Trúc Mã Của Tôi

Chương 2




4.

Nhìn thấy chúng tôi như vậy, cô ấy lộ ra biểu tình nghi hoặc cùng tức giận.

Tôi vội vàng đẩy đẩy Cố Tư Thừa ra, giải thích với cô ấy: Vừa nãy thang máy lắc lư một lúc, cảm ơn Cố tổng đã đỡ tôi.

Sự thất vọng trong mắt Cố Tư Thừa ngày càng nặng nề hơn, cười lạnh nói: “Đừng khách sáo”

Khi đi ngang qua Trần Tĩnh Hàm, tôi chột dạ cúi đầu, ba chân bốn cẳng rời khỏi đó.

Sau hôm đó, Cố Tư Thừa thường xuyên ở cạnh Trần Tĩnh Hàm, mọi người trong công ty đều nói hai người họ ở bên nhau rồi.

Cũng khá tốt, độc thân nhiều năm như vậy, anh cũng nên mở lòng với một ai đó rồi.

Vào ngày sinh nhật mẹ tôi, tôi vẫn không đi.

Mẹ gọi điện mắng tôi, hỏi tôi vì sao lúc đầu chia tay với Cố Tư Thừa.

Bà rất thích Cố Tư Thừa, hồi nhỏ còn nói đùa rằng muốn Cố Tư Thừa làm con rể của mình, bây giờ cũng muốn tác hợp chúng tôi.

Nhưng chúng tôi thật sự không phù hợp.

“Mẹ, chúng con quá hiểu rõ đối phương rồi, chỉ có thể làm bạn thôi”

“Chiết tiệt, con là cái đồ không chung thủy, nhiều nợ đào hoa như vậy. Bọn họ đều gọi điện thoại cho mẹ đó”

“Cái gì?” Tôi nhảy dựng lên, đầu óc đang mơ hồ cũng trở nên tỉnh táo.

Trong điện thoại, mẹ tôi tức giận nói: “Hôm qua có một người con trai gọi cho mẹ, vừa bắt máy đã gọi chị, tí thì dọa chết mẹ rồi, nói chuyện với cậu ta một lúc mới biết hóa ra cậu ta là nợ đào hoa do con gây ra.”

Gọi tôi là chị, chỉ có thể là người ở quán bar.

Khi đó cậu ta bị đám người cuồng theo đuổi chặn ở quán bar rồi tỏ tình, nhìn thấy cậu ta bối rối đến sắp khóc rồi nên tôi đã đứng ra giải vây giúp cậu ta, nói tôi là bạn gái của cậu ta.

Cậu ta tên Diệp Phi, nói muốn báo đáp tôi nên muốn số điện thoại của tôi. Tôi liền đem số điện thoại của mẹ tôi cho cậu ta, không ngờ cậu ta lại tìm tôi.

“Mẹ không nói cho cậu ta con ở đâu đó chứ?”

Mẹ tôi cười to: “Con đoán xem?”

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy bên cạnh bà có tiếng hỏi: “Dì ơi, là điện thoại của chị sao?”

Mẹ nó!

Cậu ta lại đến tiệc sinh nhật của mẹ tôi!

Vậy chẳng phải là Cố Tư Thừa cũng ở đó.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng xuống giường: “ Mẹ, mẹ đừng nói gì, con tới ngay đây”

Mẹ tôi vui vẻ cười: “Được, đến ngay đi”

Nghe giọng điệu này giống như bà đang muốn xem náo nhiệt vậy.

Vì không có thời gian trang điểm nên tôi ôm mặt mộc đi bắt xe.

Người mở cửa cho tôi là Cố Tư Thừa, khi nhìn thấy tôi, anh hơi giật mình.

Sau đó kéo tôi vào phòng tắm

“Cố tổng”

Sắc mặt Cố Tư Thừa rất không tốt, lạnh lùng hỏi tôi: “Người con trai đó là sao?”

“Cậu ta là một người bạn của tôi”

“ Lại lừa tôi, Diệp Lê, lời em nói có có câu nào là thật lòng?”

Tôi đang định cãi lại, không phải là giải thích thì có tiếng gõ cửa, là Diệp Phi và Trần Tĩnh Hàm tìm tới đây.

“ Chị ơi, chị đang ở đâu thế?”

“Tư Thừa, hai người đang làm cái gì?”

Cố Tư Thừa hoàn toàn không để ý đến hai người ngoài cửa, ép tôi lên bồn rửa tay, hỏi giữa tôi và Diệp Phi có chuyện gì.

Tôi dựa vào bồn rửa tay, người ngả ra phía sau, cười nói: “ Tôi là người lăng nhăng, tệ bạc; Cố tổng không phải cũng biết hay sao? Tôi với cậu ta, còn cần phải giải thích hay sao.”

