Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 40: Chương 40:




Họ đang ở trong nhà nghỉ thuộc chuỗi các nhà nghỉ với mức giá ổn định trên một khu phố sầm uất nhưng vị trí của căn phòng thì không được ổn cho lắm. Quang cảnh đối diện với cửa sổ là bức tường của tòa nhà bên cạnh nên sau khi tắt đèn thì sẽ không có bất cứ ánh sáng khác chiếu vào, đứng trong phòng mà đưa tay lên thì không nhìn rõ được năm ngón.
Lưu Tiêu Di mò mẫm xuống giường, đi sang bên Lưu Trạch Hằng đang nằm, sờ sờ mép giường, lần tới mép chăn thì vén lên chui vào.
"Em làm gì thế?" Nếu không phải Lưu Trạch Hằng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô gái này thì có khi anh còn tưởng có biến thái lẻn vào phòng.
Lưu Tiêu Di ôm eo anh bằng vẻ đắc chí, quấn lấy thật chặt rồi nói: "Em muốn ngủ cùng anh... Hì hì..."
Lưu Tiêu Di cũng có gan khiêu khích anh mà không kiêng nể gì, nếu hiện giờ cô trưởng thành rồi thì có khi lại không dám làm loạn như vậy. Nhu cầu ở phương diện kia của Tảng Núi Băng này quá lớn, cô không chịu nổi. Kiếp trước, anh chú ý "chăm sóc" cơ thể cô vô cùng, cứ cách ngày lại làm một lần khiến cô không thể chịu nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Yêu tinh nhỏ này!" Lưu Trạch Hằng gầm nhẹ lên rồi lật người đè cô dưới thân.
Lưu Tiêu Di tưởng anh không nhịn được nữa thì không kiềm chế được mà run rẩy cả người. Cô nhớ lần đầu tiên thật sự rất đau, khi ấy cô cũng không hiểu quy trình như thế nào nên đồng ý cho anh tiến vào nhân lúc anh đang say.
"Anh nhẹ nhàng thôi nhé..." Lưu Tiêu Di nói bằng giọng yếu ớt.
"Em nói ngớ ngẩn cái gì đấy?" Lưu Trạch Hằng đè cô dưới thân thêm một lúc thì xuống giường, đắp kín chăn cho cô rồi sang giường khác ngủ.

Lúc sắp nhắm mắt lại, anh còn cảnh cáo cô: "Nếu em còn làm loạn thì anh trói tay chân em lại đấy!"
Lưu Tiêu Di: "..."
Sáng hôm sau, hai người thu dọn qua một chút, trả phòng rồi rời khỏi nhà nghỉ. Họ đến thăm một số con phố và công trình kiến trúc nổi tiếng.
Ở Thành phố Thanh Dương có rất nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng, tới nỗi có đi cả một ngày một đêm thì vẫn không xong.
Đến đêm, hai người đến nhà ga mua vé về Thành phố Giang Hộ. Trong lúc chờ xe, Lưu Trạch Hằng cầm máy ảnh kỹ thuật số xem những bức ảnh đã chụp được trong hai ngày qua. Có rất nhiều ảnh chụp chung của anh và Lưu Tiêu Di, thế nhưng anh vẫn thấy không thỏa mãn, chỉ muốn chụp nhiều hơn, đi nhiều nơi và ghi lại hết thảy những điều khác biệt.
Trước đây, lúc nào anh cũng vùi đầu trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, chưa từng biết rằng bầu trời bên ngoài lại xanh như vậy, mây bay bên ngoài lại trắng đến thế và nước chảy thì lúc nào cũng trong veo. Đi ra ngoài khám phá thế này khiến tâm trạng rất thoải mái, rất sung sướng.
Lưu Trạch Hằng ngắm nghía ảnh rồi cười mà nói: "Sau này chúng ta đi nhiều nơi hơn nữa nhé, đến Quế Lâm, đến Lệ Giang, đến Đế Đô,... Đưa bố mẹ đi cùng nữa..."
"Vâng ạ, để đi được nhiều nơi như vậy thì sau này anh phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa đấy." Lưu Tiêu Di dựa vào cánh tay anh rồi hai người cùng nhau xem ảnh, thỉnh thoảng lại có giọng nói vang lên:
"Tấm này đẹp này..."
"Đừng, trông tấm này xấu chết đi được, xóa đi xóa đi..."

