Chương 42:
Ánh sáng đánh thức đồng hồ sinh học vào lúc hơn sáu giờ sáng, ý thức của Trần Hựu Hàm tỉnh lại trước tiên, cánh tay hắn bị đè nặng, trong chăn vừa khô ráo ấm áp lại còn thoải mái dễ chịu, cảm giác hoàn toàn khác so với một mình tỉnh lại. Vài suy nghĩ mơ hồ lướt qua trong lòng, nghĩ đến việc Diệp Khai đang gối lên tay hắn, nghĩ đến việc cậu đang ngủ yên trong vòng tay mình, khóe môi hắn không nhịn được hơi cong lên, đáy lòng dâng lên cảm giác mềm mại và hạnh phúc lạ thường, giống như là nước trên núi cao tràn xuống, liên tục không ngừng, càng ngày càng tràn đầy trong tứ chi nội tạng, đi đến khắp mọi nơi trên cơ thể. Hắn từ từ mở mắt ra, căn phòng ngủ được bao phủ bởi ánh nắng bạn mai màu xanh nhạt. Cánh tay hắn hơi dùng sức, kéo Diệp Khai vào sâu trong lòng mình.
Lồng ngực áp vào tấm lưng gầy của Diệp Khai, môi hôn lên tấm lưng trần của cậu.
Diệp Khai ngủ rất nông, "ưm" một tiếng, nửa tỉnh nửa ngủ đáp lại hắn, tay cậu nắm lấy cánh tay khoác bên eo mình của Trần Hựu Hàm.
"Chào buổi sáng." Gương mặt cậu dụi dụi vào tay hắn, "Mấy giờ rồi anh?"
Trần Hựu Hàm cầm điện thoại lên nhìn, "Vẫn còn sớm, mới hơn sáu giờ," hắn hôn cậu một cái, "Em ngủ tiếp đi."
Diệp Khai không lên tiếng, nhắm mắt lại. Trần Hựu Hàm tưởng rằng cậu lại thiếp đi rồi, sau khi tiếng hít thở trở nên đều đều, cậu đột nhiên nói: "Hựu Hàm ca ca, em yêu anh."
Nói xong lời này rồi cậu mới chính thức đi vào giấc lần nữa. Trái tim Trần Hựu Hàm không kìm được mà đập thình thịch, như thể một động cơ hơi nước cũ gỉ đột nhiên hoạt động lại. Hắn tự giễu cười cười, trong lòng bình tĩnh suy nghĩ, giống như ngẫm lại một bản báo cáo mà hắn chưa đọc hiểu. Chuyện này là sao? Đã nói là điểm đến là dừng rồi, cứ tiếp tục như vậy, Trần Hựu Hàm ơi là Trần Hựu Hàm, mày sẽ chẳng thể nào mà hảo tụ hảo tán đâu.
Khi tỉnh dậy lần nữa thì đã gần chín giờ. Lần này không còn dịu dàng thắm thiết như vậy nữa, hiện ra chút xấu hổ. Đàn ông trưởng thành đều hiểu, nhưng bất ngờ đụng phải thì vẫn có chút sững sờ, đầu óc không nghe theo lý trí, nó quay lại khoảnh khắc làm xằng làm bậy ở trong chăn tối hôm qua, trái tim cậu giống như bị ngâm vào nước soda, không ngừng lên cao theo đám bọt khí mập mờ kia, nó bay lên, mãi cho đến khi "bùm" một tiếng, đầu óc cậu trống rỗng.
"Mới sáng ra mà đã có tinh thần vậy à." Trần Hựu Hàm giống như cười mà không phải cười, nhìn Diệp Khai vùi mặt vào lòng hắn.
Sống lưng cậu kéo căng.
". . . Muốn sao?" Trong giọng nói hắn có phần hơi kinh ngạc.
"Không muốn không muốn không muốn không muốn. . ." Diệp Khai nói một tràng, trở mình trên giường rồi hít sâu một hơi, cố gắng khiến nỗi lòng đang xao động của mình chìm xuống, ". . . Chịu không nổi đâu," cậu tỉnh táo nói, "Cứ như vậy sẽ không cao được mất."
Trần Hựu Hàm chết cười: "Em còn có 2 năm để vượt qua 1 mét 8."
"Anh không cần phải nhắc nhở em, việc này đâu có khó đâu, so easy." Cậu nhảy xuống giường, khịt mũi hừ một tiếng, cố ý mặc quần áo thật chậm, lộ ra dáng người mảnh khảnh thon dài của thiếu niên, đường cong da thịt dưới ánh bình minh nhìn rất xinh đẹp.
"Nghỉ hè em có muốn đến chỗ anh thực tập không?" Trần Hựu Hàm hỏi. Trước đó Diệp Thông từng đề cập đến chuyện này trên bàn ăn, khi đó bị hắn trả lời qua loa cho xong.
