Chương 110
Lần đầu tiên Diệp Khai nhận thấy có gì đó không đúng là mãi tận khi cậu nhìn thấy bức tường trắng như tuyết ở hành lang của tòa nhà dạy học.
Mặt tường rõ ràng là vừa mới sơn lại, phía trên không có bất cứ một vết bẩn nào. Sàn nhà lát gạch màu trắng đen, khung cửa sơn màu xanh lá cây đậm, bởi vì còn mới nên trông không hề lỗi thời mà còn lộ ra hơi thở gọn gàng chỉnh tề.
Nhìn từ tia sáng chiếu xiên vào hành lang, có lẽ giờ đã vào tầm hoàng hôn. Ngay khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, phảng phất như là muốn chứng tỏ tính chính xác của nó, trong sân trường trống trải rất nhanh liền vang lên tiếng chuông báo giờ. Tiếng chuông này bao nhiêu năm nay đều không thay đổi, Diệp Khai vô thức liền biết rằng giờ đã là 6 giờ chiều.
Có rất ít người trong trường, ít nhất là không có một học sinh hay giáo viên nào trên hành lang nơi cậu đang đứng.
". . . Tôi biết rồi."
Giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng thật ra thì cũng không quá quen, bởi vì nhất thời Diệp Khai vẫn chưa nhớ ra đó là giọng của ai.
Một giọng nói khác lại vang lên: "Sau đó thì sao?"
Giọng điệu bất cần đời, vẻ trầm thấp từ tính lót phía dưới, nhưng lại được phủ thêm một lớp khoa trương của người thiếu niên.
Bước chân Diệp Khai cứng đờ -- cái quỷ gì vậy?!
Cách xa một bước, cậu đi vào ngã rẽ, nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau bên cạnh bệ cửa sổ trong phòng học. Một người trong đó đang dựa vào cửa sổ, trên tay cầm một cuốn sách. Cuốn sách kia rất dày, ngay cả khi đang nói chuyện thì người đó cũng không rời mắt ra khỏi cuốn sách nọ. Cửa sổ mở hé, tấm rèm cửa màu xanh nhạt ngắn ngủn bị gió thổi bay, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của người đó.
Một người khác đứng trước mặt anh, một tay hắn đút trong túi quần đồng phục học sinh, một tay xách áo khoác hờ hững vắt lên vai. So với dáng vẻ quy củ ngay ngắn của đối phương, áo sơ mi của hắn bị cởi ra hai nút, bên trong phách lối lộn xộn, chính là cái kiểu mà sẽ khiến cho tổ trực nhật tác phong và kỷ luật vừa nhìn thấy sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Quả nhiên, Đỗ Đường đang đọc sách nhàn nhạt nói: " Trần Hựu Hàm, cài cúc áo lại cho đàng hoàng đi."
Ba chữ này không khác gì sấm sét giữa trời quang, Diệp Khai mở to hai mắt, nhìn thấy Trần Hựu Hàm khiêu khích nhếch môi cười một cái rồi nói: "Cậu hồi hộp đấy hả?"
Đối phương cuối cùng cũng rời mắt khỏi trang sách, bình tĩnh mà cứng nhắc hỏi: "Sao tôi phải hồi hộp?"
Thân thể Diệp Khai cứng đờ lại, trong lòng thầm nghĩ. . . "Mẹ nó, đẹp trai thật đấy."
Cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Hựu Hàm. . . Không, dĩ nhiên là cậu đã từng nhìn qua ảnh, nhưng ảnh chụp sao có thể so với người thật có thể nói chuyện, có thể cử động rồi lại còn có thể biểu cảm được cơ chứ?
Chỉ có điều giọng điệu và biểu cảm lạnh lùng cáu kỉnh của hắn cứ như thể sắp đánh người đến nơi, Diệp Khai bị hắn làm dữ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi tủi thân, lại nhìn về phía Đỗ Đường vừa mới quay sang đây, liền có cảm giác không vui giận cá chém thớt lây sang người anh.
Nếu cậu nhớ không lầm thì đây hẳn là hiện trường màn tỏ tình với Đỗ Đường của Trần Hựu Hàm. Lúc trước cậu chỉ nghe hắn kể lại bằng dăm ba câu hời hợt, huống chi đã cách nhiều năm như vậy, dù có muốn ghen đi chăng nữa thì cũng không có lý do chính đáng, tận mắt thấy thế này quả nhiên khác hẳn.
