Buổi sáng dần trôi qua, tiếng chim hót líu ríu (líu lo ríu rít), gió xuân ấm áp.
Sau khi trải qua sự việc bị cảnh sát truy đuổi, tình cảnh hiện tại rất có tác dụng thả lỏng.
Quân hạm trên thềm đá kết hợp với phong cảnh xung quanh, thềm đá sạch sẽ tôn lên màu xanh nhạt của lá, trong bầu không khí sáng sớm tươi mới sự yên
lặng gửi tại mỗi người qua lại lần lượt thay đổi, an tĩnh mà thân thiết
với khách leo núi, hơn phân nửa mọi người không biết, nhưng vui vẻ gật
đầu nói sớm an không cần phải nói ra cũng có thể hiểu ngầm.
Trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười.
Chỉ riêng một người là ngoại lệ.
Đám người kia rất không dễ dàng mới đi xa, Ái Nhiên suy sụp hạ xuống khuôn mặt tươi cười cứng ngắc thật lâu.
“Lý Nguyên Nghiêu tiên sinh, mời anh giải thích một phen có được hay không, sáng sớm bảy tám giờ anh làm tôi thức dậy, sau khi cùng tôi tính toán
tiết kiệm tiền ăn cơm như thế nào, rồi lại trải qua tình tiết xe cảnh
sát truy đuổi không khác gì phim điện ảnh, không phải là muốn đưa tôi
tới leo ngọn núi này đi?”
Cơn tức của cô có thể đốt ngọn núi nhỏ này cháy rụi được không?!
“Ừm... Nói như vậy, nếu đã tốn hết tâm tư, chúng ta nên leo lên đỉnh cao nhất
thôi...” A, thế nào mà anh không nghĩ tới, tương lai người leo núi sẽ
khỏe mạnh.
“Leo núi cái đầu heo của anh! Tôi nói là vì sao phải ở đây khi mà lúc này nên ở trên giường....” Có người đến đây, cô nhanh
chóng hạ thấp giọng nói, thay bằng khuôn mặt tươi cười.
“Sớm,
không khí rất tốt nha, người trẻ tuổi leo núi rất tốt.” Đôi vợ chồng già đi ngang qua mỉm cười nhìn Ái Nhiên và Nguyên Nghiêu.
“Vâng... A, sớm an.” Cô cắn răng, khớp hàm... đau quá!
Lần thứ hai Nguyên Nghiêu toét miệng, tiếng cười đáp vọng lại khe núi.
Đến khi đôi vợ chồng già đã đi xa.
“Đừng cười nữa!” Ái Nhiên bên cạnh không khống chế được.
Anh thu lại gương mặt tươi cười, hít sâu vào không khí trong lành sáng sớm một cái.
“Này! Anh nói đi!”
“Nói cái gì?” Haizz, từng tiếng “Nguyên Nghiêu” kia không biết phải chờ đến khi mới có thể phát ra từ trong miệng cô nữa.
“Tôi... Anh...” Cô muốn giết người, cô muốn giết người! Ở ngọn núi hoang này hủy thi diệt tích rất dễ dàng!
“Lý Nguyên Nghiêu!”
Nhìn đi, lại là cả họ cả tên rồi.
Cô dừng bước, “Tôi mặc kệ, tôi phải đi về!”. Nói xong cô liền xoay người.
Nguyên Nghiêu không vội mà giữ lại cơ thể Ái Nhiên như phương hướng ban đầu,
chính là bàn tay to lớn của anh đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô.
“Tôi đang muốn bảo cô quay đầu lại nhìn xem, không khí Đài Bắc cũng không tệ như trong tưởng tượng chứ?”
Ái Nhiên quả thực là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thu hút ánh mắt.
Trong không khí tinh khiết, cả lưu vực Đài Bắc tắm trong ánh mặt trời ấm áp,
sự yên lặng, quen thuộc, cô nhìn vùng đất này thật lâu.
Đã bao
nhiêu lâu cô không tới nơi này rồi? Cô dường như đã quên lần đầu ở đây
hít sâu, hỏi thăm Đài Bắc tươi mát, trước mắt không nghe thấy âm thanh
đáng ghét của đoàn xe, lúc này cảm nhận được chúng nó như một loại sinh
mệnh kéo dài mãi không ngừng, tựa như, toàn bộ hy vọng gặp được người
rất lâu.
Tất cả Đài Bắc, đều vĩ đại, là hy vọng của mỗi người.
“Đã lâu không có tới đây đúng hay không?” Bàn tay to của anh vỗ vào vai cô, tự nhiên kéo cơ thể của cô lại gần.
Cô mím môi không nói lời nào.