"Không phải anh không muốn em đến à?" Cậu không có tính thù dai, nhưng lại đặc biệt thù dai với Trần Hựu Hàm. Đương nhiên, cũng nhớ rất kỹ.
Trong ký ức của cậu có đầy ắp hồi ức về Trần Hựu Hàm ở mọi nơi mọi chỗ, tùy tiện đụng vào xó xỉnh nào cũng có thể khiến cậu cong môi cười ngây ngô vài phút.
"Đồng chí này ơi, anh đã comeout bao nhiêu năm rồi, nếu như anh lập tức đồng ý mẹ em sẽ nghi ngờ anh có ý đồ xấu ngay mất."
Diệp Khai chấp nhận lý do này của hắn, làm ra vẻ miễn cưỡng tha thứ cho hắn ngay lúc đó, cậu ngước cằm lên hỏi: "Thực tập ở bộ phận nào? Nhà em cách trung tâm thành phố xa như thế --" Cậu kiềm xuống vẻ hoan hỉ trong giọng điệu, dè dặt nói: "Đi lại phiền phức lắm."
Trần Hựu Hàm cười ra tiếng, vuốt vuốt đỉnh đầu mềm mại của cậu: "Tổng tài còn thiếu người làm ấm giường."
"Vậy em sẽ báo cáo anh lấy việc công làm việc tư, giở trò với cấp dưới," cậu cào qua mái tóc, "Yêu đương nơi công sở!"
Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu từ phía sau lưng, không làm gì được cậu, cực hận mà cũng cực yêu nói: "Em có thể đừng đáng yêu như vậy không?"
Từ phòng ngủ đến phòng khách chỉ mất vài bước chân mà cả hai đi đến là vất vả, năng lực dính người cỡ này đến cả mặt trời cũng không thể nhìn nổi mà chuyển từ trời trong mây sáng sang thành âm u.
Cả hai dính lấy nhau ăn xong bữa trưa sớm, Trần Hựu Hàm tự mình đưa Diệp Khai về nhà, hắn giờ đã nghiện làm tài xế riêng của cậu, thậm chí đến cả Cù Gia cũng tự hỏi sao mà dạo này thường xuyên nhìn thấy tên khốn này thế không biết.
Hai người gan to bằng trời, công khai hôn nhau ngay dưới gara. Lúc tách ra cũng đúng là lúc Diệp Cẩn xuống lấy xe, cô khó hiểu hỏi: "Đưa người về thôi mà cậu vào tận gara làm gì? Trần Hựu Hàm, cậu cũng xứng với chức vị tài xế quá đấy." Mở khóa chiếc Ferrari, cô hơi nheo mắt khi mở cửa xe ra, đột nhiên hỏi: "Diệp Khai, không phải em ngủ lại nhà bạn học sao?"
Diệp Khai khẽ giật mình. Thần kinh căng thẳng, cậu khéo léo trả lời: "Lần trước để em quên một quyển vở bên nhà Hựu Hàm ca ca."
Diệp Cẩn cũng chỉ là thuận miệng thuận miệng hỏi một chút, cũng không thực sự quan tâm đến tung tích của Diệp Khai. Dù sao cậu vẫn luôn ngoan ngoãn tuân thủ các quy tắc, chưa từng buông thả chính mình.
Diệp Cẩn lên xe nổ máy, cô ngứa tay, khiêu khích nói: "Trần tổng tài, DBS không tệ đâu, đi bão một phen chứ?"
Trần Hựu Hàm hút thuốc, lười biếng trả lời: "Đừng uất ức vậy chứ, LaFerrari để đó cũng bám bụi rồi, nếu cậu có hứng thú thì qua nhà tôi lấy mà chơi hai ngày."
Gϊếŧ người không dao. Cánh tay trắng nõn của Diệp Cẩn duỗi ra ngoài cửa sổ, thoải mái mà tặng cho Trần Hựu Hàm một ngón giữa, sau đó đạp chân ga lao ra khỏi tầng hầm.
"LaFerrari là gì vậy?" Diệp Khai ngây thơ hỏi, cậu không hiểu nhiều về xe.
"Là thứ không bằng một đầu ngón tay của em." Trần Hựu Hàm xuống xe, dụi tắt thuốc lá vào chiếc gạt tàn cạnh thang máy, liếc nhìn camera, hắn quay lưng qua chỗ khác, hôn lên khóe miệng Diệp Khai một cái: "Vào nhà đi, ngoan một chút."
Thang máy đi từ dưới lòng đất lên tầng 3. Trong khoảng thời gian đó Diệp Khai tiện tay search thử, sau khi nhìn thấy mức giá 20 triệu liền rơi vào trầm tư.
. . . Cậu thậm chí cũng không biết mình lại đáng giá đến thế.
