Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 7: Mẹ chồng, em chồng cực phẩm




Trong tất cả mọi người dễ thương nhà họ Mạc, Ninh Ninh sợ nhất chính là Thẩm Dung - mẹ của Mạc Từ Duệ, người phụ nữ quyền năng vô biên nhất trong gia đình. Thiên kim tiểu thư chính hiệu, hành động gia giáo mẫu mực, cử chỉ ôn nhu tao nhã, Ninh Ninh ghen tỵ đỏ mắt với sự thanh tao, cao quý đó. Lúc nhỏ, bà hay bắt cô học thuộc lễ nghi, cử chỉ, phong cách của một thiên kim tiểu thư quý tộc, y như tuyển chọn phi trong cung đình. Cô nhớ về một thời oanh tạc đã qua, đau lòng thấm thía.

Trong góc sân, một cô bé mặc váy công chúa hồng đang ngồi lọt thỏm dưới hai chồng sách, bên cạnh là hai bậc phụ huynh đang tranh cãi.

“Em à, Ninh Ninh còn nhỏ, chưa cần thiết phải học những thứ này.” Mạc ba lên tiếng bênh vực cô.

“Sao được, là dâu của nhà họ Mạc này thì phải đủ công dung ngôn hạnh.” Mẹ Mạc xoa đầu cô:

“Ninh Ninh ngoan, học tốt những thứ này để làm dâu nhà bác nha.”

Tiểu Ninh Ninh lệ rơi đầy lòng, cô nhìn một chồng sách nữ công gia chánh trước mặt, kích động muốn ngất xỉu, thầm cảm thán cho số phận bất hạnh của con dâu nhà họ Mạc sau này. Không ngờ được, Ninh Ninh cô lại tự thương chính mình.

Bây giờ, Thẩm Ninh Ninh không hiểu, rốt cuộc vì sao lúc đó mẹ Mạc nhất nhất khẳng định cô sẽ làm dâu nhà mình, còn định ra những quy định dã man đó. Một chữ, giờ, cô cũng không còn nhớ nữa rồi.

Về đến nhà, Ninh Ninh cấp tốc đem đồ đạc trong phòng cô chuyển vào phòng anh. Lúc kết hôn, hai người chia phòng, Ninh Ninh ở phòng khách. Cô còn đắc ý về căn phòng to, rộng, thoáng mát này, bây giờ đau lòng khôn nguôi.

Vào phòng anh, vẫn một màu xám tro đơn giản, giống như không có gì khác biệt đối với trước kia. Rất lâu rồi, cô không vào phòng anh, kể từ lúc cô hiểu thế nào là nam nữ khác biệt. Xếp đồ của cô ngăn nắp trong phòng, để thêm mấy con thú bông trên giường, trên kệ sách, cô thoáng hài lòng.

Gọi điện thoại cho Mạc Từ Duệ, nhưng anh không bắt máy, cô nhắn tin đơn giản.

“Anh Tiểu Duệ, mẹ đến.” Đằng sau cô rất muốn thêm câu “giúp em, cứu với,..hay là chúng ta trốn đi du lịch đi.”

Ra ngoài, dọn dẹp lại nhà một lượt, cô ăn mặc chỉnh tề, đứng cửa, nghiêm trang chào đón mẹ chồng cùng em chồng.

“Chị.” Mạc Đình ôm chầm lấy cô. Ra nước ngoài nhiều năm, không chỉ ngoại hình thay đổi, mà tính cách của Mạc Đình cũng khác hẳn trước kia. Nếu không vụ khách sạn kia, Ninh Ninh cô cũng không phải người dễ nhận lầm.

“Mẹ Mạc. Đình Đình” Cô cũng học theo cách ấy ôm nhẹ hai người.

“Tiểu Ninh.”

Giọng nói hiền hòa, và tiếng cười khả ái làm Ninh Ninh ngớ người ra, người trước mắt khác xa trong trí nhớ của cô.

“Mẹ Mạc.” Cô khẽ gọi, để đính chính lại một lần nữa.

