Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 25: Chương 25:




“Tôi thích cậu, cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”
Đường phố vẫn như cũ ầm ĩ, hai người lại yên lặng, tiếng nói chuyện phiếm của người đi đường đi ngang qua không lọt vào tai hai người.
Lưu Tiêu Di ngước mắt nhìn Lưu Trạch Hằng, đôi mắt thâm thúy của anh mang theo thâm tình hiếm thấy nhìn cô, chờ đợi đáp án.
“Cậu gạt người.” trong đầu Lưu Tiêu Di ùa vào ký ức trước kia Lưu Trạch Hằng luôn đối với cô xa cách, sau khi kết hôn anh cũng như thế này. Cô không tin Lưu Trạch Hằng thích cô, trong lòng tràn đầy ủy khuất, hốc mắt ướt đẫm.
“Tôi nói thật.” Thái độ của Lưu Trạch Hằng thực thành khẩn.

Tuy rằng Lưu Tiêu Di đưa ra yêu cầu ly hôn với Lưu Trạch Hằng, nhưng trong lòng cô vãn còn yêu anh. Liền tính, trở lại năm 2007 này, cô vẫn thường tự nhủ cố gắng học tập, tranh thủ có một ngày thoát ly đại băng sơn.
Kỳ thật, cô vẫn không thể bỏ anh xuống được.
Từ nhỏ cô đã thích anh, mãi cho đến 27 tuổi, nếu cô còn sống ở thời gian kia thì có lẽ sẽ còn thích anh đến 37 tuổi, 47 tuổi……
Cô yêu anh đã thành thói quen, anh đã trở thành một bộ phận trong thân thể cô, quan trọng giống như tim đập.
Chính là, anh sống nhiều năm như vậy, vẫn luôn tản ra hơi thở lạnh lẽo cự người ngàn dặm, ngay cả người nhiệt tình như cô cũng bị anh bức thành bệnh trầm cảm.
Cô trách anh, đem một Lưu Tiêu Di thiên chân hoạt bát biến thành một Lưu Tiêu Di mình đầy thương tích.
Cô không trách anh, bởi vì cô tự nguyện thích anh, cho dù yêu đến phá thành mảnh nhỏ, cũng không cần hối hận……
Mỗi ngày như vậy thật mạnh phục phục tra tấn chính mình……
Những thống khổ lúc trước lại lần nữa ùa vào trong trí nhớ, mỗi ngày ban ngày trốn trong phòng che rèm vải đen ai oán, rối rắm.....
Đến buổi tối, Lưu Trạch Hằng tan tầm về nhà, cô thay một gương mặt ôn hòa nghênh đón anh về nhà.

Ngày hôm sau lại ở trong phòng tối tăm ai oán……
Hô hấp chậm rãi khó khăn, Lưu Tiêu Di che lại ngực, chân mềm nhũn, nằm liệt ngồi dưới đất. Lưu Trạch Hằng không biết tình trạng của cô, vội vàng đỡ lấy thân thể cô ôm ngồi xổm xuống, hoảng loạn hỏi: “ Cậu bị làm sao vậy.....”
“Bệnh trầm cảm…… Hô hấp khó khăn…… Chờ lát nữa thì tốt rồi……” Lưu Tiêu Di gian nan nói ra mấy chữ, cô rất muốn hít sâu thở dốc, không có sức lực, sắp hít thở không thông……
Cô bắt lấy Lưu Trạch Hằng tay giữ chặt chẽ, lưu trữ ấn ký hồng hồng……
Lưu Trạch Hằng dùng tay vỗ nhẹ lương cô, giúp cô dễ dàng hô hấp hơn.

