Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 9




Editor: RG

Đúng lúc này, một giọng nói của đàn ông từ phía sau vang lên.

"Hứa tiểu thư!"

Lãm Nguyệt quay đầu nhìn thấy một người đàn ông đang chạy tới.

Có chút quen mắt, nhưng không nhận ra.

Người đàn ông có vẻ rất điềm đạm, khuôn mặt như ngọc hàm chứa ý cười rõ ràng. Nhìn thấy đứa bé, hắn cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, giọng nói ấm áp, "Hứa tiểu thư, đứa bé này thật đáng yêu, còn rất ngoan nữa, đang đưa bé đi dạo sao?"

Cô còn độc thân, hắn biết.

"Ừ." Lãm Nguyệt gật đầu, đôi mắt ẩn chứa ý cười.

Hầu hết các bậc cha mẹ trên thế giới đều mắc một loại bệnh ---- nghe thấy người khác khen con mình sẽ vô cùng vui vẻ.

Lãm Nguyệt cũng vậy.

"Anh cũng vậy sao?" Lãm Nguyệt hỏi.

Sở dĩ không xưng hô bằng tên, là bởi vì cô hoàn toàn không nhớ nổi lần trước hắn giới thiệu mình họ gì, bình thường, cô sẽ không quan tâm chào hỏi kiểu này của đàn ông, nhưng bây giờ tâm trạng Lãm Nguyệt rất tốt, nghĩ một chút, dùng "anh" thay cho họ mà trả lời.

"Đúng vậy, tôi đang chạy bộ, không khí lúc chạng vạng rất tốt, rất mát mẻ."

Nhưng hai người đàn ông đều không nghĩ như cô. Chỉ có người xa lạ mới dùng cách xưng hô là họ để nói chuyện, có thể khiến cô không xưng hô bằng họ mà gọi là "anh", ít nhất chứng tỏ cô có ấn tượng về hắn.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Bé con trong lòng khựng lại, không quá rõ ràng cứng đờ một chút, sau đó lập tức mềm mại trở lại.

Bé con giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm với lên mũi Lãm Nguyệt, miệng kêu ê a liên tục.

Vốn dĩ tâm tư Lãm Nguyệt vẫn luôn ở trên người bé con, thân thể nhỏ bé mềm mại đột nhiên cứng lại một chút, đương nhiên không thể qua mắt được cô, cô hôn hôn cái tay bé xíu, trong mắt lấp lánh ý cười.

Ừm, trẻ con thường có tư tưởng độc chiếm rất mạnh.

Đôi mắt lộng lẫy rực rỡ kia đang nhìn anh, giống như chứa đựng bầu trời đầy sao, lấp lánh tỏa sáng, vô cùng mê người, hơn nữa còn trong suốt giống như có thể nhìn thấu tất cả.

Trần Dục Sâm có chút căng thẳng, đạp đạp hai chân, nhưng vẻ mặt lại đứng đắn nhìn cô. Dường như hoàn toàn không hiểu mình đang làm cái gì.

Người đàn ông bên cạnh không quan tâm cô có trả lời hay không, ngược lại, cũng nhìn đôi mắt kia đến thất thần, khuôn mặt nhìn nghiêng của cô quá mức xinh đẹp, vài sợi tóc rơi xuống bên tai, lông mi dài cong vút, hoàn mỹ đến mức giống như một bức tranh.

Cho đến lúc bé con trong lòng cô vô tình động đậy, ngăn trở tầm mắt của hắn, người đàn ông mới lấy lại tinh thần, tiếp tục nói.

"Nên thường xuyên rèn luyện một chút mới tốt," người đàn ông cười điềm đạm, ý cười lan đến đáy mắt, giọng nói có chút phiền não, "Bạn bè của tôi đều nói nhìn tôi quá yếu ớt, nên mới không có bạn gái."

"À?" Lãm Nguyệt đánh giá hắn một chút, hình như chị họ cô cũng lấy một tên tiểu bạch kiểm, so với hắn còn yếu ớt hơn, ít nhất hắn còn có chút cơ bắp. Không để ý nói, "Không đâu, có những cô gái thích kiểu này."

"Thật sao?" Người đàn ông tức khắc cười rộ lên. "Vậy Hứa tiểu thư cảm thấy kiểu này có ổn không?"

Bé con khựng lại, đôi mắt trầm tĩnh giống như có ánh lửa.

Lãm Nguyệt thấy bé con trong lòng đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, nghe thấy câu nói sau cùng của anh ta mới phản ứng, người đàn ông này hình như... thích cô, hơn nữa...... còn đang cố xây dựng một bầu không khí ái muội.

Lãm Nguyệt bình tĩnh hôn bé con một cái, "Tôi không thích."

Cô không có hứng thú với việc lãng phí thời gian để bồi tiếp anh ta.

Cũng thật sự không thích kiểu đàn ông này.

Bàn tay đang nắm chặt của bé con tức khắc buông ra, mặt phúng phính vô thức lộ ra ý cười.

Sắc mặt người đàn ông bên cạnh thì ngược lại, sững sờ một chút, nhưng nhanh chóng ôn nhu trở lại, "Quả thật, đàn ông vẫn phải mạnh mẽ một chút mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ."

Hắn cười nói, giống như chỉ lơ đãng nhắc tới, "Lần trước thi đấu Taekwondo, một sư đệ bị tôi đánh bại nói, bạn gái đồng ý ở bên cậu ấy là bởi vì cậu ấy có thể bảo vệ và mang lại cảm giác an toàn cho cô ấy."

Đàn ông theo đuổi phụ nữ, đều giống như loài khổng tước kiêu ngạo, chỉ khác nhau ở chỗ là gióng trống khua chiêng hay bất động thanh sắc mà thôi.

Lãm Nguyệt thờ ơ nghĩ.

Thấy Lãm Nguyệt không trả lời, miệng bé con giương lên.

Bàn tay bắt được thịt trên cánh tay cô, không đợi cô mở miệng, bé con trong lòng đã chuyển động thân mình, đôi mắt háo hức nhìn bông hoa ven đường kêu lên.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy ao ước rõ ràng trong đôi mắt trong suốt ấy.

Đương nhiên người đàn ông kia cũng nhìn ra, hắn lập tức cười dịu dàng, cúi xuống ngắt bông hoa, cầm đến trước mặt bé con quơ quơ, giọng nói ôn nhu, đôi mắt lại luôn nhìn chằm chằm nét mặt Lãm Nguyệt, "Bảo bảo ngoan, cười một cái anh sẽ cho em, được không?"

Nhưng sự thật không phát triển như hắn tưởng tượng, bé con nhìn bông hoa trước mắt, đột nhiên bĩu môi mếu máo, chui đầu vào vào lòng Lãm Nguyệt, oa một tiếng khóc lên.

Lông mày thanh lệ nhíu lại, đây là lần đầu tiên bé con khóc ở bên ngoài ngoại trừ lần thay tã giấy đó.

Rõ ràng người đàn ông bên cạnh cũng có chút lúng túng, không biết mình đã làm sai cái gì.

Đây không phải...... bé tự mình muốn sao?

"Bảo bảo ngoan, sao vậy?" Lãm Nguyệt nhẹ nhàng vuốt lưng bé, giọng nói ôn nhu dỗ dành. "Không khóc, nói cho chị biết sao thế?"

Trần Dục Sâm âm thầm rũ mắt, đôi tay gắt gao nắm áo cô, mặc cô dỗ dành như thế nào, đầu nhỏ chôn trong lòng cô cũng không chịu chui ra, thỉnh thoảng còn thút thít một tiếng.

Cứ thế Lãm Nguyệt cũng có chút sốt ruột, dứt khoát ôm bé con bước nhanh về nhà.

Người đàn ông bị bỏ lại phía sau nhìn chằm chằm bóng dáng đang xa dần, cầm bông hoa không hiểu vì sao, có chút ủ rũ.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn có dự cảm không lành, dường như hắn sẽ không bao giờ có cơ hội để nói chuyện riêng với cô nữa...

Nếu......kia không phải chỉ là đứa trẻ, hắn nhất định cho rằng hắn có thù oán với cậu bé.

.........

Một đường ôm bé con dỗ dành, cho đến khi vào trong nhà, Lãm Nguyệt mới nhấc cái đầu nhỏ đang chôn trong lòng ra.

Lúc này bé con đã khóc đến đỏ rực cả khuôn mặt, đôi mắt ngập nước trong suốt, dường như có vô vàn ủy khuất không thể nói rõ.

Tâm Lãm Nguyệt lập tức mềm nhũn.

Khuôn mặt Trần Dục Sâm đỏ bừng, đôi mắt đen sâu thẳm, trước kia cô cự tuyệt người ta không phải rất dứt khoát sao?! Lúc trước huấn luyện viên của bọn họ thổ lộ với cô không phải còn bị cô đánh cho một trận hay sao?