"Phải in tấm này ra đấy nhé..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra nghệ thuật, những sinh viên nghệ thuật trong lớp đã đến thành phố Thanh Dương để tham gia huấn luyện cũng đã quay về trường, năm mươi thành viên trong lớp lại có mặt đầy đủ. Vì hôm khai giảng thiếu một nửa số người nên lúc đó giáo viên phải sắp xếp lại chỗ ngồi. Bây giờ họ quay về lớp nên giáo viên lại phải điều chỉnh thêm lần nữa.
Cuối cùng, Lưu Trạch Hằng và Trình Trí An ngồi cùng bàn, Lưu Tiêu Di ngồi trước mặt Trình Trí An. Vốn dĩ Lưu Trạch Hằng muốn đổi chỗ cho Trình Trí An để được ngồi sau Lưu Tiêu Di nhưng Trình Trí An cố tình không đồng ý rồi nghĩ thầm trong lòng rằng hai người kia đừng mong giở trò ân ái trước mặt anh ta.
Vậy là Lưu Trạch Hằng bảo Lưu Tiêu Di đổi chỗ cho bạn cùng bàn của cô để cô có thể ngồi trước anh, thế nhưng cô không có can đảm thưa chuyện với giáo viên. Lưu Trạch Hằng nghe vậy thì suýt tức chết, năm nay cô cũng hai mươi tám tuổi rồi, còn giáo viên của họ mới hai mươi sáu tuổi thôi, thế mà cô lại không dám đến nói chuyện.
Hai người ngồi cách nhau rất gần nhưng cũng không tiện nói chuyện nhiều quá vì giữa họ còn có một bạn nữ và Trình Trí An. Bạn nữ đó tên là Thư Mai, mỗi lần ra chơi hoặc tan học là cô ấy sẽ sang tổ khác tám chuyện với bạn mình. Còn Trình Trí An là học sinh chuyển trường, theo học ở đây được nửa năm nhưng ở trong lớp, anh ta cũng chỉ quen thân với một mình Lưu Tiêu Di, không quen bạn học nào khác. Nên cứ đến giờ ra chơi, nếu không đi vệ sinh thì anh ta cũng chỉ ngồi nguyên tại chỗ.
Thỉnh thoảng Lưu Trạch Hằng lại muốn nói chuyện với Lưu Tiêu Di nhưng ngại có Trình Trí An ở đó nên anh nhịn xuống, không nói nữa. Vậy là hai người lại liếc mắt đưa tình với đối phương, thỉnh thoảng lại lén sờ tay nhau rồi e ấp, ngại ngùng như thuở mới yêu.
Kiếp trước hai người cũng kết hôn với nhau rồi, quen được hai năm, kết hôn rồi về một nhà được năm năm nhưng chưa từng có những hành động như thế này. Bởi lúc nào Lưu Trạch Hằng cũng vùi đầu vào nghiên cứu, dành quá nhiều sinh lực cho khoa học nên không có thời gian làm mấy chuyện ve vãn, tán tỉnh như thế này với Lưu Tiêu Di.
Lúc đầu thấy hai người như thế này thì Trình Trí An vô cùng xấu hổ nhưng sau khi nhìn thấy nhiều lần thì anh ta cũng dần trở nên bình tĩnh. Nói thật thì lúc trước hai người còn e ngại Trình Trí An nhưng giờ thì hoàn toàn coi anh ta như người vô hình.