Liên tục vài phút lúc sau, Lưu Tiêu Di mới có thể hô hấp bình thường.
Lưu Trạch Hằng vẫn vỗ về lưng cô như cũ, sợ cô lại phát bệnh lần nữa, thanh âm không khỏi tự giác mềm nhẹ hơn, hỏi: “ Có tốt hơn chút nào không?”
Lưu Tiêu Di chỉ là bệnh trầm cảm thể nhẹ, trải qua chỉ đạo của bác sĩ tâm lý, bồi dưỡng hứng thú của mình, kết giao nhiều bằng hữu, tình huống đã tốt hơn nhiều. Chỉ là khi quá khổ sở sẽ xuất hiện hiện tượng hô hấp khó khăn.
Lưu Tiêu Di gật gật đầu.
Lưu Trạch Hằng đỡ cô đứng lên, đứng ở trước mặt cô, đưa lưng về phía cô khom lưng, nói: “Lên đi, tôi cõng cậu về.”
“Trạch Hằng, tớ không sao.”
“Leo lên.” Thanh âm Lưu Trạch Hằng thực kiên định.
Lưu Tiêu Di nghe lời mà leo lên lưng anh, hai tay ôm cổ anh, tay anh ôm lấy chân cô cõng cô về nhà.
Lưu Tiêu Di sợ Lưu Trạch Hằng sẽ đem triệu chứng bệnh hôm nay của cô nói cho ba mẹ cô, nói: “Trạch Hằng, tớ vừa rồi nói bệnh trầm cảm là nói bậy, tớ không có việc gì, thực khỏe mạnh, đừng nói cho ba mẹ tớ nha.”

Lưu Trạch Hằng nhàn nhạt mà đáp lại: “Ừ.”
Lưu Tiêu Di buổi trưa không có ngủ trưa đã ra ngoài, cùng Trình Trí An mua lễ vật, lại bị Lưu Trạch Hằng kéo đi dạo phố. Kỳ thật hiện tại cô không có tâm tình đi phân tích tại sao đại băng sơn lại tỏ tình với cô.
Nàng ghé vào lưng Đại Băng Sơn ngủ say.
Lưu Trạch Hằng đem Lưu Tiêu Di đưa về nhà cô, nhẹ đặt ở trên giường. Lấy quà cùng áo thun nữ mới mua lúc nãy, đặt ở trên bàn sách. Hôm nay Di ba Di mẹ muốn tăng ca, anh sợ sau khi Lưu Tiêu Di thức dậy sẽ đói bụng nên ở phòng bếp nấu nồi cháo, lại nấu một nồi nước ấm rồi đem cháo đặt trong nồi giữ ấm. Viết một tờ giấy ghi nhớ dán ở kệ sách trong phòng ngủ của cô, bảo cô thức dậy thì đi xuống bếp ăn cháo.
Lưu Trạch Hằng chưa từng nghĩ tới bệnh trầm cảm của cô khi phát tác sẽ là như thế này, chỉ là cho rằng tính cách của cô có thay đổi lớn, sẽ không tích cực như trước kia.
Lưu Tiêu Di nằm ở trên giường an ổn mà ngủ, Lưu Trạch Hằng khom lưng sờ sờ trán cô, mang theo xin lỗi nói: “Tiêu Di, thực xin lỗi.”
Nếu không phải vì anh, cô sao lại biến thành như vậy.
Sau khi Lưu Tiêu Di ngủ no, phát hiện mình đang ở phòng ngủ nhà mình, trên bàn học đang bật đèn bàn, không có chiếu sáng cả phòng, chỉ chiếu sáng một góc phòng. Cô nhớ hình như Lưu Trạch Hằng cõng cô về.
Trên bàn đặt hai cái túi mua hàng, một cái là cửa hàng “N thứ phương”, một cái là cửa hàng “Nhất thuần”. Lưu Tiêu Di xuống giường, đi chân không đến bàn học, trên bàn học có dán một tờ ghi nhớ: “ Tiêu Di, trong nồi ở phòng bếp có cháo.”
Trong túi “Nhất thuần” chính là áo thun nữ, trong túi “N thứ phương” là hộp quà gói bằng giấy, mở ra hộp giấy, là một cái hộp nhạc tinh xảo, phí trên đặt một tấm thiệp chúc mừng, Lưu Tiêu DI mở ra thấy nét chữ cứng cáp hữu lực của Lưu Trạch Hằng: “Tiêu Di, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ! Trạch Hằng.”
Chủ Nhật tới là sinh nhật cô, đây là quà sinh nhật cho cô?
Hộp nhạc là cái lúc chiều Lưu Tiêu Di nhìn trúng, bên trong có búp bê đang múa ba lê, phát ra âm nhạc thanh thúy, búp bên theo điệu nhạc xoay vòng xoay vòng.....
Xem đến mê mẩn.
*
Ngày kế, sáng chủ nhật, Di ba Di mẹ tăng ca đến rạng sáng, lại ở nhà ngủ bù. Di mẹ rời giường đi tới phòng vệ sinh, sau đó tới cửa phòng ngủ Lưu Tiêu Di, nói: “Tiêu Di, ngày hôm qua không phải mẹ đưa cho con 50 đồng sao, con xuống lầu mua ba phần ăn sáng đi.”

