Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Chương 14: Bên ngoài rộng như vậy, đi xem đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 14: Bên ngoài rộng như vậy, đi xem đi

Edit: Tĩnh Nhạc

Beta: Tĩnh Nhạc

"A Nhan, em định sẽ không làm diễn viên nữa." - Đỗ Hạ thanh âm rất nhẹ, lộ ra sự uể oải nhàn nhạt, "Lúc trước các trưởng bối không biết là nghe ai nói, làm diễn viên kiếm tiền nhiều, liền lén lút liên hệ giáo viên trong trường giúp em sửa nguyện vọng."

Cho tới nay đều là đối phương chiều theo cậu, bởi vì hắn hỉ nộ ai nhạc một mình hắn, mặc dù bình thường trông qua như là hắn có rất nhiều cảm xúc nhỏ nhặt, nhưng phần lớn, người được nhân nhượng, được yêu thương kỳ thực là chính Đỗ Hạ.

Người nọ đã bồi cậu nhiều năm như thế, giờ cũng đến lúc, cậu nên bồi anh lại rồi.

"Anh không cần khuyên em, cát-xê của hai bộ vừa đóng cũng đủ để chúng ta sống cả đời. Hơn nữa, em diễn khác người, nếu xin nghỉ, công ty cũng sẽ không từ chối. A nhan, có anh trong những cảnh quay em rất vui, nhưng nếu về sau anh thường xuyên bị quay như thế, đưa ra trước công chúng, mọi người nhất định sẽ liều mạng tìm anh... em... không muốn anh bị quấy nhiễu." – đây mới là việc Đỗ Hạ bận tâm nhất.

Có lẽ hai người bọn họ, vốn không thích hợp đóng phim.

Không biết là có phải mấy thứ quỷ dị lúc đóng phim bị Lý Tu Nhan bắt cùng hắn có quan hệ hay không, Đỗ Hạ phát hiện hắn đã có thể xuất hiện toàn bộ thân thể, tuy rằng chỉ là tình cờ, nhưng điều này cũng cho thấy hắn có thể xuất hiện như người bình thường, chỉ cần cẩn thận che giấu một chút là tốt rồi.

Đã đến lúc đưa ra quyết định.

Người kia cầm lấy tay Đỗ Hạ, ngón tay lạnh lẽo của hắn ở lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng di động, chậm rãi viết chữ: "Em quyết định như thế nào anh cũng đồng ý."

Danh tiếng trong giới đã rất tốt, dù Đỗ Hạ nhân được lượng quan tâm lớn, nhưng bình thường cậu cũng không lộ diện, trái lại cùng công ty chào hỏi, nói chính mình muốn nghỉ ngơi. Hoàng kiệt đối với việc này tỏ vẻ không có ý kiến, mà hắn cũng không dám có ý kiến.

Đã lâu như vậy, nhưng Hạ tổng kỳ thực vẫn còn muốn Đỗ Hạ, chỉ là hắn tựa hồ đã nghĩ rõ ràng một số chuyện, không còn làm người khác khó chịu, ngược lại, Đỗ Hạ quyết định muốn nghỉ ngơi, hắn còn biểu thị bản thân ủng hộ.

Kỳ thực cát-xê của người mới cũng không cao, không hợp lẽ thường chút cũng chỉ có mấy ngàn khối, nhưng gần đây thái độ Hoàng Kiệt thay đổi, thứ hai, thái độ Hạ tổng đặt tại nơi đó, phía công ty cho Đỗ Hạ số tiền vô cùng khả quan.

Sau khi nhận được tiền, Đỗ Hạ mới cùng người quen biết chào hỏi, sau đó mua hai tấm vé xe, lên đường về nhà.

Thời đại này, bên ngoài chỉ cần có mặt trời, liền sẽ có người bung dù, con gái bung dù bình thường, con trai cũng chưa chắc khác thường.

