Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời

Chương 12: Chương 12






Lục Du đứng dưới ánh đèn đường, trong tay cầm hai miếng bánh mận liên tục hà hơi.

Đã bắt đầu vào đông nên trời đêm lạnh như băng, màn sương trắng rất nhanh đã giăng khắp nơi.
Cô giậm chân: "Cô ơi, cho cháu thêm hai cái vị đậu."
Cô bán hàng chùi tạp dề, dùng xẻng khẽ lật hai miếng bánh mận rồi đưa Lục Du ở phía trước: "Cô bé ăn liền cho nóng."
"Cảm ơn cô!" Hai cánh tay với qua đầu Lục Du nhận hai túi bánh.
Lục Du đứng ở phía trước bỗng chốc bị bao vây trong lồng ngực ấm áp.

Cô dừng động tác cắn bánh mận lại, hơi nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Hoắc Mạc.
Đầu hẻm rất yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sủa của chú chó vàng.

Lục Du vô thức nín thở, bên tai đều là tiếng hít thở đều đều của Hoắc Mạc.
Rất chậm, rất chậm.
Cậu cúi đầu, đối mặt với Lục Du.
"Du Du, sao lại không ăn nữa?" Cậu vẫn duy trì động tác cũ hỏi Lục Du.

Lục Du ngoan ngoãn cắn một miếng, né tránh ánh mắt của Hoắc Mạc.
"Lạnh không?" Cậu để ý thấy hai tai Lục Du hơi đỏ lên.
"À, ừ." Cô tùy tiện gật đầu.

Hoắc Mạc bỏ bánh mận xuống, tháo khăn quàng cổ xuống sau đó quàng cho Lục Du.

Khăn quàng cổ của Hoắc Mạc che cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, nhìn cô như một cái bánh tét đứng dưới đèn đường.
"Tiểu Miêu, Tiểu…" Lục Du khoa tay múa chân trong không trung.

Hoắc Mạc hơi kéo khăn xuống, lập tức đôi mắt của cô liền lộ ra.
Hoắc Mạc cong khóe môi, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Hoắc Mạc…" Giọng Lục Du ở trong lớp khăn quàng trở nên mơ hồ.
"A." Hoắc Mạc buông tay ra, Lục Du lại rơi vào một mảng đen tối.

Cô vừa giơ tay gỡ khăn quàng cổ ra vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường.
Hoắc Mạc đi theo sau Lục Du, thỉnh thoảng kéo Lục Du lại.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Lục Du cũng gỡ được khăn quàng trên cổ mình xuống: "Hoắc Mạc." Cô lớn tiếng gọi.
"Ừ?" Giọng cậu nhàn nhạt.
Lúc này Lục Du mới phát hiện Hoắc Mạc đã cao hơn cô nửa cái đầu.

Cô nhón chân, quàng khăn lên cổ Hoắc Mạc.


Tay co khẽ dùng sức, Hoắc Mạc liền khom nửa người xuống, gương mặt trắng trẻo ngay lập tức tới gần cô.
Trên mặt cậu không có quá nhiều biểu tình, chỉ có ánh mắt dịu dàng như nước.
"Sao thế?" Cậu lộ ra một chiếc răng khểnh.
Nhịp tim của Lục Du bỗng chậm nửa nhịp.
"Trả cho… cậu." Cô buông tay, đeo balo nhanh chóng chạy mất.
Hôm sau, mặt Lục Du chưa hết sưng nhưng cô vẫn đi đến câu lạc bộ.

Ở đây không có nhiều người lắm, quản lý với một đám người rảnh rỗi đang đánh mạt chược.

Nhìn thấy Lục Du tới, anh ta cũng không hề ngạc nhiên.
"Quản lý Vương." Lục Du cầm một quả trứng gà lăn mắt: "Giang Nhược Trần có thể dạy cho tôi rồi đúng không?
Tay quản lý hơi run lên, ném một quân nhị điều ra, úp úp mở mở nói: "À…có thể." Lục Du cũng không tính toán vụ tên mập phạm quy với cô ngày hôm qua, còn quản lý vì chuyện làm ăn của câu lạc bộ nên cũng không làm lớn chuyện.

Tối hôm qua có người biết chuyện đã lén nói cho quản lý biết thân phận của ba Lục Du, anh ta bị dọa đến nỗi thức trắng cả đêm.