“Diệp Lê” Anh tức giận rồi, hai má căng phồng lên vì tức, bộ dáng như muốn ăn tôi vậy.

Mẹ tôi ở ngoài cửa gọi lớn: “Đang làm cái gì đấy, ra đây cho mẹ”

Cố Tư Thừa quay người, tức giận đi mở của, nhìn chằm vào Diệp Phi một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Sau bài hát chúc mừng sinh nhật, tôi vội vàng kéo Diệp Phi chạy đi, đợi lúc nữa tôi không biết sinh nhật mẹ tôi sẽ biến thành trận chiến gì.

Cố Tư Thừa nhìn tôi một lúc lâu, khi lạnh trong mắt tỏa ra thật đáng sợ.

Sau khi rời khỏi, tôi hỏi Hạ Phi: “Cậu tìm tôi làm gì?”

Cậu ta cười: “Lần trước chị giải vây giúp em, em đã nói muốn trả ơn chị”

“Không cần, sau này đừng tìm tôi nữa”

Cậu ta đi đến trước mặt tôi, nghiêm túc nói: “Em đối với chị là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu, chị tin không?”

Tôi tiến lên một bước, véo mặt của cậu ta, cười nói: “ Cậu là thấy sắc đẹp nổi lòng tham, đừng nói cái gì mà vừa gặp đã yêu với tôi.”

5.

Cậu ấy vòng tay qua eo tôi, định kéo tôi vào trong ngực, cúi đầu nói: “Chị à, em thật sự thích chị”

Tôi gạt tay của cậu ấy ta, vén lọn tóc rối qua sau tay, cười nói: “Cậu không phải gu của tôi”

Cậu ấy cau mày, ghen tị nói: “ Cố Tư Thừa mới là gu của chị có phải không?”

Tôi ngây người, lắc đầu nhẹ: “Người tôi thích nhiều đến nỗi xếp hàng từ đây đến nước Pháp, Cố Tư Thừa còn phải xếp hàng”

“Cô Diệp, làm người không nên quá tự tin”

Tại sao lại có tiếng của Cố Tư Thừa?

Diệp Phi nhìn về phía sau tôi với vẻ mặt tức giận, tôi quay đầu, suýt thì bị dọa cho ngừng thở.

Cố Tư Thừa đứng sau tôi từ lúc nào không hay.

Anh xuống lầu từ khi nào thế?

Không phải lúc này anh đang ăn bánh cùng mẹ tôi sao?

“ Cái đó, tôi nói đùa thôi, Cố tổng” Tôi chột dạ nói nhỏ.

Sắc mặt anh âm trầm, dư quang trong mắt liếc về phía Diệp Phi, cười lạnh nói: “Khẩu vị bây giờ của cô Diệp thật chẳng ra làm sao”

Câu này không biết đang chế giễu tôi hay là Hạ Phi.

Hạ Phi một tay giữ lấy vai tôi, một tay đút vào túi, cười nói: “Chị đã đồng ý làm bạn gái em, không thể nói mà không giữ lại đó”

Không đúng, tôi đồng ý làm bạn gái cậu khi nào?

Cậu ấy cúi đầu nói bên tai tôi: “Lần trước ở quán bar chị đã nói em là bạn trai chị, bây giờ em là người của chị rồi”

“Lần trước là những người đó đuổi theo cậu tỏ tình, tôi mới giải vây cho cậu”

Cậu ấy phụng phịu: “Em không quan tâm, em cho đó là thật.”

Tôi đánh cậu ta: “Cậu đang uy hiếp tôi đó à.”

Rõ ràng Hạ Phi cố ý làm vậy chỉ để chọc tức Cố Tư Thừa,

Đúng như ý muốn của Hạ Phi, Cố Tư Thừa thật sự bị chọc giận.

Anh bước tới kéo tay rôi ra khỏi vòng tay của Hạ Phi, Hạ Phi vội vàng nắm lấy tôi: “Anh làm gì vậy?”

Không ngờ tới cành tượng hai người đàn ông tranh giành một cô gái chỉ có trong phim truyền hình lại xảy ra với tôi.

“Không phải, hai người buông tay tôi ra, tay tôi sắp bị bẻ gãy rồi.”

Diệp Phi nghe lời buông ra.

Tuy nhiên, Cố Tư Thừa lại giở trò, kéo tôi vào trong vòng tay anh, bế tôi rồi bỏ đi.

Hạ Phi vội vàng đuổi theo nhưng tôi ngăn cậu ấy lại: “Đừng gây rắc tối nữa, về học hành chăm chỉ đi, chúng ta không hợp đâu.”

