Trúc Mã Rồi Sẽ Thành Đôi

Chương 27




From: Tiểu Mộ: “Em rất vui.”

trans: Yu Yin

Xòe tay tính, bất tri bất giác, ba tháng nay chỉ còn một tháng thôi.

Nhanh thật… Kỳ Mộ nằm dài trên giường nhàm chán ngẫm nghĩ vào ngày cuối cùng của tháng.

Khi đã chán đến mức nhất định rồi, cậu bắt đầu lên weibo. Sau khoảng thời gian này, cậu đã thạo dùng weibo rồi, tuy không thành con dân weibo nằm gì cũng phải lên khai báo, nhưng thi thoảng lại lên xem đã thành thói quen rồi.

Stt nào của cậu cũng có bình luận của Lục Tuấn Tự, dù là cậu nói một câu trăng đêm nay sáng quá, Lục Tuấn Tự cũng sẽ nói anh cũng thấy trăng chỗ em sáng hơn… Còn cậu tuy không chăm chỉ bình luận từng stt như Lục Tuấn Tự, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Đã sớm có mấy cô bé tinh mắt nhận ra tần suất đò đưa dày dặc của hai người, rồi tìm đến qua weibo của Lục Tuấn Tự. Lại thêm Lục Tuấn Tự và Kỳ Mộ đều không biết kín đáo gì cả, thân mật lộ liễu dễ dàng khiến người khác nhận ra quan hệ của bọn họ, thế là số lượng người theo dõi Kỳ Mộ tăng nhanh. Nhìn số người theo dõi đã gần lên bốn con số, Mạt Bảo cứ lải nhải nhất định là cậu mua fan.

Bây giờ stt nào của Kỳ Mộ cũng bị chuyển phát nhiều lần, hơn trăm lượt bình luận ngoài nói bọn họ khoe hạnh phúc thay lời chúc phúc, cũng có người phát biểu ý kiến về weibo của cậu, đương nhiên Kỳ Mộ vui vẻ ngồi xem weibo ngày một tỏa sáng, có điều nguyên nhân là ăn theo Lục Tuấn Tự làm cậu hơi ngứa răng.

… Bỏ đi, cả người cũng là của mình rồi còn để ý mấy cái này làm gì? Kỳ Mộ tự an ủi vậy đó.

Còn cái stt đầu tiên, cậu đã xóa rồi. Vì rốt cuộc thì ký ức cũng có hạn, chuyện không vui hà tất phải nhớ đi nhớ lại, không bằng xóa sạch sẽ, nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ quên.

Trên weibo không còn gì để xem, cậu đột nhiên nhớ đến QQ.

Nói mới nhớ… Lâu lắm không lên rồi.

QQ đã lưu sẵn tài khoản đăng nhập ngay chẳng cần mật khẩu.

Vừa vào Kỳ Mộ đã bị thông báo tin nhắn mới nhảy cho mờ mắt.

Mở ra xem, toàn là của Lục Tuấn Tự.

Tiểu Mộ, em nói lịch sử trò chuyện của mình quá ít, mà em lại không chịu lên QQ, một mình anh nói bốn năm chục trang đúng là thử thách nghị lực và kiên nhẫn, nhưng không sao, đâu phải không thể làm được.

Tiểu Mộ, hôm nay nóng chết luôn, em không ở nhà, cả uống nước anh cũng lười.

Hôm nay mua sủi cảo em thích nè, em không có nhà, anh đành phải ăn hết một mình, hơi chướng bụng, nhưng mà ngon thật, trước đây sao không phát hiện nhỉ. Khi nào em về dẫn em đi ăn.

Hôm nay mẹ gọi điện thoại, hỏi lưng anh khỏi chưa, anh nói ngày nào cũng được em đốc thúc bôi thuốc nhiều lần lắm, khép miệng nhanh lắm, mẹ dặn mình có thời gian thì về nhà… Em nghĩ lần sau anh về có cần cõng theo miếng bọt biển không?

Trăng đẹp ghê, sáng quá, anh nghĩ thể nào em cũng thích.

Tiểu Mộ, tối qua anh mơ thấy em, em nhiệt tình lắm, quấn lấy anh đòi mãi, anh cũng không nỡ lòng từ chối.

… Cái đầu anh Lục Tuấn Tự!!!!

Tiểu Mộ, em còn nhớ cái tai nghe mua tặng anh không? Anh mang tới văn phòng, cắm vào vi tính, rảnh rỗi là lại ngắm, cả tấm thiệp nữa, cho vào ví rồi, mỗi lần móc tiền là được thấy.

Chừng nào em mới lên QQ thấy tin nhắn nhỉ, anh viết hơn một tháng rồi. Nếu dán lên bảng giấy nhắn thì chắc phải mấy trăm tờ, mà nói mới nhớ, Tiểu Mộ, cả không gian QQ em cũng không mở nữa. Nhưng mà cũng đúng, em còn chẳng lên QQ mà.

Nếu em vẫn không lên Qq anh sẽ chờ đến sinh nhật năm sau mới nói với em, xem xem được bao nhiêu. Tiểu Mộ, sắp đến sinh nhật em rồi, muốn quà gì nào? Bỏ đi, anh tự nghĩ mua vậy. Nói trước thì đâu còn bất ngờ nữa.



Còn rất nhiều nữa, từng dòng từng dòng, khi dài khi ngắn, không phải mấy câu sến súa âu yếm, chỉ là chuyện nhà chuyện cửa rất bình thường, thậm chí còn hơi dài dòng, lại khiến Kỳ Mộ muốn rơi nước mắt. Cậu nhớ khi đó đã than vãn với Lục Tuấn Tự hai người gần như chẳng có trang lịch sử trò chuyện nào, chỉ vô tình nói vậy thôi, không ngờ Lục Tuấn Tự lại nhớ.

