Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 37: Thật quá đáng




Sau khi hưởng thụ bữa tiệc sang trọng, Tiểu Mã Ca làm bộ làm tịch tạm biệt với Mạnh Học Đông, cùng Hầu Tử một xướng một đáp khiến Mạnh Nhụy á khẩu không trả lời được, sau đó kéo Tiêu Quý phóng khoáng mà lại kiêu ngạo rời khỏi cái hội quán không cho người thường vào.

Ra khỏi hội quán, Tiêu Quý hít một hơi thật sâu, sờ bụng mình đã hơi trướng lên, cô âm thầm cảm thán mình thật sự không có số hưởng, thật vất vả mới được ăn một bữa tiệc sang trọng, kết quả lại bụng đầy phẫn nộ.

Hầu Tử ôm vai cô, nói sâu xa: “Tiểu Kê à, tuy rằng bất cứ cánh rừng to lớn nào cũng có tiện nhân, nhưng nhìn bụng chúng ta này, đầy bào ngư hải sâm, đừng thèm chấp nhặt với bọn họ.” Nói xong, cô còn nghiêm túc gật đầu.

“Đúng đó, vì chai rượu đỏ kia mà khoan hồng độ lượng với bọn họ đi, năm 82, là năm 82 đó!” Tiểu Mã Ca nhấp môi, ra vẻ còn lưu luyến.

“Ừ, còn có tám chén tổ yến nữa!” Mị Mị tán thành ngay sau đó.

Tiêu Quý chớp chớp mắt, nhìn ba cô nàng trước mắt, đột nhiên cô bật cười khúc khích. Hôm nay vô tình gặp Lưu Cẩm Trúc, thấy bà thân mật với Mạnh Nhụy tựa như người một nhà, hơn nữa Mạnh Nhụy còn cố tình kể lại mấy năm nay Lưu Cẩm Trúc quan tâm săn sóc cô ta cỡ nào, trong lòng Tiêu Quý không thể nào không khó chịu, dù sao Lưu Cẩm Trúc cũng là mẹ ruột của cô. Cùng bọn họ ăn cơm, trông thấy ba người đối diện cô, Tiêu Quý cảm thấy trong lòng chua xót, cô và bà cuối cùng vẫn là người xa lạ không có gì để nói. Nhưng mà, nhìn thấy các cô bạn thân vì mình mà mạnh mẽ đấu trí với Mạnh Nhụy, làm cho cô ta nghẹn họng không trả lời được, Tiêu Quý đột nhiên trở lại bình thường, cô cần gì vì một người đã không cần cô từ lâu mà đau lòng khổ sở chứ, hơn nữa, Mạnh Nhụy nói nhiều như thế chẳng phải là cố ý kích thích cô sao, cô sẽ không bị mắc mưu đâu. Tuy rằng Tiêu Quý không rõ vì sao Mạnh Nhụy vô cớ ra vẻ nịnh bợ với cô, còn nói ra những lời quái lạ với cô, nhưng cô sẽ không để trong lòng.

Tiêu Quý trở tay ôm eo Hầu Tử, dựa đầu trên vai cô, ra vẻ đáng yêu dịu dàng nói: “Hầu Tử phải bảo vệ người ta đó.”

Hầu Tử vung tay lên, ngửa mặt lên trời hô to: “Ha ha ha, Tiểu Kê Kê đừng sợ, loại yêu ma quỷ quái gì nhìn thấy Hầu Ca đều phải tè ra quần thôi!”

Vì thế, yêu ma quỷ quái không sợ tè ra quần xuất hiện ngay tức khắc.

“Chị Tiểu Quý, chờ một chút!”

Bốn người đồng thời quay đầu lại, thấy Mạnh Nhụy đang chậm rãi hướng về phía các cô, giống như một luồng gió lạnh thổi tới.

Tiêu Quý, Tiểu Mã Ca và Mị Mị không hẹn mà cùng nhìn về phía Hầu Tử, dùng ánh mắt biểu đạt, thử thách của cậu tới rồi.

Hầu Tử hướng về phía các cô gật đầu lia lịa, nhảy qua che chở trước mặt Tiêu Quý, vươn hai tay, giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

Mạnh Nhụy trực tiếp vòng qua Hầu Tử, đứng đằng sau Tiêu Quý, chắp hai tay trước ngực, cười ngọt ngào: “Chị Tiểu Quý, ba em và dì Cẩm Trúc có việc đi trước, em có thể cùng các chị quay về trường không?”

Hầu Tử bị coi khinh, Tiểu Mã Ca và Mị Mị cúi xuống lắc đầu, rồi lại lắc đầu, các cô quả nhiên không thể mong chờ con khỉ kia làm được chút gì.

