Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 75: Đại kết cục (hạ)




Ngày hôm sau, Tiêu Quý, Mễ Tu còn có Lưu Cẩm Trúc cùng nhau trở về quê.

Xuống máy bay, bọn họ đến thẳng bệnh viện. Chú của Tiêu Quý biết bọn họ đến nơi, ông ta đã sớm chờ bên ngoài bệnh viện. Xa xa trông thấy Tiêu Quý, vẻ mặt mệt mỏi rốt cuộc tươi lên. Nhưng khi bọn Tiêu Quý đến gần, ông ta lại không cười nổi. Ông ta tuyệt đối không ngờ lại gặp Lưu Cẩm Trúc vào lúc này, năm đó ông ta tận mắt nhìn thấy Tiêu Quý căm ghét Lưu Cẩm Trúc, ông ta vốn tưởng rằng hai người không bao giờ qua lại nữa, nào ngờ Lưu Cẩm Trúc vậy mà cùng đi theo đến đây.

Ông ta hé miệng, muốn hỏi Tiêu Quý sao Lưu Cẩm Trúc đến đây. Năm đó bà bỏ đi khi hài cốt của anh ông ta còn chưa lạnh, bà bỏ lại Tiêu Quý còn bé, nhiều năm không hề có tin tức, hoàn toàn không làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của một người mẹ, hơn nữa cái chết của anh ông ta cũng có liên quan đến bà. Thế nhưng ngẫm nghĩ kỹ càng, ông ta thân là chú, năm đó cũng không chăm sóc tốt Tiêu Quý, bởi vì gánh nặng của gia đình, ông ta lựa chọn thờ ơ Tiêu Quý, hiện giờ ông ta không có tư cách trách móc Lưu Cẩm Trúc. Huống hồ Tiêu Quý đã tha thứ cho bà, ông ta còn lập trường gì để nói.

“Làm phiền hai đứa đến đây, chú vốn không định nói với hai cháu, nhưng lại sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, sau đó cháu sẽ giận chú, dù sao bà nội cao tuổi, phẫu thuật cũng có chút mạo hiểm, vì thế chú mới gọi điện cho cháu, không làm lỡ việc học của hai đứa chứ?” Chú Tiêu Quý thở dài, bất đắc dĩ nói. Mẹ ông ta thương Tiêu Quý nhất, nếu giải phẫu lần này có bất trắc gì, bà không thể nhìn mặt Tiêu Quý lần cuối, ông ta sẽ là đứa con bất hiếu.

“Không có, vài hôm nữa mới khai giảng, bà nội hiện tại không sao chứ ạ?” Tiêu Quý nhanh chóng hướng về phía phòng bệnh, lo lắng hỏi.

“Không sao, không sao, hiện tại tình trạng rất tốt, chỉ chờ giải phẫu thôi.”

Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã tới cửa phòng bệnh. Tiêu Quý đẩy cửa ra, thấy bà nội nằm trên giường, mu bàn tay cắm kim truyền nước biển, đang nói chuyện với thím.

Sau tết, cô chưa gặp lại bà nội, không ngờ lại gặp ở bệnh viện, nếu chú không gọi điện cho cô, bà nội có phải không định nói cho cô biết không. Nghĩ thế, mũi Tiêu Quý cay cay, vành mắt đỏ ngầu, cô đi vài bước vào trong, hô lên: “Bà nội…”

Bà nội sửng sốt, nhìn về phía cửa, nheo mắt lại dường như không thấy rõ. Cho đến khi Tiêu Quý tới gần mấy bước, bà mới thấy rõ ràng, bà vội vươn ra bàn tay đầy nếp nhăn, khuôn mặt hiền từ tươi cười.

“Tiểu Quý về rồi? Đến đây, để bà nội nhìn xem.”

“Con chào bà nội.” Mễ Tu đi sau Tiêu Quý chào hỏi lễ phép.

Bà nội nghe tiếng nhìn qua, rồi sửng sốt lần nữa. Ban nãy bà chỉ lo nhìn cháu gái bảo bối, không thấy được Lưu Cẩm Trúc đứng phía sau Mễ Tu, hiện tại nhìn thấy con dâu, bà giật mình. Bà nội cúi đầu thở dài một tiếng, bà run rẩy vươn tay về phía Tiêu Quý, đau lòng nói: “Thật là đứa bé ngoan…”

Tiêu Quý nắm tay bà đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng êm dịu hô một tiếng: “Bà nội…”

Bà nội vuốt tóc Tiêu Quý, rồi nhìn qua Lưu Cẩm Trúc đứng một bên rõ ràng đang thấp thỏm bất an, bà nội gật đầu với bà, ánh mắt hơi phức tạp. Tiêu Quý có thể tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, bà đương nhiên vui mừng, nhưng nghĩ đến mấy năm nay Tiêu Quý chịu uất ức, còn có năm đó Lưu Cẩm Trúc vứt bỏ cô, bà nội liền đau lòng cho Tiêu Quý. Bà già rồi, đau lòng cho Tiêu Quý thế nào cũng chỉ có lòng chứ không có sức, tuy rằng hiện tại Mễ Tu thật sự đối tốt với cô, nhưng sau này ngộ nhỡ có mâu thuẫn gì, bà không thể để Tiêu Quý ngay cả nhà mẹ đẻ cũng chẳng có ai.

