Cho đến tận giờ tan làm tâm tình của Lam Kỳ cũng không có khôi phục,
thật là khó chịu, cả một buổi chiều trong đầu đều là hình bóng của Thiệu Tử Vũ, tay cô lần mò lên sợi dây chuyền ngọc trai, ngọc trai xinh đẹp
bóng mượt được làm thành một sợi dây chuyền đơn giản, sợi dây chuyền
bạch kim tinh tế, ngoại trừ màu trắng bạc chỉ có ngọc trai màu hồng ngọc chói mắt, cô rất thích kiểu dáng này.
Đây là viên ngọc trai kia làm thành dây chuyền, buổi chiều ngày hôm sau
Thiệu ngốc liền cho cô, anh đưa tay đeo giúp cô, nói đây là ngọc trai
may mắn của cô không cho phép tùy tiện tháo xuống.
Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, may mắn của cô không phải là có được
viên ngọc trai mà là vì có được anh. (Ô ô....cảm động a, muốn khóc a,
lời thoại kinh điển cỡ nào, động lòng người cỡ nào, chị Lam nói làm Kẹo
muốn khóc quá, vỗ tay nhiệt liệt cho lời nói đẹp nhất từ đầu truyện đến
giờ.)
Không biết phát hiện của cô có quá muộn hay không, nếu cô đi tranh có thể có cơ hội hay không.....
"Aiz, Lam Kỳ buổi tối có muốn ra ngoài uống một chén hay không?” Mễ Đóa hỏi.
"Không đi."
"Nói cậu nghe, thời điểm trong lòng không vui đi uống một chén sẽ dễ
chịu rất nhiều, nhất túy giải thiên sầu* trên TV đều nói như vậy.”
*một ly rượu giải được vạn nổi sầu
"Không đi." Hiện tại cô chỉ muốn yên tĩnh một chút, cô không muốn đi chỗ ồn ào.
"Yên tâm, chỗ đó hoàn cảnh thật tốt, cậu còn nhớ Trương Mễ chứ, nghe nói cậu ấy mở một quán rượu, danh tiếng rất tốt, lần trước họp lớp vẫn mời
chúng ta đi chơi, nghĩ như thế nào không đi thả lỏng một chút."
Nghe Mễ Đóa vừa nói như thế, Lam Kỳ nhớ lại bộ dáng của Trương Mễ, trước kia lúc còn đại học là một học sinh ở các phương diện đều rất tốt, rất
có tài năng, ai cũng cho rằng sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ trở thành nhà
thiết kế nổi tiếng, không nghĩ tới cô ấy lại đổi nghề đi mở quán rượu,
lần trước gặp cô ấy, một đầu tóc quăn uốn lượn dài tới thắt lưng, váy
đen ngắn bó sắt người, trên mặt trang điểm khéo léo, dáng vẻ xinh đẹp,
làm cho rất nhiều bạn học nhận không ra, đến bây giờ cô cũng không thể
nào đem nữ sinh đeo gọng kính đen, nói chuyện thẹn thùng cùng cô ấy hiện tại liên hệ cùng một chỗ.
"Đi thì đi."
Lam Kỳ đồng ý, trong lòng cô buồn bực về nhà cũng là tiếp tục phiền lòng, còn không bằng đi chơi một chút.
Sau khi tan việc, cô gọi điện thoại về nhà, cùng Mễ Đóa lên xe chạy đến
chỗ quán bar, lúc Thiệu Tử Vũ đến lại vồ hụt, trên tay anh cầm một cái
hộp tinh xảo cười khổ, anh vốn nghĩ muốn cho cô một bất ngờ không ngờ cô gái nhỏ kia lại đi trước.
Gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, đành phải về sau lại cho cô.
Trương Mễ mở quán bar ở gần rất nhiều khu phố buôn bán, nguyên nhân gắn
liền với thời gian, người trong quán bar cũng không phải rất nhiều, hoàn cảnh so với suy nghĩ của Lam Kỳ khác nhau, không phải cực kỳ ồn ào, xem ra là chỗ tốt.
