Trúc Mã Là Ông Xã Tương Lai

Chương 11: Không Thể Để Ba Cái Thứ Tiểu Tam Phá Hỏng Hạnh Phúc




" Báo cáo "

Ở ngoài cửa chợt xuất hiện bóng người cao lớn, giọng nam tính dễ nghe vang lên. Hàn Mặc Thần đứng ở cửa liếc mắt đến cô nàng đang ngây ngốc, khóe môi kéo nhẹ một cái.

" Vào đi "

Thầy Tầm gật đầu một cái, sau đó quay sang Tiếu Sam giải thích

" Đáng lẽ em không phải chuyển lên lớp A, nhưng nhà trường chú ý đến thành tích về ngoại ngữ của em, nên quyết định đưa lên lớp A để bồi dưỡng, mặc dù mấy môn học khác em có hơi... yếu kém. Nhưng không sao, thầy sẽ giải quyết tất cả! "

Thầy Tầm chỉ tay đến Tử Kỳ ngồi bên cạnh Hàn Mặc Thần

" Em! Chuyển xuống dưới ngồi với A Điềm, kèm cặp cho bạn ấy. Tiếu Sam, xuống ngồi bên cạnh Hàn Mặc Thần, để bạn ấy kèm cặp em! "

Tử Kỳ ngồi ở dưới kích động đứng dậy

" Thưa thầy, em không đồng ý! Em không muốn chuyển chỗ! Chỗ này em đã ngồi rất lâu, phong thủy rất tốt, em không muốn chuyển ". Nói đến "phong thủy", cô ta liếc nhìn Hàn Mặc Thần một cái.

Hừ, cô ta đang ngồi với Mặc Thần vui vẻ như vậy, sao có thể đi chỗ khác được chứ.

Tử Kỳ vừa dứt lời, Hàn Mặc Thần cầm balo đứng dậy

" Thưa thầy, vậy để em chuyển ạ, em cảm thấy phong thủy ở bàn cuối vô cùng tốt, hơn nữa, em nhận kèm bạn học Tiếu luôn ạ! "

Thầy Tầm thản nhiên gật đầu,

" Được! Nhanh chóng thực hiện, phản bác trừ điểm thi đua cá nhân! "

Tử Kỳ còn muốn nói nữa liền bị Thầy Tầm nhíu mày đành hậm hực ngồi im.

Tiếu Sam xụ mặt ôm chồng sách tiến xuống phía bàn cuối, lúc đi ngang Tử Kỳ, cô ta liền đưa chân ra, bị chồng sách che tầm nhìn ở dưới, cô không do dự vấp ngay cái chân của Tử Kỳ nhào tới phía trước.

Đống sách vở giống như mọc cánh, thoát khỏi vòng tay cô, bay lên một đường parabol đẹp đẽ. Mắt thấy sắp được chào hỏi sàn nhà của lớp mới, Tiếu Sam vội vàng giơ tay bám víu lấy xung quanh.

Hay bàn tay đưa ra nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô, Tiếu Sam loạng choạng một hồi mới đứng vững được. Cô thở phào một cái, nhìn hai cánh tay của hai người đang nắm lấy hai cổ tay cô.

Một của Hàn Mặc Thần, một của nam sinh ngồi ngay bên dưới Tử Kỳ. Hai người đồng loạt nhìn nhau, Hàn Mặc Thần giống như có tia sét đánh rẹt rẹt, giông bão nổi lên khắp nơi.

Từ Thiên Tước quay mặt nhìn Tiếu Sam, ôn nhu mỉm cười hỏi

" Không sao chứ? "

Tiếu Sam còn chưa kịp nói không sao, Hàn Mặc Thần đã hừ lạnh

" Có tôi thì cô ấy sẽ có sao sao? "

Tiếu Sam đứng ở giữa giật giật khóe miệng nói

" Này... hai cậu... bỏ tay tớ ra được không? Sách vở của tớ còn chưa nhặt "

Hàn Mặc Thần lạnh lùng nhìn Từ Thiên Tước một cái, kéo cô về chỗ rồi nhặt lại sách vở cho cô.

Tiết này là tự học. Tiếu Sam chậm rãi xếp sách vở vào ngăn bàn. Rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt soi mói bên cạnh nữa, cô hậm hực quay qua

" Cậu nhìn cái gì nhìn mãi thế? "

" Cậu quen Từ Thiên Tước từ khi nào? ". Hàn Mặc Thần chống đầu nghiêng người nhìn cô.

" Cái này có liên quan gì đến cậu sao? Tớ và cậu ấy chỉ nói chuyện mấy lần thôi, có lần cậu ấy giúp tớ và Tô Tô ôn thi cuối kì đó mà ". Tiếu Sam thản nhiên trả lời mà quên nói chi tiết quan trọng.

Hàn Mặc Thần nhếch miệng cười lạnh. Hừ, dám nhân lúc hắn không có ở đây mà tán bà xã hắn à? May mắn là hắn đã nhờ mẹ chuyển cô sang ngay bên cạnh, như vậy mới yên tâm quản vợ được. Không những phải đề phòng hoa đào của vợ, còn phải đề phòng hoa đào của mình nữa. Hắn là một quý ông hoàn hảo tốt đẹp, không thể để ba cái thứ tiểu tam phá hỏng hạnh phúc của hắn được, đó là chưa nói cách mạng của hắn còn chưa có thành công.

Đúng là nguy hiểm trùng trùng, sơ xảy là mất vợ liền!

***

Trong một góc của nhà ăn.

" Rầm ".Tô Tô đập bàn một cái rõ to, bộ dạng sững sờ nhìn người trước mặt hỏi.

" Cậu nói sao? Cậu phải chuyển lên lớp A luôn sao? Thế tớ phải làm thế nào? Cậu nhẫn tâm bỏ mặc một đứa dễ thương ngoan hiền dịu dàng như tớ ư? "

Tiếu Sam: "..."

" Tớ làm sao biết được chứ? Chính tớ còn không muốn lên đó, lớp A khác gì nhà tù đâu chứ! Hay là Tô Tô, cậu ráng đạt thành tích cao chuyển lên với tớ? "

Tô Tô cúi đầu cắn một miếng thịt sườn to

" Không bao giờ, tớ thà học kém mãi mãi, ở lớp B thân thiện cùng mọi người, không thể lên lớp A được! "

" Tô Tô, cậu không thể nào tránh né cậu ấy mãi được! "

" Thế thì tránh được lúc nào hay lúc đó! "