Sau khi luyện tập liên tục suốt một tháng, cuối cùng thì đám nhóc đã có thể luyện tới trình độ có thể biểu diễn được. Dương Trác Ninh sau khi hóng hớt được tin tức từ văn phòng nhóm lớp thì mặt mày hớn hở chạy về nói với mọi người rằng sau khi Pizza Hut xem qua buổi diễn tập thì cực kỳ có lòng tin, ông khoe khoang khoác lác với những giáo viên chủ nhiệm khác rằng ít nhất thì cũng đoạt được giải nhì, đồng thời còn đặc biệt nhắc đến vũ khí bí mật của lớp ông, đó chính là Diệp Khai —— "Quý tộc trời sinh, chỉ cần đứng trên sân khấu thôi đã ẵm chắc điểm mười, không thì tối thiểu cũng phải được đến 9,8."
Diệp Khai nghĩ đến việc Trần Hựu Hàm sẽ tới, cậu như có như không mà tìm hiểu qua wechat, nhưng cũng không tiện nói thằng, nếu không Trần Hựu Hàm dù có bị thiên lôi đánh cũng nhất định sẽ đến xem trò cười của cậu. Trần Hựu Hàm bị cậu hỏi mấy lần cũng bắt đầu phát hiện có chuyện gì đó bí mật: "Sao nào, em phải lên biểu diễn thật à? Sợ bị anh nhìn thấy sao?"
"Em là dự bị thôi." Diệp Khai nhất quyết cắn chặt cách nói này, lung tung chuyển chủ đề: "Em sợ anh thấy nhiều em trai em gái xinh xắn quá liền không cầm lòng được."
"Đm." Trần Hựu Hàm im lặng, cảm thấy gu thẩm mỹ của mình bị sỉ nhục nặng nề: "Ai thèm hứng thú với đám nít ranh đó chứ?"
"Em không phải sao?" Giọng điệu Diệp Khai trong điện thoại cũng thay đổi.
"Sao chứ?" Trần Hựu Hàm sững sờ, "Em đương nhiên là không phải rồi, . . ." Hắn còn muốn nói thêm gì đó thì Trịnh Quyết Phàm gõ cửa, chỉ đành ra hiệu cho người ta đi vào, nói với Diệp Khai: "Tối nay anh đến đón em. Hôm kỷ niệm ngày thành lập trường anh không đến được, em yên tâm đi."
Diệp Khai để điện thoại xuống, trong lòng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút trống rỗng. Đến tiết 3 buổi tự học tối, hôm nay đến phiên bọn họ diễn tập làm quen sân khấu, cậu tiện tay ném điện thoại vào ngăn bàn. Đến khi về mới phát hiện Trần Hựu Hàm nhắn tin cho mình:
[ Không biết vì sao nhưng anh chưa từng coi em là trẻ con ].
Đáng ra nói đến đây là dừng lại được rồi, thế nhưng tên đó hết lần này tới lần khác lại nhắn thêm một tin nữa:
[ Ngoại trừ lúc trên giường ].
Đến đây dừng lại cũng được rồi, kết quả vẫn có thêm một tin nữa đến:
[ Sao mà em học chậm quá đi mất ]
Mẹ nó, điện thoại này sao mà nóng đến bỏng cả tay!
Thi Dịch quan sát Diệp Khai một tháng nay, thấy vẻ mặt vi diệu của Diệp Khai rồi lại ném điện thoại cái đùng lên bàn, rốt cục không nhịn được cẩn thận hỏi ra lời: ". . . Anh yêu rồi đúng không?"
Diệp Khai đột ngột ngẩng đâu lên nhìn hắn, vô thức quên mất việc phản bác, hỏi ngược lại: "Sao em. lại biết được?"
Thi Dịch gãi gãi đầu, nói một cách tế nhị: "Em cảm thấy. . . chắc là có nhiều người biết lắm."
"Anh đâu có nói với ai đâu." Diệp Khai hơi sững sờ.
Thi Dịch sắp xếp lại từ ngữ. Xét về hầu hết các khía cạnh thì Diệp Khai chín chắn và có phong thái khác hẳn đám học sinh cấp 3 bình thường, loại cảm giác trẻ con, ngây thơ, non nớt trên người Diệp Khai đặc biệt rất ít, mọi người thường sẽ dùng "quý ông trẻ tuổi" để miêu tả về cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không thấy cậu vẫn còn là trẻ con. Nhưng hiển nhiên, người ngoài nói rằng vị quý công tử này lạnh nhạt trên phương diên tình cảm, đầu óc chậm chạp cũng là có đạo lý riêng của họ. Thi Dịch than nhẹ: "Anh thường xuyên cầm điện thoại nói chuyện trong một thời gian dài, sẽ tức giận, bật cười, tự lẩm bẩm, đỏ mặt. . . với điện thoại. Trừ khi là anh yêu điện thoại của mình, nếu không. . . Bỏ đi, anh sẽ không nghĩ rằng mình đang che giấu rất kỹ đấy chứ?"
