*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 4: Liều mạng nuốt chửng
editor: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
Trong nháy mắt, Đỗ Hạ đột nhiên hoảng hốt, cậu thấy thứ đang nằm trên người Trầm Quân Chi dần hiện ra trước mắt cậu. Xương màu xám đen, đầu lâu đen ngòm, còn có hàng xương sườn như đang giương nanh vuốt, và cả cánh tay không có chút thịt nào, từng chút từng chút từ trên người Trầm Quân Chi rút ra, xoay hướng lao về phía cậu!
Gió lạnh mang theo cái mùi thối rửa của tử thi phả vào mặt Đỗ Hạ, cậu muốn tránh thoát nhưng đã có người còn nhanh hơn chắn trước mặt.
Bộ xương xuyên qua người phía trước, trực tiếp lao đến Đỗ Hạ, ra sức va vào thân thể cậu. Da thịt cảm nhận được dị vật lạnh lẽo, quai hàm run lên, máu toàn thân phảng phất giống như từ hầm băng chảy vào trong thân thể chính mình. Đỗ Hạ cảm giác mọi vật trước mắt đột nhiên thay đổi, cái người cậu vốn không nhìn thấy bỗng trở nên rõ ràng hơn.
Bộ đồ thể thao quen thuộc, chiếc áo khoác quen thuộc, cầm chiếc dù đen, trên tay mang đôi găng vải. Người mà cậu vô số lần nhìn qua gương, qua kính, qua những thứ có thể phản chiếu được, lúc này đây, không cần nhờ những thứ đó, người ấy cứ thế xuất hiện trước mắt cậu.
Hắn so với hình ảnh phản chiếu còn đẹp mắt hơn.
Người nọ cao hơn cậu một cái đầu, khuôn mặt lạnh lùng, mắt đen thẳm như mực, môi hơi mím tạo thành một đường thẳng nghiêm nghị.
Tay hắn nâng dù lên hướng về chỗ Đỗ Hạ đập xuống, cái tay còn lại túm lấy cổ Đỗ Hạ, lôi ra ngoài.
Không hiểu sao hắn đối với mình như vậy, Đỗ Hạ theo bản năng nhìn mình một chút, nhất thời máu toàn thân như chảy ngược. Bộ xương kia vậy mà đang chầm chậm chui vào thân thể cậu! Hắn túm không phải cổ mình mà là cột sống của bộ xương đen thành tinh kia!
Còn cậu, cậu chính là thông qua con mắt của bộ xương mà nhìn.
Rõ ràng nó không vào được thân thể của Trầm Quân Chi, chui vào cơ thể cậu có vẻ đơn giản hơn. Đỗ Hạ cảm thấy máu trong trái tim đang co bóp dần trở nên lạnh lẽo như nghênh đón bộ xương hòa làm một.
"GÀO!!!" Hắn gần như là gào thét, vứt cây dù trong tay, nhào đến cắn vào môi Đỗ Hạ.
Không phải, thứ hắn cắn là... đầu bộ xương.
Hắn mạnh mẽ cắn nát đầu bộ xương, xé ra, cắn tước, rồi nuốt xuống. Đỗ Hạ nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt ấy như nhiễm một tầng hắc sắc, trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt vốn đen thẳm phảng phất như mất đi ánh sáng nay càng trở nên u ám.
Có hại đến hắn không, Đỗ Hạ nghĩ đến đó liền cảm giác trái tim như lần nữa hoạt động trở lại như trước, tuôn ra dòng máu tươi nóng bỏng. Thân thể cậu dần khôi phục tri giác, bộ xương trước mắt từ từ bị lôi ra khỏi thân thể cậu, bị người nọ cắn nuốt.
Khi khối xương cuối cùng rời khỏi thân thể Đỗ Hạ, nó hóa thành một chất màu đen sền sệt bị nuốt mất. Hắn hình như cảm thấy yên lòng, hướng về Đỗ Hạ cười khẽ, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Tầm mắt cậu đã hoàn toàn mờ mịt, không thể nhìn thấy gì nữa.
Đầu gối Đỗ Hạ mềm nhũn, khụy xuống, dùng hai tay chống trên mặt đất, nhìn về phía trước trống rỗng, trong lòng lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
"Cậu không sao chứ!?" – Giọng nói của Trầm Quân Chi vang lên, mang theo khí tức của người sống dày đặc, "Tôi vừa nãy không thể động đậy được, cũng không thở được, may mà sau khi mọi người đến đây, tôi cử động lại được rồi. Đỗ Hạ, cậu sao vậy?"