Gọi hai ly rượu Lam Kỳ cùng Mễ Đóa ngồi ở quầy bar nói chuyện phiếm.
"Có muốn gọi điện thoại cho Trương Mễ hay không?”
"Thôi khỏi."
Lam Kỳ cảm thấy tốt nhất đừng làm phiền người khác, với lại quan hệ của cô cùng cô ấy cũng không thân.
Bartender pha rượu tay nghề làm cho người ta hoa mắt, rất nhanh một ly
rượu bóng đẹp đủ màu sắc theo thứ tự chồng lên nhau đặt ở trước mặt, Lam Kỳ uống một ngụm, rất ngọt, mới đầu giống như nước trái cây, sau đó mới mang theo chút hương vị chát chát của rượu, rất giống với cảm giác
trong lòng cô....
Bên cạnh Mễ Đóa vừa uống rượu vừa len lén nhìn phản ứng của Lam Kỳ, âm
nhạc sung sướng trong quán bar cũng không hề thay đổi cảm xúc của cô, cô cũng không biết nói gì cho phải.
"Đây là rượu chớ uống nhiều."
Cô nhắc nhở, mang Lam Kỳ tới đây là để cho cô thả lỏng một chút, cũng
không phải thật sự muốn để cho cô say khướt trở về, như vậy thật sự mệt
chết cô.
"Biết"
Thân thể Lam Kỳ đi theo âm nhạc lắc lư, xem ra một bộ vô cùng vui sướng.
"Tiểu thư, uống chung một ly."
Chỉ thấy một tên đàn ông ngồi trên ghế xoay bên cạnh các cô.
Vẻ mặt Hoàng Khải lấy lòng cười, hôm nay hắn tới sớm, không ngờ có thể
săn đến người đẹp xinh tươi như vậy, bộ dáng hai người xem ra rất ngây
thơ, nhất định không lâu liền say rượu, trong đó một người uống rượu cực kỳ mạnh mẽ, xem ra là tâm tình không vui, loại tâm tình non mềm này sẽ
dễ dàng hạ gụt phụ nữ nhất.
"Tiểu thư họ gì?" Hắn hỏi, hôm nay toàn thân hắn mặc đều là hàng hiệu,
mà còn lái xe hiệu, không có bao nhiêu người có thể chống lại sức hấp
dẫn như vậy.
"Cút"
Lam Kỳ nhìn cũng không nhìn, cô hét một tiếng, chán ghét loại ruồi bọ này.
Hoàng Khải sửng sốt một chút, ngay sau đó cười, người đẹp này đủ cay, đúng là khẩu vị hắn thích.
"Ngươi còn không cút, đừng làm cho tôi tức giận."
Mễ Đóa cũng không thoải mái, nơi này loại đàn ông hèn hạ vậy đúng là nhiều.
Hoàng Khải nhìn hai cô, cười đến vẻ mặt ôn hòa.
"Được, tôi biến, các tiểu thư có việc cần thì có thể tùy lúc tìm tôi,
tôi ở đó.” Hắn chỉ chỗ ngồi của mình, chỗ này hắn thường lui tới, vị trí đều là cố định giúp hắn giữ lại.
Lam Kỳ cùng Mễ Đóa cũng không nhìn hắn cái nào.
Hoàng Khải không thể làm gì khác hơn là mỉm cười tránh ra, người đẹp như vậy hắn thích, săn mồi, hắn có kiên nhẫn, đêm nay còn thời gian cả một
buổi tối, nếu hắn không nhìn lầm thì một người đẹp trong đó vừa gọi rượu là ‘suy nghĩ vương vấn’ (Khiếp, tên gì ngộ thế Kẹo chả biết) loại rượu
này mới vừa vào miệng là vị ngọt trái cây, sau khi uống hết một ly, chất rượu mạnh sẽ từ từ hiện ra, phụ nữ đều chịu không nổi.
"Lam Kỳ nếu không chúng ta đi thôi" Mễ Đóa cảm thấy mang cô tới nơi này
hình như là không tốt lắm, nhanh như vậy mà Lam Kỳ đã uống hết một ly.
