Mở cửa nhà, Ái Nhiên có chút không quen.
Nguyên Nghiêu đi vắng, trong nhà là một mảnh tối đen.
Từ ngày anh trai bỏ lại cô ở nhà sau khi ba mẹ lên máy bay, cô chưa từng đối mặt với căn nhà tối đen không một bóng người.
Cô đang muốn bật đèn phòng khách lên lại bị một đôi tay chặn lại, sau đó thân thể bị người ôm vào trong phòng.
Ban đầu cô rất hoảng sợ nhưng lập tức cô đã biết người đó là Nguyên Nghiêu, vì cô ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người anh, giống như tinh dầu giúp cô trấn định.
Dù sao cô thực sự có chút mệt mỏi, được người khác ôm như vậy cũng không sao, chẳng qua hơi thở của người này sao lại thấp như vậy?
Nguyên Nghiêu không khách khí ném Ái Nhiên lên giường, còn chưa mở miệng chất vẫn đã thấy chút ánh sáng lóe lên trong không gian sau đó là một vòng tròn xinh đẹp, cổ họng anh đột nhiên gào thét lên: “Đó là cái gì?!”
Trog bóng đêm cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, “Cái gì là cái gì”
Theo ngón tay anh chỉ, cô nhìn thấy viến kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh giống như một ngôi sao rực rỡ, ừm, có lẽ phải bọc cái nhẫn này lại một chút, quá nổi bật trên tay.
“Tôi hỏi đó là cái gì!”
A... Người đàn ông này đúng là không đổi bản tính, vì sao phải hung dữ vậy! Bất kẻ là cô xảy ra tai nạn xe cộ hay thế nào đi nữa, anh ta vẫn luôn hung dữ! Ngay cả khi cô nghiên cứu chiếc nhẫn mình thiết kế một chút cũng không được.
Cô cô ý duỗi bàn tay ra, lắc ngón áp út, “Cái này sao?”
Động tác chậm chạp muốn làm người đàn ông kia tức chết.
Viên kim cương sáng bóng một carat không phải nhỏ, Ái Nhiên cố ý khoe ra, “Thế nào, không tin sao? Có người cầu hôn với tôi rồi.”
Trong nháy mắt mây đen tập trung trên đầu Nguyên Nghiêu có thể tạo mưa đá rồi.
Anh chậm rãi tới gần Ái Nhiên, nâng cằm cô lên, giọng nói u ám: “Em, nói, lại, lần, nữa!”
Ái Nhiên không vui, bĩu môi đẩy bàn tay trên cằm cô ra, muốn bật dậy khỏi giường, “Anh nói vậy để làm gì? Ban đầu tôi nói sẽ gả mình đi, mời anh nhanh chóng tìm một nàng dâu kiêm bạn giường, thứ lỗi cho tôi không thể hầu hạ!”
Người phụ nữ đáng chết này! Anh sắp bị cô làm cho sung huyết não rồi! Cô vậy mà nói anh là bạn giường! Người phụ nữ không có đại não này!
Anh đẩy cả người cô xuống, hung hăng dùng thân thể rắn chắc đè lên người cô!
“A!” Cô sắp bị người đàn ông này đè chết, nhưng khi đẩy ra anh vẫn bất động một tảng đá, rốt cuộc là anh ta ăn gì mà lớn lên? “Tránh ra!”
“Em đẩy ra, chắc là... muốn đi tố cáo tôi sao!” Nói xong, bàn tay luồn vào trong áo cô, không chút khách khí bắt đầu cởi áo ngực ra, cách tay còn lại đã luồn vào trong váy.
“Này! Anh điên rồi!” Đây vốn không phải là bộ dạng của Nguyên Nghiêu.
“Tôi đúng là điên rồi!” Anh vùi đầu vào hõm vai cô, vừa mút, liếm, vừa nghiến răng nghiến lợi, anh đúng là điên rồi, từ mười mấy năm trước đã điên rồi! Anh muốn cô sắp phát điên rồi!
Anh hiểu rõ mỗi tấc da tấc thịt trên người cô, hiểu rõ từng chỗ mẫn cảm trên người cô mà cô lại nói muốn gả cho người khác! Anh không điên mới là lạ!
Ngón tay anh quen thuộc lại điên cuồng dò xét chỗ hạch tâm mẫn cảm nhất của cô.
“Nào... Mở...” Cô muốn đẩy anh ra nhưng chỗ kia không kháng cự được run rẩy, anh đối với thân thể cô còn quen thuộc hơn chính cô.
Anh hôn lên cánh môi của cô, rồi mới dạo chơi quanh môi: “Đá tôi ra rồi gả cho người khác?”
“Ừm!” Cô muốn gật đầu rồi đẩy anh ra, nhưng đôi chân thon dài không biết nghe lời lại quấn chặt đôi chân rắn chắc của anh, kẹp lấy để anh tiến vào giữa hai chân mình.