Chậm chạp quay đầu sang, trong con người đã khôi phục bình tĩnh, Đỗ Hạ nhỏ giọng nói: "Có thể đổi lều với anh không, tôi ngủ ở đây cho."
Nghe nói chuyện đã được giải quyết, người bên ngoài đều thở phào nhẹ nhóm, dưới cái nhìn của bọn họ, chỉ là đại khái lại xảy ra chuyện lạ khó hiểu như mấy lần trước nữa. Liền ngay cả Trầm Quân Chi cũng đều cho rằng Đỗ Hạ sợ đến run chân, giờ thì không sao rồi, hắn cũng không để ý, tốt bụng đỡ Đỗ Hạ đến bên giường, lại giúp cậu mở đèn đầu giường, sau đó mới cùng những người khác về lều ngủ.
Lúc này, đúng nửa đêm khuya khoắt, là thời điểm con người mệt mỏi và yếu ớt nhất, hầu hết đều hận không thể ngủ hẳn đến tận lúc thiên hoang địa lão.
Đầu giường có tấm gương, Đỗ Hạ ôm xuống giường, nhìn người vẫn nằm trên đất không nhúc nhích, lo lắng nói: "Anh cảm thấy thế nào? Em ngày mai xin đoàn phim nghỉ, cùng anh đi tìm Lý Đôn Hậu kiểm tra một chút. Gã tốt xấu gì cũng là cao nhân được Hạ tổng thừa nhận, có lẽ sẽ có biện pháp..."
"Chúng ta vẫn luôn yên ổn, chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này. Thân thể con người không tốt còn có thể đi bệnh viện, anh... nếu có quỷ y thì tốt rồi. Có điều em thật sự nhìn thấy anh, không cần mượn thứ khác để nhìn, là chân chính nhìn thấy anh."
Từ gương nhìn thấy người kia vẫn không động đậy, gương mặt trắng toát nhiễm từng tia hắc khí, con ngươi càng âm trầm, Đỗ Hạ ngồi bên cạnh nhưng vẫn không làm được gì. Mở di động, lục danh bạ, không có mấy người nhưng đều không giúp được, Đỗ Hạ chợt nhận ra cao nhân duy nhất cậu biết chính là Lý Đôn Hậu.
Trong túi áo có tấm hoàng phù đã hóa tro của Lý Đôn Hậu. Ông ta hẳn cũng có chút bản lĩnh thật - Đỗ Hạ nghĩ.
Trong di động còn có tên Hạ tổng, ngón tay vuốt nhẹ mấy lần, cuối cùng vẫn nhấn gọi, liên hệ hắn liền có thể biết cách liên lạc với Lý Đôn Hậu - Đỗ Hạ nghĩ thế.
Điện thoại đỗ chuông rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối không có người nhận. Đỗ Hạ cũng biết lúc này Hạ tổng chắc đã ngủ rồi, liền không gọi nữa, mà gửi tin nhắn qua, hy vọng sáng mai Hạ tổng sẽ đọc được.
Trong lều đốt nhang muỗi, còn xịt thuốc diệt muỗi, nhưng qua một đêm, luôn có những con muỗi không thể biết là nó sẽ chết, liều mạng dùng hết sức bình sinh lao vào lều có người ở. Đỗ Hạ ngủ không sâu, nhưng cũng bó tay với muỗi, chỉ cần là làn da lộ ra ngoài quần áo thì qua một đêm toàn vết muỗi chích. May mắn là trên mặt không có.
Rạng sáng, Đỗ Hạ thức dậy, qua gương thấy người nằm trên đất chẳng biết đã ngồi dậy từ bao giờ. Có điều, hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn qua có vẻ có chút khó chịu.
"Cảm giác thế nào?" Đỗ Hạ thấp giọng hỏi.
Thoáng nhìn tay Đỗ Hạ, trên tay cậu toàn vết muỗi chích, trên mặt hắn lóe lên một tia tức giận, tay hơi động, một cây vợt màu đen xuất hiện, thế nhưng lúc này lại không có muỗi để chém giết. Không đánh được muỗi, phiền não trên mặt hắn càng lộ rõ, khom lưng tiến đến muốn chạm thử vết chích trên tay Đỗ Hạ, môi sắp chạm đến bỗng nhiên dời đi, rõ ràng là nhớ đến cái thứ tối qua bất đắc dĩ phải nuốt.