Haiz, trong lòng thở dài một tiếng, bà nội nói với Lưu Cẩm Trúc: “Cẩm Trúc, chị cũng lại đây.” Bà nhìn sang Mễ Tu ở bên cạnh, nói: “A Tu cũng lại đây, để bà nội nhìn xem.”

Mễ Tu lên tiếng trả lời, từ từ đi qua. Trong lòng Lưu Cẩm Trúc thật sự áy náy, mấy năm nay bà giao Tiêu Quý cho bà lão tuổi đã cao này, bản thân thì theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, hiện giờ đứng trước mặt bà nội, bà thật sự xấu hổ vô cùng.

Do dự nhiều lần, Lưu Cẩm Trúc vẫn đi qua, đứng trước giường bệnh, đôi mắt ngấn lệ, hai tay nắm chặt.

“Tiểu Quý, hôm nay bà nội rất vui, gặp con, gặp Mễ Tu, còn gặp mẹ con, cho dù ngày mai bà nội ra đi, bà cũng cười mà đi đấy.”

“Bà nội, bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà!” Tiêu Quý đong đưa cánh tay bà, làm nũng nói.

“Ha ha, bà nội không chờ đến trăm tuổi, bà nội chỉ hy vọng các con vui vẻ, hạnh phúc, khoẻ mạnh. Hôm nay…hôm nay bà nội thấy con chịu buông xuống gánh nặng trong lòng, bà thật lòng vui cho con, hứa với bà nội, con nhất định phải sống hạnh phúc.”

“Con sẽ, nhất định sẽ như thế!”

“Tốt, tốt, vậy bà nội có thể yên tâm làm phẫu thuật, bà nội còn muốn bồng chắt mà.” Nói xong, bà dường như liếc qua Mễ Tu một cái.

Mễ Tu đương nhiên hiểu được ý tứ của bà lão, anh tiến lên một bước, cũng nắm tay bà, trịnh trọng mà nghiêm túc nói: “Bà nội, bà hãy yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Quý, sẽ không để cô ấy chịu một chút uất ức.” Nói xong, anh nhìn Tiêu Quý, còn nói: “Chúng con nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Tốt, bà nội biết con là đứa nhỏ tốt, bà nội cũng tin tưởng con sẽ đối tốt với Tiểu Quý. Nhưng mà Tiểu Quý của chúng ta…số khổ mà…” Bà nội nhịn không được chảy nước mắt.

“Bà nội…” Mễ Tu và Tiêu Quý đồng thời kêu lên.

“Mẹ…” Lưu Cẩm Trúc rốt cuộc không nhịn được, bà quỳ trước giường bà nội, trong phút chốc nước mắt đầy mặt.

“Mẹ, con biết sai rồi, năm đó đều là lỗi của con, là con quá ích kỷ, con đã làm mẹ đau lòng, con thực có lỗi với Viêm Sơn, càng có lỗi với Tiểu Quý, con thật sự biết sai rồi… Con muốn bù đắp, bồi thường, mẹ yên tâm, sau này con nhất định hiếu thuận với mẹ, chăm sóc tốt cho Tiểu Quý…”

Bà nội run rẩy nói không nên lời, chỉ nắm tay Lưu Cẩm Trúc, nói tốt, tốt, tốt.

“Trong cuộc đời bà, còn có thể nhìn thấy hai mẹ con hoà thuận như lúc ban đầu, dù bà có chết ngay cũng không có gì hối tiếc.” Bà nội chồng tay của ba người lên nhau, xúc động nói.

“Bà nội, con không cho phép bà nói thế, bà nhất định sẽ sống đến trăm tuổi, không, hơn một trăm tuổi! Vừa rồi bà còn nói muốn bồng chắt, sao lại không giữ lời chứ, con tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, bà còn phải bồng con cho con đấy!”

Bà nội nín khóc mỉm cười, gõ nhẹ trán Tiêu Quý, oán trách nói: “Con đó, thật là không ngượng ngùng, đâu có cô gái nào nói những lời này! Ngay trước mặt A Tu, coi chừng nó không cần con đó!”

“Anh ấy không dám đâu!”

Bởi vì lời nói của Tiêu Quý, trong phút chốc mọi người đều tươi cười, bà nội kéo Lưu Cẩm Trúc đứng dậy, nắm tay bà, nói thẳng, xem Tiểu Quý của chúng ta, thật sự trưởng thành rồi.