Lưu Tiêu Di xoay người, duỗi cái eo lười nói: “Dạ, con biết rồi.”
Sau khi Di mẹ nói xong, lại trở về ngủ.
Lưu Tiêu Di ở trên giường cọ tới cọ lui khoảng mười phút, mới bắt đầu rời giường rửa mặt chải đầu, sửa sang quần áo, tùy tiện mặc một bộ thường phục ra cửa. Vừa vặn, Lưu Trạch Hằng cũng đang kéo xích chó chuẩn bị màn Bobo ra ngoài. Bobo nhìn thấy Lưu Tiêu Di rất vui vẻ, chạy tới trước mặt cô, ngửi ngửi chân cô. Hôm nay cô mặc quần đùi, Bobo làm cọ làm chân cô ngứa ngứa, đá đá nhẹ chân vài cái: “ A.... Bobo, ngứa a......”
Lưu Trạch Hằng giật nhẹ xích chó, đem Husky kéo trở về, nói: “Đừng làm tỷ tỷ!”
“Ngao……” BOBO nghe lời không đi cọ Lưu Tiêu Di nữa.
Lưu Trạch Hằng giống như ngày thường nhàn nhạt hỏi: “Ra ngoài?”
Lưu Tiêu Di gật đầu: “Ừ.”
“Dắt BOBO cùng đi tản bộ đi.” Lưu Trạch Hằng đề nghị cô.
“Tớ còn phải đi mua bữa sáng……”
“Cô chú còn đang ngủ, giờ mà cậu mua về thì thì họ cũng phải ngủ tới trưa mới dậy sao ăn liền được?” Làm hàng xóm mười mấy năm, thời gian làm việc nghỉ ngơi của hàng xóm đối diện ra sao, Lưu Trạch Hằng biết rất rõ ràng.
Lưu Tiêu Di tìm không ra có đành phải đáp ứng.
Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng từ nhà đi đến công viên phụ cận, hai người vẫn luôn trầm mặc, hơn nữa ngày hôm qua Lưu Trạch Hằng tỏ tình với Lưu Tiêu Di, không khí giữa hai người rất xấu hổ.
BOBO chạy tới chổ ị phân của nó, Lưu Trạch Hằng dùng tờ báo lót trước, chờ Bobo giải quyết xong hai người đi bộ về nhà.
Lưu Trạch Hằng đánh vỡ trầm mặc trước: “Tiêu Di, ngày hôm qua tôi bày tỏ với cậu, cậu trở về có suy xét qua không?”
Lưu Tiêu Di không nghĩ sẽ kết giao với Lưu Trạch Hằng, kinh nghiệm đời trước nói cho cô biết nếu cùng Lưu Trạch Hằng ở một chổ sẽ rất mệt. Cô dùng lý do học tập để từ chối: “Trạch Hằng, không phải cậu nói phải cố gắng học tập, không được yêu sớm sao?”
Lưu Trạch Hằng nói: “Bây giờ chúng ta ước định trước, chờ sang năm thi đi học xong rồi kết giao cũng được.”
Lưu Tiêu Di không muốn cùng anh đưa đẩy, liền gọn gàng dứt khoát nó: “ Tớ có thể cự tuyệt không? Hiện tại tớ không thích cậu....”
“Vậy hiện tại cậu thích ai, Trình Trí An sao?”

