Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 55




Editor: Rosegi

Lãm Nguyệt vừa buồn cười vừa tức giận đẩy cửa ra.

Đập vào mắt là hình ảnh hai cha con một người đứng một người ngồi trước cửa. Cậu bé hai chân mũm mĩm đang ngồi thay giày.

Nói là hai cha con là vì ngũ quan của cậu nhóc quả thực là phiên bản thu nhỏ của người đàn ông.

Vừa nhìn đã biết hai người có quan hệ gì.

Có điều cô không để ý hoặc là chưa nhận ra, gương mặt cậu bé cũng có nét tương đồng với cô.

“Không cần… ba… ba giúp.”

Cậu bé nhìn có vẻ trắng trẻo mập mạp, hai tay cứ như hai củ sen vậy, dường như việc cởi giày đang làm khó cậu, khuôn mặt vì cố gắng mà đỏ bừng cả lên.

Vô cùng đáng yêu.

Kỳ lạ là, Lãm Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến khả năng đây là con riêng của Trần Dục Sâm.

Lãm Nguyệt vẫy tay với Trần Dục Sâm, đi qua ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt cậu bé, “Chào bé con.”

Mỉm cười nhìn vào mắt cậu bé, “Rất vui được gặp con, làm quen một chút nha, mẹ là Lãm Nguyệt mẹ con, bảo bối tên là gì?”

Cô không gọi cậu bé là bảo bảo, cô biết dù cậu là ai, thân phận là gì thì cũng không phải thế thân của bảo bảo.

Nháy mắt, tai cậu bé đỏ lên, sau đó là toàn bộ khuôn mặt cũng đỏ bừng như sắp chín, đôi mắt trong veo như có chút ngạc nhiên, vui vẻ rồi lại không biết nên làm gì.

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt đó, trái tim Lãm Nguyệt liền mềm nhũn.

Cậu bé nhìn về phía Trần Dục Sâm, anh mím môi, ánh mắt hiện lên một tia khích lệ.

Cậu bé này chính là hệ thống, nói như vậy cũng không phải, chính xác mà nói, cậu sinh ra từ ý niệm của hệ thống.

Ngay từ đầu, Trần Dục Sâm đã không có ý định để hệ thống mãi tồn tại trong đầu mình.

Có người từng nói, anh kiêu ngạo từ trong xương tủy, cái này anh thừa nhận. Cả đời này, trừ Lãm Nguyệt ra, anh chưa từng có ý định cúi đầu trước bất kì kẻ nào, kể cả là cái hệ thống có thể uy hiếp đến tính mạng của anh.

Đối với anh, hệ thống chỉ là vật ngoài thân, không có nó, anh vẫn cứ là thiên chi kiêu tử, anh không cần phải dựa vào một vật ngoài thân để trở nên lớn mạnh.

Hơn nữa ai có thể dám chắc thứ đồ không rõ lai lịch này sẽ không yêu cầu một thứ gì đó vượt khả năng của anh chứ?

Hại nhiều hơn lợi.

May là hệ thống đơn thuần, đây là may mắn đối với hai người bọn họ.

Ngay lúc tìm hiểu ra nguồn gốc và khả năng của hệ thống, anh đã nghĩ đến biện pháp này.

Hệ thống đúng là rất đơn thuần, có điều sức mạnh của nó cũng đủ khiến người ta sợ hãi, nó có thể biến anh thành trẻ con rồi lại thành người lớn chỉ trong nháy mắt, mặc dù là có vẻ như nó sẽ không giết người, nhưng phạm vi năng lực của nó lại quá lớn.

Nếu hệ thống biến anh trở nên nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy mà anh vẫn sống được thì…. Ánh mắt Trần Dục Sâm tối sầm lại.

Cứ cho là hệ thống chưa bao giờ có ý định như vậy, nhưng anh cũng không muốn đem tình cảm của hai người ra đánh cược, cũng hoàn toàn không muốn giao tính mạng mình vào tay bất kỳ kẻ nào ngoài cô.

Hệ thống có nhân tính, muốn biến thành người, vậy thì anh sẽ để nó biến thành người, như vậy vừa có thể giải thích về đứa nhỏ với gia đình, vừa có thể giải quyết vấn đề hệ thống.

Về phần hệ thống có tồn tại trong ý thức của nó hay không, anh cũng không để ý.

Còn bây giờ, nó là con của anh và Lãm Nguyệt.

