Trúc Mã Trục Mã

Chương 14




“Lần đầu tiên nhìn thấy em, không biết vì sao anh nghĩ tới cả đời, buồn cười lắm phải không? Anh biết em không tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh cũng không tin, nhưng khi em xuất hiện, suy nghĩ của anh đã thay đổi. Anh còn nhớ ngày đó, em ngồi trên ghế dài trong công viên vẽ hoa cỏ, ánh mặt trời chiếu trên người em, dường như phủ thêm một tầng phấn vàng lấp lánh. Em cứ lẳng lặng ngồi đó vẽ tranh, tiếng động xung quanh dù ồn ào dường như cũng không ảnh hưởng gì. Nơi ấy cứ như một thế giới khác, không ai có thể phá vỡ sự tĩnh lặng ấy. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, anh đã bị em hấp dẫn. Từ em, anh thấy được cuộc sống mà anh mong muốn, anh muốn bảo vệ sự nhàn nhã, yên tĩnh này… Anh thích em…”

Thanh âm của Trần Duy Mặc cứ xoay vòng trong đầu Lí Thời. Trước kia, khi xem kịch bản, cậu tuyệt không thấy đoạn tự bạch của công quân có gì đặc biệt. Thế nhưng qua giọng Trần Duy Mặc, Lí Thời dường như đã hòa mình vào khung cảnh kia, một ngày thu trong công viên, một người đàn ông vóc dáng cao to đứng dưới tán cây ngắm nhìn cậu bé ngồi trên ghế dài vẽ hoa cỏ, ánh chiều tà phủ bóng họ thật dài, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ, mang theo vài chiếc lá lưu luyến rời cành, mà tiếng động ồn ào xung quanh dường như đã dừng lại, chỉ có người nọ, bóng dáng kia, làn gió kia…

Có thể bởi vì đã nhiều tác phẩm văn học, cũng có thể do cậu quá mẫn cảm, Lí Thời thừa nhận, trong lòng cậu luôn có cảm xúc khó gọi tên. Trời chiều ngả về tây, đó là thời khắc huyền ảo luôn đem cho cậu cảm giác đặc biệt. Cho dù là khung cảnh an nhà, cho dù là ấm áp cũng khiến cậu chợt thấy đau thương nhè nhẹ.

Lí Thời không kìm được vươn tay kéo tay áo Trần Duy Mặc, cứ như sợ rằng sau vài giây nữa, anh sẽ trở nên trong suốt, chậm rãi tan biến.

Trần Duy Mặc quay đầu lại, nhìn về phía Lí Thời, thấy cậu còn giật mình lo lắng, anh vươn tay xoa lên mái tóc rối bời của cậu. “Làm sao thế?”

“Không… Không có gì” Lí Thời trốn tránh ánh mắt của anh, trong lòng càng thêm hoảng hốt. Bây giờ là ba, bốn giờ chiều, quang cảnh dày đặc nắng vàng, xuyên thấu qua cửa thủy tinh, chiếu lên người Trần Duy Mặc. Một cảm giác kỳ dị sinh sôi trong lòng Lí Thời, giống như chui từ dưới đất lên, nẩy mầm, tựa như nhân vật trong tiểu thuyết. Trong nháy mắt này, Lí Thời xác thực không kìm lòng được mà nghĩ tới cả đời, nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.

“Két.”

Cửa hiệu sách bị đẩy ra, lại đóng vào. Mấy cô gái mặc đồng phục bước vào. Trong không gian vắng lặng bỗng nhiên tràn tiếng còi xe, tiếng rao hàng trong ngõ nhỏ, tiếng chuông tan trường của học sinh cấp ba đi học bù.

Lí Thời buông tay Trần Duy Mặc ra, đứng bên quầy thu ngân, quan sát cửa hàng của mình.