Đụng chạm của anh làm xương cốt đau nhức cả ngày của cô tớt hơn phân nửa.
Nên đẩy anh ra sao? Cô mệt mỏi tựa vào trong lòng anh.
Ngoan rồi hả?
Anh giữ chặt eo cô, ôm cô sát vào trong ngực, không ngừng hôn hít, rồi mới kéo áo cô xuống.
Anh thích dáng vẻ mê loạn của cô, thích cô khi bị anh đụng chạm sẽ trở nên trơn mềm, Anh yêu cô như vậy, cô có hiểu hay không?
Tức giận, anh hung hăng mút xương bả vai của cô tạo ra một dấu ô mai màu hồng.
Cô sợ ngứa bật cười: “Này!”
“Không phục hoanh nghênh em mút lại, tuyệt đối không có một câu oán hận.”
“Thật ư?”
Anh gật đầu, rồi lại nhìn chiếc nhẫn cầu hôn đáng ghét kia, mặc kệ cô mút ở chỗ nào, anh nắm tay cô, mò mẫm tìm cách làm cho chiếc nhẫn bất tri bất giác tuột ra, sau đó nhặt lấy ném vào góc tường.
Cút sang một bên đi!
Nhiệm vụ hoàn thành, Ái Nhiên nhìn dấu ô mai cô tạo ra bắt đầu cười lớn, Nguyên Nghiêu cũng mang theo nụ cười nhìn chiếc nhẫn lăn đi.
“Anh cười gì vậy?” Ái Nhiên dán vào cằm anh hỏi.
“Vậy em cười cái gì?” d$đ,l;q”đ
Cô khỏa thân chạy tới ngăn tủ bên anh lấy một cái gương, soi trước mặt anh.
Dấu son môi hồng nằm ngay trên má anh, hơn nữa mỗi bên một dấu.
Thoáng chốc, gương mặt tuấn tú giống như đứa bé hạnh phúc được đi chúc tết.
“Em cái người này!”
Anh bắt đầu trả thù trên cơ thể trần trụi của cô, trong lúc đôi tình nhân triền miên, cảnh xuân vô hạn.
Nhưng thật mất hứng, điện thoại trong phòng Ái Nhiên lúc này lại reo lên ầm ĩ.
“Đừng nghe.” Anh trẻ con chiếm lấy cô, căn bản không cho cô tách ra nửa bước.
Nhưng đầu dây điện thoại bên kia cũng thật kiên trì, liên tục reo vang, đến mức anh phát điên xuống giường, nhận điện thoại.
“Alo!” Vào thời điểm này sẽ không có người nào có giọng điệu tốt, mặc kệ người gọi tới là ai.
“Alo! Xin hỏi Ái Nhiên có ở đó không?” Vương Thượng Tề kinh ngạc khi người nhận điện thoại là đàn ông, là anh trai Ái Nhiên sao?
“Anh là ai?” Có đàn ông tìm người phụ nữ của anh?
“Tôi họ Vương, xin hỏi anh là anh trai của Ái Nhiên à?”
Nguyên Nghiêu cười thầm trong lòng, được được, họ Vương, anh không đi tìm anh ta, người này lại tự mình tìm tới cửa.
“Không.”
“Vậy... Xin hỏi Ái Nhiên về tới nhà chưa?” Người ngu dốt đi chăng nữa cũng biết thái độ của người nghe điện thoại không được tốt.
Anh nhìn Ái Nhiên trên giường, Ái Nhiên cũng dùng ánh mắt hỏi: “Là ai?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Ái Nhiên, nếu anh để cho Ái Nhiên nghe điện thoại thì anh không phải họ Lý. Hôm nay anh muốn giải quyết người này!
“Anh có biết điện thoại này thông đến phòng Ái Nhiên không?”
A! Ái Nhiên vừa nghe Nguyên Nghiêu hỏi người ở đầu dây bên kia như vậy, trong lòng liền có cảm giác không ổn, bật dậy muốn chặn điện thoại lại.
Tiếc rằng cái đầu thấp hơn người ta một đoạn, ngay cả nhảy cũng phải cố hết sức mới có thể chạm đến điện thoại một chút.
Vương Thượng Tề ở đầu bên kia im lặng vài giây, cơ bản là tiêu hóa ý tứ trong lời của người đàn ông này.
“Vậy, Ái Nhiên có ở đó không?” Anh ta vẫn duy trì phong độ thân sĩ, mặc dù sâu sắc cảm nhận được đã hết hy vọng.
“Ở đây.” Anh cười gian liếc mắt nhìn Ái Nhiên một cái, “Muốn tôi miêu tả dáng vẻ hiện giờ của cô ấy không?”
Ái Nhiên không dám lên tiếng cuối cùng cũng không nhịn được hét lên, “Nguyên Nghiêu!” Cánh tay dài vươn ra nhưng không cướp được điện thoại.