Cậu, rất, là, ghen.
Đỗ Đường còn chưa biểu thị gì thì Trần Hựu Hàm đã nheo mắt lại: "Này," Hắn hơi nâng cằm lên, "Ánh mắt cậu kiểu gì đấy?"
Diệp Khai nghĩ, đây là đang ở trong mơ nhỉ? Nếu là mơ, dĩ nhiên cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
" Hựu Hàm ca ca," Cậu mỉm cười, ung dung tự tại ra lệnh: " Anh không được phép thích anh ta."
Cậu nói quá tự nhiên, cứ như là đang ra lệnh cho một trong những thứ thuộc sở hữu của mình.
Trần Hựu Hàm khẽ giật mình, "Hựu -- "
Đỗ Đường không nhịn được mím môi dưới, ánh mắt có chút hăng hái mà nhìn sang Diệp Khai.
ĐM, ca ca mẹ nhà mi, Trần Hựu Hàm ngay lập tức liền nổi giận: "Con mẹ nó cậu đang nói cái gì thế hả?"
Diệp Khai ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế mà đi tới bệ cửa sổ, giơ tay đẩy cửa sổ ra rộng hơn.
Bệ cửa sổ thấp bé, cậu đứng ngoài hành lang, Trần Hựu Hàm thì ở trong phòng học, hai người nhìn nhau qua khung cửa sổ, trong không khí giương cung bạt kiếm còn kèm theo mùi sơn chưa tan hết.
Diệp Khai nhìn hắn gần trong gang tấc. So với vẻ đẹp trai thâm trầm anh tuấn khi trưởng thành, Trần Hựu Hàm lúc này càng có vẻ nổi loạn và ngỗ ngược hơn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết người này chẳng có kỷ luật gì, cũng sẽ không hành động theo lẽ thường.
Thật trùng hợp, cậu cũng dự định sẽ làm xằng làm bậy ở trong mơ.
Nghĩ đến đây, biểu tình trong mắt cậu bất giác trở nên nghiền ngẫm, trong lúc Trần Hựu Hàm không để ý liền bất ngờ nghiêng người qua hôn hắn.
Bên tai đồng thời vang lên ba loại thanh âm --
Đỗ Đường "Bộp" một cái khép lại quyển sách nước ngoài, thầy chủ nhiệm họ Trương của phòng giáo dục khiếp sợ hỏi: "Học sinh lớp nào đây! Đang làm cái gì đó!" Trần Hựu Hàm đẩy cậu ra rồi nắm chặt lấy vạt áo cậu, nghiến răng nghiến lợi mắng: "ĐM, có phải cậu điên rồi không --"
Trước khi mọi chuyện càng thêm rối loạn, chủ nhiệm Trương vững vàng đi đến. Ông hất tay Trần Hựu Hàm ra: " Trần Hựu Hàm! Lại là cậu! Cậu đang làm gì đây? Hả? Tan học rồi còn không chịu về nhà -- ở chỗ này làm mấy chuyện lộn xộn gì đó?!"
Trần Hựu Hàm lại đút tay vào túi quần đồng phục học sinh, hắn im lặng hai giây, sau đó giơ chân lên, hung hăng đá vào bàn học, ngạo mạn nói: "Chủ nhiệm, thầy có thể nói chuyện đàng hoàng chút hay không? Rõ ràng làm em bị cậu ta --" Đôi môi hắn đóng mở, phun ra bốn chữ: "Quấy, rối, tình, dục."
Chủ nhiệm Trương bị hắn chặn họng, tay ông cũng tức đến phát run: "Cậu còn có mặt mũi mà nói sao?!"
Ngón tay cái nặng nề quệt qua môi, Trần Hựu Hàm khiêu khích nhìn Diệp Khai chằm chằm, lau đi chỗ bị cậu hôn lên, sau đó lại hướng ánh mắt về phía chủ nhiệm Trương: "Sao em lại không có mặt mũi để nói? Đồng tính luyến ái thì không có nhân quyền à?"