Tiêu Quý xoay người, nhìn cô gái đứng trước mặt, ánh mắt trầm tĩnh, cô nhẹ nhàng cất tiếng: “Tuỳ cô.” Từ nhỏ, bà nội đã dạy cô, người khác mỉm cười với con, con nhất định phải cười lại. Tuy rằng hiện tại cô thật sự không cười nổi với Mạnh Nhụy, nhưng cô không thể nhẫn tâm từ chối cô ta, suy cho cùng Tiêu Quý không phải là người giỏi từ chối người khác.

“Thật tốt quá, chị Tiểu Quý chúng ta cùng về trường thôi.” Mạnh Nhụy cười ngọt ngào, khoát tay Tiêu Quý, rồi quay đầu liếc nhìn Hầu Tử.

“…” Cô ta đang khiêu khích cô sao…

Trở về trường, xuống xe taxi, Mạnh Nhụy liền khoát tay Tiêu Quý, dáng vẻ thân thiết, giống như một đôi bạn thân đã quen nhau nhiều năm. Hầu Tử, Tiểu Mã Ca và Mị Mị đi theo phía sau, nhìn về hai người ở đằng trước, rồi trợn tròn mắt với ông trời, hận không thể xông lên cắt đi móng vuốt của Mạnh Nhụy. Tiểu Kê nhà các cô có thể để cô ta tuỳ tiện đến gần sao hả! Không thấy Tiểu Kê nhà các cô từ trong ra ngoài đều chống cự sao? Hả! Hả!

Từ lúc Mạnh Nhụy bắt đầu khoát tay Tiêu Quý, cô ta liền lải nhải bên tai Tiêu Quý, kể lại mấy năm gần đây Lưu Cẩm Trúc đối xử tốt với cô ta thế nào, quan tâm cô ta, săn sóc cô ta, coi cô ta như con gái ruột, thậm chí đối với con gái ruột cũng không bằng, thật sự là tủi thân cho chị Tiểu Quý, dì Cẩm Trúc chăm sóc em như vậy, luôn ở cùng em, kỳ thật dì Cẩm Trúc rất nhớ chị, nhưng vì không yên lòng về em cho nên không thể thường xuyên thăm chị…

Tiêu Quý rất bình tĩnh đi về phía trước, bước đi thong thả, không vội vàng, giống như bình thường, nhưng khoé mắt cong lên mỗi khi cười đã không còn nữa, hai má lúm đồng tiền cũng giấu kín trên khuôn mặt tái nhợt, môi mím chặt, ánh mắt thật to hờ hững nhìn về phía trước. Cô thật sự không hiểu vì sao Mạnh Nhụy nói những điều này với cô, là khoe khoang cô ta đã đoạt đi mẹ cô, hay là cười nhạo mẹ cô không cần cô, hình như cái nào cũng có. Ngay từ đầu Tiêu Quý đã kháng cự, sau đó thì thờ ơ, đến giờ thì chết lặng coi thường, chỉ là chầm chậm không có mục đích đi về phía trước, mặc Mạnh Nhụy khoát tay cô, nói không ngừng bên tai cô, lải nhải liên tục.

Đột nhiên Tiêu Quý dừng bước, ánh mắt trống rỗng trong phút chốc đã có tiêu cự, tầm mắt không còn lờ mờ đã nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó. Một bóng dáng từ rất xa như là từ trời giáng xuống, tuy rằng không thấy rõ ràng, nhưng Tiêu Quý có thể tưởng tượng ra, đồng tử đen láy kia giờ phút này dịu dàng biết bao.

Tiêu Quý tỉnh bơ giãy khỏi tay Mạnh Nhụy, cô ngơ ngác đi về phía trước, bước chân dần dần nhanh hơn, đôi mắt to óng ánh trong suốt, trong lòng đột nhiên tràn đầy uất ức.

Mạnh Nhụy sửng sốt, kinh ngạc với động tác đột ngột của Tiêu Quý, cô ta khó hiểu nhìn theo phía cô đến đằng trước, khi thấy người đang đi về phía họ cách đó không xa, cô ta khẽ cắn môi dưới, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhanh bước chân đuổi theo Tiêu Quý.

Chỉ tiếc cô ta vẫn chậm một bước, không phải của cô ta thì vĩnh viễn cũng không phải của cô ta.

Tiêu Quý đứng lại trước mặt Mễ Tu, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt, từ khi nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc đến giờ, cô luôn luôn nhẫn nại, luôn luôn kiềm chế bản thân, giờ phút này, gặp được Mễ Tu nhà cô, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, uất ức khôn xiết đều từ nước mắt chảy xuống. Cô cúi đầu tựa vào vai Mễ Tu, khẽ dụi dụi, yếu ớt gọi một tiếng: “A Tu.”