Lúc này anh ta còn dám không đồng ý chuyện này sao?!
Anh ta nghĩ, mình đã đồng ý rồi, còn Giang Nhược Trần có đồng ý hay không thì không liên quan đến anh ta.
Lục Du lựa chọn quên chuyện tối hôm qua bị chú Giang từ chối đi, sau khi nhận được sự đồng ý của quản lý liền vui vẻ đi luyện đấm bao cát.
Hôm nay Giang Nhược Trần đến sớm, vừa đến đã thấy Lục Du đang tập luyện ở bên kia.

Anh cởi quần áo được một nửa thì dừng lại, quay người đi sang hướng khác.
Ai ngờ bạn học Lục Du lại rất tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy ý đồ né tránh mình của chú Giang.

Cô nhanh chóng đuổi theo.
Giang Nhược Trần đành phải dừng lại ở bên võ đài, giả bộ như không có chuyện gì quấn băng vải.
"Chú Giang." Cô thò đầu ra cười hì hì.
"Hôm qua không phải…"
"Quản lý đồng ý rồi." Lục Du cướp lời.

Giang Nhược Trần lập tức ném một ánh mắt phẫn nộ về phía quản lý, anh ta vùi đầu giả bộ không biết gì hết.
Vì vậy Giang Nhược Trần tiếp tục không để ý đến Lục Du, bắt đầu xoa bóp cơ thể: "Chú Giang, đấm thẳng tay trái nên…"
Giang Nhược Trần trầm mặc.
"Chú Giang." Lục Du như một con ong liên tục ở bên tai Giang Nhược Trần hỏi đủ thứ.

Cuối cùng Giang Nhược Trần cũng không chịu được nữa, vươn một ngón tay đẩy trán Lục Du: "Nam nữ hữu biệt, giữ khoảng cách an toàn 50cm."
Lục Du bị anh đẩy đầu, không thể cựa quậy, đôi mắt ngấn nước chớp chớp hai cái nhìn anh.

Một lúc sau, anh buông ngón tay ra, vắt khăn mặt lên vai.

"Chú Giang, chú lo lắng nhiều quá rồi.

Chú thật giống ba cháu…" Lục Du sợ Giang Nhược Trần hiểu lầm suy nghĩ của cô và Hứa Lộ giống nhau.
Ba… của cô?!
Khóe miệng Giang Nhược Trần run lên.

Anh bước đến trước tấm gương gần võ đài, liếc nhìn mình trong gương.

Sau đó bắt đầu hoài nghi nhân sinh, anh có già đến vậy sao? Anh chỉ mới 24 tuổi thôi mà!
Lục Du không còn cách nào khác đành phải quay lại tập luyện.

Câu lạc bộ chẳng qua chỉ là một nơi nhỏ bé dành cho những người yêu thích quyền anh đến rèn luyện.

Nếu như cô thật sự muốn đi theo con đường quyền anh chuyên nghiệp này thì nhất định phải tham gia trận đấu tuyển chọn cấp thành phố.
Ba Lục từ trước đến nay luôn ủng hộ quyết định của cô, hơn nữa còn hết sức ủng hộ.

Thế nhưng chỉ dựa vào ba cái võ mèo cào của Lục Du, ngay cả tên mập cũng không thắng nổi chứ đừng nói đến đấu với những vận động viên chuyên nghiệp khác.
Mấy ngày nay cô đều rất phiền não, ban ngày đi học cũng chống cằm suy nghĩ vẩn vơ.

Lục Du càng cố chấp xin Giang Nhược Trần thì chú Giang lại càng kiên quyết từ chối.
Trên lớp, Du Du không nhịn được ghé vào tai Hứa Lộ nói: "Cậu nói xem có phải tính cách chú Giang có chỗ bị thiếu hụt hay không?"
Hứa Lộ xù lông: "Làm gì có!"
Du Du chán gần chết dựa vào thành ghế rồi nói: "Cậu nhìn Tiểu Miêu xem, tính cách cậu ấy tốt biết bao!"
Cô vừa nhắc đến Tiểu Miêu thì Hoắc Mạc ngồi bàn đầu dường như nghe thấy bỗng động đậy.

Cậu quay đầu mở to mắt nhìn về phía sau.
Thầy Tần phản ứng cực nhanh: "Hoắc Mạc, Lục Du đứng dậy đi ra ngoài!" Nói xong ông lại bắt đầu dạy dỗ học sinh: "Trong giờ học không được châu đầu ghé tai thì thầm với nhau!"
Hoắc Mạc mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn thầy Tần, cậu đã làm sai cái gì rồi!
Hứa Lộ nhịn cười, chọc chọc Lục Du.