"Không cần” Có lẽ là tác dụng của cồn, đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy nơi này rất tốt, mà mới ngồi xuống không đến vài phút, quán bar đã tới nhiều
người, đã có người trên sàn nhảy khiêu vũ, nhất là những người phụ nữ
mặc trang phục công sở, xem bộ dáng là thành phần tri thức, váy bó sát
người, vũ đạo nóng bỏng, tình cảm mãnh liệt....Rất tuyệt.
"Cậu. . ."
Mễ Đóa cũng không nói gì, như vậy đi nếu cô uống rượu sẽ gọi anh trai cô đến đón bọn họ, anh hai vô cùng quen thuộc mấy chỗ này, cũng không sợ
anh ấy tìm không thấy.
Thời gian đến buổi tối, tiếng nhạc trong quán bar bắt đầu vặn lớn, âm
nhạc ầm ĩ ở trong không khí thoát ra, người cũng càng đông......Đủ loại
màu sắc, đủ dạng người.
Lam Kỳ đắc ý đung đưa, Mễ Đóa cũng cực kỳ vui vẻ, hai người hưng phấn đùa giỡn.....
"Aiz, Lam Kỳ nhìn, Trương Mễ."
Mễ Đóa kéo Lam Kỳ một chút, Lam Kỳ nhìn qua xem.
Ở một góc nhỏ của quán bar, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp toàn thân
mềm mại không xương như rắn dựa vào ngực một người đàn ông trung niên,
tay vẫn không ngừng sờ loạn, hình ảnh mát mẻ như vậy ở trong quán bar
không tính là gì, rất bình thường, nhưng trong mắt Lam Kỳ lại là một bộ
giống như nhìn thấy quỷ, người đàn ông kia vừa mập vừa ngu, nhìn xem số
tuổi có thể làm cha Trương Mễ, làm sao hai người có thể ở cùng một chỗ.
Mễ Đóa nhìn nhưng không thể trách.
"Người đàn ông kia có rất nhiều tiền, ông ta bao dưỡng Trương Mễ, quán bar này chính là do ông ta giúp cô ấy mở.
"À....” Trong lòng Lam Kỳ không có chút hứng thú.
"Người đàn ông kia đã có vợ con.” Mễ Đóa tiếp tục nói.
"Nhìn ra được."
Mễ Đóa lại nhìn Lam Kỳ một cái.
"Như vậy cậu cũng đừng học cô ấy.” Coi như Lam Kỳ thích Thiệu Tử Vũ cũng không thể để cô đi làm tiểu tam, hôm nay cố ý mang cô đến đây là để nói một câu cho cô tỉnh.
Lam Kỳ nổi cáu.
"Người đàn ông đó làm sao có thể so sánh với Thiệu ngốc.” Vừa già vừa
xấu, khó trách Mễ Đóa mang cô đến đây, thì ra đây mới là mục đích thực
sự.
"Ừ là không so tới.” Mễ Đóa nghĩ nghĩ, bộ dáng Thiệu Tử Vũ thực con mẹ nó đẹp trai.
"Nếu không như vậy, cậu đi tranh đi.” Chưa kết hôn thì ai cũng còn cơ hội.
"Ai nói tớ thích anh ta."
Lam Kỳ rống lên một tiếng, con nhóc Mễ Đóa thối tha, nói một chút đề tài vui vẻ sẽ chết hay sao.
"Được cậu không có thích.” Mễ Đóa bất đắc dĩ, con nhóc Lam Kỳ chết tiệt này cực kỳ ngang ngược.
Mễ Đóa im lặng, Lam Kỳ một ngụm một ngụm uống rượu, Thiệu ngốc.....Làm
sao cô có thể bỗng nhiên nhớ đến anh, rất muốn anh ở bên cạnh, nhưng mà
lời Mễ Đóa nói rõ ràng khắc vào trong đầu cô, chém chết, cậu ấy nói thật dễ dàng, nếu anh cự tuyệt thì làm sao bây giờ, thật ra da mặt cô cũng
không có dày như vậy.