“Ừ, tiểu Ninh bé bỏng.” Vừa nói vừa xoa đầu cô.

Chuẩn rồi, hành động xoa đầu này chính là hành động mà mẹ Mạc hay làm với cô. Khẽ ôm lấy Mạc mẹ lần nữa, cô mời hai người vào phòng khách, mau mắn pha trà.

“Ô!” Mạc Đình bỗng thốt lên một câu. “Phong cách của chị dâu ở nhà khác hẳn ở khách sạn nha.” Nhìn vào bộ đồ ngủ kẻ caro xọc xanh xọc đỏ của cô, Mạc Đình ánh mắt xa xăm nhớ về hình ảnh trong trận chiến oanh tạc bắt gian đó, trầm ngâm:

“Lúc đó quả thật chị quá tuyệt, sexy, nóng bỏng….” Giơ ngón tay cái lên và bỏ thêm một câu đầy cảm thán, Đình Đình khẽ nắm tay mẹ Mạc trần thuật.

“Chị ấy xuất hiện trước cửa phòng con, một màu đỏ rực. Ôi mẹ không biết đâu, con ghen tỵ chết được với thân hình quyến rũ của chị ấy.”

Để thêm hiệu ứng, cô em này còn đứng lên khoa chân múa tay liên hồi.

Trán Ninh Ninh lập tức xuất hiện đầy hắc tuyến. Quả nhiên cô em này đến để hạ bệ cô mà, muốn ngăn lại nhưng đành bất lực nhìn màn ‘bắt gian nhầm người’ của cô được tường thuật rõ ràng.

“HaHa, chị ấy tưởng anh Duệ ngoại tình nên lập tức xông vào. Ánh mắt trợn lên, vỗ ngực tuyên bố ‘Đây là ông xã của tôi.’ Lúc đó, con tưởng chị ấy định xé xác con ra luôn ấy.”

Làm ơn đi, cô rất dịu dàng tỏ thành ý muốn thu nhận vợ hai mà. Với lại cô nói là ‘chồng’ chứ không phải ‘ông xã’, và nguyên văn câu nói là:

“Đây là chồng tôi. Là quyền sở hữu của tôi.”

Ninh Ninh lo sợ nhìn mẹ Mạc, hành vi cử chỉ không đúng chuẩn mực làm dâu này không biết bà sẽ phản ứng ra sao? Mặt cô vì thế mà cũng tái xanh.

“Con làm đúng lắm. Thời buổi này, phải tỏ rõ uy nghiêm của phụ nữ mới không bị bắt nạt.” Mẹ Mạc vỗ tay bồm bộp lên vai cô, ánh mắt tán thưởng một cách sâu sắc.

“Hôm nào con bắt gặp thì phải trừng trị thẳng tay cho mẹ, đàn ông nhà họ Mạc không có cái kiểu ‘ăn cơm nhà, vác đình chùa’ được.”

“Dạ, …vâng…”

Quy tắc ‘con dâu nhà họ Mạc’ đã chuyển biến mạnh mẽ sang ‘đàn ông nhà họ Mạc’, phải tuân thủ đúng 3 không 5 sạch, Thẩm Dung liến thoắng kể vạn vạn quy tắc, thỉnh thoảng cô và Đình Đình sẽ nói vài câu, sau đó câu chuyện chuyển về anh Tiểu Duệ lúc nhỏ, cùng với mấy trường hợp hài hước, không khí vô cùng hài hòa, vui vẻ.

“Mẹ, Mạc Đình.”

Mạc Từ Duệ xuất hiện ở ngưỡng cửa, lên tiếng chào hai người, rồi bước nhanh về phía Ninh Ninh, khoác tay nhẹ lên vai cô, lo lắng nhìn. Từ nhỏ, cô đã rất sợ mẹ anh. Thấy Ninh Ninh khẽ lắc đầu, Mạc Tử Duệ mới thở phào, dời tầm mắt sang nhìn hai người đối diện.

“Oa, tình cảm quá, thật ngưỡng mộ hai anh chị. Anh về sớm hai tiếng, rất đáng biểu dương.”

Trong con mắt của Mạc Đình, ‘người đàn ông của công việc’ hận không thể có 48 tiếng trong ngày để làm việc, mà giờ đây yên ổn ngồi nói chuyện phiếm quả là một điều kì lạ nhất trên đời…

“Có Ninh Ninh rồi thì quy tắc nào của anh trai con cũng thay đổi.” Mẹ Mạc bổ sung thêm một câu.

“A, đúng nha. Kìa, chị dâu đỏ hết mặt lên rồi.”

“Không, không phải.”

“Đình Đình, đừng có chọc chị dâu em.”

Mạc Tử Duệ khẽ quát, nhưng ánh mắt như vô cùng tán thưởng hành động đó của em gái.

Ăn cơm, trò chuyện vui vẻ, đến cuối cùng Thẩm Ninh Ninh mới biết mục đích của hai người.

“Hơ ngáp, em buồn ngủ rồi, em lên phòng ngủ trước đây.”

“Mẹ cũng lên phòng đây.”

Hai người nối đuôi nhau lên tầng. Cũng may cô đã tính toán chuyển đồ, không một màn này nguy hiểm trùng trùng. Trước cửa phòng, Mạc Đình nói với ra:

“Hai anh chị cứ tự nhiên như không có em và mẹ là được. Phòng cách âm tốt lắm, không nghe thấy tiếng gì đâu. Sớm cho em bế cháu là được.”

“Mẹ cũng muốn thấy cháu nội.”

“Thôi mẹ, chúng ta đang làm phiền anh chị đấy.”

Tiếng đóng cửa phòng vang lên rõ to. Ý tứ rất rõ ràng, sớm sinh quý tử.

Theo chân anh vào phòng, mặt cô đã đỏ đến tận mang tai.

“Em, em…chuyển vào.”

Cô chỉ vào những vật dụng trong phòng.

“Ừ, anh biết.”

“Anh..tắm..đi” Cô lắp bắp nói, khoa tay múa chân loạn xạ lên. Trong lúc bối rối, cô không nhận ra trong câu nói của mình có bao nhiêu đen tối.

“Anh biết, anh sẽ tắm…. thật nhanh.” Giọng điệu mang theo chút mờ ám, hơi nóng phả nhẹ lên mặt cô, khiến Thẩm Ninh Ninh đứng hình.

Ninh Ninh bối rối đứng giữa phòng, suy nghĩ miên man câu nói của anh. Ngay khi cửa phòng tắm bật mở, cô như mũi tên lao vào trong.

“Em cũng tắm.” Nói rồi đóng sầm cửa lại.

Nhà tắm tràn ngập mùi sữa tắm của anh. Hương bạc hà thơm ngát. Cô khẽ hít vài lần, rồi nhanh chóng ngâm mình trong làn nước ấm, suy nghĩ miên man, dạo này, cô đối với anh rất kỳ cục. Cảm giác này là sao?

Ra khỏi nhà tắm, sự ngượng ngùng bao phủ lấy cô. Anh nằm trên giường, cầm tờ báo đọc chăm chú, thần thái quyến rũ mê người. Ninh Ninh khẽ nuốt nước bọt, nén ngăn tiếng tim đập dữ dội trong người, đồng thời cố gắng xua đi cảm giác lúng túng hiện thời.

Sao chứ, thanh mai trúc mã chính là đôi guốc trong bụng bạn. Bạn ngủ có ngáy không, có nghiến răng không, tư thế có đẹp không, họ đều biết. Thậm chí, họ còn biết bạn thích bao nhiêu người, tỏ tình, thất tình bao nhiêu lần. Thanh mai trúc mã chính là lúc này đây, không cần phải chia giường, tôi ngủ sàn, anh ngủ ghế…, ok, giường to rộng, chúng ta cùng ngủ.

“Lại đây.” Anh đập nhẹ vào chỗ bên cạnh, híp mắt:“Em sợ sao?”

Tiếng nói đầm ấm, nhưng mang theo ma lực quyến rũ không hề nhẹ.

Đùa chứ. Thẩm Ninh Ninh cô, 15 tuổi vẫn còn bắt anh cõng dọc con phố, 18 tuổi vẫn nghe anh kể chuyện cổ tích, hát ru cô ngủ, có gì phải sợ.

“Sợ, sợ…gì chứ!”

Cô trừng mắt, lon ton đi về phía anh. Ngay lúc vừa nằm bên cạnh anh, một sức nặng đã đè lên cơ thể cô. Mùi hương bạc hà thơm mát bay vào mũi, làm cô thỏa mãn hít nhẹ.

“Anh…” Cô giận dữ gắt lên.

“Ừ, là anh…”

Không phải ý đó. Anh biết là cô muốn nói gì mà.

“Không…..muốn…”

Thẩm Ninh Ninh trợn tròn mắt giật mình nhìn khuôn mặt liên tục phóng đại trước mặt cô, một cỗ ấm áp chạm nhẹ môi cô ngăn đi những lời nói đang phát ra, bỏ lại câu nói mang hàm ý ỡm ờ không rõ, cô lúng túng đập tay lên vai anh, nhưng anh cười lớn tiếng, giữ chặt lấy hai tay cô.

“Muốn hay không? Cái em muốn anh đều có thể cho, ….kể cả anh… ”

Hơi nóng không ngừng phả lên mặt, có chút tê tê, dại dài, làm Ninh Ninh hít thở không thông. Không phải mà. Tại sao cô lại nói những câu thiếu tế bào như thế.

“Em…không…”

“Mẹ đang ở ngoài cửa, em yên lặng một chút.”

Đáng ghét, lại chặn ngang lời cô.

“Anh cố tình…”

Nói trước mặt cô là được rồi, tại sao cứ phải phả hơi nóng lên tai cô. Ninh Ninh cảm giác được đôi tai mẫn cảm của cô vì thế mà đỏ bừng.

“Ừ, là anh có tình.”

Sao cứ xuyên sẹo lời cô thế, muốn trách anh nhưng trong phút chốc người cô bất giác run lên nhẹ. Anh dám cắn vành tai cô.

Mơn trớn theo vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn mút, theo dọc má cô, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi. Ninh Ninh vì nôn nao mà phát ra những tiếng than nhẹ. Lý trí bỗng chốc tan biến, dục vọng trong người anh bùng nổ, tham lam, quyến luyến gặm chặt lấy môi cô, không ngừng dây dưa, quấn quýt. Anh giữ chặt lấy khuôn mặt cô, mặc sự phản kháng của cô, biến nụ hôn thêm sâu, công thành đoạt đất.

Mẹ đang ở cửa. Ninh Ninh vì lo sợ mà không dám liếc nhìn ra ngoài, cô yếu ớt phản kháng, nhưng đành bất lực, lương theo nụ hôn của anh không ngừng hô hấp. Học theo cách của anh, đầu lưỡi cô len lỏi vào trong khoang miệng anh, tò mò khám phá. Mạc Từ Duệ vì thế càng kích động hơn, anh ôm chặt lấy cô, không ngừng, không ngừng ở trong miệng cô làm càn, môi lưỡi giao nhau, sóng tình kịch liệt.

“Mẹ đi chưa?”

Ninh Ninh yếu ớt nói.

Cô ngốc này, quan tâm cái gì đấy hả?

“Anh không biết…”

Mạc Từ Duệ làm bộ muốn quay đầu lại, không ngờ bị Ninh Ninh giữ chặt. Nhỡ may, mẹ vẫn còn ở đó thì chẳng phải càng khó giải thích sao?

Cô khẽ lắc đầu với Mạc Từ Duệ, ánh mắt anh nhìn cô mang theo ý cười tràn ngập đắc ý.

“Vậy, chúng ta tiếp tục.”