Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 64: Sau khi đánh mất




Hát đến mười giờ hơn, Mễ Tu đưa các cô gái về trường trước, rồi chở Đường Tam Thận uống say khướt về nhà trọ.

Anh chàng nào đó nặng như lợn chết trên vai, Mễ Tu mở cửa ra, còn chưa tới nửa đêm, anh quay người đá cửa. Mới vào trong nhà liền ngửi được mùi bia nồng nặc, còn nặng mùi hơn cả Đường Tam Thận. Mễ Tu nhíu mày, bật công tắc, anh hơi sửng sốt. Du Phong nằm ngửa trên sofa phòng khách, xung quanh đều là chai bia, trong tay anh ta còn cầm một cái, buông thỏng ở một bên sofa, vẫy nước trên mặt đất, bàn tay kia thì đặt lên trán, không thấy rõ vẻ mặt anh ta.

Mễ Tu nheo mắt, màu mắt dần dần sẫm lại, anh không nói chuyện với Du Phong mà dìu Đường Tam Thận bất tỉnh nhân sự vào phòng anh ta trước. Không ngờ tửu lượng của Tiểu Mã Ca tốt thật, tuy rằng bình thường Tam Thận không xưng là ngàn chén không say, nhưng tuyệt đối không say đến nằm bò ra, có thể thấy hôm nay thật sự gặp cao thủ, say đến mức quăng giáp đầu hàng. Chờ ngày mai anh ta tỉnh lại, đừng đụng trúng tường là được.

Từ phòng Tam Thận đi ra, Mễ Tu đi thẳng đến sofa ngồi xuống, thuận tay lấy một chai bia, khui ra nhấp một ngụm. Anh không thích uống bia, không thích mùi vị đắng chát này, cũng không thích cảm giác mông lung như mộng như tỉnh. Nhưng trông thấy Du Phong như thế, Mễ Tu lại uống một ngụm, có đôi khi cồn sẽ làm tê liệt ý chí của con người, khiến anh ta làm ra một số việc bình thường sẽ không bao giờ làm. Giống như Du Phong, một người bình tĩnh sống bằng lý trí, làm bất cứ chuyện gì cũng tuân theo nguyên tắc của mình, nghe theo kế hoạch và mục tiêu trong lòng, biết mình muốn gì, cần gì, thích hợp với cái gì, sau đó sắp xếp cuộc sống mình đâu vào đấy, trù tính tương lai của mình. Thế nhưng hiện tại, anh ta lại không thể kiềm chế, bắt chước mượn rượu giải sầu.

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng Mễ Tu thỉnh thoảng uống bia rất nhẹ, còn có tiếng thở dài thật mạnh của Du Phong pha lẫn trong mùi bia.

“Cậu thấy cô ấy chứ? Cô ấy có khoẻ không?” Du Phong đột nhiên lên tiếng, âm thanh khàn khàn, nặng nề.

Cô ấy, mặc dù không nói rõ là ai nhưng Mễ Tu hiểu được. Anh uống một hớp bia, hai tay nắm chai bia, đong đưa kẽo kẹt, có chút the thé quỷ dị.

“Thoạt nhìn rất vui vẻ.” Mễ Tu nói vậy, thoạt nhìn, bởi vì đau thương trong lòng rất nhiều lúc không bày ra trước mặt người khác.

Du Phong cười cười, lại cảm thấy chua chát, anh ta từ sofa ngồi dậy, hai tay đặt trên lưng sofa, cả người như không còn chút sức lực: “Vui vẻ là tốt rồi, có lẽ cô ấy nói đúng, ở bên tôi cô ấy không vui vẻ.”

Chia tay Mị Mị đã được một thời gian, số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngay từ đầu thái độ của cô đối với anh ta là tránh né và trầm mặc, hiện tại phát triển thành lạnh lùng và làm như không thấy. Từ lần ăn cơm ở căn tin, Du Phong thay cô từ chối lời mời của nam sinh kia, Mị Mị càng cáu kỉnh với anh ta hơn, tầng không khí loãng mỏng manh đã bị đâm thủng, hai người tựa như trở thành quan hệ kẻ thù, ít nhất Mị Mị xem là thế. Thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau ở trong trường, Du Phong chào hỏi với cô, cô không thèm quay người lại mà bỏ đi, bóng lưng tuyệt tình hoàn toàn không cho anh ta cơ hội nói chuyện và giải thích.

