Trúc Mã Rồi Sẽ Thành Đôi

Chương 17




Khẽ cong khóe môi, lần đầu tiên Kỳ Mộ nở nụ cười từ tận đáy lòng sau một khoảng thời gian dài.

trans: Yu Yin

Kỳ Mộ ngồi trong văn phòng, lơ đãng nhìn ra cửa sổ.

Cậu thất thần rõ ràng đến độ Mạt Bảo không nhìn nổi nữa.

Mạt Bảo kéo cậu ra khỏi tòa soạn, vào một tiệm kem ven đường.

“Nói cho anh nghe, chú sao vậy, rầu rĩ đến độ này?”

Kỳ Mộ thơ thẩn hút nước ép trái cây, cả giọng nói cũng lơ lửng, “Đâu có gì.”

“Này này, cậu còn vậy nữa sẽ thành ngu ngơ đó, chị Thịnh bảo tôi chăm sóc cậu cho tốt, cậu đừng chơi trò mới tới được một tháng đã ngu si rồi chứ.”

“Ngu si cái đầu anh. Anh mới ngu si ấy.”

Mạt Bảo bật cười, “Miệng mồm lanh lẹ lắm mà, đâu giống người ngốc, nào, anh miễn phí một buổi điều trị tâm lý cho chú. Nói xem, không phải vấn đề tình cảm đó chứ?”

Thấy Kỳ Mộ im lặng, Mạt Bảo lập tức tinh ý nhận ra mình đoán trúng rồi, lắc lư đầu nói, “Tình yêu, không miễn cưỡng được, nên của cậu thì sẽ là của cậu, không phải của cậu…”

Dươi ánh mắt chằm chằm không lên tiếng của Kỳ Mộ, Mạt Bảo khụ một cái, nói tiếp: “Vậy cố gắng một chút sẽ thành của cậu.”

Kỳ Mộ nghe vậy mới chịu cúi xuống uống nước tiếp.

“Điều kiện của cậu tốt như vậy, dù thích đàn ông thì lẽ ra cũng không khó tìm đối tượng, cho nên dám khẳng định cậu không sầu não chuyện tìm người yêu. Này, tôi nói, không lẽ đối tượng của cậu ngoại tình?” Mạt Bảo tự ngồi phân tích, “Cũng không có khả năng, có ‘tiểu mỹ nhân’ như cậu, đối tượng làm sao nỡ ngoại tình, không lẽ…” Rồi bất giác thấy sắc mặt Kỳ Mộ, Mạt Bảo rụt cổ, “Phắc, không lẽ tôi đoán đúng thật rồi hả?”

Kỳ Mộ không trả lời, tự nhiên thành thừa nhận. Lần này Mạt Bảo không nói nhảm nữa, anh ta im lặng, dùng ánh mắt không biết nên nói là đồng cảm hay thương hại nhìn cậu, im lặng mấy chục giây rồi phọt ra một câu: “Bữa nay tôi mời, muốn ăn gì cứ tự nhiên, ăn xong về nhà ngủ một giấc.”

… = 口 =!!!! Kỳ Mộ ngây ra một lúc mới ngớ ra anh ta đang nói về mấy ly nước hôm nay.

… Quả nhiên… Trông chờ tên này nói tiếng người đúng là hão huyền! Kỳ Mộ không khách sáo nữa, lựa thứ đắt nhất mà gọi, ăn hết hay không cũng mặc, đến khi đồ ăn ngập cả bàn, mặt Mạt Bảo tái rồi mới thấy trong lòng thư thản hơn một chút.

… Cho anh chừa tật không nói tiếng người!

Mạt Bảo xót ruột thật, nhưng thấy tình trạng Kỳ Mộ tệ như vậy cũng không nỡ tính toán với cậu, bỏ đi, ai bảo mình làm anh, xem như dỗ dành đứa em trai vậy.

Nhưng mà cả một bàn… Ăn không hết thấy rõ, đúng là nghiệp chướng, nhìn Kỳ Mộ là biết được sống sung túc không biết nỗi khổ của dân gian.

Nếu để Mạt Bối nghe thấy câu này, không chừng lại vả cho… Con nhà đại gia như anh mà lèm bèm cái gì!

“Thật ra đại khái cũng không hẳn là ngoại tình.” Kỳ Mộ đột nhiên lên tiếng, cúi thấp đầu, giọng cậu không rõ lắm.

Mạt Bảo thấy cuối cùng cậu cũng chịu lên tiếng, vội nín thở tĩnh tâm chăm chú nghe, sợ bỏ sót dấu chấm câu nào.

Nghe Kỳ Mộ kể sơ mọi chuyện, Mạt Bảo đập bàn, kết luận: “Vậy còn không bằng ngoại tình nữa!”

… Liếc sang thấy ánh mắt Kỳ Mộ, Mạt Bảo nhỏ giọng lại, “Ít nhất… ít nhất nếu thế thì cậu sẽ không có gánh nặng tâm lý.”

Phụt, Mạt Bảo Bảo GJ!

