Trúc Mã Là Ông Xã Tương Lai

Chương 39: Giả Bộ An Phận




Hàn Mặc Thần quay đầu nhìn bàn tay của cô đang nắm lấy cổ tay hắn.

Lâm Tần Y gửi tấm ảnh đó cho hắn, lại còn nghe được cô hôm qua tan học đi cùng Giang Cửu đi hẹn hò, có trời mới biết lúc đó hắn đã tức giận đến mức nào.

Cô nhìn thấy tấm ảnh "mờ ám" của Lâm Tần Y post lên, lại không có động tĩnh gì, không tức giận, thậm chí không hỏi hắn.

Một người là bạn gái, một người là bạn thân. Hắn càng nghĩ càng không kiềm chế được, hắn vùng tay ra khỏi bàn tay của cô, rời đi.

Tiếu Sam nhìn bóng lưng hắn rời đi, lại nhìn đến bàn tay trống không của mình, cô im lặng bỏ về chỗ.

Lâm Tần Y chứng kiến một màn này, cười lạnh. Rốt cuộc thì Tiếu Sam cũng có ngày này, cô sắp thành công rồi, sắp đoạt lại Hàn-Mặc-Thần!

Kể từ ngày hôm đó, Hàn Mặc Thần trở nên rất lạnh lùng, cứ như quả bom vậy. Lúc nào tới lớp mặt cũng rất khó ở, ai cũng không dám tới gần, kể cả Lâm Tần Y cố ý tiếp cận hắn, cũng bị hắn làm cho thương tích đầy mình.

Tiếu Sam thì càng không phải bàn đến. Ít nói chuyện, ít năng động hẳn đi, liên tục mất tập trung trong giờ học, còn bị gọi phụ huynh lên.

Những ngày đó, hai người trong tình trạng chiến tranh lạnh. Không ai đụng tới ai, đến cửa ban công cũng khóa lại.

Cuối cấp, kiểm tra liên miên, học vô cùng mệt mỏi, vì chuyện của Hàn Mặc Thần, cô lại ép mình vùi đầu vào học hành hơn. Tiếu Sam rốt cuộc cũng bị những chuyện này hành cho phát bệnh.

Bà Hàn vì muốn mượn cớ sanh thần mình để làm hòa cho con trai và con dâu tương lai, quyết tâm dời ngày sanh thần lại, đợi Tiếu Sam khỏe lại hẳn.

Mọi chuyện cuối cùng cũng đến tai Tô Tô, khỏi cần nói cũng biết là Từ Thiên Tước nói cho cô ấy biết. Tô Tô nhắn một loạt tin nhắn cho Tiếu Sam, vừa an ủi vừa chửi Hàn Mặc Thần, thiếu điều muốn một phát bay về đạp chết hắn.

Cô còn nói cho Tiếu Sam biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Lâm Tần Y, tiện nhân đó tuyệt đối không dễ dàng an phận vậy đâu.

Không những thế, Tô Tô nương nương nhà ta còn tự tay nhắn tin cho Hàn Mặc Thần, không nói hai lời liền mắng chửi xối xả, khiến cho hắn ngẩn người.

Nằm ở nhà dưỡng bệnh, không cần đi học, không cần làm bài tập, cho nên thời gian rảnh lại dư giả ra. Cho dù không muốn, Tiếu Sam lại nghĩ đến chuyện giữa cô và Hàn Mặc Thần.

Tô Tô nói thế, lại làm cô nghĩ kĩ lại, Hàn Mặc Thần giận cô sau khi tấm ảnh kia được diễn đàn trường làm rùm beng, không lẽ hắn muốn cắt đứt với cô để theo Lâm Tần Y?

Haha, chắc là không phải đâu, trông mấy ngày nay hắn cũng lạnh lùng với cả Lâm Tần Y cơ mà.

Nhưng mà Lâm Tần Y, cô ta thật sự chưa chết tâm với Hàn Mặc Thần, mấy ngày nay cứ dính lấy hắn, thậm chí có vài lần cô phát hiện cô ta nhìn cô với ánh mắt giễu cợt.

Tấm hình kia cũng vậy, Tiếu Sam nghe nói cô ta post lên rồi mới phát hiện ra dính bóng lưng Hàn Mặc Thần, sau đó liền xóa. Cơ mà xóa thế nào, phát hiện thế nào mà để chuyện rùm beng lên rồi mới xóa? Hoặc là Lâm Tần Y, cô ta cố ý làm thế?

Nói vậy ra, mấy tháng này cô ta thật sự là giả bộ an phận sao?

Ha, đúng là lúc yên tĩnh suy nghĩ lại, phát hiện ra cả đống chuyện hay ho phết nhỉ...

Chỉ là cô vẫn chưa hiểu tại sao Hàn Mặc Thần lại giận cô, đây mới là vấn đề...

Tiếu Sam cảm thấy cái đầu mình sắp nổ tung, cô ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ. Trong lòng lại cảm thấy ngột ngạt, cô lấy cái áo len của đầu giường mặc vào, đứng dậy mở cửa ra ban công.

Tuyết có vẻ rơi không nhiều, cô đưa tay hứng một bông tuyết. Đẹp thật!

Tiếu Sam tuy chịu lạnh kém, nhưng cô rất thích mùa đông. Cô đặc biệt mong chờ mùa đông năm nay, bởi vì có Hàn Mặc Thần.

Quay đầu nhìn cửa ban công ngăn cách hai bên đã bị khóa, cô đến gần, sờ lên ổ khóa. Lạnh buốt... trong lòng lại càng nặng trĩu.

Bỗng nhiên, cánh cửa bên kia mở ra, thân hình Hàn Mặc Thần xuất hiện. Thấy cô đứng ngây ngô ở ổ khóa, hai má vì lạnh mà ửng hồng.

Hai người đứng nhìn nhau, thời gian giống như thước phim quay chậm.

Tuyết chợt rơi nhiều hơn, Tiếu Sam cảm thấy hốc mắt mình ẩm ướt.

Hàn Mặc Thần bước tới gần cô, hai tay xoa xoa vào nhau, hà hơi cho ấm, rồi len lỏi qua hàng rào,  áp lên hai má cô.

Tức thì nước mắt lăn dài xuống. Cô cúi đầu.

Hàn Mặc Thần nhìn cô, khẽ nói một câu: " Đồ ngốc! "