Lục Du không cam tâm tình nguyện cầm sách ngữ văn rời khỏi chỗ đi đến cửa lớp.

Thầy Tần vẫn không quên nói một câu: "Nhân tiện hai em chịu trách nhiệm quét lớp cho cả khối."
Chịu trách nhiệm quét lớp cho cả khối tức là hai người sẽ phải quét hết mười phòng học và cả nhà vệ sinh nam bên cạnh.

Lục Du thầm chửi một tràng trong đầu.


Hoắc Mạc không nói gì, chậm rãi bước đến cuối lớp cầm cây lau nhà.

Lúc tới cửa, bạn học Hoắc rất tự giác nhét cây gậy thông bồn cầu vào tay Lục Du.
Lục Du ngồi xổm cạnh bồn cầu nhà vệ sinh nam, cau mày tức giận mà nhét cây gậy thông bồn cầu vào một đống vật thể lạ màu vàng.
Hoắc Mạc ở một bên đang thong thả lau sàn.

Cuối cùng, cậu mới mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Du Du, tớ sẽ đi Nhật Bản để thi đấu."
Lục Du khom người, ngẩng đầu nhìn Hoắc Mạc: "Nhật Bản?" Cô sờ mũi nhỏ nhẹ hỏi.
"Ừ."
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia cuộc thi đoàn thể mang tầm quốc tế như vậy.

Cậu là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đoàn nhưng lại cần phải phát huy được hiệu quả cao nhất.
Trước khi đi, sư huynh cho phép Hoắc Mạc nghỉ ngơi, nhưng cậu lại cố chấp muốn đến trường.

Hỏi lý do thì cậu chỉ nói là còn có việc chưa xử lý xong.
"Vậy còn việc rèn luyện riêng của mỗi người trước trận đấu thì sao?" Sư huynh đuổi theo hỏi cậu.
Cậu lắc đầu: "Không cần." Cậu nói: "Thực lực của đối thủ không bằng em."
Cậu hời hợt nói ra những lời này, nhưng nghe thì lại không thấy một chút tự cao tự đại nào.
"Cậu đi mấy ngày?" Lục Du lật các ngón tay lại.
"Rất nhanh." Cậu sẽ quay lại
Lục Du xòe bàn tay ra đếm từng ngón từng ngón.

Hoắc Mạc nhịn cười, nói thêm: "Tính cả thời gian đi đường thì tổng cộng là một tuần, 7 ngày."
Bạn học Lục Du thả gậy thông bồn cầu xuống, bỗng hiểu ra.

Cô vừa muốn nói gì đó thì chuông tan học vang lên.

Một đám nam sinh bắt đầu chạy ùa vào nhà vệ sinh, khi thấy bạn học Lục Du đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu thì ngây người.
"À, đang quét dọn thôi." Lục Du rất bình tĩnh cầm gậy thông bồn cầu đi ra ngoài, lúc đến cửa thì hơi dừng lại một chút rồi chạy như bay.
Sau tiết tự học buổi tối, Hoắc Mạc không về thẳng nhà mà đến cửa câu lạc bộ quyền anh chờ người.

Đêm càng ngày càng khuya, mãi đến một giờ sáng thì cửa sắt của câu lạc bộ mới mở ra, sau đó tên mập đi ra ngoài.

Thấy Hoắc Mạc trước cửa, bước chân của cậu ta không khỏi dừng lại.
Mặc dù đã mấy ngày không gặp nhưng tên mập đã ấn tượng rất sâu sắc với thiếu niên này.
"Xin chào." Cậu vươn tay, tên mập hơi do dự một chút nhưng vẫn đưa tay ra.

Trong khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, tên mập cảm thấy năm ngón tay mình từ da cho đến xương đều như bị một lực đạo kỳ lạ bao lấy.
Tên mập cắn răng chịu đau, định nhanh chóng thoát khỏi bàn tay kia nhưng không ngờ càng cử động thì lực lại càng lớn.

Những khớp xương rõ ràng trên những ngón tay thon dài của Hoắc Mạc siết chặt bàn tay của tên mập.
"Con mẹ nó mày muốn làm gì?" Tên mập gào thét.
Hoắc Mạc cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Chính bàn tay này đã phạm quy." Mấy ngày trước, tên mập đã dùng cái tay này đánh thẳng một quyền lên mặt Lục Du.