Tuy rằng cậu là người thoải mái, nhưng rất ít khi đóng cửa hàng sớm. Thực ra mở hàng muộn cũng không tổn thất lắm, bởi vì khách hàng của cậu đa số là học sinh, dù mở sớm cũng chỉ bán được báo chí thôi, huống hồ chẳng ai mua báo vào cuối tuần. Có thể thời gian mở hàng không giống với các hàng khác, nhưng từ bốn, năm giờ chiều là lúc học sinh tan học, mỗi ngày đều rất đông người, chờ tới sáu giờ căn bản chẳng còn ai. Hôm nay Lí Thời muốn thật sự tùy hứng một lần, khách khí nói lời xin lỗi với mấy cô học sinh, tặng mỗi người một quyển tuần san, rồi đóng cửa hàng, kéo Trần Duy Mặc tới ông Ken ở đối diện ăn thức ăn nhanh.

“Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Cần anh giúp không?” Trần Duy Mặc bị động tác của cậu làm cho mơ hồ, vừa rồi còn nghe Lí Thời nói với mấy cô gái kia là “Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, hôm nay phải đóng cửa sớm”. Anh tưởng rằng Lí Thời thật sự có chuyện quan trọng hơn chuyện này.

“Sặc!” Lí Thời nhìn Trần Duy Mặc vừa khẩn trương vừa nghi hoặc, không nhịn được nở nụ cười, “Nào có chuyện gì đây, bố mẹ em đã sớm về phía nam dưỡng lão rồi. Em ở chỗ này một mình, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Sao anh lại tưởng thật chứ?”

“Vậy em nói “trong nhà có chuyện” chỉ để mời anh ăn à?”

“Ừ, có thể hiểu như thế.” Lí Thời vừa gặm gà vừa gật đầu.

“Tiểu Thời…” Trần Duy Mặc hắng giọng, “Lần đầu tiên nhìn thấy em, không biết vì sao anh nghĩ tới cả đời, buồn cười lắm phải không? Anh biết em không tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh cũng không tin, nhưng khi em xuất hiện, suy nghĩ của anh đã thay đổi. Anh còn nhớ ngày đó, em ngồi trong quầy thu ngân đọc sách, ánh mặt trời chiếu trên người em, dường như phủ thêm một tầng phấn vàng lấp lánh. Em cứ lẳng lặng ngồi đọc, tiếng động xung quanh dù ồn ào dường như cũng không ảnh hưởng gì. Nơi ấy cứ như một thế giới khác, không ai có thể phá vỡ sự tĩnh lặng ấy. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, anh đã bị em hấp dẫn. Từ em, anh thấy được cuộc sống mà anh mong muốn, anh muốn bảo vệ sự nhàn nhã, yên tĩnh này… Tiểu Thời, anh thích em…”

Lí Thời vốn tưởng rằng Trần Duy Mặc chỉ đang đọc lời thoại, nhưng từ nhỏ cậu đã rất mẫn cảm với câu từ, con chữ, sao có thể không nhận ra vài chỗ thay đổi.

“Tiểu Thời, anh nghiêm túc mà. Hẹn hò với anh, có được không?”

Lí Thời nghĩ, Trần Duy Mặc đúng là gian xảo, tối hôm qua cách điện thoại, cậu còn có thể nhẫn tâm từ chối. Hiện tại ngồi đối diện nhau, mỗi câu anh nói đều như hạt giống bồ công anh, bay tới trong lòng cậu, mọc rễ nẩy mầm, lớn lên thành từng bông từng bông bồ công tràn đầy như biển cả, gió thổi qua liền lay động bay lên, khiến lòng cậu ngứa ngáy.

Ánh mặt trời phối hợp chiếu lên ngừoi Trần Duy Mặc, tạo ra trên bàn một cái bóng thật dài. Lí Thời nhìn chằm chằm cái bóng ấy, cậu biết dù thế nào cũng không thể nói lời cự tuyệt. Cậu yếu ớt gật đầu, sau đó nhìn thấy cái bóng kia dần dần phủ qua chiếc hamburger, lại phủ qua cái hộp đựng thịt gà chỉ còn một miếng, lại phủ qua cốc coca lạnh trên tay, sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào trán cậu.