Có đôi khi Du Phong sẽ suy nghĩ, anh ta và Mị Mị sao lại trở thành như vậy, là vì anh ta đi Mỹ thăm Doãn Cách Tử sao? Hay là tư lợi của anh ta đã can thiệp vào chuyện của anh ta. Đúng vậy, tư lợi. Lần đó ở căn tin, nam sinh kia muốn hẹn cô, phản ứng đầu tiên của Du Phong là tức giận, tuy rằng anh ta đã không còn tư cách đó, nhưng anh ta vẫn nói lời từ chối người kia, anh ta không thể chịu nổi người khác có ý đồ với Mị Mị. Lúc ấy anh ta suy nghĩ, mặc dù anh ta nói gì, với tình cách của Mị Mị, nhiều lắm chỉ là không nói lời nào, cúi đầu im lặng, thế nhưng anh ta lại bất ngờ, phản ứng của Mị Mị thay đổi lớn vậy, còn nói ra lời tổn thương người khác. Phải, anh ta biết mình không có lập trường, cũng không có tư cách can thiệp chuyện của cô, nhưng cô nói thẳng thừng trước mặt người khác như vậy, chẳng những khiến anh ta mất mặt, càng nhiều hơn chính là khổ sở và đau lòng. Anh ta không thể không chú trọng một vấn đề, Dương Chu Miểu Miểu đã không còn quan hệ gì với anh ta.

Nghĩ đến đây, Du Phong lại không chịu đựng được. Nực cười cỡ nào, chia tay lâu thế, bây giờ anh ta mới phát hiện mình không chịu đựng được!

“Tôi vẫn cho rằng tính tình cô ấy ngoan hiền, con người cũng rất khôn khéo hiểu chuyện, mọi việc đều suy nghĩ cho người khác, là rất… rất dễ dàng…” Du Phong không nói được nữa, bởi vì anh ta suýt nữa nói ra là rất dễ dàng đối phó. Nhưng trong lòng anh ta vẫn nghĩ vậy, Mị Mị khôn khéo hiểu chuyện, thậm chí có chút nhát gan yếu đuối, người khác đối tốt với cô, cô sẽ đối với họ rất tốt. Chưa bao giờ có nhiều tâm tư, lại càng không so đo từng tí như những người con gái khác, có nhiều yêu cầu đối với người đàn ông. Bạn cho cô một phần tốt, cô sẽ cười dịu dàng với bạn, cho dù chọc giận cô, cô cũng sẽ không quá cáu kỉnh, nhiều lắm là bĩu môi không nói lời nào, chỉ cần dỗ dành, cô sẽ mau chóng mỉm cười với bạn.

Ban đầu Du Phong chú ý tới Mị Mị, không phải vì diện mạo của cô, nói thật, đi cùng với Tiêu Quý, Tiểu Mã Ca và Hầu Tử, Mị Mị không phải xinh đẹp nhất. Nhưng tính cách của cô là loại Du Phong thích nhất, nói chính xác hơn, là loại Du Phong cần nhất. Sau khi ba qua đời, anh ta và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nỗi xót xa trong đó ai cũng hiểu được. Cuộc sống thuở bé đã nói với anh ta rằng, anh ta phải dựa vào hai bàn tay mình mà đạt được những gì mình muốn. Vì thế anh ta luôn cảnh báo bản thân, thúc giục chính mình, lúc nào cũng nhắc nhở mình. Anh ta có kế hoạch, có mục tiêu, có lý tưởng, anh ta cần làm những việc hướng tới mục tiêu của mình, luôn đi về phía trước, tất cả những gì không nằm trong kế hoạch tương lai thì anh ta đều bỏ mặc. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước anh ta thích Doãn Cách Tử lại không nói ra. Anh ta biết rõ, Doãn Cách Tử không thích hợp với mình, anh ta càng rõ ràng hơn, Doãn Cách Tử tuyệt đối không cam lòng làm một người phụ nữ đứng sau lưng anh ta.

Lần đầu gặp Mị Mị, Du Phong nhịn không được mà liếc nhìn cô, loại con gái thích trốn phía sau người khác, nhút nhát dịu dàng, mới thích hợp với anh ta nhất. Vì thế anh ta bắt đầu để ý cô, chú ý mỗi lần cô nhăn mặt hay cười đùa, anh ta cố ý vô tình lộ ra chút ý đồ của mình. Khi nhìn thấy Mị Mị cười với anh ta, e thẹn nhút nhát, cúi đầu không dám nhìn anh ta, Du Phong biết rằng cô cũng có ý với anh ta.

Theo đuổi cô, chính thức quen cô, quá trình rất thuận lợi, cũng không hao phí nhiều thời gian và tâm tư, mà cô cũng quả thật như Du Phong suy nghĩ, một cô gái ngoan ngoãn hiền lành.

Anh ta cần một cô gái như vậy, có thể ở phía sau anh ta, lặng lẽ ủng hộ anh ta, giúp anh ta chăm sóc mẹ, xử lý việc nhà, không để anh ta lo lắng chuyện gia đình, yên tâm dốc sức xây dựng sự nghiệp của mình.

Sự vâng lời của cô khiến anh ta lơ là cô nhiều lần, ích kỷ cho rằng dù thế nào cô cũng chẳng sao, đều sẽ cười dịu dàng với anh ta. Vì thế mãi cho đến hiện tại, hôm nay anh ta mới nhận ra mình lơ là, lạnh nhạt…với tình cảm của cô.

Có phải loài người đều là thế không, chỉ khi đánh mất mới hiểu được sự trân quý.