Trong cuộc đối đầu dài dằng dặc, rõ ràng chủ nhiệm Trương luôn là bên bị rơi xuống hạ phong. Ông chẳng buồn tốn nước bọt với hắn, chỉ vào Trần Hựu Hàm mà mắng: "Vậy thì đừng có về nữa, cậu đi đến phòng hỏi đáp ngay cho tôi rồi gọi người nhà đến!"
Sau đó ông quay sang Diệp Khai nghiêm nghị nói: "Diệp Khai! Những lời Trần Hựu Hàm vừa nói là thật sao?"
Diệp Khai sửng sốt một chút. Lúc cậu đi học thì vị chủ nhiệm Trương này hẳn là đã nghỉ hưu từ lâu rồi. Nhưng sao ông ta lại biết tên mình? Nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là một giấc mơ, chắc hẳn chuyện trái với logic nào cũng đều có thể xảy ra.
Cậu sững người chừng 2 giây, chủ nhiệm Trương nhìn về phía Đỗ Đường: "Đỗ Đường, em là người biết rõ nhất, em nói đi."
Đỗ Đường đang khoác ba lô lên để chuẩn bị rời khỏi trò hề bất ngờ này, anh nhạt nhẽo nói: "Là thật ạ."
Anh là học sinh giỏi, đôi mắt quá nghiêm túc của anh luôn khiến mọi người cảm thấy rằng anh sẽ chẳng buồn phí tâm đi nói dối giúp bất cứ ai.
Mọi chuyện được giải quyết dứt khoát chỉ với một câu nói, chủ nhiệm Trường tức chết đi được: "Thủ tục còn chưa hoàn thành đã gây chuyện cho tôi rồi!"
Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biết bao, Diệp Khai là học sinh chuyển trường đến từ tỉnh ngoài, thành tích của cậu đứng số 1, số 2 trong các trường trung học cơ sở trọng điểm quốc gia, lần này cậu chuyển đến Thiên Dực căn bản chính là thuốc an thần cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau, là bảng hiệu sơn son thiếp vàng của Thiên Dực, vì tiền thưởng cuối năm -- chủ nhiệm Trương nén giận hỏi cậu: "Có phải đã có hiểu lầm gì hay không? Có phải em đã phát sinh mâu thuẫn ngoài ý muốn gì đó với Trần Hựu Hàm không?"
Trần Hựu Hàm xách theo túi sách, đá văng cửa phòng học, gây ra động tĩnh vô cùng to lớn trong không gian yên ắng, hắn đường hoàng cao giọng nói: "Đánh không lại liền giở trò, thật đáng sợ."
Hắn nói như vậy, chủ nhiệm Trương tức giận mắng một câu: "Làm hỏng của công là phải bồi thường theo giá đấy." sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Khai, ôn hòa nói: "Lần sau em không được làm thế nữa, có biết chưa?"
Ánh mắt Diệp Khai đuổi theo bóng lưng Trần Hựu Hàm, chợt hiểu ra ý hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng một cách vi diệu trong ánh trời chiều. Cậu không tranh luận nữa, gật đầu thừa nhận câu nói này.
Cậu chậm rãi đi theo sau chủ nhiệm Trưong để dạo quanh khuôn viên cũ của Thiên Dực trước khi nó được xây dựng lại. Học sinh đều đã về nhà nghỉ cuối tuần, chỉ còn một ít người vì nhà xa nên phải ở lại. Tòa nhà thứ hai, hội trường và thư viện mà Trần Hựu Hàm quyên tặng vẫn chưa thấy bóng dáng, thay vào đó là một thao trường lớn, tòa nhà kiểu phương Tây lát gạch đỏ theo phong cách dân quốc phục cổ cùng với những mái vòm chạm khắc bằng đá.
Diệp Khai bẩm sinh đã có dáng vẻ của học sinh ngoan, chủ nhiệm Trương khi đối diện với cậu liền có vẻ rất kiên nhẫn, giới thiệu cho cậu từng ngọn cây cọng cỏ trong sân trường, chỗ nào là di tích, chỗ nào là nơi mà vị văn nhân danh sĩ dân quốc kia từng dừng chân cầm thước dạy học, thậm chí còn nói cả những truyền thuyết trong sân trường. Diệp Khai bước đi trong ánh hoàng hôn vàng rực, chợt nhớ tới Cù Gia. Ngôi trường này là do một tay bà thay đổi.
