Chu Tích Tiệp kéo Kiều Đa Bảo đi ra khỏi trường học, tới tiệm ăn nhanh gần đó ăn một bữa no bụng xong, lại dạo qua một vòng quanh con đường cạnh trường, mua không ít đồ dùng hàng ngày. Cuối cùng hai người còn trực tiếp đi một cửa hàng điện thoại di động chọn điện thoại di động, bởi vì hai người trước kia cũng không có dùng qua di động, Chu Tích Tiệp liền trực tiếp gọi ông chủ giới thiệu kiểu dáng mới nhất.
Kiều Đa Bảo không hiểu, bất quá để cho tiện liên lạc, liền tùy Chu Tích Tiệp giúp cô chọn.
Ở Chu Tích Tiệp cuối cùng quyết định chon loại mới ra, hai cai một đen một trắng điện, chọn xong liền nhàm chán ngồi bên cạnh Kiều Đa Bảo đột nhiên nghe được một người khác bán hang đi dao nước miếng vẩy ra di động nới.
“Di động bền nhất thế giới di động, từ lầu cao nhất rơi xuống cơ bản không có xấu đi! Hơn nữa thao tác đơn giản, thanh âm vang dội, giá tiền cũng phải chăng, thích hợp nhất với mấy đại gia như ngài dùng. . ." Tiểu tử một bên miệng lưỡi sinh hoa, một bên đem di động đưa cho lão kia dùng thử.
Chỉ thấy lão kia tay run rẩy cầm di động xoa xoa vài cái sau, điện thoại di động đột nhiên vang lên một loại tiếng chuông rung trời sét đánh!
"Ta nhìn lên trên mặt trăng!!!" (Không hiểu tác giả viết gì :( Chắc là cái nhạc chuông thần thánh )
Lão kia sợ hãi kêu lên, tay khẽ run rẩy, tay kia làm rơi 'Ầm' trên mặt đất, liền bật lên vài cái, trực tiếp ngã vào quầy hàng dưới, thế nhưng chuông điện thoại di động lại còn khoan khoái duy trì liên tục vang lên không ngừng. . .
Tiểu tử kia vểnh cái mông lên, đem di động mò đi ra sau, mặt không đổi sắc tắt tiếng chuông, lão kia cao hứng bừng bừng, mạnh mẽ gật đầu: "Cái này tốt, cái này tốt. . . Ta mua."
Kiều Đa Bảo nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, như máu gá nhìn chằm chằm điện thoại trên tay lão già kia đ, một tay dắt Chu Tích Tiệp, mạnh mẽ kéo kéo.
"Tôi muốn mua cái này! Tôi muốn mua cái này!"
Chu Tích Tiệp một đầu toàn vạch đen nhìn cái điện thoại đen thui được mệnh danh là bền chắc nhất, về sau ngẫm lại cái này cơ hồ cũng rất thích hợp với cô --- nếu bị hủy đi sẽ không nát! Trong sâu kín liền thở dài, đem điện thoại màu trắng trong tay hoàn trả lại cho ông chủ.
Mua thẻ điện thoại di động xong, Chu Tích Tiệp dùng điện thoại màu đen quay số điện thoại của cô, cái điện thoại di động kia liền rung trời vang lên, vì nghe nhiều nên cũng đã thuộc tiếng chuông, Kiều Đa Bảo nắm điện thoại di động của cô, mạnh mẽ hắc hắc cười không ngừng.
. . .
Khai giảng này là bận rộn nhất cũng là nhàm chán nhất, Chu Tích Tiệp phân tại ban ba, Kiều Đa Bảo phân ở ban thứ tám.
Thời điểm khai ban hội, Kiều Đa Bảo gặp được không ít bạn học sơ trung thoạt nhìn nhìn rất quen mắt lại như thế nào cũng gọi không ra tên, vì thời trung học cô chỉ nhớ được mỗi bạn học cùng bàn là Hồ Tiểu Đình, cho nên lên cấp ba cô chỉ biết mỗi Chu Tích Tiệp.
Cao trung, chỗ ngồi có thể tùy ý nguyện của mình chọn bạn ngồi cùng bàn, Kiều Đa Bảo lúc ấy lập tức liền bị kích động ôm túi sách nhỏ chạy tóe khói đến đằng sau, rồi sau đó xếp hàng sau vài nam sinh cao cao. Cô nhất định phải ngồi đằng sau . Vừa nhìn thấy Kiều Đa Bảo – tiểu nhóc đáng yêu như bột - lập tức nguyên một đám mắt đều sáng lên, nhất là nam sinh trắng nõn ngồi ở bên tay phải của Kiều Đa Bảo, quả thực là máu trong não đều kích động!
"Hắc hắc!" Kiều Đa Bảo mới vừa ngồi xuống. Một người cao gầy mặc áo Nike tay ngắn, quần Adidas, cười hì hì để xuống túi sách ngồi ở bên cạnh cô.
Chứng kiến nữ sinh xinh đẹp như ánh mặt trời sáng lạn, Kiều Đa Bảo có chút ngơ ngác hỏi: "Cậu là bạn ngồi cùng bàn mới của tớ sao?"
Tiểu mỹ nữ nhếch miệng cười một tiếng, hàm răng trắng bóng sáng."Đúng vậy đúng vậy, tớ tên Long Phượng Kiều! Cậu tên là gì?”
". . . Kiều Đa Bảo "
Long Phượng Kiều nhìn hai má của Kiều Đa Bảo trong trắng, ửng hồng lại có đàn hồi, béo béo, không nhịn được đưa tay tới nhẹ nhàng nhéo nhéo.