Ánh mắt thanh lãnh của anh trở nên dịu dàng hơn.

Giống như được cổ vũ, cậu bé lấy hết can đảm đứng dậy, đặt bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình vào bàn tay trước mặt, “Mẹ… mẹ.”

Đôi mắt đen nhánh trong veo, không chút bụi trần, cái miệng nhỏ nhắn thẹn thùng nở nụ cười.

Hai má lúm đồng tiền giống hệt Trần Dục Sâm lập tức lọt vào mắt Lãm Nguyệt.

Ôi, thật sự quá là đáng yêu!

Có má lúm đồng tiền!

Lãm Nguyệt không che giấu bản chất mê cái đẹp của mình, thản nhiên chọt chọt má lúm đồng tiền trên mặt cậu bé, “Má lúm đồng tiền của bảo bối đẹp quá.”

Đôi mắt cậu bé sáng lên, lúm đồng tiền lõm sâu hơn, Lãm Nguyệt không nhịn được thơm má cậu hai cái.

Cô bế cậu bé lên, “Bảo bối còn chưa giới thiệu bản thân đâu, con có tên chưa?”

Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, người đàn ông mím môi, áp suất xung quanh bất giác hạ xuống.

Nam tử hán đại trượng phu sao có thể dùng má lúm đồng tiền để tranh sủng.

Nháy mắt bị bế lên, cậu bé có chút cứng ngắc, đến khi nhận ra Lãm Nguyệt dường như không để ý sự cứng ngắc của mình, cậu bé mới từ từ thả lỏng, hai bàn tay bé xíu nắm chặt áo Lãm Nguyệt, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cậu cảm thấy cái ôm này thật quá ấm áp.

“Mẹ…… đặt… tên…?” Thân hình nhỏ bé rúc vào lòng cô.

Sao lại ngoan như vậy chứ!

Lãm Nguyệt mỉm cười, “Đương nhiên là được.”

Ánh mắt cậu bé có chút chờ mong nhìn người từ nay về sau sẽ là mẹ mình.

Cô nghĩ một lúc, “Tên là Tinh Thần được không?”

(Tinh Thần 星辰 nghĩa là ngôi sao)

Lãm Nguyệt cười nói, “Mẹ là mặt trăng, con là ngôi sao của mẹ.”

(Lãm Nguyệt tên có chữ Nguyệt 月là mặt trăng)

Cô biết, từ nay về sau, đây chính là con của cô.

“Vâng!” Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, “Con… Tinh Thần.”

Lãm Nguyệt hôn chụt một cái lên mặt Tinh Thần.

“Ngoan, Tiểu Thần Thần có đói bụng không?”

Trần Dục Sâm mím môi.

Cậu bé ngẩn người rồi cười đáng yêu, nhìn Lãm Nguyệt chăm chú, lắc đầu.

Lãm Nguyệt sờ sờ đầu cậu, “Vậy mẹ dẫn Thần Thần đi xem nhà của chúng ta được không?”

“Vâng.” Cậu bé trượt xuống từ tay Lãm Nguyệt, có chút ngại ngùng rồi lại chủ động giơ cái tay mũm mĩm nắm lấy tay Lãm Nguyệt, “Nặng, mẹ sẽ mệt, nắm tay đi.”

Trần Dục Sâm nhìn hai mẹ con đã quên mất sự tồn tại của anh, mím môi càng chặt.

Nam tử hán sao có thể làm nũng.

Người đàn ông cao lớn yên lặng đi theo hai mẹ con.

Lãm Nguyệt nắm tay cậu bé, cậu bé cười vui vẻ lon ton đi theo.

“Cái này là TV, Ti – Vi.”

Củ cải nhỏ nhìn có vẻ trạc tuổi Trần Dục Sâm hồi đó, khoảng một tuổi, nhưng đã nói được từ đơn rất rõ ràng, chỉ là lúc nói câu dài thì sẽ hơi ngập ngừng.

Lãm Nguyệt lúc trước chăm bảo bảo nên đã lên mạng tìm hiểu, ở tuổi này, trẻ tiếp thu kiến thức rất nhanh.

“Ti – Vi -” Cậu bé kéo dài giọng, chớp chớp mắt cười chờ mong.

“Đúng rồi! Tiểu Tinh Thần giỏi quá!” Lãm Nguyệt lại hôn chụt lên mặt cậu một cái. 