Khi cậu đi ở nơi này, giống như là bước chân vào tuổi trẻ đầy lý tưởng của bà.
Đi một vòng thì quay về chỗ cổng trường, Trần Hựu Hàm mới vừa lẻn ra khỏi phòng hỏi đáp chật hẹp. Chủ nhiệm Trương hết cách với hắn: "Thầy đã cho phép em về chưa hả?"
Áo khoác đồng phục của đối phương mở tung ra, nghe vậy liền ngoáy ngoáy lỗ tai: "Thầy không cho, nhưng bản thân em thì thấy nhớ nhà lắm, đã được chưa ạ?" Sau đó giọng hắn vang dội nói: "Thầy chủ nhiệm, hẹn gặp lại thầy sau nhé, chúc thầy cuối tuần vui vẻ!"
. . . Lại còn rất lễ phép.
Nhưng giọng điệu của hắn chẳng hiểu sao lại gợi đòn kinh khủng, phối hợp với vạt áo tùy ý bay lên trong ánh mặt trời lặn, và cánh tay lười biếng buông thõng, Diệp Khai cảm thấy có lẽ thầy Trương phải uống thuốc chống căng thẳng đến nơi mất.
Chiếc BMW 760 màu đen nghênh đón đại thiếu gia của nó. Cánh cửa bị đóng sầm không thương tiếc, sau đó nó gầm rú lái đi giữa trời chiều.
Diệp Khai lại một lần nữa xác nhận rằng giấc mơ này của mình được thiết lập quá chân thực, bởi vì ngay cả chiếc 760 này cũng là theo dáng vẻ đời cũ, nhưng xem xét vào năm đó, nó hoàn toàn xứng đáng là một chiếc xe hạng sang xa hoa phù hợp với doanh nhân.
Lần sau gặp lại là ở đường Tư Nguyên.
Cửa chính của ngôi biệt thự chính nhà họ Diệp đang đóng chặt, vẫn là dáng vẻ trước khi được cải tạo. Nhân viên bảo vệ làm tròn trách nhiệm mà chặn cậu lại, cũng tốt bụng thông báo bằng cả nhà họ Diệp đều đã đi Vancouver nghỉ mát.
Trong tiếng xe cộ xa xa, rõ ràng hơn chính là tiếng bóng rổ nện xuống đất, âm thanh của bóng vào rổ đơn giản mà linh hoạt, truyền vào tai Diệp Khai theo làn gió đêm.
Cậu ngồi xổm người xuống nhặt quả bóng rơi bên chân, ngón tay xoay một cái, quả bóng màu cam liền quay đều trên tay cậu: "Vận may không tệ lắm."
Trần Hựu Hàm xoay chiếc bao cổ tay màu đen, cau mày nói: "Sao cậu lại ở đây?" Sắc mặt hắn hơi thay đổi: "Cậu đang theo dõi tôi sao?"
Diệp Khai bật cười, quả bóng rổ lăn khỏi đầu ngón tay, cậu thuận thế ôm lấy nó: "Xe của anh chạy nhanh như thế, làm sao em đuổi theo được chứ?"
Sau đó cậu chuyền bóng rổ lại cho Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm vén tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi lên, hắn bắt đầu chuyền bóng rổ qua lại giữa lòng bàn tay thon dài, khóe môi hắn nhếch lên, thuận miệng hỏi: "Một chọi một? Chọn một cái đi."
Áo thun màu trắng của Diệp Khai đung đưa trong gió, làm nổi bật dáng người thẳng tắp thon gầy của cậu. Diệp Khai cười lắc đầu: "Em không chơi bóng rổ."
Trần Hựu Hàm nhướng mày.
"Tennis, bóng chày, trượt tuyết, lặn sâu, anh chọn một cái đi."
Trần Hựu Hàm không nhịn được cười một tiếng, giương giọng nói chầm chậm: "Tôi chọn đấu đơn."
Nói thì nói là vậy, nhưng cuối cùng họ cũng không đánh nhau. Dưới ánh đèn đường của sân bóng, Diệp Khai ngồi xếp bằng trên mặt đất phía sau rổ bóng, xem Trần Hựu Hàm luyện tập các kỹ năng lừa bóng và các cú nhảy xa. Mồ hôi nhỏ giọt theo từng chuyển động của mái tóc hắn, trong nháy mắt đó trên không trung như phản xạ ánh sáng vàng ấm áp của một ngọn đèn đường.