Ví dụ trong giờ giải lao trước tiết học cuối cùng vào một buổi sáng nào đó , Lưu Tiểu Di quay người xuống, hai người nắm tay nhau một cách tự nhiên, đặt hẳn tay lên mặt bàn.
Lưu Trạch Hằng hỏi: "Hôm nay em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn rong biển."
"Canh rong biển nấu xương hả?"
"Vâng ạ."
Lưu Trạch Hằng lại hỏi: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Lưu Tiểu Di lắc đầu: "Em không biết..."
"Thời tiết lạnh như thế này thì ăn thịt cừu hầm đi, rất tốt cho cơ thể phụ nữ đấy."
"Vâng ạ."
Lúc thể hiện tình cảm thì đừng nhắc đến món ăn ngon được không? Đã bắt nạt người độc thân thì thôi đi, lại còn ức hiếp một người mà từ nhỏ đến lớn chỉ ăn đồ ăn bên ngoài nữa chứ!
Trước đây Trình Trí An cũng có nghe Lưu Tiêu Di nói vì bố mẹ hai người rất bận nên bữa trưa và bữa tối đều là Lưu Trạch Hằng làm, cô còn khen món ăn anh làm ngon vô cùng  nữa. Vậy là Trình Trí An rất không có cốt cách mà nắm lấy tay hai người kia rồi nói: "À thì... tôi có thể đến nhà hai cậu ăn cơm được không? Tôi có thể trả tiền mà."

Lưu Trạch Hằng, Lưu Tiêu Di: "..."
Dù nói như thế nào thì ở kiếp trước, Trình Trí An vẫn là người có ơn lớn với Lưu Tiêu Di. Thế nên cô rất nhiệt tình mà tiếp đãi anh ta nhưng sắc mặt của Lưu Trạch Hằng thì có vẻ không được tốt lắm.
Sau khi tan học, Trình Trí An mượn xe đạp của một người bạn rồi đi chợ mua thức ăn cùng hai người, sau đó họ về nhà chuẩn bị thức ăn. Sau khi về đến nhà, Lưu Trạch Hằng bận rộn nấu ăn trong bếp còn Lưu Tiểu Di và Trình Trí An thì chơi xếp gỗ ở bên ngoài trong sự nhàm chán.
Lưu Trạch Hằng mua bộ xếp gỗ này cũng được một thời gian rồi. Buổi tối, làm bài tập về nhà với Lưu Tiêu Di xong, rỗi rãi không có việc gì làm nên hay ngồi nghĩ bậy nghĩ bạ, thế nên anh mua bộ xếp gỗ đó chủ yếu là để phân tán lực chú ý. Dù sao thì ở cùng vợ mà không được động vào thì cuộc sống cũng quá khó khăn rồi.
Lưu Trạch Hằng làm xong một món ăn thì sẽ bưng ra ngoài phòng ăn, liếc mắt thấy họ chơi vui như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng nghĩ đến kiếp trước, Lưu Tiêu Di đã từng được Trình Trí An giúp đỡ thì anh lại bớt ghét người này đi một chút, nói chung là cảm xúc vô cùng mâu thuẫn...
Mau thi đại học để cái tên này lăn đến Học viện Mỹ thuật ở Đế Đô đi, vậy là anh và Lưu Tiêu Di có thể cùng nhau sống thật vui vẻ ở Đại học Thanh Dương được rồi.
Giờ nghỉ trưa có bảo vệ canh cổng nên từ 12:30 đến 14:00, sinh viên không được phép ra vào trong khuôn viên trường, học sinh nội trú phải ngoan ngoãn ở lại nghỉ trưa trong kí túc xá. Sau khi ăn cơm xong, Trình Trí An không kịp trở về trường nữa nên anh ta chỉ có thể ở lại nhà Lưu Trạch Hằng nghỉ trưa.
Thấy Trình Trí An cứ đến nhà mình ăn trưa thế này thì sẽ không kịp quay về trường nên Lưu Trạch Hằng giao hẹn: "Một tuần cậu chỉ có thể đến đây ăn trưa một lần thôi, không được ăn thêm buổi nào đâu."
Trình Trí An nghe vậy thì lẩm bẩm: "Quỷ hẹp hòi!"
Chuyển ngữ: Nấm Mốc cư sĩ