Gửi cho cậu nhiều tin nhắn QQ như vậy.

Nói không cảm động là nói dối… cậu gõ lạch cạch trên bàn phím, “Lục Tuấn Tự, anh nói nhiều quá! Sao trước đây không biết anh càm ràm vậy nhỉ!”

Ctrl + Entrer gửi đi.

Bên kia không tra rlời, Kỳ Mộ cũng chẳng để ý.

Cậu đăng stt.

Lên QQ rồi, bị chấn động rồi. @Tự Quân Cảm ơn anh, em rất cảm động.

Kỳ Mộ rất ít khi chủ động tag Lục Tuấn Tự. lần bày tỏ hiếm thấy đương nhiên khiến rất nhiều người chú ý, không buồn đọc đủ loại suy đoán kỳ quái kia, Kỳ Mộ lẳng lặng chờ Lục Tuấn Tự hồi âm.

Quả nhiên, không lâu sau đã thấy Tự Quân chia sẻ rồi bình luận: “Cuối cùng em cũng thấy rồi, anh còn tưởng phải chờ đến kiếp sau mới xem. Xem như em không chậm chạp đến thế. mừng rỡ mừng rỡ”

Bên này vừa chia sẻ xong, QQ cũng báo tin.

Tự Quân: Tiểu Mộ, cuối cùng em cũng thấy rồi!

Kỳ gia thiếu gia: Ừm, rất… cảm động!

Tự Quân: Cho nên phải lấy thân cảm tạ, nào, anh luôn chào đón!

Kỳ gia thiếu gia: … Nói tiếng người! (Hình như có thứ gì kỳ quái trà trộn vào?)

Tự Quân: Được rồi, tối nay em lên QQ đi, 8 giờ đúng, lên nghe anh hát.

Kỳ gia thiếu gia: … Lục đại thiếu hào hứng quá!

Tự Quân: Còn phải xem Kỳ thiếu gia có khen ngợi không

Kỳ gia thiếu gia: Em không đến thì anh không hát à…

Tự Quân: Hát, nhưng chắc chắn hát không hay! Mà, lần này là ca hội rút lui của anh, em không đến anh sẽ đau lòng đó!

Kỳ gia thiếu gia: …

Kỳ gia thiếu gia: Anh thích thì cứ chơi tiếp đi, không nhất định phải rút lui đâu

Tự Quân: Anh biết, nhưng cũng không phải vì em hẳn đâu, công việc của anh cũng bận, không có thời gian.

Kỳ gia thiếu gia: Bỏ đi, kệ anh, tùy anh.

Tự Quân: Tiểu Mộ, em nhất định phải lên đó! Nếu không anh sẽ khóc thật đó!

Kỳ gia thiếu gia: Để xem tâm trạng đã

Tự Quân: QAQ

Tuy nói là chờ xem tâm trạng, nhưng tối hôm đó cậu vẫn vào kênh YY của Lục Tuấn Tự. Tuy hơi muộn một chút. Khi cậu vào, Lục Tuấn Tự đang hát một bài cậu chă từng nghe, âm điệu không tệ, Kỳ Mộ âm thầm bình luận.

Lục Tuấn Tự hát suốt hai tiếng. Đến cuối buổi giọng anh khàn đi thấy rõ.

“Tôi thấy mình không hát được nữa rồi, hát nữa thì ngày mai sẽ hết nói nổi. Trước bài cuối cùng tôi phải nói vài câu, những bài trước hát tặng mọi người, nhưng bài sau cùng này, tặng cho một người. Không biết em có đến không, nhưng anh xem như có vậy. Ha ha, bài này là gì thì chắc mọi người đều biết rồi.”

Nhìn “chờ người về” phủ đầy màn hình, Lục Tuấn Tự cười.

“Đúng là bài này, nhưng, tôi đã chờ được người mình muốn chờ rồi, hy vọng các bạn cũng vậy.” Nói rồi, anh hắng giọng, bắt đầu hát.

“Dưới ánh hoa đăng cố nhân hao gầy

Nhớ chăng ngày niên thiếu tay tựa vai kề

Kiếp bèo trôi chốc chiều nhàn rỗi

Cười nhìn tháng ngày lấp lánh

Mấy độ xuân qua giục tuổi già

Ký ức như màu thủy mặc bóng nhạt ngấn sâu

Chuyện xưa lớp lớp thoáng như mộng

Chỉ mong một bóng hình

Chẳng thấy ngoái đầu

Tà dương trên lan can

Thành lâu tiêu điều

Bao lần chợt tỉnh giấc mộng

Tình thâm khó trao

Sách nhỏ kể trọn chuyện thế gian

Tháng ngày tựa sương bạc trắng mái đầu

Nhu tình đời này dành chờ người

Mọi thứ nơi ta cũng không đổi được

Một lần người quay đầu”

Không tuyệt vọng và đau đớn như ngày ấy, từng câu từng lời, có xúc động, có mừng vui. Người anh chờ, cuối cùng cũng về tìm anh rồi, so với vị thái tử ấy, anh may mắn hơn nhiều.

“Nếu nghe được thì nói với anh một tiếng được không.” Ca hội từ giã kết thúc bằng câu nói ấy.

Một lúc sau, Lục Tuấn Tự nhận được tin nhắn.

From: Tiểu Mộ: “Em rất vui.”