Hiện tại ngoài tự trách ra, Du Phong vô cùng hối hận. Thế nhưng ngay cả tư cách bù đắp anh ta cũng không có. Mị Mị nói đúng, anh ta và cô, hiện tại không có bất cứ quan hệ gì.

“Tôi biết mình rất ích kỷ, thậm chí là…khốn nạn. Lúc có được không biết quý trọng, không biết bảo vệ, hiện tại đánh mất mới nhớ tới sự tốt đẹp của cô ấy, không muốn có người đàn ông khác tiếp cận cô ấy, lại càng không muốn cô ấy cười dịu dàng với người khác, nhưng mà tôi có tư cách gì chứ. Lúc quen nhau, đừng nói là hoa hồng, ngay cả một cuộc hẹn hò tôi cũng chưa từng cho cô ấy. Còn nhớ lễ tình nhân năm nay, bởi vì Doãn Cách Tử rời đi, tôi rầu rĩ không vui, mọi người đều ra ngoài chơi, cậu còn nhắc tôi, nhớ đưa Miểu Miểu ra ngoài, cho dù là di dạo phố tôi cũng không làm, tôi ở trong phòng cả ngày, chẳng quan tâm đến cô ấy, còn muốn cô ấy nấu cơm cho tôi, cô ấy không oán giận tôi câu nào, thậm chí cũng chưa từng nhắc tới với bọn Tiêu Quý. Cô ấy nói với tôi, không sao, cô ấy có thể chờ tôi, chờ cô thật sự thích cô ấy, ngốc biết bao…”

Du Phong vươn tay che mắt, khoé môi nhếch lên nụ cười phức tạp lại chua chát. Đúng vậy, ngốc biết bao, ngốc đến mức chưa bao giờ oán giận với anh ta, đưa ra yêu cầu với anh ta, chỉ cần anh ta nói gì, cô cũng cười dịu dàng với anh ta. Một cô gái ngốc nghếch như vậy, anh ta lại đánh mất…

Mễ Tu không nói gì an ủi anh ta, chỉ là trầm lặng lắng nghe Du Phong kể lại đứt quãng, tự trách, áy náy và hối hận. Lúc này anh ta không cần người khác an ủi, chỉ muốn một người lắng nghe, nghe anh ta kể lại những lời chưa từng nói ra. Giữa đàn ông, đôi khi an ủi có vẻ dư thừa, làm sai chính là làm sai, nhìn thẳng vào sai lầm mới là quan trọng nhất.

Mễ Tu cứ thế lẳng lặng ở cùng Du Phong, còn uống vài hớp bia. Kỳ thật lời nói của Du Phong rất đúng trọng tâm, ý nghĩ của anh ta về Mị Mị, về cách giải quyết và thái độ trong đoạn tình cảm của bọn họ, thậm chí là về sự hối hận và ích kỷ của anh ta hiện tại, đều là những ý nghĩ chân thật nhất dưới đáy lòng. Thực ra, là một người đàn ông, Mễ Tu hiểu được Du Phong, tuy rằng sự hiểu biết của anh không bao gồm về sự lơ là và lạnh nhạt của Du Phong đối với Mị Mị. Anh ta muốn đi thăm Doãn Cách Tử, hoàn toàn có thể nói một tiếng với Mị Mị rồi đi, hoặc là tới nơi rồi nghĩ cách liên lạc với cô. Không nhớ số điện thoại, căn bản không phải lý do, Doãn Cách Hi có thể thông qua anh mà giải quyết chuyện công ty, Du Phong sao lại không thể thông qua anh để liên lạc với Mị Mị chứ, sự khác biệt là trái tim đặt ở đâu, và chưa từng để trong lòng.

Lúc có được không biết quý trọng, đợi khi đánh mất mới không kịp hối tiếc, có lẽ đây là thói hư tật xấu của con người, nhưng cũng không thể trở thành cái cớ cho bất cứ sai lầm nào.

Mễ Tu nheo mắt, nhìn về phía Du Phong dường như đã ngủ thiếp đi. Trước khi anh đi công tác, thầy có gọi anh đến văn phòng, nói với anh rằng lên năm ba sẽ có hai suất trao đổi sinh viên, hỏi anh có ý định đi không. Đương nhiên anh từ chối, thầy cười, nói cũng biết anh sẽ từ chối, dù sao Tiêu Quý ở đây, anh làm sao bằng lòng đi chứ. Nhưng thầy còn nói tiếp, không ngờ Du Phong cũng từ chối. Lúc ấy Mễ Tu lấy làm kinh hãi, với tính cách của Du Phong, hễ là những việc có thể giúp đỡ tương lai của mình thì anh ta sẽ không từ chối, huống hồ, ra nước ngoài học tập, là cơ hội hiếm thấy cỡ nào.

Lúc này, Mễ Tu đã hiểu, nguyên nhân thực sự Du Phong không chịu xuất ngoại, lại giống như anh, là luyến tiếc.

Đáng tiếc, sự luyến tiếc này suy cho cùng đã quá muộn màng.