Mễ Tu hoảng hốt, vỗ nhẹ lưng Tiêu Quý, anh liền đau lòng không thôi. Ánh mắt lướt qua Mạnh Nhụy đang tiến lên, vẻ mặt anh lãnh đạm, trong lòng đại khái biết được đã xảy ra chuyện gì. Mễ Tu không hề nhìn nụ cười ngọt ngào của Mạnh Nhụy, anh ôm Tiêu Quý, vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng trấn an, anh kề sát tai cô nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, không sao đâu, chẳng phải anh đã đến rồi à.”

Tiêu Quý khẽ khàng khóc nức nở, mũi khụt khịt, bờ vai run run, nước mắt đã thấm ướt bờ vai Mễ Tu.

Bọn Hầu Tử lặng lẽ thở dài, Tiểu Kê nhà các cô vào lúc này giống như cựu đảng viên li tán nhiều năm rốt cuộc tìm được tiểu đội cách mạng, cảm xúc không thể vãn hồi. Ba người trầm tĩnh liếc nhìn Mạnh Nhụy ở đằng trước, đồng thời hừ một tiếng.

Mễ Tu ôm Tiêu Quý vào trong lòng, anh gật đầu với bọn Hầu Tử, không thèm nhìn Mạnh Nhụy, sau đó ôm Tiêu Quý rời khỏi.

Thấy Mễ Tu xoay người bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến mình, Mạnh Nhụy nôn nóng muốn đuổi theo, thế nhưng ý chí đuổi theo nhưng con người lại chẳng thể nhúc nhích. Cô ta xoay đầu, thấy Tiểu Mã Ca xách cổ áo của mình, liếc xéo từ trên cao xuống, biểu cảm lạnh lùng, vẻ mặt thách thức.

Sắc mặt Mạnh Nhụy trắng bệch, Tiểu Mã Ca…sẽ không đánh cô ta chứ?

Mễ Tu không biết Tiểu Quý vừa ăn xong bữa tiệc sang trọng, anh đưa Tiêu Quý đến một tiệm thức ăn nhanh thường tới. Trước kia lúc Tiêu Quý không vui, chỉ cần cho cô ăn một bữa ngon lành, thì bất cứ phiền muộn gì cũng có thể tiêu hoá mà quên lãng.

“Em muốn ăn gì?” Mễ Tu đưa thực đơn cho Tiêu Quý, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Quý vừa ngừng khóc, bờ vai hơi rụt lại, cảm xúc lên xuống hiển nhiên khiến cô quên mất cái bụng trướng lên của mình.

“Em phải ăn để tiêu hoá hết phẫn nộ, em phải đặc biệt ăn nhiều!” Tiêu Quý nhận thực đơn, khí phách hô một tiếng.

Mễ Tu cười dịu dàng, xoa xoa khuôn mặt cô, yêu chiều nói: “Được, em muốn ăn gì cũng được cả.”

“Em muốn ăn gà cung đình, thực ra lúc em nhìn thấy bọn họ em đã muốn tránh ngay lập tức, nhưng Mạnh Nhụy lại bám theo em!”

“Đầu cá sốt cay, cô ta còn nói những chuyện chả ra gì với em, nào là dì Cẩm Trúc thế này thế kia, chăm sóc cô ta, quan tâm cô ta, có quan hệ tiền bạc gì với em chứ!”

“Bò xốt Tứ Xuyên, còn cùng tụi em quay về trường, còn khoát tay em, em muốn cô ta ở gần em thế sao, em là phụ nữ đã có chồng đấy!”

“Đậu phụ hương cá, lải nhải bên tai em, khiêu chiến với sự nhẫn nại cực độ của em!”

Đùng đùng oán giận một lúc, Tiêu Quý gọi bảy tám món ăn, cuối cùng khép thực đơn lại, bĩu môi trừng mắt nhìn Mễ Tu, hiển nhiên bao nhiêu âu sầu đều trút ra hết.

Mễ Tu bật cười, gật đầu tán thành: “Ừ, thật sự rất quá đáng.”

“Đúng vậy, rất quá đáng!” Tiêu Quý nói ngay sau đó, chu miệng với Mễ Tu.

“Rất quá đáng!”

“Đúng là quá đáng!”

“Quá đáng!”

“Đáng!”

“…”

Trong lúc “quá đáng” liên tục, đồ ăn cũng được dọn lên, Tiêu Quý cụp mắt nhìn thức ăn trên bàn, trong nháy mắt cô phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Mễ Tu, la lên: “Ai gọi nhiều đồ ăn như vậy hả! Em đã ăn rồi!”

“…” Mễ Tu…