Có điều, nếu người ta đã không ngoại tình thật, vậy phải xử theo cách không ngoại tình đúng không. Mạt Bảo múc kem bỏ vào miệng, “Nếu chú hỏi anh, thì chuyện này chẳng có gì đáng giận, tha thứ cho cậu ấy đi. Đương nhiên, trước đó phải hành cho một trận đã.”

Thấy Kỳ Mộ nhìn mình, Mạt Bảo phân tích rành mạch tình hình cho cậu.

“Cậu xem, thứ nhất, vị ấy nhà cậu thật ra vẫn chưa làm chuyện trời tru đất diệt gì, dù tâm tư hơi chệch đường ray, nhưng đã quay lại ngay rồi mà? Là đàn ông cả, tính oán nhỏ nhặt như con gái làm gì, cậu thấy có đúng không?”

“Thứ hai, người ta nhận sai đến độ sắp nằm bẹp xuống lạy cậu rồi, hạ mình một cách cam tâm tình nguyện, cậu mà nói người ta không thật lòng thì không có lương tâm quá.”

“Thứ ba, ngoài người yêu, hai cậu còn là bạn từ nhỏ, nhân phẩm cậu ta thế nào cậu biết rõ nhất đúng không? Với những hiểu biết của cậu về cậu ta, cậu nghĩ cậu ta có phải loại phạm một sai lầm hết lần này đến lần khác không?”

“Thứ tư… Với tính tình của cậu, không có mấy người tình nguyện chịu đựng đâu, khó khăn lắm mới có một cậu trai khăng khăng một mực, còn không mau đâm đầu vào đi?”

Mạt Bảo được Kỳ Mộ thưởng cho cái lườm sắc lẹm muôn phần hoa lệ.

“Thứ năm là… Giới các cậu, này tôi không có kỳ thị đâu đừng nghĩ lung tung, tìm được một người ở bên cạnh cả đời đã khó rồi, hai cậu còn hiểu rõ về nhau, cha mẹ cũng yên tâm, mà đúng rồi, hai cậu công khai chưa thế…”

“Mạt Bảo!”

“Được được được tôi không hỏi nữa, cậu xem, cuối cùng, biết sai biết sửa là cực kỳ giỏi, nếu cậu tha thứ cho cậu ta, sau này cậu ta không thể không khúm núm cung phụng cậu, ngày ngày ba nén nhang như cúng Bồ Tát, sống như vậy đúng là sướng như tiên, cậu thấy đúng không?”

Mạt Bảo lần lượt một hai ba bốn năm phân tích xong, đổi lại được ba phút mặc niệm của Kỳ thiếu gia nhà chúng ta.

Tốt xấu gì cũng phản ứng chút chứ… Mạt Bảo sốt ruột như khỉ gãi, nhưng không dám giục, đành phải sáng mắt nhìn Kỳ Mộ.

Cuối cùng Kỳ Mộ cũng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh ta, “Thật ra cúng ông bà tổ tiên cũng có thể thắp ngày ba nén nhang mà.”

... = 口 =!!!! Kỳ đại gia cậu lầm trọng tâm rồi!! Mạt Bảo hộc máu trong lòng.

Nhưng sắc mặt Kỳ Mộ đã khá hơn, còn chân thành cảm ơn mạt Bảo, “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn thì không cần đâu, chỉ cần cậu nghĩ thông là tốt rồi, tôi cũng không uổng công nói mấy câu này.” Mạt Bảo biểu thị mình thấy vui mừng rất tự hào, vỗ vỗ vai Kỳ Mộ như ông anh già.

“Mạt Bảo, cuối tuần này tôi định quay về một chuyến, bên này chắc không có việc gì nhỉ?” Kỳ Mộ hỏi.

“Không sao, có chuyện thì anh cũng giải quyết cho chú.” Mạt Bảo rước việc vào thân mà không chút áp lực tâm lý, cứ đùa, phá nhân duyên của người ta sẽ bị lừa đá đó, có chuyện cũng phải nói là không. Huống chi không dễ gì gặp được người hợp tính, đâu thể ngáng chân cậu được.

Nhận được lời khẳng định của anh ta, Kỳ Mộ yên chí.

Thật ra những gì Mạt Bảo nói cậu đều hiểu cả, chỉ là cậu cần một người khác nói, để cậu gỡ được khúc mắc. Hoặc là, cậu cần một lý do khách quan chứ không phải chủ quan do chính mình nghĩ ra để tha thứ cho Lục Tuấn Tự.

Nhưng như Mạt Bảo nói, đâu thể dễ dàng vậy được. Phải cho anh nhớ đời.

Khẽ cong khóe môi, lần đầu tiên Kỳ Mộ nở nụ cười từ tận đáy lòng sau một khoảng thời gian dài.

Mạt Bảo nhìn thấy cũng phải ngẩn người. Đừng hiểu lầm, Mạt Bảo là trai thẳng đến không thể thẳng hơn, đương nhiên không có suy nghĩ mờ ám gì, chỉ đơn thuần cảm thấy, Kỳ Mộ cười, mẹ nó thật quá dễ nhìn! Thì ra mấy lần trước toàn cười lấy lệ!