“Sơ với trước kia khi chúng ta đến thì nhiều công trình kiến trúc hơn, cũng cao hơn quá nhiều.” Anh dừng một chút, “Kỳ thật Đài Bắc thích hợp như
vậy, Đài Bắc do con người tạo ra, tuy nhiên lại có khói, có tạp âm, thế
nhưng nó vẫn đẹp một cách đáng để tự hào.”
Đương nhiên anh biết
cô yêu Đài Bắc bao nhiêu, mặc dù thường nghe cô phàn nàn về giao thông
Đài Bắc, trách người Đài Bắc quá vô tình, trách một tòa nhà lại cao hơn
một tòa nhà, nhìn không thấy bầu trời, nhưng mà anh vẫn biết, cô thật sự yêu Đài Bắc.
Đây là nguyên nhân anh đưa cô tới chỗ này.
Anh đã từng cùng người phụ nữ khác leo lên ngọn núi nhỏ này, đã thấy phản ứng khi quay đầu lại của họ khi đó.
Nhưng đều không cảm động được anh.
Mặc dù những người phụ nữ đó biểu hiện ra ngoài đều là kinh ngạc bội phần,
tán thưởng gấp trăm lần, anh vẫn biết, họ với anh bất đồng.
Chỉ riêng Ái Nhiên.
Cô vĩnh viễn hiểu được lòng của anh, có lúc anh từng đoán, là bởi vì quan
hệ hàng xóm, là bởi vì ba mẹ bọn họ giáo dục phần lớn giống nhau, hay
quan trọng nhất là mấy người họ cùng đường cùng lớp, cùng hiệu trưởng?
Cô chính là dễ dàng biết được cách nghĩ của anh, nhất
cử nhất động của anh cô đều có thể phản ứng ngay lập tức, sự xúc động
của anh không cần nhiều lời, anh tin tưởng trong lòng cô bị làm cho xúc
động cũng nhất định có điểm tương đồng.
Tuy nhiên, chỉ có một việc ngoại lệ, cô không có cách nào hiểu được phần tình yêu dành cho cô trong lòng của anh.
Điều này khiến cho người phẫn hận, thế là, bàn tay bám vai cô đã buông ra,
bắt đầu không an phận, ngón tay bắt đầu tiến hành mát xa “chà xát vân
vê” đối với bờ vai mềm mại, rồi ngón cái và bốn ngón tay khác hợp sức
xoa bóp, dù sao, anh chính là muôn đụng chạm vào cô!
Anh cũng không có suy nghĩ muốn nhịn!
Vậy mà có kiểu phụ nữ, trong cảnh đẹp như vậy, đụng chạm da thịt như vậy
không hề có cảm giác nói: “Bên trái một chút, dùng lực một chút, nha...
Cổ thật sự có phần mỏi nha!”
Thậm chí cô còn duỗi thẳng cổ, để cho anh mát xa có hiệu quả.
Người phụ nữ này rốt cuộc là không có thần kinh hả!
Anh không kéo cô vào trong bụi cỏ lớn nhất đã là cực hạn, hiện tại anh mát
xa mà để môi cô tiếp tục rên rỉ, anh – Lý Nguyên Nghiêu – ba chữ viết
ngược lại!
Sau đó, anh đương nhiên họ “Lý”, lấy khí thế họ “Lý”,
lấy tư thái cao hơn cô rất nhiều lại đứng cao hơn cô một bậc, lướt qua
vai cô, tiến quân thần tốc từ phía sau hôn môi của cô.
Hai mắt Ái Nhiên đang đắm chìm trong cảnh đẹp, một giây sau thì thấy đầu của một
người đàn ông ló ra, sau đó một đôi môi ẩm ướt nóng bỏng tiếp xúc, hơi
thở nồng đậm của anh....
Còn dễ ngửi hơn hương thơm của mỗi loài cây trong không khí lúc sáng sớm.
Đàn ông sao có thể có hương vị tốt như vậy....
Quả thực cô muốn cắn anh một cái.
Thực sự là cô đã “cắn”, dùng môi dùng lưỡi, mạnh mẽ tiến vào khoang miệng anh.
Cô đáp lại làm tâm thần anh nhộn nhạo, cánh tay dài của anh đã ôm thật
chặt quanh ngực cô, cảm giác trước ngực cô kích thích mỗi tế bào của
anh, cứu mạng, anh nhất định sắp trở thành sắc quỷ, hỡn nữa mặc kệ cô
đáp ứng hay là trong lòng cô có anh hay không, anh đã không khống chế
được nữa rồi...
Kéo cô ngã vào thềm đá dưới bóng cây, anh đã ôm
trọn cô, không, anh xác định là anh đè ép cô, mà tay anh không biết từ
khi nào đã sớm luồn vào trong áo cô, vỗ về làn da mềm mại trắng hơn
tuyết... Anh nằm mơ đều mơ thấy...