Cậu ấy hét lên: “Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Cố Tư Thừa tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Ly, nếu cậu còn dám bám theo cô ấy, đừng trách tôi không khách khí.”

“Đại ca à, xã hội pháp quyền, anh muốn làm gì. Đừng nghĩ mình là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.”

Anh ném tôi vào ghế phu, thắt dây an toàn cho tôi rồi, cho tôi một ánh mắt: “Anh không có trẻ con như vậy.”

“Anh đưa tôi đi đâu?”

“Nhà anh”

Tôi đổi chủ đề, nói với anh: “Giữa anh và Trần Tĩnh Hàm có chuyện gì thế?”

“Không có chuyện gì cả.” Anh thản nhiên nói, cũng không thèm quay mặt qua chỗ tôi.

“Khi nào hai người công khai.”

Vừa dứt lời, anh đột nhiên phanh gấp.

Tôi bị dọa sợ: “Cố Tư Thừa, anh điên à?”

“Đèn đỏ.” Anh bình tĩnh nói.

Tôi nhìn lên thấy đúng là đèn đỏ.

Xe đỗ ở ở tầng dưới nhà anh, tôi vẫn ngồi trong xe không chịu đi ra, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại đưa tôi đến nhà anh.”

Thấy tôi không chịu xuống xe, anh liền bế bế tôi lên lầu:

“Anh buông ra, tôi tự đi được.”

“Không buông, buông ra em sẽ bỏ chạy.’

Tôi: …

Sau khi vào nhả, anh thả tôi xuống.

“Trông tủ lạnh có đồ ăn vặt, em ăn tạm trước đi, anh đi nấu cơm.”

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Em nợ anh bữa cơm này à.” Tôi tức giận nhìn anh.

Anh phớt lờ tôi và đi vào bếp.

Tôi đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng anh lại thản nhiên nói: “Diệp Lê, 5 năm trước em ngủ với anh, em không cảm thấy áy náy chút nào sao?

Tôi chịu thua anh rồi.

“Được rồi, em không đi, anh đi nấu cơm đi.”

Ăn tối xong, tôi định rời đi nhưng anh lại nói: “ Năm năm rồi anh sợ bị bỏ rơi nên không yêu đương với ai.”

“ Được rồi, em không đi nữa.”

Anh rất biết cách lợi dụng cảm giác tội lỗi của tôi.

10h tối, tôi cười hỏi anh: “Em ăn xong rồi, cũng rửa bát rồi, phim truyền hình cũng đã xem, em có thể về được chưa?”

Anh lạnh nhạt nói: “Anh không thích Trần Tĩnh Hàm. Cô ấy theo đuổi anh, anh không đồng ý. Nhưng cô ấy không chịu bỏ cuộc, vẫn cứ làm phiền anh. Cô ấy xuất hiện ở nhà em là do mẹ em mời đến.”

“Hả?” Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Mẹ em biết cô ấy?”

Anh nói với dì rằng Trần Tĩnh Hàm muốn cướp con rể của dì ấy. Dì ấy xin số điện thoại của cô ấy và mời cô ấy đến dự tiệc sinh nhật. Trong bữa tiệc, dì cũng đã nói rõ anh là con rể của dì. Khi Trần Tĩnh Hàm biết được thì khóc rồi bỏ đi rồi.”

Tôi còn có thể nói gì đây?

“Cố Tư Thừa, đừng nói với em là 5 năm nay anh vẫn chưa chịu chia tay nhé.”

Anh đặt chiếc điều khiển từ xa xuống, đột nhiên cúi xuống, ôm cổ tôi và muốn hôn tôi:

“Cố Tư Thừa, anh làm gì thế?” Tôi đẩy anh ra, nhịp tim không khống chế được mà tăng tốc.

Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ môi tôi, ánh mắt đầy quyến rũ: “Diệp Lê, anh không phải Cố Tư Thừa mà trước kia em quen thuộc nữa, vậy bây giờ, em có thể chấp nhận anh không?”

Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay tôi, đưa tay tôi vào trong quần áo của anh, chạm đến phần cơ bụng.

“Anh có thứ mà em muốn.”

Khi anh dừng lại, không chỉ có tim tôi đập nhanh hơn mà mặt tôi cũng nóng bừng.

Cố Tư Thừa nhút nhát, rụt rè đâu rôi, người trước mắt này chắc chắc không phải là anh.

Tôi vội vàng rút bàn tay như đang bị điện giật ra, chột lấy túi xách chạy về phía cửa, trước khi đi cũng không quên nói: “Cố Tư Thừa, anh bị điên rồi.”

6.

Tôi toang rồi, thật sự toang rồi.