Trần Hựu Hàm không để ai vào mắt, hắn tự do chuyên chú vào chuyện mình đang làm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Diệp Khai lấy một cái.
Thư viện của Thiên Dực có một phòng trưng bày, nơi đó treo nhiều giải thưởng quan trọng khác nhau kể từ khi thành lập trường, nó mở cửa cho mọi người thăm quan suốt cả ngày. Đội bóng rổ của trường Trần Hựu Hàm đã giành chức vô địch cấp tỉnh đầu tiên của trường, trong bức ảnh có gần 20 nam sinh ngồi xổm thành hai hàng, hắn ngồi giữa trung tâm, tay nâng chiếc cúp vàng.
Trên sân tập vắng vẻ, chỉ có tiếng gió cuối hè và tiếng bóng rổ nhịp nhàng. Không có ai lên tiếng, những chú dế mèn trườn trong đám cỏ rậm rạp tỏa mùi hương.
Giấc mơ này thật tốt, nhìn thấy dáng vẻ Trần Hựu Hàm như thế này, cậu có chút không nỡ tỉnh giấc quá sớm.
Gần 8 giờ tối, trận luyện tập khô khan cuối cùng cũng kết thúc. Trần Hựu Hàm cầm lấy bình thể thao lên uống nước, khi ngẩng đầu cần cổ hắn có đường cong gợi cảm đẹp đẽ, hầu kết hắn nhấp nhô theo động tác nuốt xuống, mồ hôi cũng chảy ròng ròng. Hắn túm lấy cổ áo lên lau miếng, rất tùy ý mà lườm Diệp Khai một cái, không kiên nhẫn lắm mà hỏi: "Cậu không về nhà à?"
Diệp Khai có chút buồn cười, nghĩ thầm nhà em ngay cách vách nhà anh kìa, nhưng hiện giờ em không về nhà được.
Trần Hựu Hàm lại hỏi: "Nghe nói thành tích của cậu rất tốt."
Đề tài này vừa nói ra, Diệp Khai liền gật đầu, tuy rằng vẫn không biết ý của hắn là gì. Nhưng rất nhanh sau đó cậu liền hiểu được ý của hắn, bởi vì Trần Hựu Hàm lập tức liền nói: "Cho tôi mượn bài tập về nhà chép tí nhá?"
Diệp Khai: ". . ."
Không hổ là anh.
"Em vừa mới tới mà," Diệp Khai cố nén cười, "Vẫn chưa có bài tập." Sau đó lại hỏi luôn: "Sao anh không hỏi mượn Đỗ Đường?"
Cậu không nhắc đến chuyện này thì không sao, vừa nhắc đến vẻ mặt Trần Hựu Hàm liền sầm xuống.
"Mắc mớ gì đến cậu."
"Anh thích anh ta, nhưng anh ta lại không thích anh."
Trần Hựu Hàm đầy hứng thú mà nghiêng đầu một cái, khóe môi hắn nhếch lên cười một cách ngông cuồng: "Ai nói vậy?"
Chuyện đó. . . dĩ nhiên là chính miệng anh nói rồi.
Thấy Diệp Khai không trả lời, Trần Hựu Hàm quay người phất phất tay: "Tôi thích Đỗ Đường cũng không phải chuyện gì bí mật, cậu có nhìn thấy cũng chẳng sao, bye."
Tâm trạng vốn còn ôn hòa bình thản bị câu nói này khiến cho ghen tuông đến phát điên lên được rồi, Diệp Khai híp mắt lại, nói với theo bóng lưng đang xa dần của người kia "Này", cậu nâng âm lượng lên, thêm vào chút châm chọc: "Anh tỉnh mộng đi, ngày hôm nay thậm chí anh ta còn không thèm trả lời anh kìa."
Bước chân Trần Hựu Hàm dừng lại, thoáng nghe thấy hình như hắn mắng một câu "ĐM", sau đó hắn buông túi thể thao xuống, sải bước về phía Diệp Khai: "Cảnh cáo cậu đừng có mà tọc mạch nữa."
Diệp Khai hất ngón tay đang chỉ vào mình ra: "Sợ chết đi được nè."