"Có thể đứng lên đi với em được không?" Đỗ Hạ nhỏ giọng nói, "Em định đi tìm Lý Đôn Hậu hỏi chuyện, ngày hôm nay xin nghỉ không đóng phim."
Nhẹ gật đầu, tuy động tác hắn không tiêu sái như mọi khi nhưng vẫn thuận lợi đứng dậy. Đỗ Hạ thấy hắn đồng ý, liền đi xin đoàn phim nghỉ, cậu quá sốt ruột, không chú ý khi đứng lên người đó dường như phình ra một chút, nói đúng hơn là bị phù, giống như mấy người bị bệnh phù thũng.
Chuyện tối qua bảo lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ, đối với đoàn phim đã "thân kinh bách chiến" mà nói, hoàn toàn nằm trong mức chịu đựng. Thế nên, lúc Đỗ Hạ đến xin nghỉ, đạo diễn La vẫn tỏ vẻ đã hiểu. Từ khi vào đoàn phim đến nay, đây là lần đầu tiên Đỗ Hạ gặp chuyện như vậy, điều tiết thích hợp rồi sẽ tiếp thu được. Tống Hỉ Minh còn tri kỷ rót gừng nấu đường đỏ cho Đỗ Hạ uống, cậu uống một chút, cảm giác tâm đã an ổn hơn.
Xin nghỉ xong, Hạ tổng cũng đúng lúc gọi điện đến.
"Tiểu Hạ, ta đã giúp cậu liên hệ đại sư, gặp ở chỗ ta. Khi nào cậu rảnh? Ta qua đó đón cậu."
Cơ hội tốt như thế Hạ tổng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn đã sắp xếp xong tất cả, chỉ chờ Đỗ Hạ sập bẫy.
Người bình thường đại khái sẽ nghĩ lần này Đỗ Hạ tìm Lý Đôn Hậu thật ra là lấy cớ, mục đích thực sự vẫn là muốn tiếp xúc với Hạ tổng.
Lần này Hạ tổng vẫn phái vị tài xế kia. Gã từ tận trong lòng cũng muốn như thế, tuy rằng lần trước gã đã trải qua tình huống gặp quỷ dựng tường rất quỷ quái, nhưng gã nghĩ người trẻ tuổi là thế, muốn trèo lên trên, gặp phải đường tắt, không thể nào ngó lơ cái đường tắt ấy - Hạ tổng.
Trước khi lên xe, Đỗ Hạ quay qua bên cạnh nói: "Anh lên trước đi!"
Người bên cạnh động tác có chút chậm nhưng vẫn thuận lợi lên xe, lúc này Đỗ Hạ mới theo vào.
Từ kính chỗ tài xế, gã nhìn thấy Đỗ Hạ ngồi một bên, nhường một vị trí trống bên cạnh, hắn có chút thần kinh liếc nhìn, cảm giác thật giống như có người ở đó. Lần trước Đỗ Hạ cũng kiến trì ngồi phía sau, còn không cho để hộp quà ở đó, cũng để trống chỗ bên cạnh như thế.
"Lần trước đồ vật gửi chuyển phát nhanh cậu đều dùng chứ?" Tài xế nghĩ muốn tạo chút vui vẻ, nhưng khi câu nói bật ra xong gã liền muốn tự vã và miệng mình.
"Vâng, đồ rất tốt!" Đỗ Hạ chỉ bộ đồ thể thao trên người mình nói, "Nhìn nè, tôi còn tìm thấy một bộ cùng kiểu dáng."
"Không phải cái cùng kiểu dáng kia chính là nó sau khi đốt thì xuất hiện đó chứ?"
Ý nghĩ quỷ dị vừa xuất hiện trong đầu liền không thể gạt bỏ, cả người gã tài xế như sắp nổ tung, hận không thể chạy bán sống bán chết. Đều do tên Lý Đôn Hậu kia nhìn qua rất cao tay, khiến gã tin rằng sự việc đã được giải quyết!
Cũng may một đường đều không gặp chuyện quái dị, nhưng mọi hành động cùng lời nói của Đỗ Hạ từ lúc bắt đầu đã lưu lại bóng tối dày đặc trong lòng tài xế, cho đến tận khi xuống xe gã vẫn kìm lòng không đậu mà nhìn chằm chằm bóng dưới chân Đỗ Hạ, luôn cảm thấy cái bóng kia không chân thật.
