Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 36: Tình địch (1): Anh đã cố gắng hết sức "kiềm chế"




Chương 36: Tình địch (1): Anh đã cố gắng hết sức "kiềm chế"

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Cố Ninh hừ một tiếng, "Chính là muốn các người cũng ngã xuống."

Đối phương đột nhiên nổi giận, "'Các người' là ai? Ai là 'các người'?" Để tay của Cố Ninh ở sau lưng, không cho cô động đậy.

Cố Ninh không giãy ra được, bị người kia giữ chặt, dần dần cảm thấy xung quanh nóng lên, có vật gì đó dạo chơi trên mặt, lúc đầu còn ở trên má, tai, cổ, sau đó thì càng không an phận, thử thăm dò muốn cạy môi của Cố Ninh.

Hơi thở của người đó mát mẻ, vô cùng quen thuộc, Cố Ninh không tự chủ được sáp lại gần phía trước, khẽ gọi một tiếng, "Sở Hiên."

Người kia lập tức dừng lại. Một lúc sau, sự kiềm hãm cũng được buông lỏng, thuyền trống trơn, không có ai chen chúc với Cố Ninh nữa, Cố Ninh thoải mái ngủ.

Không biết qua bao lâu, trên thuyền lại có người đến, trên người mang theo hơi thở mát lạnh, ôm Cố Ninh, không lộn xộn nữa.

Lúc Cố Ninh tỉnh lại, trước mắt cô là một mảng trắng tinh, chỗ áp má thoải mái ấm áp, xúc cảm còn tốt hơn cả Snoopy.

"Tỉnh rồi?" Giọng nói của Sở Hiên truyền từ đỉnh đầu.

Cố Ninh đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cười của Sở Hiên. Cố Ninh mới nhận ra, cả người cô đang ở trước ngực Sở Hiên, một mảng trắng tinh kia chính là chiếc áo phông trắng mà anh đang mặc.

"Sở Hiên!" Cố Ninh tức giận, "Anh cứ như vậy mà ôm tôi ngủ?"

Sở Hiên nhướng mày, "Ninh Ninh, trước khi em mở miệng vu khống anh, thì có thể quan sát tư thế của mình trước được không?"

Cố Ninh sững sờ, chợt nhận ra, Sở Hiên nằm rất tốt, nhưng cánh tay của chính Cố Ninh đang vững vàng ôm lấy thắt lưng của anh, một chân đặt ngang trên người của anh, cả người giống như một con koala đang ôm cây to, quấn chặt lấy Sở Hiên.

Một cái giường lớn như thế, Sở Hiên đã bị ép tới sát mép giường, không thể lui được nữa, mà sau lưng Cố Ninh lại là một vùng trống rộng lớn, có hai ba Cố Ninh nằm cũng không có vấn đề gì.

Cố Ninh xâm chiếm địa bàn của người ta, kẻ hèn mọn đáng thương bị bắt nạt, bị ức hiếp, bị chiếm hết tiện nghi này rõ ràng chính là Sở Hiên.

Cố Ninh gấp rút lui về phía sau, nhưng lại bị Sở Hiên bắt lại, "Chen lấn anh cả đêm, bây giờ muốn phủ nhận sao? Muộn rồi. Nhìn cái này."

Sở Hiên cầm điện thoại bên gối, đưa cho Cố Ninh. Hình nền điện thoại là ảnh tự sướng của Sở Hiên, hai người nằm trên chiếc giường trắng như tuyết, Sở Hiên hơi nghiêng mặt, nhìn vào camera, môi khẽ nở nụ cười, Cố Ninh nép vào vòng tay Sở Hiên, tóc cô xõa trước ngực Sở Hiên, hai má phồng phồng, nhắm mắt, đang ngủ say.

Đây đúng là một tấm giường chiếu.

Cố Ninh hít một hơi thật sâu, thay đổi hình nền với tốc độ ánh sáng, sau đó mở album để tìm ảnh, xóa bỏ, rồi lại làm trống thư mục đã xóa, làm liền một mạch, rồi lại đi kiểm tra một chút, anh hình như không có đồng bộ hình với đám mây, thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hiên ung dung nhìn cô xóa ảnh xong, mới nói, "Chưa xóa sạch. Anh còn gửi một tấm vào điện thoại của em."

Sở Hiên nắm tay Cố Ninh, dùng ngón tay cô ấn vào tin nhắn, tìm được tấm ảnh đó, nhấn xóa.

"Bây giờ anh không có nữa. Chỉ còn lại một bản, ở trong điện thoại của em."

Điện thoại của Cố Ninh vẫn để ở căn hộ bên cạnh. Điện thoại ở trong tay mình, không có gì đáng ngại. Cố Ninh hỏi: "Anh gửi cái này cho tôi làm gì?"

"Giữ lại để sau này cho em lợi dụng điểm yếu uy hiếp anh? Hoặc là kích động vợ tương lai của anh? Tùy em muốn làm gì thì làm."

Sở Hiên đột nhiên lật người, cả người nằm ở trên người Cố Ninh, cúi người dùng môi gõ nhẹ lên môi của Cố Ninh, "Sâu lười, rời giường."

Cố Ninh mím môi, một hồi lâu sau mới nói: "Ngày hôm qua không phải anh nói anh sẽ 'cố gắng hết sức kiềm chế' hay sao?"

"Anh thế này đương nhiên là đã 'cố gắng hết sức kiềm chế' rồi, em nghĩ sao?"

