Triệu Tử Thi không khỏi chán nản hướng người đang ngồi chễm chệ trên sô pha đằng kia nói: "Triệu Mẫn, cậu có thể giải thích tại sao lại xuất hiện ở nhà mình vào đầu năm thế này hay không?"
Người được gọi là Triệu Mẫn liền mạnh mẽ nhảy khỏi sô pha, ôm chầm lấy Tử Thi hét lớn:" Còn không phải vì tớ nhớ quan tài nhỏ nhà mình hay sao a".
Tử Thi co rút khóe miệng:"Cậu...". Chưa kịp nói xong thì một tiếng "chụt" vô cùng vang kèm theo một đống nước miếng ướt ướt trên mặt làm cô trừng lớn mắt. Cô vô cùng, vô cùng thích sạch sẽ đó, còn cái thứ sinh vật đơn bào đang cười híp mắt này lại là chủng loại dư thừa nước miếng này cứ một mực dính chặt cô là thế nào. Một tiếng thét nội lực liền vang lên:"Triệu Mẫn, đồ lưỡi bò nhà cậu, lại dám liếm mặt tớ, muốn chết sao?"
Có trời mới biết bây giờ trong đầu Tử Thi cô không ngừng dùng dao lát mỏng lưỡi bò của miêu tiểu cẩu, sau đó đem vào ép vô trùng thật kĩ a.
Dù không muốn thừa nhận nhưng miêu tiểu cẩu trước mắt này chính là bạn thân hiếm hoi của cô xuyên suốt từ thời mặc tã tới bây giờ.
"Mới sáng sớm mà hai nha đầu các con ầm ĩ cái gì vậy hả". Từ phòng bếp đi ra, một dáng người uyển chuyển, cao gầy từ từ đi ra. Phong thái này, giọng nói này ngoài xếp Triệu nhà cô thì còn có thể là ai. Dưới ánh đèn chùm ấm áp, Triệu xếp dù đã hơn bốn mươi nhưng trên mặt vẫn giữ được nét trẻ con phảng phất, trừ đôi mắt có phần trầm tĩnh, có lẽ là do công việc cùng phần đời trước đó của bà đã hằn vào trong đó, Triệu Tử Thi thừa hưởng khuôn mặt khả ái này chính là từ mẹ cô, nhưng đôi mắt hoa đào là từ ba. Nói cô đeo kính vì tránh phiền phức thì không bằng nói cô không thích đôi mắt này...
Thấy Triệu sếp, Triệu Mẫn nhanh chóng bỏ móng vuốt khỏi người cô chạy đến trước mặt mẹ cô, mắt long lanh cố gắng mở to, đưa tay cầm lấy tay Triệu sếp, thật đáng yêu nói:"Chào năm mới a dì Triệu". Lại nắm chặt tay hơn, thốt lên:"Dì Triệu, dì càng ngày càng xinh đẹp a".
"..."
Trong khi Triệu Tử Thi còn đang khing bỉ thì Triệu sếp đã mỉm cười, nụ cười thật tươi:"Chào năm mới a, Tiểu Mẫn". Đôi tay mềm mại sờ sờ đầu nhỏ của Triệu Mẫn:"Tiểu Mẫn, con càng ngày càng giống miêu tiểu cẩu lúc nhỏ a, hồi xuân a".
"..."
Triệu Tử Thi còn chưa kịp cười thì, Triệu sếp đã ân cần nhìn cô. Cô có cảm giác bất an nha. Quả nhiên, mẹ cô nhìn cô nói:"Không giống như Tiểu Thi nhà dì, đã không còn là tử thi nhỏ rồi". Dừng một lát lại nói tiếp:"Biến thành lão tử thi rồi"
"Phốc... hahaha". Triệu Mẫn nghe xong liền không có cốt khí ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Triệu Tử Thi nhìn trời: xin cho con một ngày bình yên a.
Sau khi ăn sáng xong, Triệu sếp "dặn dò" thật kĩ những thứ cần thiết trong năm học cho cô cùng Triệu Mẫn xong thì thong thả đi sang nhà dì Trương cách vách ngồi nói chuyện phiếm. Triệu Tử Thi nhìn mẹ cô đi ra khỏi cổng lại quay đầu nhìn miêu tiểu cẩu đang dùng hai chi trước quấn lấy cô, càng nhìn hai bên thái dương càng giật.
Triệu Mẫn cũng quay sang nhìn cô, chớp chớp mắt:"Thi Thi à, tớ biết tớ lớn lắm, nhưng cậu cũng không cần nhìn chằm chằm vào ngực tớ như vậy đâu, tớ sẽ ngượng ngùng". Nói xong còn không quên lấy tay che lại. Biểu tình như thể chịu thiên đại ủy khuất.
Triệu Tử Thi líu lưỡi:"Tại sao tớ phải nhìn ngực cậu chứ". Dừng một chút, lại nghiêm túc nói:"Tớ không có hứng thú với hai cục thịt thừa trên cơ thể cậu đâu, còn đang định khuyên cậu đi cắt bớt đấy. Nhìn xem, nếu một ngày cậu dắt theo một đứa bé vậy làm sao nó nhìn thấy mặt cậu được a".
Quả thật là Triệu Tử Thi suy nghĩ như vậy, cũng thật tâm lo lắng cho bạn mình.
Triệu Mẫn mắt cá chết:"Đúng là cậu học y, yy tới não tàn mà".
Triệu Tử Thi nghi hoặc:"Cậu thì không học y à?".
"..."
Thôi bỏ đi, cô quên mất là não quan tài nhỏ bị tẩy trắng rồi. Triệu Mẫn vừa tức vừa thầm nghĩ. Bỗng dưng lại giật mình, nói lớn:"Chết tiệt Thi Thi à, tớ quên mất hôm nay người kia dặn trước tới thành phố S sớm, dặn tớ tới đón cậu ấy". Nói xong liền muốn rơi nước mắt.
Triệu Thi Thi nghe xong liền im lặng, một lúc sau như đã suy nghĩ kĩ:"Vậy cậu có cần đặt trước việc khám nghiệm tử thi hay không?". Ánh mắt rất nghiêm túc, cô thật sự nghĩ như vậy.
"..."
Cuối cùng cô và Triệu Mẫn vẫn quyết định không tới thành phố S mà tiếp tục đi mua sắm, tuân theo lệnh của xếp Triệu chân chân thât thât chuẩn bị kĩ càng cho năm học mới. Cứ để vị kia ngây ngốc một ngày ở ký trúc xá cũng không chết được. Hai người không nói mà có cùng hướng đi. Thế mới nói là tri kỉ.
Nhưng mà, có dễ như vậy hay không a. Triệu Mẫn cầm điện thoại trên tay nhấp nháy thì muốn hôn mê rồi, còn về phần Triệu Tử Thi thì vô cùng thoải mái: Cũng không liên quan gì đến cô mà.