Lưu Tiêu Di lắc đầu, nói: “Bọn tớ chỉ là bạn bè, không phải là quan hệ yêu đương đâu.” Sau đó lại bổ sung: “Trạch Hằng, có phải cậu thấy tớ và Trình Trí An thân cận quá, cảm thấy tiêu tùy tùng của cậu không ở cùng cậu, cậu mới ra hạ sách này? Kết giao là một chuyện nghiêm túc, không cần phải nhất thời xúc động, đối với ai cũng đều không tốt.”
“Tôi không có xúc động, tôi thích cậu.” Lưu Trạch Hằng nghiêm túc nói lại một lần.
Lưu Tiêu Di có chút khó hiểu, diện mạo của cô cũng tạm được, nhưng dáng người lại khô quắt, thành tích lại không tốt, việc nhà cũng không hiểu, tuổi dậy thì ý tưởng đơn giản lại ngốc ngếch, không biết chính mình có chổ nào đáng giá để Lưu Trạch Hằng thích. Nếu không phải đời trước cô dùng thủ đoạn đê tiện, có lẽ cả đời Lưu Trạch Hằng cũng sẽ không chạm vào cô.
Lưu Tiêu Di hỏi: “Cậu thích tớ chổ nào?”
Lưu Trạch Hằng trả lời: “Tôi cũng không biết, chính là thích cậu đã thật lâu.”
“Cậu phát hiện lúc nào?”
“Đầu học kỳ 1 lớp tám.”
So với lần đầu tiên cô tỏ tình trước một năm.
Lưu Tiêu Di không rõ, anh sớm như vậy đã thích cô, vì sao lúc cô tỏ tình anh vẫn luôn cự tuyệt: “ lúc trước tớ đã tỏ tình với cậu nhiều lần như vậy, vì sao cậu đều từ chối tớ?”
“Bởi vì, tôi cảm thấy tuổi chúng ta còn nhỏ, hẳn là lấy việc học làm trọng.”
“Vậy tại sao bây giờ cậu lại tỏ tình với tớ?”
Thật lâu sau, Lưu Trạch Hằng mở miệng: “Tôi chờ không được cậu trưởng thành……”
Lưu Tiêu Di nghe được lý do, tức giận nói: “Trạch Hằng, cậu có cảm thấy mình rất ích kỷ không? Cậu cảm thấy chúng ta còn nhỏ, cậu tiền từ chối tớ, cũng không giải thích một chút cho tớ biết, cậu có biết lúc cậu từ chối tớ tớ sẽ đau lòng như thế nào không? Tớ là nữ sinh, cậu cho rằng da mặt tớ rất dày sao? Hiện tại cậu lại muốn kết giao với tớ, tớ liền phải đáp ứng sao?”
Lưu Trạch Hằng trầm mặc, đích xác, anh là thực ích kỷ. Trong kế hoạch của anh, hy vọng Lưu Tiêu Di cũng sẽ dựa theo kế hoạch của anh mà làm, lại không hỏi qua ý kiến của cô, đem con đường cô phải đi cũng an bài tốt.....
Hai người không nói chuyện nữa, chỉ luôn đi theo hướng về nhà, tới gần dưới lầu Lưu Tiêu Di nói: “ Cậu về nhà trước đi, tớ muốn đi mua đồ ăn sáng cho ba mẹ.”
Cả ngày chủ nhật Lưu Tiêu Di không có qua nhà Lưu Trạch Hằng làm bài tập, Lưu Trạch Hằng nghĩ có lẽ cô thật sự chán ghét anh.
Sáng thứ hai, lưu Tiêu Di đúng hạn qua nhà anh, lợi dụng thời gian trước khi làm bài nói chuyện với anh: “Trạch Hằng, hôm qua trở về tớ có xem lại sổ nhật ký, tớ tỏ tình với cậu 432 lần từ nghỉ hè lớp 8 đến nghỉ hè lớp 11, cậu muốn kết phải thì phải tỏ tình lại nhiêu đó lần mới được!”