Tiếng thở dốc của anh thổi qua tai cô, ánh nhìn say đắm, mùi vị tình dục... Cô co chân, đôi chân thon
dài tự nhiên kẹp chân anh, như cấp bách tìm một chỗ dựa, không có thẹn
thùng, tựa như nên làm vậy từ sớm rồi...
Bọn anh nên sớm như vậy, không phải sao? Anh hài lòng nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, ngọt ngào
mút vành tai xinh xắn mê người của cô.
Ngón tay anh khi dễ gò má
non mềm của cô, một bàn tay có thể che kín khuôn mặt cô, cô nhỏ nhắn
tinh tế như thế, anh vẫn đều biết.
Ái Nhiên cắn ngón tay anh, mang theo nụ cười nhìn anh, sau đó lè lưỡi, liếm quanh ngón tay anh một vòng...
“Nha... Em học được ở chỗ nào?!”
Cô cười một hồi, chỉ càng làm cho Nguyên Nghiêu đè cô chặt chẽ hơn, hung
hăng vùi thân thể cô vào bóng của anh, từ môi, đến gáy, đến tay, đến
ngực, đến chân đều không buông tha, ôm lấy cô vào trong người anh.
Anh thực sự cần cô, đến giờ phút này anh mới phát hiện, anh chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.
Môi anh hôn lên trán cô.
“Tôi không vì điều này mà thỏa mãn, nhưng mà, không biết vì cái gì, tôi lại cảm thấy thực sự thỏa mãn.”
Cô ở trong lòng anh im lặng không nói gì. Nên nói cái gì đây!
Cô không nghĩ tới tình huống hiện tại trở nên như vậy, sau này lại càng không nghĩ tới.
Cô biết đáp án là không có sau này, sau này của anh luôn dành cho người phụ nữ khác.
Tiến vào trong lòng anh lại hít hà mùi hương dễ chịu của anh một hơi, cô vẫn không xác định được lòng anh, nhưng, anh nói không sai, hiện tại cô
cũng rất thỏa mãn rồi. d;đ'l;q;đ
Cô chủ động vươn tay, ôm chặt eo anh, đây là đáp án của cô.
Anh không vì cảnh đẹp mà nói ra lời thề, hoặc để lộ toàn bộ tâm tình nhiều năm qua ra, anh hài lòng hưởng thụ hiện tại.
“Địa điểm hôm nay không thích hợp, lần sau, tôi sẽ không vì vậy mà thỏa mãn!”
Điều này làm cho Ái Nhiên cười đến mang tai.
Anh gõ nhẹ đầu cô, “Cười cái gì?”
Cô ngẩng đầu nhìn cái cằm nam tính của anh, nhịn lại ý muốn ngậm chiếc cằm kia vào trong miệng.
“Anh làm tôi nghĩ đến nam vũ công Tây Ban Nha.”
Điều này khiến cho Nguyên Nghiêu suy nghĩ thật lâu.
“Vậy cuối cùng là khen hay chê?”
“Không có gì để mà khen chê, đơn giản là nghĩ tới thôi.”
Sao cô có thể nói cho anh, điệu múa của người Tây Ban Nha khiến cô cảm thấy mê hoặc nhất, làm cho người ta mơ màng nhất, vũ đạo khêu gợi nhất, mà
nếu người đàn ông này nhảy, đó là việc mê người biết bao.
“Đâu có giống?” Nguyên Nghiêu hỏi nhưng không hề không để ý, anh lưu luyến eo
của cô, so với tưởng tượng còn tinh tế xinh đẹp hơn.
Cô cười không ra tiếng, chính là nheo mắt để lộ ra bí mật.
Anh ghé và tai cô, “Người phụ nữ này, em nghĩ đến những đoạn phim sắc đúng không?”
Cô mới không nói cho anh, cô đúng là nghĩ tới bắp thịt tuyệt đẹp, cô tiếp
xúc với đôi chân dài rắn chắc của anh, này rất khó làm người khác không
nghĩ đến thôi! Cô cũng không biết đôi chân và cơ thể anh sẽ... Cơ thể
sau khi trưởng thành...
“Tôi muốn em nghĩ đến sắc sắc.”
Này!
Này có chút làm người ta đỏ mặt, cô đẩy anh ra, từ xa đã nghe thấy tiếng của một nhóm người truyền đến.
Không cần nhiều lời, Nguyên Nghiêu cũng biết cần làm gì, ‘xoa bóp đụng chạm’ hôm nay dừng ở đây, nhưng...
Ngày mai anh lại muốn tiếp tục!
Nguyên Nghiêu nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, ngày mai, ngày mai đã là rất xa...