Diệp Khai có chút ngượng ngùng. Cậu không thích chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình với người khác, đến cả Lộ Phất còn không cách nào biết được trạng thái tình cảm của cậu. Diệp Khai cười cười, khong phủ nhận mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Là vì sau khi tan học em là người ở bên cạnh anh nhiều nhất nên mới có thể phát hiện ra chuyện này."
"Có lẽ vậy. . . " Thi Dịch cười cười: "Lúc ở nhà anh cũng như vậy sao?"
Cậu nhóc bỗng nhiên trở thành cao thủ võ lâm, chỉ dùng một câu nói đã biến thành một cục đá mang theo nội lực, bùm một cái đánh trúng sợi dây bí mật nhất trong lòng Diệp Khai, khiến cậu sinh ra một chút mờ mịt bối rối trong sự rung động này.
Cuối tuần mấy tuần này cậu đều lấy lý do luyện tập để chạy ra ngoài, thỉnh thoảng một hai đêm về muộn, không về nhà ngủ đã khiến cho Cù Gia có ý kiến. Đầu tuần này bà mới hỏi bóng gió là người bạn nào mà lại thân đến thế, may mà cậu đã thông đồng với Dương Trác Ninh, liền đem hắn ra làm cái cớ. Cù Gia biết thành tích của Dương Trác Ninh không ra sao, nhưng con người lại rất hoạt bát, bà khá là phê bình kín đáo với chuyện này, thế nhưng vẫn tôn trọng vòng bạn bè của Diệp Khai, nên không can thiệp quá nhiều.
Thi Dịch vừa uống nước vừa quan sát vẻ mặt của Diệp Khai, an ủi: "Không sao đâu, giờ mà yêu sớm cũng không phải chuyện gì tát, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện học tập thì chắc ba mẹ cũng không quan tâm lắm đâu anh."
Ảnh hưởng đến việc học? Trần Hựu Hàm mỗi ngày chỉ hận không thể ấn cậu vào bàn học làm đủ 10 bộ đề một ngày, chỉ sợ cậu vì chuyện yêu đương với hắn mà trì hoãn các kỳ thi TOEFL và SAT.
Nhưng trọng điểm không phải chuyện đó, trong lòng Diệp Khai biết rõ ràng.
Điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán.
Cậu nhớ đến tám chữ mà Trần Hựu Hàm đã nói với cậu trong đêm sinh nhật của hắn, hắn nói thật hời hợt, thế nhưng lúc đó cậu đang đắm chìm trong niềm vui sướng tận cùng, không hề cảm thấy hai câu này có gì không ổn.
"Em thích anh đi, yêu đương với anh một trận, điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán."
Làm sao sẽ có người tỏ tình thế này, ngay từ lúc ban đầu đã nói rõ ra rằng xin hãy cùng anh bắt đầu một tình yêu đã định sẵn là sẽ phải kết thúc.
Đem kết cục bi kịch ghi vào phần mở đầu của một vở hài kịch.
"Diệp Khai?" Thi Dịch gọi cậu, kéo cậu ra khỏi sự sững sờ, "Anh sao vậy? Sắc mặt anh. . . có gì đó không ổn."
Diệp Khai như bừng tỉnh khỏi một lời nói dối đẹp đẽ và vĩ đại, ánh mắt cậu thoáng run lên, cầu cầm lấy điện thoại, mất lý trí mà gọi qua.
Trần Hựu Hàm đang nghe Trịnh Quyết Phàm báo cáo công việc. Trần Nam Châu đã từ chức, bộ phận quan hệ xã hội chính phủ do tổng tài Nhậm Giai cùng bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn thương mai phân công, quyền hành tập trung cao độ vào tay Trần Hựu Hàm. Lúc trước hắn đã từng đến thăm một số bị lãnh đạo mới được bổ nhiệm gần đây, hướng đi của cấp trên thế nào cũng phải nhìn vào thay đổi của những người bên dưới. Thủy cung rốt cuộc cũng được thông qua phê duyệt, hạng mục Lâu thôn cũng bắt đầu động thổ, Trịnh Quyết Phàm chính là đang tiến hành báo cáo kết quả công việc trong tháng qua.
Nghe thấy chuông điện thoại vang lên, Trịnh Quyết Phàm ngừng lại. Trần Hựu Hàm đang cân nhắc, mạch suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn, hắn liếc nhìn tên người gọi đến, ra hiệu cho người kia tiếp tục rồi cúp điện thoại.
__________________________
Có ai có thời gian rảnh check lỗi chính tả giúp mình với, làm đc đến c46 rồi nhưng m lười sửa lỗi chính tả quá hiccc 😭