9.
Rời quán bar, anh đưa tôi về nhà.
Sau khi vào cửa, tôi ấn tay lên bàn tay đang bật đèn của anh, đan các ngón tay vào nhau, kiễng chân lên hôn vào môi anh.
“ Cố Tư Thừa, chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Trong bóng tối, hai trái tim gần nhau đập càng lúc càng nhanh, âm thanh vang lên vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Anh giữ trán tôi, ôm mặt tôi, ngay cả hơi thở cũng run rẩy.
Đè nén tình yêu sắp bộc phát, anh nghiêm túc hỏi: “Diệp Lê, em nghiêm túc sao?”
“Ừm, em nghiêm túc”
“Không phải chơi đùa cho vui sao?”
Tôi chắc chắn trả lời: “Cố Tư Thừa, em muốn yêu anh thật tốt.”
Tôi vừa dứt lời, anh cười rồi hôn tôi say đắm.
Đêm đó, tôi gọi tên anh rất nhiều lần, cố gắng xóa đi những ký ức tồi tệ năm đó ra khỏi tâm trí anh.
Anh từ dịu dàng đến mạnh mẽ, chiếm hữu tôi hết lần này đến lần khác.
“Diệp Lê, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa, em là của anh, em thuộc về anh, em là của Cố Tư Thừa.”
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy đã không thấy anh bên cạnh nữa. Tim tôi bỗng đập lỡ vài nhịp.
Chỉ trong một phút, tôi đã tưởng tưởng ra một màn kịch trả thù đẫm máu.
Để trả thù người cặn bã là tôi, bạn trai cũ cố tình tiếp cận tôi, lừa tôi rồi dứt khoát bỏ rơi tôi giống như tôi đã làm với anh.
Nghĩ đến đây tôi thấy cả người ớn lạnh.
Tôi vội vàng chạy ra phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Thật may mắn, anh vẫn còn ở đây.
Quần áo toàn mùi rượu nên tôi lấy chiếc áo sơ mi của anh mặc, ngồi ở sofa đợi anh tắm xong.
Bỗng có cuộc điện thoại từ Wechat, người gọi là Hạ Phi.
“Alo, em trai, có chuyện gì thế?”
“Diệp Lê, tối qua anh uống nhiều quá, xin lỗi em, anh xin lỗi.”
Tôi ngạc nhiên, có chút bối rối: “Hạ Diên?”
“Là anh, Diệp Lê, thật sự xin lỗi em, anh là tên khốn nạn, em có thể tha thứ cho anh không?”
“Rất xin lỗi, tôi không quen anh, tôi tưởng tối qua tôi chỉ bị chó cắn, tôi sẽ không tranh cãi với một con chó.”
Vừa định cúp điện thoại, hắn ta vội vàng nói: “Diệp Lê, thực sự xin lỗi em, anh không muốn Tiểu Phi thất vọng về anh trai nó. Nó muốn hẹn em đi chơi, sau đó anh nói xin lỗi với em. Vì Tiểu Phi, em có thể cho anh một cơ hội để xin lỗi không?”
“Tôi…” Tôi vừa định chửi hắn ta thì điện thoại đã bị lấy đi.
Cố Tư Thừa cuốn khăn tắm, những sợi tóc còn nhỏ nước, đứng sau lưng tôi. Lông mày anh nhíu chặt, nhìn tôi đầy trách móc:
Anh lại ghen, anh được làm từ thùng giấm hay sao thế?
Anh nghe điện thoại, lạnh lùng nói: “Nếu muốn xin lỗi thì có thể gửi thời gian và địa điểm cho tôi.”
Chưa kịp giải thích thì anh đã cúp máy.
“Em có thể giải thích.” Tôi lập tức đứng dậy, giống như người vừa phạm sai lầm, lo lắng nhìn anh.
“Ừ, anh đang nghe đây.” Anh ngồi xuống, bình tĩnh nhìn tôi.
“Em với anh ta không xảy ra chuyện gì hết.”
“ Không còn xảy ra chuyện gì hết?.” Anh nhướng mày.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tối qua em uống rượu với Hạ Phi, không ngờ anh ta là anh trai của Hạ Phi. Gặp anh ta chỉ là trùng hợp thôi.”
Lời giải thích của tôi không khiến anh bình tĩnh lại mà anh còn nhíu chặt mày hơn.
“Sao em lại đi uống rượu với Hạ Phi? Em không biết tên nhóc đó có ý đồ xấu xa với em sao?”
“Vốn dĩ em không thích cậu ấy, cậu ta theo đuổi em vì xúc động nhất thời thôi, điều này em khẳng định với anh.”
“Hừ, em hiểu rõ cậu ta sao?”
“Tất nhiên, cậu ấy là đứa trẻ ngoan, không giống với anh trai cậu ấy.”
Cũng may anh không hỏi tại sao tôi đi uống rượu, nếu anh biết đó là do tôi trốn tránh những giấc mơ liên quan đến anh thì tôi xấu hổ chết mất.
“Này, đừng tức giận. Nếu anh không tin, em có thể nói rõ rằng với Hạ Phi là em thích Cố Tư Thừa.”