Lý Tu Nhan thân cao, mặc quần áo cùng kiểu dáng với Đỗ Hạ, che một cái dù hoa nhỏ nát bươm, từng bước rập khuông theo Đỗ Hạ, làm người đi đường liên tục ngoái nhìn.

"Anh có thể hấp dẫn được nhiều người hơn em, em cũng không cần sợ bị nhận ra nữa, bởi vì anh so với em thì giống minh tinh hơn.", hai người ngồi ở phòng chờ xe, dựa sát vào nhau. Gió lạnh từ điều hòa cũng không sánh được thân nhiệt lành lạnh của người bên cạnh.

Đỗ Hạ rất yêu thích cái cảm giác này, cậu luôn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mặt anh, rất chăm chú, muốn có thể nhìn anh như thế cả đời.

Đây là lần đầu tiên hai người lộ diện trong tình huống mọi người đều nhìn thấy cả hai, như một cặp tình nhân.

"Rất nhiều năm rồi không về, không biết có thể tìm thấy phần mộ của bà nội nữa không..." – Đỗ Hạ thấp giọng nói.

Lý Tu Nhan nắm lấy tay cậu, niết niết từng ngón tay cậu. Hắn hướng Đỗ Hạ mỉm cười, xoa loạn lên mái tóc cậu.

Lên xe, hai người đều yên tĩnh. Quê nhà Đỗ Hạ rất hẻo lánh, ô tô đường dài đi không được, phải đổi xe, cuối cùng còn phải đi bộ.

Đó là một làng nhỏ rất lạc hậu, đã nhiều năm như vậy, nó vẫn như thế, căn nhà Đỗ Hạ trong thôn trước lúc đi ra làm sao, bây giờ vẫn ra thế đấy.

Trong trí nhớ, Đỗ Hạ và bà nội ở cùng nhau trong một căn phòng đá. Trong phòng có hai chiếc giường, cái lớn của bà nội, cái nhỏ hơn của Đỗ Hạ, có điều, cái giường nhỏ kia kỳ thực ngủ hai người, một là Đỗ Hạ, một là người người khác không nhìn thấy - Lý Tu Nhan.

Bọn nhóc năm nào dồn cậu ở chân tường, mắng cậu, đánh cậu đều đã lớn lên, thành gia lập nghiệp. Dáng dấp hài đồng thì đã thay đổi nhiều đến khó mà nhận ra, thay vào đó là diện mạo đặc thù của thôn, cùng một lớp thế hệ mới.

Chỉ e là hiện tại không còn tìm thấy đứa nhỏ bị bọn nhóc khác mắng là quỷ hài tử, bởi vì, Đỗ Hạ năm đó đã lớn lên, đã rời khỏi thôn này.

"Chú đẹp trai ơi, chú đến từ nơi khác sao?" – Một đứa bé đánh bạo chạy đến, đứng trước Đỗ Hạ, giương đôi mắt sáng lấp lánh đầy hồn nhiên nhìn cậu.

Xoa đầu đứa bé, Đỗ Hạ cười nói: "Chú không đến từ nơi khác, chú đến từ đây."

"Nhưng... người trong thôn cháu đều biết, không có ai đẹp như chú đâu." - Đứa nhỏ còn rất thông minh, nghiêng đầu nghĩ một hồi mới nói.

"Ừm, chú đã rất lâu rồi không về đây." - Đỗ Hạ cười nói.

Hai người đi xa dần, đứa nhỏ nhìn chằm chằm người che dù một lúc, lầu bầu nói: "Người kia hắn là người thành phố, còn bung dù, thật kì quái."

Đối với bọn nhỏ, hai người vừa xuất hiện trong thôn này cũng chỉ tùy tiện nhìn một chút, sau đó đảo mắt liền quên.

Xuyên qua làng, đi một đoạn nữa về phía trước, chính là nơi tập trung mồ của người trong thôn, bà nội Đỗ Hạ cũng chiếm một mảnh nhỏ ở đây.