Hôm nay ăn không no sao? Không những không cự tuyệt! Thậm chí còn nói có người sẽ thích tiểu bạch kiểm như anh ta!

Anh ghét nhất là người nói mà không giữ lời!

Rõ ràng trước kia từng nói thích đàn ông thanh lãnh.

Càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, bàn tay nho nhỏ nắm chặt, đôi môi đỏ lại chuẩn bị giương lên.

Nhưng, đột nhiên một cái hôn phá vỡ tất cả.

Đôi môi mềm mại hôn lên mặt anh, dịu dàng, ấm ấm, giọng nói nhẹ nhàng ở bên tai dỗ dành, nói anh giỏi nhất, khen anh ngoan nhất, nói cô thích anh nhất, giống như anh là người quan trọng nhất trong lòng cô, ôn nhu của cô chỉ dành cho một mình anh.

Như một bài hát ru từ cổ xưa, uyển chuyển chậm rãi đi vào lòng anh, đại não đang không ngừng bùng nổ của Trần Dục Sâm bỗng nhiên trở nên yên lặng, bình tĩnh mà vui vẻ.

Anh... còn cảm nhận được độ ấm lưu lại trên mặt, đáy mắt trẻ con âm thầm rực sáng, khóe mắt vô thức ngắm nhìn đôi môi của cô gái trước mặt, mím môi, thậm chí nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng hình dạng tinh tế của đôi môi nhỏ nhắn kia.

Như nghe được tiếng trống trong lồng ngực, nhịp trống càng ngày càng nhanh, tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước, thình thịch vang lên bên tai, anh nhắm mắt, môi mỏng mím lại.

Lại khóc lên.

Lãm Nguyệt:.........

Vừa rồi không phải nín rồi sao?

Lãm Nguyệt lại tiếp tục dỗ dành hôn hôn bé con trong lòng.

.........

Chờ đến khi dụ dỗ được bé không khóc nữa, cô cũng một người đầy mồ hôi.

Có lẽ bé con khóc mệt rồi, nên đã chậm rãi ngủ thiếp đi, khuôn mặt trắng nõn ngọt ngào, như là mơ thấy mộng đẹp vậy.

Lãm Nguyệt đặt bé con lên giường, tháo dây buộc tóc đi vào phòng tắm.

Dỗ trẻ con thật sự là một việc không hề dễ dàng.

Nhưng cô không biết, lúc cô vừa đóng cửa phòng tắm, bé con vốn dĩ đang ngủ trên giường lại chậm rãi mở mắt ra.

Lặng lẽ không một tiếng động.

Đôi mắt sâu không thấy đáy, giống như mặt biển yên tĩnh, bình tĩnh như có gì đó muốn trào ra nhưng bị đè nén lại, sóng ngầm khẽ cuộn lên, chảy xiết nguy hiểm.

Rồi lại có một dòng nước nhỏ từ từ dâng lên, tinh tế, mềm mại, không nhanh không chậm, như một dòng sông dài từ cổ xưa, dọc theo quỹ đạo vĩnh hằng của thời gian, từ qua khứ đến tương lai, chậm rãi chảy trôi.

Không ai biết anh đang nghĩ gì.

Vì sao lúc đó lại xuống tay tàn nhẫn như vậy với huấn luyện kia, rõ ràng hai người không thù không oán, hơn nữa con người anh luôn lạnh nhạt thờ ơ vậy mà lúc xuống tay thậm chí còn không khống chế được lực đạo.

Hay việc để tên hai người sóng vai trên vũ khí, rõ ràng anh không hề thiếu ý tưởng, nhưng lại lựa chọn thiết kế ra thứ không thuộc về riêng mình.

Và cả những lời đồn đại bị truyền đi khắp nơi, rõ ràng không thích những phiền phức không cần thiết, chỉ cần nói hai câu ngắn gọn, nhưng lại chỉ nhàn nhạt phủ nhận, chưa từng nghĩ đến giải thích.

Hay việc anh luôn nhớ rõ mỗi một câu cô từng nói. Lúc nhỏ từng nói thích vũ khí, lớn lên một chút nói thích đàn ông thanh lãnh. Từ thứ sâu sắc là lý tưởng nhân sinh đến những thứ nhỏ nhặt là một câu khen ngợi người qua đường.

Vì sao chứ?

Trần Dục Sâm nhắm mắt, trong lòng vang lên một âm thanh nhẹ nhàng.

Đúng vậy, là vì thích.

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!