Hạ tổng sắp xếp gặp nhau ở bên trong một hội sở cao cấp, trong phòng khách có bồn cảnh cỡ lớn, có vòi nước ống tre (Shishiodoshi), cảnh sắc như ẩn như hiện, rất có ý vị.
Sau khi vào cửa, Đỗ Hạ nhìn thấy Lý Đôn Hậu cũng có mặt, nhất thời trong lòng có chút thả lỏng cùng thấp thỏm nho nhỏ.
"Thí chủ đêm qua gặp Hung Sát?" Lý Đôn Hậu quả nhiên có năng lực, liếc mắt đã nhìn ra, "Lá hoàng phù của bần đạo đã mất hiệu lực, hơn nữa trên người thí chủ sát khí rất nặng, cần đi tẩy trừ, nếu không sẽ bị bệnh."
"Vậy làm phiền đại sư giúp đỡ, không biết phải dùng cách gì mới tốt?" Hạ tổng trong lòng vội thả con tép bắt con tôm, rất quan tâm nói.
Mắt thấy Hạ tổng không có ý lảng tránh, Lý Đôn Hậu cũng không thấy sự tồn tại của người bên cạnh, Đỗ Hạ quyết tâm, nói thẳng: "Tôi... ngày hôm qua gặp phải một chuyện, là đồng nghiệp trong đoàn phim bị quỷ đè, lúc tôi đi qua vật kia lại nhảy sang đè tôi, sau tôi lại thấy có người lôi nó ra ăn, đây... rốt cuộc là chuyện gì?"
Đánh lớn như vậy, hy vọng Lý Đôn Hậu có thể giải thích công kích một chút.
Nghe xong lời của Đỗ Hạ, gương mặt Lý Đôn Hậu nhất thời biến sắc, ngưng trọng dị thường, hắn trầm tư một hồi mới nói: "Kim bùa bị hủy bần đạo liền đoán thí chủ gặp phải vật không đơn giản. Thường thì quỷ áp sàng không làm bị thương con người được, nhưng có một loại tình huống đặc biệt: bám thân. Những thứ đó không có thực thể, là một khối ý thức không hoàn chính mang theo khí tức hung sát, thích nhất đè lên thân những người suy yếu... Thứ thí chủ thấy đã nuốt nó không phải là người, mà là một sự tồn tại còn lợi hại hơn..."
"Ăn thứ đó có ích gì sao?" Đỗ Hạ thuận theo hỏi, ánh mắt có chút lo lắng liếc nhìn qua khoảng không bên người.
"Nếu nuốt chửng thứ đó sẽ càng trở nên mạnh mẽ, càng khó đối phó. Chỗ các cậu đóng phim cực kỳ không an toàn, để bần đạo đến xem qua." Lý Đôn Hậu bỗng nhiên đứng dậy nói, "Phiền thí chủ dẫn đường!"
Trước đó Lý Đôn Hậu không coi đây là chuyện gì to tát vì hắn nghĩ tòa nhà đoàn phim quay chỉ là tòa quỷ trạch thông thường, dương khí người trưởng thành trong đoàn phim gộp lại cũng đủ làm chúng kinh sợ, coi như xuất hiện chuyện lạ cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Chỉ có điều, nghệ sĩ coi trọng vấn đề hình tượng cho nên mới càng cẩn thận hơn thôi. Nhưng hiện giờ ý thúc được ở đó còn tồn tại loại quỷ hung tàn, Lý Đôn Hậu đứng ngồi không yên.
Không lên tiến đáp lại, Đỗ Hạ có chút khó xử nhìn về phía Hạ tổng.
"Đi, ta sắp xếp xe." Hạ tổng cũng bất đắc dĩ, hắn vốn cho rằng hôm nay Đỗ Hạ xin nghỉ một ngày, thời gian đủ dài, ở phòng khách xa hoa, cảnh sắc hài hòa, không cần biết tâm trạng thế nào, chơi kiểu gì cũng đều có thế.
Thế nhưng Lý Đôn Hậu chân chính là cao nhân, không ai dám đắc tội, huống chi Hạ tổng là loại người vốn rất kiêng kỵ chuyện kia, tự nhiên không nói hai lời.
Vẫn người lái xe đó, Lý Đôn Hậu ngồi ở ghế phó lái, Đỗ Hạ ngồi hàng sau, cậu mở cửa để người bên cạnh lên xe trước, sau đó chính mình lên theo.
Lên xe, Đỗ Hạ lập tức lấy di động ra đánh chữ: "Ông ta nói là nuốt chửng, anh có suy nghĩ đó không?"
Vote this: