Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 98




Điều ước năm nay của cô không có anh, mà chỉ hy vọng thế giới hòa bình vậy.

Ngày hôm sau, Giang La gặp Tống Thời Vi và mấy người Tô Hàn ở trước cửa khu vui chơi, Tô Hàn mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ được là ủi cẩn thận tỉ mỉ, hiện rõ khí chất thanh tú dịu dàng của anh ta.

Anh ta vẫn luôn là một người điềm đạm, tuy những lúc ở bên cạnh anh ta luôn bằng phẳng không chút gợn sóng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Không giống như người nào đấy chỉ nói mấy câu thôi cũng khiến cô cảm thấy tức giận.

Mặc dù hôm nay không có nắng nhưng thời tiết rất nóng và oi bức nhưng sự ngột ngạt đó khiến cho người ta không thể chịu đựng được.

Ở cửa có một nhân viên mặc bộ đồ chim cánh cụt bằng bông đang chụp hình lưu niệm với các bạn nhỏ, Giang La vội vàng chạy đến đứng bên cạnh chú chim cánh cụt bảo Tống Thời Vi lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cô.

Mấy người bọn họ chơi hết mình trong khu vui chơi.

Cho dù Tô Hàn hơi sợ một số trò chơi như tàu lượn siêu tốc và con lắc lớn thì anh ta vẫn liều mạng bồi quân tử, chơi tất cả trò chơi với các cô gái.

Vào lúc chạng vạng tối Tống Thời Vi lấy cớ nói có việc phải về trước, lúc đi cô ấy còn kéo cả Mạnh Tiêm Tiêm đi theo.

Giang La ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh vừa hoa trả lời tin nhắn chúc mừng sinh nhật của ba mẹ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tô Hàn mua kem ốc quế đưa cho các cô gái.

Giang La nhìn thấy kem thì hơi sững sờ, cô mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."

"Làm sao thế?" Tô Hàn nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc của cô.

"Trước kia, cũng có người mời tôi ăn kem vào lúc tôi không vui."

Tô Hàn cười nói: "Là chàng trai say rượu tối hôm đó đúng không, Lý Chính nói rằng cậu ta là bạn trai cũ của cậu."

"Ừm."

"Cậu có muốn kể chuyện của cậu ta cho tôi không?"

"Anh ấy là bạn nam lớn lên cùng tôi, mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn luôn rất tốt." Giang La ăn kem ốc quế, vị ngọt và sự mát lạnh lan tỏa trên đầu lưỡi: "Có một lần, tôi và ba của tôi có mâu thuẫn chính anh ấy đã nói với tôi rằng đừng nhìn những gì đàn ông nói, hãy để ý đến những việc mà người đó làm. Đôi khi tôi cũng tự hỏi có phải bản thân quá để tâm đến những chuyện vụn vặt không, rõ ràng anh ấy là một người kiêu ngạo bướng bỉnh nhưng tôi cứ muốn ép anh ấy phải cúi đầu nhận sai."

Cho dù anh không chịu buông bỏ lòng kiêu hãnh thì anh vẫn là báu vật quý giá độc nhất vô nhị trong lòng cô.

Không ai có thể thay thế được.

Tô Hàn tặc lưỡi bất đắc dĩ nói: "Tại tôi đến quá muộn, nếu như tôi được gặp cậu sớm một chút hoặc hỏi cách thức liên lạc của cậu ngay từ lần đầu chơi bi-a cùng nhau thì tốt rồi."

"Xin lỗi Tô Hàn, cảm ơn cậu vì hôm nay đã đến chơi với tôi."

Tô Hàn biết đây là lời từ chối khéo nhưng anh ta đã mong ngóng nhiều năm như vậy, anh ta không muốn dễ dàng từ bỏ: "Chúng ta đặt cược đi, từ bây giờ đến tám giờ tối nay nếu như cậu ta vẫn không chịu cúi đầu trước cậu thì cậu đừng đợi cậu ta nữa, cắt đứt hoàn toàn với cậu ta, chỉ để chú ý đến những người khác xung quanh cậu giống như tôi đây."

Giang La nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã 6 giờ rưỡi rồi.

Tô Hàn đi cùng cô đến KFC ăn cơm, sau đó lại dạo quanh khu vui chơi một lát, dường như bầu không khí khiến cho người ta bực bội kia bị một cơn gió xua tan, hình như sắp có một trận mưa lớn ập đến.

Giang La thỉnh thoảng cúi đầu xuống nhìn điện thoại, ảnh đại diện trên đó không hề có một chút động tĩnh nào, đến cả tin nhắn cũng không có, trái tim cô ẩm ướt đôi mắt cũng ẩm ướt theo.

Chú chim cánh cụt nhỏ kia vẫn ở một nơi cách đó không xa, vẫy tay chào tạm biệt các bạn nhỏ vì trời sắp mưa, các du khách cũng lần lượt đi về phía cổng.

Tô Hàn nói: "Trời sắp mưa rồi, tôi đưa cậu về nhà nhé."

Giang La lắc đầu nhìn vòng đu quay ở phía xa, cô nói với Tô Hàn: "Thật ra sinh nhật năm nay tôi muốn đến khu vui chơi vì đã từng hứa với người nào đó là sẽ đến khu vui chơi cùng với người nọ."

Tô Hàn im lặng lắng nghe.

"Vì vậy, cảm ơn cậu Tô Hàn, nhưng mà tôi cũng phải nói lời xin lỗi với cậu vì tôi đã có người trong lòng rồi."

Tô Hàn cũng không ép buộc, anh ta biết cô cần ở một mình một thời gian để có thể nguôi ngoai những tình cảm còn sót lại.

Anh ta vừa đi thì cô gái nhỏ đã không thể kiềm chế được trái tim của mình nữa, nước mắt của cô không ngừng rơi xuống.

Những ký ức trong đã qua cứ hiện lên trong đầu cô hết cảnh này đến cảnh khác, Kỳ Thịnh đối xử tốt với cô, anh ngồi lên xe đạp của cô rồi hỏi cô có muốn về nhà cùng không, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi con ngõ nhỏ, anh nói làm một cô nhóc béo cũng không sao cả, anh không quan tâ m đến vẻ bề ngoài của con gái, anh còn từng cõng cô vào lúc cô mập mạp nhất, anh còn nói không hề cảm thấy nặng...

Hình như... Cô đã thật sự đánh mất người mà cô thật sự yêu.

Những năm tháng thanh xuân đó, cuối cùng cũng không thể quay trở lại được nữa.

Giang La cúi đầu rơi nước mắt, trong khoảnh khắc ấy cô lại biết thành con lợn con mong manh với trái tim thủy tinh kia.

Búp bê chim cánh cụt bước đến đứng cạnh cô làm đủ kiểu động tác vui nhộn cố gắng làm cho cô vui vẻ.

Cô lau nước mắt mỉm cười nói: "Trời sắp mưa rồi, sao cậu vẫn chưa về vậy?"

"Cậu có nóng không? Bộ quần áo cậu mặc dày thật đấy."

Chim cánh cụt nhỏ không trả lời cô mà chỉ làm bạn bên cạnh lắng nghe những lời cô nói.

"Trước kia tôi cũng mặc quần áo thật dày để bọc kín bản thân lại, đến mùa hè thật sự rất nóng, có một người đã đến kéo tôi khỏi lớp vỏ bọc đó từ đó tôi mới có thể hít thở một cách thoải mái."

"Anh ấy vẫn luôn đối xử tốt với tôi, có lẽ là tại tôi không tốt."

Chim cánh cụt nhỏ chỉ vòng đu quay ở phía xa, Giang La hỏi nó: "Cậu muốn ngồi vòng đu quay với tôi à?"

Nó gật đầu, một người một chim đi đến bên dưới vòng đu quay, vì trời sắp mưa nên vòng đu quay không đón khách nữa. Bọn họ lại đứng bên dưới vòng đu quay ngắm nhìn nó, ánh đèn nhiều màu sắc của vòng đu quay phản chiếu lên trên khuôn mặt của cô gái.

"Lúc nhỏ anh ấy từng có một ước nguyện, anh ấy hy vọng rằng sẽ có người đến khu vui chơi cùng với anh. Lần ở thành phố Thâm Hải ấy tôi không thể đến Happy Valley với anh ấy, sau đó không còn cơ hội nào nữa."

"Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ anh ấy chưa từng dẫn anh ấy đến khu vui chơi."

"Điều ước sinh nhật hàng năm của tôi đều có liên quan đến anh ấy, năm nay tôi muốn giúp anh ấy hoàn thành ước nguyện kia nhưng anh ấy lại không chịu đến."

Cô gái nhỏ nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt lăn dài trên má: "Không biết sau ngày hôm nay anh ấy có còn xuất hiện trong thế giới của tôi nữa hay không?"

Giang La lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Kỳ Thịnh.

"Ngày mưa xám xịt đọng lại trên khuôn mặt anh, đã yêu, đã khóc, đã từng cười, cũng đã đau, đến cuối cùng vẫn là biệt ly…"

Tiếng chuông điện thoại bài hát [Mối tình đầu] vừa vui vẻ vừa bi thương của Vương Tâm Lăng vang lên, Giang La kinh ngạc nhìn về phía chú chim cánh cụt nhỏ, chim cánh cụt nhỏ luống cuống tìm điện thoại.

Cô gái nhỏ ngạc nhiên bước tới cởi chiếc mũ trùm đầu chim cánh cụt của anh xuống.

Khuôn mặt đẹp trai của chàng trai trẻ dần hiện lên dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc, hai má anh ửng đỏ, hơi thở cũng rối loạn.

Trong phút chốc cơn mưa lớn trút xuống làm nhòe đi đôi mắt của hai người.

"Kỳ Thịnh, anh đang làm cái gì vậy? Sao lại ăn mặc như thế này!"

Kỳ Thịnh xấu hổ quay người bỏ chạy, dưới trời mưa to cô gái nhỏ hét một câu: "Anh chạy cái gì mà chạy!"

Chàng trai trẻ chạy vài bước thì dừng lại cúi đầu: "Anh là một người nhát gan..."

Trong cơn mưa to, cả hai người đều ướt sũng nước, Giang La tức giận hét lên: "Mở miệng nói chuyện khó đến vậy à?"

Kỳ Thịnh xoay người nhìn chằm chằm cô: "Anh thích em! Giang La, anh rất yêu em! Là loại tình yêu không dám lên tiếng nói ra, là kiểu tình yêu muốn đi cùng em hết quãng đường còn lại của cuộc đời."

"Ngốc nghếch." Cô gái nhỏ dùng tay áo lau nước mắt: "Kỳ Thịnh là đồ ngốc nghếch."

"Trước kia anh quỳ xuống cầu xin mẹ đừng đi nhưng bà ta vẫn đi rồi, vào sinh nhật năm mười chín tuổi ấy anh cũng cầu xin em đừng đi nhưng em cũng đi rồi, em muốn anh phải nói thế nào đây? Anh không muốn thua hết lần này đến lần khác như vậy nữa, anh chẳng còn một cái gì nữa!"

Giang La chạy về phía anh, cô nhảy lên ôm lấy anh treo trên người anh.

Kỳ Thịnh sững người mất vài giây sau đó ôm thấy cô thật chặt giống như ôm bảo vật quý giá của thế gian trong lòng, anh vùi khuôn mặt ướt đẫm của mình vào chiếc cổ ấm áp của cô rồi hít một hơi thật sâu.

"Rõ ràng em đã quay về nhưng anh vẫn không vui, bây giờ... Bây giờ đã có người đi cùng em, anh lại đuổi theo tới đây làm gì."

"Anh biết có người đi cùng em nhưng mà anh vẫn muốn trở thành người đi cùng em tới cuối cùng."

Anh ghé sát vào tai cô lấy hết dũng khí ra để nói: "Anh muốn trưởng thành cùng em, tốt nghiệp cùng em, kết hôn cùng em, đi cùng em đến hết cuộc đời còn lại... Ở bên em cho đến khi sinh mệnh này đi đến điểm cuối cùng."

Cô đau lòng nâng mặt anh lên, mặc cho nước mắt và nước mưa làm mờ đi tầm nhìn của cô.

Cô hôn lên đôi môi mỏng ướt át của anh…

"Kỳ Thịnh, em thích anh nhất."