Hôm sau, Tiêu Quý và Mễ Tu, Lưu Cẩm Trúc và chú dì ở cùng nhau, chờ bà nội đã vào phòng phẫu thuật.

Ba tiếng sau, bà nội được đẩy ra, bác sĩ nói với bọn họ, ca phẫu thuật rất thuận lợi.

Tiêu Quý khóc lên nhào vào trong lòng Mễ Tu, nghẹn ngào nói: “Em đã nói rồi, bà nội nhất định sẽ sống đến trăm tuổi, em còn chờ bà dạy em làm sao thay tã cho em bé đó!”

Mễ Tu bật cười, anh thơm trán cô, xem ra anh phải lập kế hoạch sớm mới được, anh cũng muốn bà nội dạy anh làm sao thay tã cho em bé.

Hai ngày sau, bác sĩ kiểm tra cho bà nội, mọi phương diện đều ổn định, nếu tĩnh dưỡng tốt, sẽ nhanh chóng xuất viện.

Trước khi trở về thành phố B, Lưu Cẩm Trúc tìm Mễ Tu và Tiêu Quý, nói với họ một việc. Bà muốn ở lại đây, không trở về thành phố B. Bỏ đi nhiều năm như vậy, hiện tại trở về, bà không muốn rời khỏi chút nào, bà nội tuổi cao, lại vừa làm phẫu thuật, sức khoẻ không tốt, bên cạnh không thể không có ai, mà chú có trọng trách gia đình nặng nề, e rằng không chăm sóc tốt cho bà nội. Bà muốn ở lại, ở cùng bà nội, bà muốn cho Tiêu Quý một gia đình, để cô bất cứ lúc nào cũng có chốn trở về.

Nghe được quyết định này của Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý hồi lâu không nói ra lời, cô đột nhiên muốn gọi một tiếng mẹ.

Nhìn Lưu Cẩm Trúc gần ngay trước mắt, cô vẫn không thể gọi ra. Chữ mẹ này, đối với cô vẫn còn chút xa lạ, cô muốn dịu đi một thời gian nữa, cô muốn từ từ chấp nhận Lưu Cẩm Trúc.

Một ngày trước khi quay về thành phố B, Mễ Tu và Tiêu Quý đến một chỗ.

Một công viên nhỏ Tiêu Quý từng đến hồi trung học. Tám năm trước, Mễ Tu ở đây gặp được một cô nàng lưu manh, ăn mặc quần áo lố lăng, tóc tai nhuộm như bảng màu vẽ, chơi cùng một đám thanh niên hư hỏng, miệng mồm thô tục, cặp mắt to trống rỗng chết lặng.

Mà anh lại tuyên bố với cô nàng lưu manh kia. Lúc ấy anh nói thế này, cậu có thể làm bạn gái tớ không?

Dường như nghĩ cùng một chuyện, Tiêu Quý và Mễ Tu đồng thời nhìn đối phương, cười hiểu ý. Năm đó cậu thiếu niên và cô thiếu nữ mới mười ba tuổi, bởi vì một lý do hoang đường thậm chí thái quá, tự mình quyết định cả đời, mà còn không ngừng dây dưa, trọn đời trọn kiếp, cam tâm tình nguyện.

Đúng thời gian, gặp đúng người.

“Khi đó, anh thổ lộ với em là vì dì Mai xúi giục, không tính gì hết, em muốn anh bây giờ thổ lộ với em, phát ra từ tấm lòng chân thành, bày tỏ tình cảm động lòng người, thành tâm thành ý, tốt nhất là có thể chảy vài giọt nước mắt, nếu không…người ta sẽ không bằng lòng với anh…” Tiêu Quý giãy khỏi tay Mễ Tu, chạy về sau mấy bước, duy trì khoảng cách hai ba bước với anh, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Mễ Tu cười dịu dàng, mặc Tiêu Quý chạy ra xa, anh đi qua từng bước một, đứng vững trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống.

Đôi mắt đen láy xa xăm, sâu sắc, tựa như ánh dương rực rỡ tại chân trời.

“Tiểu Quý, em có bằng lòng làm vợ anh, làm mẹ của con anh, làm bà của cháu anh suốt đời không? Cùng anh già đi, lúc chúng ta đi bộ trên con đường tấp nập, anh và em tay nắm tay cùng nhau băng qua đường. Lúc chúng ta mờ mắt, anh và em có thể đếm nếp nhăn trên mặt đối phương, ngón tay run run chải răng giả cho nhau. Khi chúng ta điếc tai, lúc trí nhớ suy kém, chúng ta còn có thể cùng nhau nằm trên xích đu, nhớ lại cuộc sống gắn bó bên nhau.”

Em bằng lòng.