19,
Cuối tuần tôi và Tiêu Thần đi dạo phố hẹn hò.
Trí nhớ của anh rất tốt, anh nhớ kĩ tôi thích ăn gì, không thích ăn gì.
Anh ấy vẫn đi làm, ngày nào cũng đến công trường xếp gạch.
Tôi rất muốn hỏi anh có bằng cấp gì, tôi sẽ nhờ ba tôi xếp cho anh ấy một công việc.
Nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, tôi ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Tôi muốn đợi ba tôi về rồi hỏi xem ý của ông ấy như thế nào.
Nhưng lần này bố mẹ tôi đi rất lâu.
Càng ở bên Tiêu Thần lâu, tôi lại tìm ra nhiều điểm tốt của anh hơn.
Đầu tiên, anh ấy thật sự rất đẹp trai.
Thỉnh thoảng, khi anh ấy sẽ xếp hàng mua trà sữa và đồ ăn vặt cho tôi, lúc đó có rất nhiều nữ sinh nhìn lén anh ấy.
Sau khi tôi ra khỏi WC, tôi thấy vài nữ sinh vây quanh muốn xin wechat của anh.
Anh đều lịch sự từ chối tất cả.
Tôi nhớ lại những lần đi dạo phố cùng Cố Thanh, anh ta đều tỏ vẻ không có hứng thú.
Khi có một người phụ nữ xinh đẹp xin wechat, anh ta giống như biến thành người khác, lúc đó tâm trạng anh ta sẽ tốt hơn, còn cười nói đó là vinh dự của anh ta.
Khi cùng nhau ăn cơm, Cố Thanh biết rõ tôi không thích ăn tỏi, nhưng cũng không bao giờ quan tâm đến khẩu vị của tôi.
Càng nghĩ lại tôi lại càng nhận ra Tiêu Thần tốt thế nào.