9,
Chúng tôi làm thủ tục lĩnh chứng rất suôn sẻ.
Tôi đưa anh đến chung cư gần trường của tôi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha ngây ngốc nhìn giấy hôn thú.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Thật sự đã kết hôn rồi.
Tôi liếc nhìn Tiêu Thần bên cạnh tôi.
Anh ấy thật sự rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, rất bảnh trai.
Vì đi lĩnh chứng nên anh ấy đặc biệt mặc áo sơ mi trắng, trông giống hệt một thiếu gia vừa rời khỏi yến hội.
Tôi vẫn cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh.
Bị phát hiện rồi.
Anh lo lắng hỏi tôi.
“Vân Vân, có phải em hối hận vì kết hôn với anh rồi không?”
“Anh biết mình không bằng Cố Thanh, anh ta ăn mặc rất đẹp, mỗi ngày đều khiến mình nhìn trông rất đẹp trai. Còn anh chỉ có thể đội mũ bảo hộ và mặc quần áo công nhân, không có chút hình tượng nào.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần trước mặt tôi có biểu hiện tự ti.
Tôi hơi đau lòng.
Tôi nắm lấy tay anh nói:
“Anh không ăn diện như vậy cũng đã rất đẹp trai, còn đẹp hơn Cố Thanh rất nhiều.”
Đây không phải là an ủi anh.
Thật sự trong lòng tôi cảm thấy Tiêu Thần mặc áo sơ mi trắng đẹp hơn Cố Thanh rất nhiều.
Có đôi khi tôi cũng rất ghen tị, trên đời thật sự có một người không cần ăn diện mà vẫn đẹp trai như vậy.
Tôi yên lặng nhìn chằm chằm vào anh.
Nghi ngờ hỏi: “Có phải mình đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”
Đồng tử của Tiêu Thần co lại trong giây lát.
Rất nhanh anh đã cười lên.
“Có thể gương mặt của anh rất đại trà.”
Tôi bị s ốc rồi.
Tiêu Thần nhìn còn đẹp trai hơn cả minh tinh, nếu đây là gương mặt đại trà, thì trên đời này làm gì còn ai xấu xí!
Tôi không nhớ mình còn nói thêm những gì.
Tôi buồn ngủ quá, ôm giấy hôn thú rồi thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.