Sở Hiên mỉm cười, đặt khuỷu tay lên hai bên đầu Cố Ninh, hôn lên chóp mũi của Cố Ninh. "Hay là nói, em cảm thấy như thế này mới tính là 'kiềm chế'?" Suy nghĩ một chút, "Ồ, không đúng, hình như phải hôn ở đây." Lại cúi đầu hôn lên trán của Cố Ninh.

Cố Ninh không nói nên lời, tiện nghi không có chiếm như thế, anh vừa hôn từ trên xuống dưới rồi đó?

Sở Hiên giống như đang nói đùa, thật sự không hề có tâm tư không trong sáng gì, hôn xong thì dứt khoát xoay người xuống giường, kéo rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, "Nên lâm triều rồi, nữ vương bệ hạ."

Anh mặc một chiếc áo phông trắng như tuyết, quần thể thao rộng rãi, cả người khoan khoái sáng ngời giống như ánh mặt trời ban mai vậy.

Cố Ninh đưa tay ra, "Tiểu An Tử, kéo ta lên."

Sở Hiên bất mãn, đưa tay kéo cô từ trên giường xuống, "Tiểu An Tử? Em có hiểu lầm gì về anh sao? Anh nói thế nào cũng là quan thị vệ làm ấm giường cho nữ vương bệ hạ chứ?"

Quan thị về đích thân đưa nữ vương bệ hạ đến Ninh Hợp Đường, rồi bản thân mới đến phòng thí nghiệm.

Tiểu Sơn và Nguyên Nguyên đều ở đây.

"Cuối cùng cậu cũng đến, tôi đang đợi cậu làm việc đấy." Tiểu Sơn vừa nhìn thấy Cố Ninh, thì cầm hai tờ giấy không chút khách khí đập trước mặt Cố Ninh. "Xổ số ngày hôm qua, có ba người trúng giải, đều nói không muốn quà lưu niệm, muốn dịch vụ. Đây là hai người ở trong nước, nhờ chúng ta bói quẻ."

Cố Ninh cúi đầu nhìn, cả hai đều hỏi về nhân duyên, "Vậy người còn lại ở đâu?"

"Còn có một cô gái, tên 'Tiểu nha tiêm tiêm', vừa vặn ở đây, chúng ta đi một lát nhé?" Tiểu Sơn quay sang Nguyên Nguyên, "Hình như là sinh viên Đại học U của em."

Tiểu Sơn lái xe hóng gió giống như mọi khi, Cố Ninh quay cửa sổ xe nhìn bên ngoài hóng gió hóng mát, trong lòng lặng lẽ nhớ tới kỹ năng lái xe của Sở Hiên.

Nguyên Nguyên lại không quan tâm mấy, rung đùi ngâm nga theo nhịp điệu của Tiểu Sơn, đang ngâm nga, thì đột nhiên hét lên: "Dừng xe! Anh Tiểu Sơn, dừng xe!"

Tiểu Sơn không hiểu.

Nguyên Nguyên kích động, "Chị Ninh Ninh, chị thấy không? Người vừa nãy đó!"

Cố Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một khu thương mại nhỏ, bên đường có một trung tâm mua sắm nhỏ.

"Vừa nãy có người đi vào trung tâm mua sắm, cầm một thứ màu đen, dài như vậy trong tay," Nguyên Nguyên khua tay múa chân loạn xạ, "Nhất định là một khẩu súng! Em ăn gà lâu như vậy rồi, à không đúng, là nhìn người khác ăn gà lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng đã nhìn thấy súng thật!"

Tay đang lái xe của Tiểu Sơn run run, "Súng? Em nhìn rõ không? Người đó là cảnh sát à?"

Nguyên Nguyên bảo đảm, "Thường phục, người đầy thù địch, dữ tợn, trông không giống cảnh sát."

Cố Ninh đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, tựa như không có nghe thấy lời của bọn họ, đột nhiên lúc này cũng đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Sơn ngồi phía trước, "Tiểu Sơn, mau dừng xe!"

Tiểu Sơn tìm được một chỗ đậu xe tạm thời ở bên đường, đậu xe xong, thì gọi điện thoại báo cảnh sát trước. Tiểu Sơn không quen khu vực này, vất vả lắm mới nói được vị trí với tổng đài viên, vừa quay đầu lại, thì phát hiện Cố Ninh ở ghế sau đã biến mất.

"Cố Ninh đâu?"

Nguyên Nguyên chú ý đến cuộc điện thoại của Tiểu Sơn, cũng không có để ý, hai người nhảy ra khỏi xe nhìn xung quanh.

Tiểu Sơn nhìn thấy bóng lưng của Cố Ninh ở lối vào trung tâm mua sắm, thấp giọng mắng một câu, thu lại vẻ mặt cười đùa thường ngày, đưa chìa khóa xe cho Nguyên Nguyên.

Tiểu Sơn trầm giọng nói: "Sư huynh giao phó cho anh trông coi Cố Ninh. Em cứ ngồi ở đây, khóa kỹ cửa xe, không được lộn xộn, ngoại trừ anh và cảnh sát, thì ai kêu cũng đừng mở, anh đi vào tìm cậu ta." Nói xong, thì lao về phía trung tâm mua sắm.

Trong trung tâm mua sắm vang lên một vài tiếng súng, hỗn loạn thành một đống, mọi người chạy tán loạn. Cố Ninh giống như không hề nghe thấy, đi thẳng một đường vào trong.

Bởi vì người cầm súng xông vào từ cửa trước, nên khi đến gần cửa ra vào thì trống không không có người. Nhưng trong mắt của Cố Ninh, thì không phải như vậy.

Khắp nơi đều là yêu, nhộn nhịp. Không cần hỏi, cũng biết đến vì cái gì.

Đôi lời tâm tình của editor: Mong là Cố Ninh không bị làm sao.