“Mạt Bảo, tôi thật sự phải cảm ơn anh.” Kỳ Mộ nói rất chân thành, trực tiếp khiến Mạt Bảo bay bổng, anh ta hào phóng phẩy tay, “Đừng xa lạ như vậy, với anh có gì phải khách sáo chứ.”

Kỳ Mộ liếc mắt nhìn lên bàn, cười vô cùng hồn nhiên, “Tôi không nói chuyện đó, tôi nói chuyện anh mời tôi ăn cơ, chắc không rẻ đâu nhỉ? Bình thường tôi cũng không dám mua nhiều thế này, hoang phí quá, hôm nay cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác vung tiền qua cửa sổ, đúng là không tệ.”

Không phụ kỳ vọng, mặt Mạt Bảo lại tái đi, im lặng tính toán xem tỉ lệ đi toilet trốn về mà sau này không bị Kỳ Mộ đánh là bao nhiêu, cuối cùng cho ra kết luận, chúng ta không thể hơn thua với người đang bị tổn thương tâm lý, người xưa đã dạy rồi, đối đãi với đồng nghiệp phải ấm áp như gió xuân mời được.

Mạt Bảo Bảo này, cưng chỉ đang tự an ủi thôi.

Thấy Mạt Bảo tái mặt, Kỳ Mộ thanh thản hơn nhiều, anh nói đi, cứ tha hồ mà nói!

Chợt, điện thoại của Kỳ Mộ reo, vừa thấy số là tâm trạng mới lắng xuống lại nóng lên. Cậu do dự xem có nên nghe không. Mạt Bảo thông minh biết bao, nhìn mặt là biết ai gọi rồi, chẳng cần hỏi ý Kỳ Mộ, anh ta cầm lấy điện thạoi nhấn nút nghe, mở loa ngoài, đồng thừi đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.

Nhướng nhướng mày, Kỳ Mộ thật sự làm theo. Cậu loáng thoáng đoán được Mạt Bảo định làm gì, nhưng không chắc lắm, nên dứt khoát để Mạt Bảo tự phát huy.

“A lô.” Mạt Bảo điều chỉnh giọng sao cho thật dịu dàng, làm Kỳ Mộ nổi cả da gà ốc ác.

“Anh là…? Tiểu Mộ đâu?” Lục Tuấn Tự hơi chần chừ, nhưng lập tức phản ứng lại đặt câu hỏi.

“À, anh nói Mộ Mộ hả? Cậu ấy đi rửa tay rồi. Tôi giữ điện thoại hộ cậu ấy một lúc, xin hỏi anh là?”

Mộ Mộ… Mộ Mộ… Mộ Mộ… Kỳ Mộ bị cách xưng hô này nướng cho ngoài khét trong sống, nhìn sang khuôn mặt cười đùa dai đi kèm giọng nói nhẹ nhàng lịch sự của Mạt Bảo… Được rồi, đúng là cậu không nên cho tên này tự ý phát huy!

“Tôi… tôi là, bạn của cậu ấy. Cậu ấy định về thành phố S, tôi định hỏi, cậu ấy bay mấy giờ để đi đón.” Có vẻ Lục Tuấn Tự mất rất nhiều sức mới nói ra được chữ bạn, những câu sau đó đầy chua chát, thậm chí cảm xúc ấy lan tràn dần qua điện thoại, khiến Kỳ Mộ chợt thấy thức uống trong miệng mình đắng dần.

Mạt bảo nhướng mày, “À, cậu chính là cậu bạn sẽ đón Tiểu Mộ hả, vậy cảm ơn cậu nhé, đến đó rồi làm phiền cậu để mắt tới cậu ấy một chút, nhóc con này ngốc lắm, không ai trông chừng là lại gặp chuyện, không làm sao yên tâm được… blap blap blap…”

Mạt Bảo nhập vai thành nghiện rồi à? Kỳ Mộ trừng một cái, ý bảo anh vừa vừa phải phải thôi.

Thế rồi Mạt Bảo dùng câu “Được rồi, tôi sẽ nói với Mộ Mộ cậu đã gọi. Làm phiền cậu quá, cảm ơn.” lịch sự mà không xa cách kết thúc cuộc điện thoại.

“Thế nào, anh diễn được đúng không?” Trả điện thạoi cho Kỳ Mộ, Mạt Bảo đắc chí, con người nho nhã lịch sự mới vừa rồi tan biến như ảo giác.



Kỳ Mộ cầm di dộng, vẻ mặt thay đổi bất thương, cậu cảm nhận được, Lục Tuấn Tự vừa nãy… rất bất thường.

“Tôi nói này, mai là thứ sáu, dù sao cũng rảnh, hay cậu suy nghĩ đến sân bay luôn đi? Không chừng còn kịp chuyến cuối đó.” Mạt Bảo thong thả nhả chữ.

Kỳ Mộ ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ra, không chút do dự, đi ngay ra ngoài.

Mạt Bảo đành phải đi theo, trước khi ra cửa còn đau lòng quay lại ngắm cả bàn kem ly đồ uống sundae một cái…

Đến đây thì xem như hết ngược rồi các bợn, nhưng thi thoảng cũng sẽ đâm chọt Lục Gian Phu một cái cho hả dạ.