Thấy cậu bé vẫn hơi thẹn thùng nhưng ánh mắt tràn đầy vui vẻ, Lãm Nguyệt nghĩ một hồi, “Vậy Tinh Thần thấy mẹ dạy có giỏi không?”

“Giỏi!” Cậu bé trả lời không chút do dự, trong đôi mắt đen nhánh là sự yêu thích không che giấu được.

Lãm Nguyệt mỉm cười đưa mặt lại gần, “Vậy Tiểu Thần Thần cũng nên thơm mẹ một cái khích lệ chứ?”

Cậu bé ngẩn người, nắm chặt hai tay, nhìn gương mặt gần trong gang tấc và nụ cười dịu dàng của cô, từ từ tiến lại gần.

Đôi môi nhỏ nhắn làm người ta mềm lòng.

Ánh mắt Lãm Nguyệt càng dịu dàng hơn.

Trần Dục Sâm ở phía sau đen mặt, con trai anh cần phải được dạy dỗ.

Có vẻ như một cái hôn này đã khiến cậu bé hoàn toàn thả lỏng, không khí giữa hai người tự nhiên hơn, một người dạy một người học vô cùng say sưa, không ai quan tâm đến người đàn ông phía sau.

“Đây là giường, chỗ để ngủ vào buổi tối.”

“Giường.” Trần Tinh Thần gật gật đầu, khuôn mặt phúng phính lấm tấm mồ hôi, cười vui vẻ lộ ra phần lợi màu hồng nhạt.

“Đúng rồi!” Lãm Nguyệt xoa đầu cậu khích lệ, giới thiệu tất cả những thứ có thể nhìn thấy trong căn phòng một lượt, sau đó ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói, “Đây là phòng của bảo bối.”

“Mẹ không biết là bảo bối sẽ đến, ngày mai Thần Thần ra ngoài mua sắm cùng mẹ, chúng ta trang trí lại phòng của bảo bối được không?”

“Vâng.” Trần Tinh Thần hưng phấn gật gật đầu, nhào vào lòng Lãm Nguyệt, nhỏ giọng làm nũng, “Vậy đêm nay…ngủ cùng mẹ…?”

“Được không ạ…?”

Nhìn cậu chớp chớp mắt, Lãm Nguyệt bất giác phì cười, nhéo nhéo mặt cậu, “Đương nhiên là được rồi.”

“Tiểu Thần Thần đáng yêu thế này cơ mà!”

Trần Dục Sâm ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng, “Nam tử hán đại trượng phu, phải ngủ một mình.”

Tiểu Tinh Thần nắm tay Lãm Nguyệt, cái miệng nho nhỏ mím lại có chút tủi thân, tiếc nuối nhìn cô. Nhưng bây giờ cậu vẫn rất gần gũi và nghe lời Trần Dục Sâm, “Vâng ạ.”

Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, sau đó lại thơm má Tiểu Thần Thần, “Ngoan, đừng nghe lời ba con, hôm nay là ngày đầu tiên nên đương nhiên là Tiểu Thần Thần sẽ ngủ với mẹ.”

“Thật ạ?” Cậu bé phấn khởi, nhìn sang người đàn ông sắc mặt thanh lãnh.

Dưới ánh mắt của Lãm Nguyệt, Trần Dục Sâm: “……..Ừ.”

Cậu bé chưa hiểu chuyện, nhưng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đột nhiên cậu mơ hồ cảm thấy, cảm thấy hình như ở trước mặt mẹ, cha có chút yếu thế.

Người đàn ông nhìn hai người ôm nhau, dừng một chút, lên tiếng, “Nguyệt Nguyệt.”

“Thần Thần ngoan, cười một cái nào,” Lãm Nguyệt hôn cậu bé một cái, sau đó mới nhìn qua, “Sao vậy?”

Người đàn ông sắc mặt không thay đổi, đột nhiên hơi kéo khóe miệng, lộ ra lúm đồng tiền, “Đói bụng chưa?”

“Ừm…” Ánh mắt Lãm Nguyệt hơi ngưng lại.

Người đàn ông lặng lẽ thay đổi góc độ, để lúm đồng tiền hướng về phía cô, “Sao vậy?”

Lãm Nguyệt thản nhiên nói, “Hình như bảo bối đói bụng rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Dục Sâm: Nam tử hán đại trượng phu sao có thể dùng má lúm đồng tiền để tranh sủng.

Chát —

Quần chúng ăn dưa: Ngồi chờ vả mặt.