Cậu chỉ là nói nhẹ nhàng như thế, trong ánh mắt mang theo chút oán trách ngây thơ cùng với tức giận, nhưng lại khiến Trần Hựu Hàm cảm thấy không tài nào nổi giận được, thậm chí chỉ có thể hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống: "Đừng có làm ra vẻ rất thân quen với tôi như vậy."
Diệp Khai hơi ngẩng đầu lên, khoảng cách của hai người lúc này còn gần hơn khi ở hành lang lúc chiều.
Người trước mặt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với cậu, ánh mắt của cậu có một loại quyến luyến muốn rút ra mà chưa kịp rút ra, Trần Hựu Hàm bị cậu nhìn như vậy thì trong lòng hoàn toàn trống rỗng, không biết tại sao lại dâng lên một loại rung động mất khống chế. Hắn hạ giọng nói: "Đừng có nhìn tôi như thế."
Hormone đọng lại trong hơi thở sau khi vận động mạnh, xâm lấn vào giữa cơ thể của hai người.
Bỗng dưng bầu không khí trở nên ái muội.
Diệp Khai khẽ nghiêng mặt qua, ánh mắt rơi vào trên môi Trần Hựu Hàm.
"Em khuyên anh. . . vẫn là nên thích em sớm hơn một chút đi."
...
Trần Hựu Hàm đang thắt cà vạt, nghe thấy cậu nói câu này liền không khỏi bật cười, liếc nhìn Diệp Khai từ trong gương: "Em nói vậy thật sao?"
Nhìn từ góc độ của hắn, Diệp Khai vẫn đang mặc đồ ngủ, tư thế ôm cánh tay dựa vào tường có vẻ rất lười biếng.
Cậu đang trải qua kỳ nghỉ hè, vì vậy không cần phải dậy sớm để đến công ty.
Diệp Khai che miệng ngáp một cái, gật nhẹ đầu.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em liền hôn anh một cái."
Ánh mắt cậu rơi vào sự mềm mại khi chìm đắm trong kí ức, nghĩ đến hơi thở đẫm mồ hôi của cậu thiếu niên Trần Hựu Hàm, cùng với chân tay bị cậu hôn mà trở nên luống cuống. Lần này cậu hôn sâu hơn một chút, cánh môi cọ xát mút mát, đầu lưỡi quét đến hàm răng của hắn, lại dò xét đi vào theo khe hở giữa hai hàm răng.
Nhớ đến thì bị cắt đứt, bởi vì Trần Hựu Hàm búng trán cậu một cái.
"Ngay trước mặt anh mà lại dám nhớ đến chuyện hôn người khác sao?"
Trần Hựu Hàm giữ chặt lấy gáy cậu: "Anh ghen rồi."
Diệp Khai bật cười: "Tự ghen với mình luôn sao?"
"Thằng nhóc đó thì biết cái gì chứ," Trần Hựu Hàm cúi đầu xích lại gần cậu, giọng hắn trầm xuống: "Hựu Hàm ca ca của em ở đây này."
Diệp Khai ôm lấy cổ của hắn rồi hôn lên, giấc mơ và hiện thực hòa quyện vào nhau khiến cho cậu thất thần trong phút chốc, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau nóng bỏng, như thể đó là sự tiếp nối của nụ hôn trong giấc mơ kia.
Đến khi đưa người đến tận cửa mới chợt nhớ ra chuyện gì đó, con ngươi đen láy của cậu hiện lên chút không vui: "Rốt cuộc thì anh thích Đỗ Đường cỡ nào vậy hả?"
Trần Hựu Hàm cười mắng: "Em có biết nói đạo lý hay không vậy? Nợ nần trong mơ cũng tính lên đầu anh sao?"
Diệp Khai mặc kệ, mượn giấc mơ để quang minh chính đại ghen tuông: "Thầy Đỗ lúc trẻ thực sự rất đẹp trai, em có thể hiểu tại sao anh lại thích thầy ấy."
Trần Hựu Hàm bị giọng điệu âm dương quái khí của cậu làm cho đáng yêu cực kỳ, hôn lên môi cậu: "Đừng ngốc thế, dĩ nhiên là không đẹp bằng em rồi."
Khóe môi nhếch lên một chút ý cười, trong mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: "Em không tin đâu."
"Không tin thì lần sau lúc nằm mơ liền hỏi tên nhóc kia đi."