"Làn da trắng quá, bất quá thoạt nhìn trông rất nhỏ a, có mười lăm tuổi thôi sao!?"
"Hì hì, mời cậu ăn chocolate."
Kiều Đa Bảo lại lần nữa lấy từ cặp sách của cô, bên trong mang ra một hộp 'Giao tế pháp bảo' -- chocolate
"Ồ, xuất khẩu từ Đức?"
Long Phượng Kiều phi thường hãnh diện cầm lấy viên nhét vào trong miệng, dư vị tinh tế, cô đột nhiên phát hiện ra chữ trên giấy đóng gói.
Kiều Đa Bảo nhàm chán ngồi, cầm lấy trêu ghẹo, nghe vậy không ngẩng đầu, "Hình như là vậy, tớ không có như thế nào để ý qua."
Cô không thích ăn chocolate, nhưng bởi vì dì Dương thích ăn, cô liền kêu ông ngoại bà ngoại từ nước ngoài định kỳ gửi cho đủ loại chocolate, dì Dương ăn không hết, cô đành phải mang một chút đến trường học.
Long Phượng Kiều bình nhìn nhìn hộp chocolate sang quý , lại nhìn một chút di động trên tay Kiều Đa Bảo, thực tại nghĩ không ra vì sao người mang chocolate đắt tiền nhưng lại dùng đến di động quê mùa.
Bất quá, cô cũng mang bánh bích quy, đồ ăn vặt cùng Kiều Đa Bảo chia sẻ, xung quanh các nam sinh trông thấy hai tiểu nữ sinh xinh đẹp vừa thấy mặt như thế nhưng liền lấy ra nhiều đồ ăn ngon, nguyên một đám hâm mộ cực kỳ.
Vui vẻ một mình không bằng vui chung, Kiều Đa Bảo đem chocolate phân ra, Long Phượng Kiều cũng đem đồ ăn vặt phát đi, hai người nhanh chóng hòa đồng với mấy bạn ngồi phía sau.
Ngồi ở bên tay phải của Kiều Đa Bảo, nam sinh còn trắng hơn cả cô, vóc dáng cao cao tiếp nhận chocolate của Kiều Đa Bảo, nhịn không được, khuôn mặt hồng hồng hỏi nàng:
"Kiều. . Đa Bảo, cậu còn nhớ rõ tôi sao?"
Kiều Đa Bảo nghi ngờ nhìn chằm chằm hồi lâu, nam sinh kia ánh mắt mong chờ cho đến khi đồng tử của cô khuếch tán từng điểm từng điểm ảm đạm.
Cậu đột nhiên lấy từ trong ngăn kéo một cái thùng giấy bao lấy bánh rán quơ quơ trước mắt Kiều Đa Bảo.
Chỉ thấy Kiều Đa Bảo kéo cái mũi nhỏ ra, mắt to nhìn chằm chằm bánh rán cùng người trước mắt chồng lên nhau, trong mơ hồ cô tựa hồ nhớ tới người ban hồi bé nào đó.
"Cậu. . . . Cậu là. . ." Kiều Đa Bảo chỉ mũi của cậu, khó khăn phun ra mấy chữ, nam sinh trắng nõn nhìn thần sắc của cô con mắt sáng sáng, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ gật đầu.
"Bánh rán! !!"
Kiều Đa Bảo nghĩ tới, hồi tiểu học đã nhiều năm ngồi cùng bàn!Là nam sinh giống tiểu bạch kiểm hay mang bánh rán từ nhà tới, giờ nghỉ thường mang ra ăn rồi bị cô độc chiếm. Bởi vì tốt nghiệp tiểu học xong, vị này cùng gia đình chuyển chỗ ở đi nơi khác rồi học luôn trường trung học ở đó, không nghĩ tới bây giờ lại gặp nhau ở nhất trung, cô cao hứng trực tiếp rống to lên tiếng.
Thời điểm Kiều Đa Bảo vô ý hô lên một tiếng, đúng lúc vào giờ học, cả lớp đều yên tĩnh trở lại, có thể nghĩ Kiều Đa Bảo hô lên một tiếng rất to, như vậy mà làm người khác chú ý. . .
Khuôn mặt Vạn Tiểu Bân vốn trắng như tuyết, qua hai giây sau,liền đỏ bừng như mông khỉ.
"Bánh rán, sao cậu lại cao lên nhiều như vậy?" Kiều Đa Bảo tò mò quan sát, giảm thấp thanh âm xuống.
"Đa Bảo, tôi không phải là bánh rán, gọi là Vạn Tiểu Bân, cậu khi nào thì mới có thể nhớ kỹ tên tôi nha." Vạn Tiểu Bân rất là u oán.
"Hì hì, bánh rán dễ nhớ chứ sao, chao ôi, cậu lần sau nhớ mang nhiều bánh rán hơn một chút."
Khó tìm được đồng bọn ở nơi như thế này, cả tiết Kiều Đa Bảo đều bắt Vạn Tiểu Bân nói chuyện cùng, Vạn Tiểu Bân cũng thật cao hứng, ngoại trừ có đôi khi con mắt nhìn Kiều Đa Bảo lâu lâu sẽ chút đỏ mặt, có chút ít câu nệ, ngượng ngùng, con mắt ngập nước lập tức lóe ra.
Kiều Đa Bảo giới thiệu Long Phượng Kiều, mặt mày vui vẻ gia nhập nói chuyện với nhau, Vạn Tiểu Bân khuôn mặt đỏ hơn, Long Phượng Kiều con mắt càng thêm sáng.
Tiểu mỹ nam thẹn thùng như vậy, cô thích!