Trước khi tới, Đỗ Hạ tưởng mình đã quên chỗ đó, sẽ không tìm được, nhưng khi cậu đến rồi, lại có thể chuẩn xác từng bước tìm được phần mộ ấy.

Sắp xếp đồ cúng, Đỗ Hạ và Lý Tu Nhan cùng lúc quỳ xuống.

"Bà nội, đây chính là đứa nhỏ năm trước kia, hắn đã cùng con lớn lên. Chúng con quyết định sẽ bên nhau."

"Hắn rất tốt, rất ưu tú."

"Chúng con cùng đến gặp bà, sau đó, sẽ ra ngoài du lịch, ngắm phong cảnh ngoài đây."

Nói liên miên hồi lâu, Đỗ Hạ rốt cục mới kết thúc, sau đó, hai người cùng nhau về thôn. Lúc đi ngang ngõ nhỏ năm nào, Đỗ Hạ nhìn thấy có người phụ nữ đứng nơi đó dõi theo cậu. Thấy cậu nhìn sang, liền lau mắt rời đi.

Mãi đến tận khi rời làng, ngồi trên xe công cộng, Đỗ Hạ mới nhớ ra, người phụ nữ kia là mẹ ruột của cậu, còn trong ngõ nhõ kia, đã từng có nơi gọi là nhà. Gia đình kia đã vứt bỏ cậu, nếu không có bà nội, có lẽ, cậu đã chẳng sống nỗi.

Bây giờ, mọi chuyện đều đã qua rồi – Đỗ Hạ nghĩ.

Trở lại nhà ga thành thị lớn, Đỗ Hạ không rời nhà ga ngay, mà tùy tiện mua ít thứ ăn, rồi hai người cùng nghiên cứu địa đồ.

"A nhan, chúng ta trước đi leo núi nha? Em nghe nói trên đỉnh núi nhiệt độ rất thấp, còn có tuyết, em muốn đi xem.", Đỗ Hạ tới nay đã lớn như vậy, sinh hoạt vẫn luôn quy củ, hơn nữa, bởi vì sự tồn tại của người bên cạnh, cậu thật không dám cùng người khác tiếp xúc nhiều, mà ở trong mắt người khác, Đỗ Hạ là một người rất quái gở.

Ngón tay chỉ một ngọn núi trên bản đồ, Lý Tu Nhan bung dù ngăn trở tầm mắt của người khác, nhẹ nhàng hôn Đỗ Hạ.

Bị hôn, mặt Đỗ Hạ có chút hồng, "Được, vậy quyết định đi cái này đi."

Cả bộ trang bị du lịch, hai người giống nhau như đúc. Chẳng qua, Lý Tu Nhan khí lực lớn, rất nhiều lúc đều là hắn giúp Đỗ Hạ.

Leo núi, ngắm biển, đi hưởng thụ phong cảnh ruộng đồng, đến vườn hoa ngoại quốc. Lúc này bên trong, phim đã được công chiếu, với ý muốn của đạo diễn, hình ảnh tồn tại của Lý Tu Nhan được tung ra, trở thành trứng màu tồn tại giống nhau, làm bi kịch của kẻ điên nam ba càng chân thật hơn.

Trong bộ phim đó, Đỗ Hạ thủ vai nam ba được hoan nghênh, mà Lý Tu Nhan thì lại để khán giả kinh diễm.

Một cái nhíu mày một cái nhếch môi như vậy đều trở thành sự tồn tại kinh điển, để khán giả điên cuồng. Nhưng không có ai biết về sự tồn tại của hắn, thậm chí ngay cả Đỗ Hạ cũng liên lạc không được.

Một bộ phim, một bộ kịch truyền hình, hết thảy trở thành tác phẩm một đời diễn viên của Đỗ Hạ.

Đi khắp đại giang nam bắc, trong nước ngoài nước, cuối cùng, Đỗ Hạ dừng lại tại một trấn nhỏ ở nước ngoài.

