi vừa chậm vừa cẩn thận.

Cậu ta dừng một lát, quyết định khi đèn tín hiệu chuyển hướng đi xe qua chờ cô ở ven đường đối diện.

Tô Hiểu Thần hoàn không phát hiện người trong xe, tận đến khi đi đến bậc thang phía đối diện vừa muốn đi đến trốn vào dưới mái hiên, Trần thiếu Trác mở cửa xe gọi cô một tiếng, "Tô Hiểu Thần!"

Cô chớp mắt một cái, đã nhìn thấy cậu ta một tay chống cửa xe, hướng về phía cô phất phất tay, cô bước nhanh tới, hết sức vui mừng, "Trùng hợp thế, tại sao cậu lại ở đây?"

"Có việc đi qua, cậu đi đâu? Tớ đưa cậu đi." Cậu liếc mắt nhìn cô, vòng qua đầu xe mở cửa xe cho cô, "Cả người cậu ướt hết rồi."

Tô Hiểu Thần nhìn dáng vẻ của cậu ta cũng không giống là đến trường học, tự nhiên ngượng ngùng để cậu ta đi thêm một đoạn xa để đưa cô trở về.

Cô lại nhìn phía trước còn cách với khu nhà một đoạn, liếc nhìn đôi giày của mình bị dính nước nghiêm trọng, cùng đoạn ống quần ướt non nửa, rất thất vọng, "Có bị bẩn xe của cậu hay không?"

Trần Thiếu Trác liếc mắt nhìn chân ướt sũng của cô, nở nụ cười, "Không việc gì, đằng nào ngày mai tớ cũng muốn đưa xe đi rửa."

Tô Hiểu Thần và Trần Thiếu Trác biết nhau cũng đã bảy năm, tự nhiên biết tính nết cậu ta, rất nhanh nhẹn đem ô gập lại, lên xe.

Khi cô nói tên căn hộ, hai mắt Trần Thiếu Trác mở lớn nhìn cô, "Chuyển ra ở bên ngoài một mình?"

Tô Hiểu Thần không nói đó là căn hộ của Tần Chiêu Dương, cô và Thái Tử gia quan hệ thuần khiết như vậy, bị nhiều người hiểu lầm không tốt! Ảnh hưởng tới danh dự của cô!

Cho nên cô chỉ nói đó là nơi ở của bạn, có hẹn phải đi đến đó.

Trần Thiếu Trác cũng không hỏi nhiều, lập tức chuyển đề tài, "Tớ nghe nói cậu thực tập ở công ty quảng cáo Kha Thụy? Có thích ứng được không?"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, "Tốt vô cùng, trừ sáng đi làm chín giờ, chiều về nhà lúc năm giờ, cái khác đều tốt."

Trần Thiếu Trác liếc mắt nhìn tình hình giao thông qua kính chiếu hậu, "Bên này bị tắc đường, xem ra phải đi đường vòng, không thì nửa ngày cũng không ra được."

Tô Hiểu Thần nhìn phía trước rất nhiều xe bị kẹt lại, da đầu run lên một trận, "Chúng ta nhanh đi vòng qua đây đi."

Nói như vậy, Trần thiếu Trác vừa mới chuyển phương hướng liền nhận một chiếc điện thoại, Tô Hiểu Thần nhìn ngoài cửa sổ không chớp mắt, lỗ tai lại không tự chủ nghe được rất nhiều tin tức.

Nhà Trần Thiếu Trác cũng mở công ty, nửa học kỳ sau của năm thứ ba đại học cậu ta cũng đã bắt đầu thực tập ở công ty nhà mình, bắt đầu từ cơ sở.

Từ lúc đó Tô Hiểu Thần cũng càng ngày càng ít khi gặp mặt cậu ta, trước kia ở trường học còn có thể thường xuyên gặp gỡ, cậu ta thích chơi bóng rỗ, Tư Tư lại thích xem soái ca chơi bóng rổ, mỗi lần có Trần Thiếu Trác đều sẽ kéo cô đến lợi dụng cái mác bạn học cũ này để chọn chỗ ngồi bên trong.

Chờ trận bóng đánh xong, lại đương nhiên đi ăn chực một bữa cơm, cuối cùng dứt khoát bị kéo vào câu lạc bộ bóng rổ để làm việc vặt...

Sau đó bắt đầu một vòng luẩn quẩn, bề ngoài bị ảnh hưởng một cách nặng nề, cực ác liệt, cực nghiêm trọng! Khiến Tô Hiểu Thần phải gặm một tuần táo làm cơm tối mới khôi phục cân nặng vốn có.