Tôi lại có những giấc mơ không trong sáng và đối tượng không ai khác là Cố Tư Thừa.

Chắc chắn là do hôm đó anh quyến rũ tôi nên tôi mới mơ như thế này.

Độc thân đã 5 năm chưa chạm qua người đàn ông nào, thật sự rất dễ xảy ra chuyện.

Để xóa bỏ hình ảnh Cố Tư Thửa ra khỏi tâm trí, tôi hẹn Hạ Phi đi uống nước.

“Nhớ gọi thêm vài người bạn nhé, thêm đàn ông, chị muốn ăn thịt.”

Cậu ấy cười nhẹ: “ Thôi mà chị, đừng mở miệng là lại nói thế.”

Buổi hẹn của tôi trùng với ngày thành lập của công ty nên tôi xin quản lý cho nghỉ phép.

Quản lý hỏi lý do là gì.

Tôi trả lời: “Trúc mã của tôi bị ô tô đâm ch*t, em phải đi tham dự đám tang của anh ấy.”

Quản lý: “Tang lễ được tổ chức vào ban đêm à?”

Tôi: “Cậu ấy ch*t đột ngột nên chỉ có thể vào ban đêm.”

Tôi ngủ cà ngày nghỉ hôm đó, đến tôi trang điểm lộng lẫy, mặc váy ngắn đi giày cao gót rồi đến quán bar.

Khi tôi đi vào, Hạ Phi lập tức đi tới, nhìn thấy tôi, trong mắt cậu ấy ngập tràn sự kinh ngạc:

“Chị ơi, chị đẹp quá.”

Tôi nâng cằm cậu ấy lên, cười nói: “Miệng ngọt quá”

“Thế chị có thích không?”

“Chị không thích.”

Cậu cười bất dắc dĩ: “Chị không chừa cho em đường lui xuống, từ chối nhanh như vậy.”

Hạ Phi rất giữ lời, thật sự gọi 4 người con trai đến.

Ba người là bạn cùng phòng của cậu ấy và một người là…

Hạ Diên?!

Đối tượng yêu thầm suốt 3 năm của tôi.

Chính vì anh ấy nên mới tôi dây dưa với Cố Tư Thừa.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Hạ Diên, tôi đột nhiên trở nên cảnh giác hơn.

Tôi nhìn xuống trang phục của mình, cảm thấy hối hận muốn chết.

Hạ Phi giới thiệu với tôi: “Đây là anh trai em, Hạ Diên.” Cậu ấy nói đùa: “Anh ấy thất tình, em đưa anh ấy đi giải sầu.”

Thế mà họ lại là anh em.

Chẳng trách lần đầu gặp Hạ Phi, tôi có cảm giác như biết cậu ấy từ trước hóa ra là vì cậu ấy giống Hạ Diên.

Hạ Diên theo đuổi nữ thần vô cùng điên cuồng ở trường đại học, tin đồn mỗi ngày đều là tin tỏ tình của anh và cô gái đó.

Sau đó, tôi nghe nói anh đã tỏ tình ở đêm hội âm nhạc và đã thành công.

Không ngờ, tình yêu mãnh liệt như vậy cũng đi đến hồi kết rồi.

Tôi gật đầu: “Xin chào.”

Hạ Diên nhìn chằm chằm tôi một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Em là Diệp Ly?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng và bối rối.

Anh thật sự vẫn nhớ tôi.

“Là em.”

Khi còn học đại học, tôi và anh đều là thành viên hội sinh viên, làm việc cùng nhau một năm nhưng rất ít nói chuyện với nhau.

Không ngờ tới sau 5 năm, anh vẫn nhận ra tôi.

Người ta nói, yêu thầm khiến người ta hoảng loạn. Nhưng khi tôi gặp lại anh, cảm giác còn lại chỉ là sự ngại ngùng và bối rối.

Cảm giác này không giống như sự căng thẳng và kích động khi gặp lại Cố Tư Thừa.

Ôi, sao tôi lại nghĩ đến anh ấy nữa.

Trong khi tôi đang suy nghĩ, Hạ Diên đã đưa cho tôi một ly nước: “Em có muốn uống nước không?’

“Em uống.” Tôi cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Anh cười nhẹ: “Uống từ từ thôi, rượu này rất nặng.”

Có người chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, đến lượt Hạ Diên, anh chọn đại mạo hiểm.

Mọi người lập tức ồn ào, yêu cầu anh ấy hôn người con gái có mặt trong phòng.

Người con gái đó là tôi???

Hạ Diên cầm ly rượu, nhìn tôi bằng ánh mắt mơ hồ, nhếch khóe miệng hỏi: “Hôn không?”