Sinh hoạt ở nơi này tiết tấu rất chậm, phí sống không cao, rất dễ có một căn nhà cùng cái sân, lúc nhàn rỗi có thể trồng cây, nuôi vài con vật, có thể ngày ngày ngắm mặt trời mọc.

"A Nhan, tài nấu nướng của anh ngày càng tốt hơn rồi.", Đỗ Hạ cười híp mắt nhìn hắn thông thạo lắc lư cái muôi, trên người đeo một cái tạp dề hoa nhỏ rách bươm không dính một tí dầu nào. Động tác chiên xào của người nọ thông thạo, lại sắp xếp bàn, bưng đến trước mặt Đỗ Hạ.

Món ăn tràn ngập phong tình ngoại quốc, mùi vị rất tuyệt, rất đậm đà mà cũng không kém hương vị tự nhiên.

Đã chẳng nhớ rõ bao lâu rồi không động thủ nấu cơm, Đỗ Hạ vừa ăn mỹ vị vừa nghĩ: "Rốt cục là từ lúc nào người nọ bắt đầu ôm việc mua thức ăn, làm cơm, thậm chí tưới hoa, chăn nuôi... đây?".

Đại khái là bắt đầu từ khi Đỗ Hạ 39 tuổi, cậu rõ ràng vẫn là tráng niên, nhưng thân thể hơn hai mươi mấy năm sau sẽ dần yếu đi, bên khóe mắt cũng đã hằn những vết chân chim.

Lúc này, Đỗ Hạ có chút thông suốt, Hạ tổng tâm thái mỗi năm đều 39, đi qua độ 40, cũng đã sắp 50, 60, người cũng liền già rồi. Rõ ràng thời điểm chừng 30 tuổi còn rất trẻ, chỉ từ chừng 20 năm lại đây thôi mà đã...

Trấn nhỏ này người trên đều đã thành thói quen mặc kệ trời đầy mây trời mưa, trời sáng trời tối, chỉ muốn nam nhân mang nét đẹp phương Đông nọ xuất hiện. Hắn sẽ che dù, có lúc là màu đen, có lúc là dù đen còn có miếng vá, còn có lúc là các loại màu sắc khác, không như dù hoa nhỏ đã nát. Mọi người đều cho rằng đây là sở thích của người đàn ông kia, cũng sẽ không nghĩ về những phương hướng khác.

Văn hóa, phong tục đều không giống nhau, những điều này cho Lý Tu Nhan trợ giúp rất lớn, thậm chí còn có nguyên nhân là vì cảm thấy che dù rất ưa nhìn, cả vì có gió.

Sáng sớm, Đỗ Hạ vẫn say giấc, trên mặt phảng phất vẻ uể oải không thể che giấu. Tối qua hai người hiếm thấy cuồng hoan một hồi, Lý Tu Nhan khôi phục nhanh, hôn lên mặt Đỗ Hạ, sau đó, lặng lẽ rời giường.

Hắn thay quần áo, cầm ô, rồi ra ngoài.

Trên trấn có sữa bò mới, hiện bánh mì đang được nướng, còn có rau dưa rất hiếm. Rau trong sân nhà còn quá nhỏ, không thể ăn, chỉ có thể lên trấn mua. Lý Tu Nhan thông thạo chọn đợt rau mới, lưu loát dùng ngoại ngữ mua thức ăn và mặc cả với bác gái, sau đó thỏa mãn mang theo nguyên liệu nấu ăn rời đi.

Mặc kệ trong tay mang theo ít hay nhiều đồ, hắn đều sẽ chừa ra một tay che dù. Cái bóng dưới chân bị mặt trời mọc chiếu xuống có vẻ vô cùng quái lạ, đại khái là bởi vì có một chiếc ô.

Về đến nhà, cất dù đi, Lý Tu Nhan thả nguyên liệu nấu ăn mua được xuống, thay quần áo, đi hướng phòng ngủ.

~~ vote this ~