Diệp Khai nhớ tới vẻ hết sức bảo vệ Đỗ Đường kia của Trần Hựu Hàm, trong lòng lại bắt đầu đơn phương nổi giận, lạnh lùng nói: "Dĩ nhiên là cậu ta càng cảm thấy thầy Đỗ đẹp hơn rồi."
Trần Hựu Hàm hết cách, không có nguyên tắc mà dỗ dành: "Vậy em cứ đánh thằng nhóc đó đi."
Cuộc họp sắp muộn dến nơi, hắn không thể không mở cửa, nhìn thấy trong mắt Diệp Khai vẫn còn vẻ ngái ngủ, có chút đau lòng lại có chút buồn cười, hắn hài hước trấn an nói: "Hay là em ngủ thêm chút nữa đi? Nằm mơ thôi mà, đừng nghiêm túc như vậy."
Diệp Khai gật gật đầu, cuối cùng cũng trao cho hắn một nụ hôn tạm biệt.
Người vừa đi, cậu quả nhiên lại cảm thấy buồn ngủ, nằm trên giường một lúc rồi lại thiếp đi.
Giấc mơ lại đến như mong đợi.
Khóe miệng Trần Hựu Hàm bị ai đó đánh trúng, nó đỏ bầm và sưng lên, còn có cả vết máu.
Mà chính cậu cũng cảm thấy trên người có cảm giác đau đớn.
Diệp Khai cúi đầu nhìn, bàn tay đang nắm thành đấm bởi vì nhiệt huyết mà có hơi run lên, trên ngón tay cũng bị rách da.
Đầu lưỡi Trần Hựu Hàm đẩy khóe miệng lên, phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nói: "Đến đây coi, không sợ chết thì đánh tiếp."
Trong con hẻm tối tăm không thể chiếu sáng bằng đèn nê-ông, không biết ai đã ném gậy ra trước, tiếng bước chân loạng choạng vang lên, vừa lui ra ngoài vừa cảnh giác mà lo lắng nhìn chằm chằm Trần Hựu Hàm.
Đèn xe đột nhiên quét qua, Diệp Khai nhìn rõ bên kia là mấy tên côn đồ. Vẻ mặt sợ hãi của bọn họ tạo nên một sự tương phản thú vị với bóng lưng có vẻ thành thạo điêu luyện của Trần Hựu Hàm. Diệp Khai lại bình tĩnh nhìn lướt qua, bên dưới bộ đồng phục Thiên Dực, thì ra cơ bắp của Trần Hựu Hàm cũng là cứng nhắc căng thẳng, như một con thú hoang đang vận sức sẵn sàng để lao lên. Chờ đến khi đám người kia hoàn toàn rời đi hắn mới chính thức thả lỏng người.
Con đường chật hẹp và ẩm thấp yên tĩnh trở lại, một tiếng còi chẳng biết từ nơi nào vang lên.
Trần Hựu Hàm quay người, nắm chặt cánh tay, vẻ mặt tàn nhẫn của hắn bị đau đớn nhuộm dần lên, lông mày hắn nhíu thật sâu.
Diệp Khai sững sờ trong giây lát, phản ứng rất nhanh: "Anh bị thương rồi sao?"
Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái không hề có cảm xúc, hắn cắn lấy tay vào, nhanh chóng dùng áo khoác băng bó cánh tay mình một cách gọn gàng: "Đến bệnh viện đi."
Sau khi ngồi vào trong chiếc xe taxi, Diệp Khai hạ cửa sổ xe xuống, sóng nhiệt ban đêm tràn vào theo cơn gió. Chờ đến khi quay lại mới phát hiện Trần Hựu Hàm đang nhìn mình.
Cơn gió thổi bay tóc mái cậu, ánh đèn vụt qua trước mắt cậu, để lại một bóng ma dày đặc và đầy màu sắc trên khuôn mặt sạch sẽ của cậu.
Tay phải không bị thương của anh đang đặt trên cửa xe để chống má, sau khi nhìn đủ rồi Trần Hựu Hàm mới hơi ngước mắt lên, khuôn mặt với đầu lông mày bị đánh xước mang theo vẻ bất cần đời, nói: "Mặt mũi cậu đẹp như thế, sau này đừng có đi một mình trong đêm."