“Nghe thấy tiếng của cô ấy không? Nếu có hứng thú, tôi có thể cho anh nghe một số âm thanh không giống vừa rồi, như thế nào?”
“Nguyên Nghiêu! Anh lưu manh!” Xong rồi! Cô còn muốn lập gia đình hay không, muốn gặp người hay không?
Vương Thượng Tề dĩ nhiên nghe thấy giọng Ái Nhiên, không biết làm sao để nói tiếp nữa.
“Nguyên Nghiêu! Đưa điện thoại...”
Giọng nói của Ái Nhiên nửa đường bị chặn lại, tất cả đều hòa vào trong nụ hôn và hơi thở của Nguyên Nghiêu, thật sự rất thê thảm, điện thoại lúc này đang ở bên cạnh môi cô, mà hai tay cô chẳng biết từ khi nào đã bị một tay anh giữ lấy, không thể giãy giụa.
“Hu... Ưm...”
Không biết tiếng giãy giụa kia sau khi truyền qua điện thoại trở nên tơi đẹp biết bao nhiêu. d/đl/q;đ
Không biết đã hôn sâu bao lâu, cuối cùng Nguyên Nghiêu còn tặng cô một nụ hôn kết thúc thật vang.
“Nghe thấy sao... Ồ! Không có nhẫn nại như vậy, tắt máy rồi!” Anh nhìn ống nghe, “Được rồi, cho em.” Anh tốt bụng nhường lại ống nghe.
“Anh, cái người đầu heo này!” Ái Nhiên thở hổn hển, bất chấp quần áo không chỉnh tề, nổi trận lôi đình trách móc, tình yêu mới chớm nở đã tan thành mấy khói.
Điều này làm cho một bụng đố kỵ trong lòng Nguyên Nghiêu bốc lên, “Như thế nào, mất đi cơ hội làm thiếu phu nhân, đáng tiếc!”
“Đáng tiếc đầu anh! Anh như vậy... Vậy sau này tôi lấy mặt mũi nào gặp mặt đàn ông!”
Anh vô lại nhìn cô một lượt, “Tôi cảm thấy bộ dáng của em cũng rất xinh đẹp!”
“Đẹp cái đầu anh! Anh căn bản là có ý đồ! Anh chính là không muốn nhìn tôi sống tốt! Anh căn bản là không muốn cho tôi có người theo đuổi! Anh biến thái!”
“Đúng! Tất cả đều đúng!” Anh từng bước tới gần cô, hơi thở nguy hiểm như lửa như đang thiêu đốt anh.
“Anh ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Mơ đi!” Người phụ nữ này vì tên kia mà đuổi anh đi! Anh thực sự hối hận lúc trước không trực tiếp làm cho anh ta thê thảm hơn!
“Được, anh không đi, tôi đi!” Nói xong cô liền đi về phía cửa phòng.
Nhưng cánh tay dài của anh vươn ra, vòng qua eo cô ôm đến trước người giống như bắt gà con, mặc kệ cô ra sức đấm đá vặn vẹo thế nào, anh đều có cách ném cô trở lại giường.
Cô thở hổn hển cắn lên bả vai anh.
Anh cũng không nhúc nhích để cho cô cắn, đợi đến lúc chính cô buông ra.
Một dấu răng dính thêm chút máu xuất hiện.
Không khí mang thoe mùi máu, nhất thời yên ắng đến kỳ lạ.
Nước mắt cô tràn ra giống như tốc độ máu chảy.
“Anh... Hu hu... Anh không cần phải như vậy có được không?”
Anh ôm cô ở trước ngực, để cho nước mắt cô chảy thành sông trên ngực mình, anh nằm im trên giường, nhìn lên trần nhà, nhớ lại lời nói trước đây của mẹ Hà.
Nó thích con nhất, con khuyên nhủ nó đi.
Rốt cuộc người phụ nữ này xảy ra chuyện gì mà muốn dùng mọi biện pháp thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Xoa mái tóc mềm mượt của cô, tâm tình anh từ từ dịu xuống.
“Thực sự muốn gả cho người ta làm thiếu phu nhân?” d;đ'l;q:đ
Anh quả thực không thể mua nổi chiếc nhẫn kim cương một carat làm nhẫn cưới cho cô, anh vẫn chỉ là một sinh viên nghèo, kể cả bán hết mấy công trình nghiên cứu động vật thân mềm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, trừ phi anh trúng xổ số.
Cô lắc đầu.
“Vậy khóc thê thảm như thế để làm gì?” Anh kéo chăn mỏng, che kín cơ thể mê người của cô, ngăn cách đường cong bị vuốt ve.
“Tôi chỉ muốn yêu đương.” Dẫu sao trước mặt anh ta mình đã khóc mất mặt rồi, còn gì mà không thể nói.
“Chúng ta như vậy không phải là yêu đương sao?” Người phụ nữ này kể truyện cười gì vậy?