Cung Cửu Triệt vỗ vỗ nhẹ bức tranh, sau đó hỏi: "" Cậu bao nhiêu tuổi? ""
Lạc Tiểu Tương mở cái miệng anh đào nhỏ kiêu ngạo trả lời: "" Năm nay em năm tuổi rồi! "" vừa nói cô vừa đưa năm ngón tay lên.
Cung Cửu Triệt nhìn cô như nhìn một con ngốc: "" Đều là năm tuổi như nhau, tại sao tôi đẹp trai thông minh như vậy, cậu thì vừa xấu lại vừa ngốc, giống trong hình y như đúc ""
Lạc Tiểu Tương cúi đầu, chề môi, làm bộ dạng ủy khuất.
Mắt Cung Cửu Triệt lóe lên một cái, giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều: "" Tương Du Bình, tôi cũng có quà tặng cậu ""
Lạc Tiểu Tương ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ lập tức nở nụ cười, đôi mắt to lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm mùa hạ, giọng nói ngọt ngào: "" Thật sao? ""
Cung Cửu Triệt giống lưu ly toát ra sự xa cách, khóe miệng cong lên, hắn đi tới nhặt con rắn đồ chơi trên đất lên: "" Chính là cái này ""
"" A... "
Lạc Tiểu Tương sợ quá nên lùi ra sau mấy bước, hơi nước mông lung mắt nhìn chằm chằm vào thứ đang ngọ nguậy kia, cái miệng nhỏ mím lại.
"" Thế nào? ""
"" Cậu không thích? ""
Cung Cửu Triệt cười trộm, cầm con rắn đồ chơi đưa qua đưa lại trước mặt Lạc Tiểu Tương.
"" Em... ""
Lạc Tiểu Tương cúi đầu, không ngừng lùi về sau, cô đang suy nghĩ, nếu như mình nói không thích thì anh Triệt có phải sẽ ghét mình không?
Thư Lâm về đến nhà.
Đôi mắt bà trừng lớn, đi tới vài bước ôm lấy bộ dáng đáng thương của Lạc Tiểu Tương "" Tiểu tử thối con làm cái gì thế? ""
Cung Cửu Triệt nhún vai "" Mẹ, không phải mẹ nói để con tặng quà cho em gái sao? ""
Thư Lâm muốn tức chết: "" Ai cho kêu con tặng thứ này? Không phải nói tặng búp bê Barbie sao? "" bà xoay mặt ôn nhu nói "" Tương Tương đừng sợ, dì giúp con dạy bảo hắn ""
Lạc Tiểu Tương trợn tròn mắt, nhìn nụ cười ôn nhu của Thư Lâm, cô liền nhớ đến mẹ, ngọt ngào mở miệng: "" Dì mạnh khỏe! ""
Thư Lâm ngay lập tức mềm lòng, bà không thèm để ý tới Cung Cửu Triệt nữa, ôm Lạc Tiểu Tương đến salon ngồi, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của cô: "" Ái chà chà, thật đáng yêu, so với trong hình còn đáng yêu hơn ""
Cung Cửu Triệt ở phía sau nói tiếp: "" Rõ ràng là trong hình hay ngoài đời cũng xấu như nhau ""
Ánh mắt sắc bén Thư Lâm liếc vào người Cung Cửu Triệt, mặt Cung Cửu Triệt đen lại, sau đó ngồi lên salon, cố gắng nhích ra xa hai người một chút, lại thêm một chút.
Lạc Tiểu Tương nhìn về phía Thư Lâm cười khúc khích: "" Dì cũng rất xinh đẹp! "" những lời này do mẹ Hạ dạy cô nói.
"" Tiểu bảo bối, miệng con thật ngọt nha ""
Bà hôn lên má Lạc Tiểu Tương một cái, vui vẻ nói: "" Cuối cùng cũng đem được con về đây, so với Triệt Triệt nhà dì thì đáng yêu hơn ""
Cung Cửu Triệt nâng trán, nhìn một lớn một nhỏ ngay lập tức cảm thấy đó mới là mẹ con ruột còn mình chính là người ngoài.
Cung Cửu Triệt biết từ lúc hắn có trí nhớ thì mỗi ngày đều nghe Thư Lâm nói bên tai là hắn phải nhớ kỹ hắn còn có một cô em gái dễ thương tên Lạc Tiểu Tương nhỏ hơn hắn hai tháng.
Trong phòng hắn có một "" Sách Tương "", toàn bộ bên trong đều là hình của Lạc Tiểu Tương, Thư Lâm còn dặn dò là: "" Con trai hư, những thứ này đều là bảo bối của con, con phải giữ cho kỹ! ""
Có lần Cung Cửu Triệt đem "" Sách Tương "" vứt vào thùng rác, kết quả, hắn bị nhéo lỗ tai, còn nghe hết ba giờ thuyết giáo, cuối cùng còn bị phạt không cho ăn cơm chiều.
Một lần khác Cung Cửu Triệt lén cầm cọ vẽ, tô loạn vào hình Lạc Tiểu Tương cuối cùng, Thư Lâm bắt hắn lau hết những vết tô loạn tô ẩu đó.
"" Tương Tương, con thích anh Triệt sao? ""
Đột nhiên Thư Lâm hỏi một câu như vậy.
"" Thích ạ! ""
Lạc Tiểu Tương ngửa đầu, nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt cô như mặt nước mùa thu, dời lên người Cung Cửu Triệt, trong mắt hiện lên hình ảnh của hắn.
Mắt Cung Cửu Triệt lóe lên, mặt hơi hồng hồng, cả người không thoải mái.
"" Có phải vì anh Triệt cho con bất ngờ nên con mới vui vẻ đến thế này không? ""
Thư Lâm cười híp mắt hỏi, bà đã lên kế hoạch rồi, khi Cung Cửu Triệt gõ cửa lúc này, tay đang cầm một bó hoa kẹo, nở nụ cười: "" Chào mừng em gái Tương Tương đến nhà của anh! ""
Sau đó, bắt đầu phun ruy băng.
Cuối cùng hắn tặng búp bê Barbie cho cô