Sau khi Trần thiếu Trác đến công ty, cũng rất ít đến trường học, bình thường đều là có môn bắt buộc mới đến góp mặt một chút.

Nhưng ngược lại cậu ta rất hay ngẫu nhiên hẹn cô, lúc đầu cũng sẽ nhận lời, nhưng về sau —— Tô Hiểu Thần cảm thấy như vậy không tốt.

Tư Tư có chút thích Trần thiếu Trác, nhưng Trần thiếu Trác giống như đối với cô càng có ý tứ hơn một ít.

Trong thế giới trước kia của Tô Hiểu Thần chỉ nhìn thấy Tần Chiêu Dương, là ánh sáng của cô, Thái Tử gia đối với loại việc như hấp dẫn ánh mắt của người khác luôn cực kì thuận buồm xuôi gió, thế cho nên khi Tô Hiểu Thần thật sự dùng ánh mắt khác phái nhìn Trần Thiếu Trác lúc đó là năm thứ nhất đại học.

Cô đối với phương diện tình cảm vốn là có chút ngốc nghếch, lại có chút rụt rè, không thì trước lúc Thái Tử gia xuất ngoại phỏng chừng cô đã nhào lên, không cần chờ tới bây giờ.

Sau này nhận thấy được tâm tư Trần Thiếu Trác, vẫn là do Tư Tư đêm đó ngủ không được đột nhiên lớn tiếng nói với cô, "Tô Hiểu Thần, cậu có thích Trần thiếu Trác hay không? Dù sao cậu ta thích cậu, cậu không cần cố kỵ mình, cùng cậu ta thành đôi đi!"

Tô Hiểu Thần đang say ngủ, bị cô ấy rống lên một tiếng sợ tới mức buồn ngủ đều không còn, mọi người trong phòng đang ngủ lúc rạng sáng cũng phá lệ thanh tỉnh.

Tư Tư khi đó còn không cam lòng không khuất phục khóc kể, "Tớ cảm thấy tớ nhất định là bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc! Không ngại, nhường đàn ông cho cậu, dù sao nếu là của cậu sau này tớ có thể quang minh chính đại cùng đi ăn cơm..."

Tô Hiểu Thần nhất thời hết chỗ nói, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ thích cậu ta?"

Tư Tư không hiểu, "Vậy cậu ta mời cậu cậu liền đi ra ngoài ăn cơm, hơn nữa còn đi thành đôi, mọi người đều nghĩ đến hai người đang vụng trộm."

Tô Hiểu Thần xấu hổ không giải thích là cô đi ra ngoài ăn chực cơm, ho nhẹ một tiếng mới nghiêm túc nói: "Chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường, tớ đã có người trong lòng."

Tư Tư là nữ phụ không chuyên nghiệp lập tức tinh thần phấn chấn, nhảy lên vài cái vùi người vào trong chăn của cô, hỏi cô người kia là ai.

Tô Hiểu Thần đã lâu rồi không nghĩ đến Tần Chiêu Dương, cô ấy hỏi đến như vậy, cô mới phát hiện ba chữ Tần Chiêu Dương này ở trong lòng của cô vẫn in dấu ấn rất sâu đậm, thời gian lâu như vậy, mỗi lần cô vừa nghĩ tới, mặt anh vẫn rất rõ ràng.

Tựa như anh luôn luôn ở bên cạnh, chưa bao giờ rời đi như vậy.

Cô dấu bí mật nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng không giấu được, cô mở mắt thấy sắc trời bên ngoài tối đen, nói cho cô ấy biết, "Tớ thật lòng thích anh ấy, thích từ bé đến bây giờ. Trước kia cảm thấy anh ấy rất là lợi hại, rất thông minh, rất sùng bái. Sau lại cảm thấy bộ dạng anh ấy thật là đẹp mắt, nhịn không được muốn dựa vào gần anh ấy."

Cô dừng một chút, thanh âm đều mờ ảo, "Khi đó rất nhiều bạn gái khác cũng thích anh ấy, nhưng chỉ có tớ có thể cùng đến trường cùng tan học với anh ấy. Tớ khi đó đã cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng cũng không biết thích từ lúc nào, sau khi thích phát hiện thực sự quá khó khăn để ánh mắt dời khỏi người anh ấy..."

Tư Tư lập tức im lặng, hai người khác trong phòng ngủ cũng im lặng.