Nếu không phải quản lý kịp thời ngăn cản, nếu không phải Hoắc Mạc đến kịp thì nhất định giác mạc của Lục Du sẽ bị rách.
"Con mẹ mày!" Tên mập hùng hùng hổ hổ chửi một câu, vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt lạnh thấu xương của Hoắc Mạc.
Cậu ta không chửi nữa, con ngươi giãn ra.
Hoắc Mạc buông tay, giọng điệu bình thản: "Đi bệnh viện mau đi." Tên mập ngẩn người một lúc sau đó nhanh chóng ôm tay chạy mất.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, từng giọt mưa tí tách rơi xuống con đường nhựa nhỏ trước câu lạc bộ.

Hoắc Mạc lấy ô trong balo ra khom lưng đặt ngoài cửa sắt sau đó xoay người đi.
Một chiếc xe hơi màu bạc đã đậu sẵn ngoài cửa.
Hoắc Mạc chui vào, dùng tiếng Nhật nói với người phụ nữ trong xe: "Đi thôi."
Người phụ nữ quan sát mặt Hoắc Mạc qua gương chiếu hậu, dùng tiếng Nhật nói: "Tiểu Mạc, lúc thi đấu không được phân tâm."
"Cho dù có phân tâm cũng sẽ thắng." Cậu trả lời bằng tiếng Trung, ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi phía sau, nhét tai nghe vào tai.
Quả nhiên Lục Du quên mang ô, cô và Hứa Lộ đội mũ định chạy thẳng một mạch về nhà.

May mà Hứa Lộ tinh mắt nhìn thấy một chiếc ô đen ngoài cửa.
Lục Du nhận ra: "Đây là ô của Tiểu Miêu."
"Không phải Hoắc Mạc đến Nhật Bản thi đấu rồi sao?" Hứa Lộ lắm miệng hỏi một câu.
Lục Du nghĩ: "Không sao, câu lạc bộ không có ai, ngày mai chúng ta quay lại trả ô." Hai người ăn ý cùng cầm chiếc ô đen ở cửa.
"Hôm nay anh Nhược Trần có đồng ý không?" Ngày nào Hứa Lộ cũng hỏi câu này.
Đáp án của Lục Du vẫn như cũ: "Chú Giang thật sự rất kỳ quái."
Vào đầu tháng ba, việc học bắt đầu căng thẳng, còn khoảng một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.

Hứa Lộ dứt khoát bỏ thi cấp ba, thay vào đó cô muốn thi vào trường trung học dạy nghề.
Cô vẫn đến câu lạc bộ làm thêm như cũ, mỗi ngày đều dồn hết tâm tư đi lấy lòng Giang Nhược Trần có tính cách cổ quái.

Lục Du luyện tập ở câu lạc bộ được vài ngày thì bị ba Lục gọi lên trung tâm quyền anh ở thành phố.
Lúc gần đi, cô lại hỏi Giang Nhược Trần lần nữa.

Giang Nhược Trần không nói gì, đợi đến lúc Lục Du quay người rời đi anh mới thì thầm một câu: "Lục Du, em rất may mắn."
Lúc anh nói chuyện không có mấy biểu cảm, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên.
Lục Du nói với Giang Nhược Trần: "Chú Giang, thật ra cháu luyện quyền anh là vì chú." Lúc cô nói những lời này, ánh mắt sáng lên như những ngôi sao: "Ngày đó, chú đứng trên lôi đài tung ra một cú đấm thẳng rất đẹp trai." Lục Du không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của mình lúc đó, cô chỉ có thể nói: "Khốc chết người! Lúc đó toàn bộ lôi đài đều tỏa sáng."
Giang Nhược Trần nghiêng đầu nhìn cô.

Cô không thấp, cao đến vai của anh.

Lúc cô nói đến đoạn tỏa sáng, cả người cô dường như cũng trở nên sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Trong lòng Giang Nhược Trần rung động mãnh liệt.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Anh hỏi
"Vâng." Lục Du nghĩ, thích một thứ gì đó không cần nhiều lý do.
Hoắc Mạc nói đi một tuần là một tuần, không thêm không bớt một ngày.

Ba Hoắc đi công tác nên đành phải gọi điện nhờ mẹ Lục hỗ trợ.

Cuối tuần, mẹ Lục lái xe chở Lục Du đến sân ga đón Hoắc Mạc.