Tôi cầm điện thoại lên, vào Wechat, ai biết Hạ Diên lại thực sự gửi tin nhắn cho tôi.
Anh nhìn chằm chằm tôi: “Sao không gửi nữa?’
“Anh tự xem đi.” Tôi đưa điện thoại cho anh.
Nhìn thấy thời gian và địa điểm Hạ Diên gửi tới, anh nhếch khóe miệng, cười coi thường: “Ấu trĩ.”
Ai ấu trĩ chứ?
Tôi không muốn đi gặp Hạ Diên những Cố Tư Thừa lại muốn đi. Tôi sợ xảy ra chuyện gì nên phải đi cùng.
10.
Trong quán cà phê, bầu không khí ngày càng căng thẳng.
Cố Tư Thừa và Hạ Diên ngồi đối diện nhau còn tôi và Hạ Phi ngồi quan sát từ một bàn khác.
Hạ Phi thấp giọng nói với tôi: “Chị Diệp Lê, anh trai em lấy trộm điện thoại của em, em không đưa cho anh ấy. Chỉ là không nghĩ tới trước đây chị từng thích anh ấy.”
“Trước đó không phải là do chị bị mù sao?”
Cậu ấy khịt mũi tức giận nói: “Chị cũng không nói là chị thích Cố Tư Thừa. Em thấy anh ta rất ngang ngược. Ngày đó đến nhà chi, nhìn vào ánh mắt anh ta em biết giữa hai người có gì đó mờ ám.”
“Vậy em còn theo đuổi chị?”
Cậu ấy cười lạnh: “Nếu em không theo đuổi chị thì làm sao Cố Tư Thừa có thể chủ động được.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Vậy là em cố ý à?”
“Thật ra cũng không phải, chủ yếu là do em thích chị.”
Tôi chân thành nói: “Tiểu Phi, khi nào em gặp được người mình thật sự thích, em mới hiểu em với chị là loại tình cảm gì.”
Cậu ấy nhún vai: “Ai mà biết được, đến lúc đó lại nói đi.”
Cậu ấy quay đầu nhìn Cố Tư Thừa thấy Hạ Diên nhìn hắn ta cười đắc ý sau đó nhìn về phía Cố Tư Thừa đầy khiêu khích.
Không biết Cố Tư Thừa nói cái gì mà sắc mặt Hạ Diên dần trở nên khó coi, còn kèm theo một tia xấu hổ.
Sau đó Cố Tư Thừa mỉm cười đứng dậy, đi về phía tôi, hai tay đút túi quần.
“Về nhà, anh nấu cơm cho em.” Anh nhướng máy nhìn tôi.
Hạ Phi trừng mắt nhìn anh: “Đúng là chỉ biết yêu đương.”
Tôi đi đến bên cạnh Cố Tư Thừa, anh vòng tay ôm lấy tôi, sau đó nói với Hạ Diên: “Anh Hạ, tạm biệt.”
Mặt Hạ Diên đỏ lên vì tức giận.
Sau khi ra ngoài, tôi hỏi anh: “Anh nói gì mà khiến anh ta tức giận thế?’
Anh nói: “Hạ Diên lợi dụng việc em thích anh ta để k1ch thích anh, nói với anh rằng em sẽ không bao giờ quên được quên được tình cảm với anh ta.”
“Anh ta thật không biết xấu hổ.” Tôi tức giận chửi.
Anh cười, thần bí nói: “Em đoán xem anh trả lời anh ta thế nào?”
“Mau nói đi.”
Anh ôm tôi, thì thầm vào tôi. Trong nhát mắt, mặt tôi trở nên nóng bừng.
Xâu hổ quá!
“Cố Tư Thừa, anh đúng là đồ xấu xa. Hạ Diên có lẽ cả đời cũng không dám kiêu ngạo nữa.”
Anh cười đắc ý: “Anh ta đáng bị như vậy. Ai bảo anh ta bắt nạt em.”
Tôi nắm lấy tay anh, cảm giác như lúc này đang ôm cả thế giới.
“Cố Tư Thừa, anh là mặt trời nhỏ của em.”Tôi nhìn anh với ánh mắt lấp lánh.
Anh nhéo mặt tôi và nói: “Anh không muốn trở thành mặt trời. Mặt trời quá chói chang, em không thể nhìn thẳng hay lại gần nó.”
Anh chỉ vào ánh trăng trên bầu trời, anh cười dịu dàng: “Anh muốn làm mặt trăng của em, em chỉ cần ngẳng đầu lên là có thể nhìn thấy.”
Tôi nhảy lên lưng anh, chỉ vào ngôi sao bên cạnh mặt trăng, nói to: “Em muốn làm ngôi sao đó. Chỉ cần ngôi sao không rơi xuống, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Được rồi, về nhà nấu cơm thôi.”
Tôi xoa nhẹ tai anh, cười nói: “Không cần, lần này em nấu cho anh.”
“Được, anh sẽ dạy em.”
“Cố Tư Thừa, anh thật tốt.”
Cảm ơn anh vì đã không buông tay em.
Từ nay về sau, em sẽ yêu anh thật tốt, thật nhiều.