Cô đột nhiên đã cảm thấy miệng rất đắng, ánh mắt cũng chua xót, cô chớp mắt, đã cảm thấy có cái gì đó nóng nóng chảy ra, Tư Tư đang ở bên cạnh cô, cô không dám lau đi, sợ cô ấy biết cô lúc này đang hồi tưởng hồi ức trước kia đã có nhiều ngọt ngào lại có bao nhiêu bi thương.

"Sau này anh ấy lựa chọn xuất ngoại, tớ lựa chọn đại học A chỗ anh ấy nghĩ sẽ đến học. Anh ấy yêu cầu rất cao đối với mình, bất luận là phương diện nào đều gắng đạt tới cuối cùng, tớ đi theo anh ấy cũng phải cố hết sức, nhưng bây giờ tớ quay đầu lại mới phát hiện dọc đường đi anh ấy giúp tớ rất nhiều, nếu như không có anh ấy, bây giờ tớ cũng sẽ không ở trong này."

Không có Tần Chiêu Dương, không có Tô Hiểu Thần bây giờ.

Cho nên gặp Tần Chiêu Dương, vẫn là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời tớ.

Cả phòng im lặng, Tư Tư đột nhiên cảm khái một câu, "Thật tốt."

Cô dùng sức gật gật đầu, "Đúng, đúng là rất tuyệt phải không, chúng tớ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tớ không bỏ lỡ thời gian nào của anh ấy, anh ấy cũng không bỏ lỡ khoảng thời gian nào của tớ."

Tư Tư tựa hồ là đang nỗ lực nhớ lại cái gì, nhưng nhất thời nghĩ không ra, liền buồn buồn hỏi cô, "Thanh mai trúc mã, thế bây giờ người đó đâu?"

"Anh ấy đang ở nước ngoài, còn tớ ở đây, chúng tớ đã lâu không liên lạc." Lâu đến cô đã không nhớ rõ được đã qua bao nhiều ngày.

Tư Tư hỏi: "Vậy nếu như anh ấy trở về, cậu và anh ấy có cùng một chỗ hay không?"

Cô suy nghĩ rất lâu, thay đổi trăm ngàn ý tưởng, cô nói: "Ừ, nếu anh ấy vẫn còn độc thân, nếu anh ấy trở về, tớ nhất định sẽ cùng anh ấy ở một chỗ. Không hoàn toàn vì mục đích của tớ, chỉ vì nhớ anh ấy."

Cái này cô chôn trong lòng quá lâu, lâu đến cơ hồ cô sẽ không thể thích người khác.

Nếu Tần Chiêu Dương trở về, cô như cũ vẫn sẽ là cùng anh ở cùng một chỗ, không hỏi anh bốn năm này xảy ra chuyện gì, không hỏi anh bốn năm này qua như thế nào, hai người đều có sự lựa chọn, cô nguyện ý tôn trọng điểm đó của anh.

Nhưng chỉ cần anh trở về, vẫn còn độc thân, chẳng sợ không thích cô cũng chưa có quan hệ gì, cô cũng muốn cố gắng thử một lần.

Mơ mộng lâu cũng sẽ mệt, cô không muốn chỉ cần trong mơ, cô muốn anh.

Nay sự thật chứng minh, lựa chọn của cô không sai.

Rất nhiều người cảm thấy cô tuy rằng thông minh, nhưng chỉ số cảm xúc lại không nhiều, thật ra không phải.

Tô Hiểu Thần và anh thật ra là cùng một loại người, biết chính mình muốn cái gì, cũng sẽ cố gắng đạt được, trừ phi thật sự không thuộc về mình.

Tư Tư im lặng rất lâu, giọng nói run run hỏi: "Cái đó... Tên trúc mã của cậu có thể nói ra được không? Nếu không tiện cũng không có việc gì, tớ đột nhiên nhớ tới tớ quên nói một chuyện với cậu, lần trước tớ không cẩn thận nhận một cuộc điện thoại của người con trai tên là "Tần Chiêu Dương" gọi tới điện thoại trong ký túc xá, là người này phải không?"

Tô Hiểu Thần nhất thời hóa đá, việc vừa rồi kích thích giống như gặp quỷ đi, cô bỗng nhiên xoay người để trên người Tư Tư, "Cậu nói cái gì?"

Tư Tư đáng thương bị cô không nặng không nhẹ đè ép một cái như vậy, thiếu chút nữa ngạt thở...