Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 85




"Được rồi." Dừng ở lối vào khu trượt tuyết, Trần Tầm Phong đeo cặp kính bảo hộ lên mặt Chu Ải, lúc buông tay thì tiện thể nâng cằm cậu lên, hắn nói: "Thử xem xem? Bọn mình đi thẳng đến thang máy, lên ngang sườn núi."
Chu Ải nhìn theo hướng Trần Tầm Phong chỉ, trước mặt là một ngọn núi trượt tuyết khổng lồ, Trần Tầm Phong chỉ vào đoạn giữa sườn núi, đó có lẽ là đường trượt tuyết trung cấp, độ dốc của sườn núi vừa phải, không quá bằng cũng không quá dốc.
Chu Ải gật đầu với Trần Tầm Phong, trước đây cậu chưa từng đến khu trượt tuyết, hôm qua Trần Tầm Phong nói sẽ dạy cậu, hôm nay họ đã lên núi.
Trên con đường tuyết phủ dẫn đến cửa thang máy, Trần Tầm Phong đi ván trượt bên cạnh Chu Ải, vừa đi vừa quan sát động tác của Chu Ải, đồng thời đặt tay ra sau Chu Ải một khoảng cách để tránh cho cậu bị ngã.
Thang máy lên dốc không có tay vịn, Trần Tầm Phong đứng sau Chu Ải, cằm tì lên vai cậu và nói chuyện với cậu. Sau đó Chu Ải cảm thấy chân mình bị đè, cậu cúi đầu nhìn xuống, là một cô bé mặc bộ đồ trượt tuyết màu hồng, cô bé ngồi trên thang máy, lưng dựa vào chân Chu Ải, đang tháo ván trượt ra khỏi chân.
Nhưng cô bé sức yếu, dùng tay chân hết sức nửa ngày cũng không mở được chốt cố định trên ván trượt. Vì vậy cô bé ngẩng đầu lên và giơ tay kéo mép áo khoác của Chu Ải, cô bé nói: "Anh ơi, anh có thể giúp em tháo cái này ra không?"
Chu Ải định tháo găng tay ra để giúp cô bé, nhưng Trần Tầm Phong đã ngăn cản động tác của cậu, Trần Tầm Phong nói: "Để anh."
Cô bé nghe thấy giọng của Trần Tầm Phong thì đột nhiên lắc đầu, cô bé vẫn kéo mép áo khoác ngoài của Chu Ải, cô bé nhìn Trần Tầm Phong, rất nghiêm túc giảng giải: "Nhưng em muốn nhờ anh này giúp."
Khi cô bé ngẩng đầu lên, đôi tai lộ ra khỏi mũ, Trần Tầm Phong và Chu Ải đều nhìn thấy máy trợ thính mà cô bé đeo.
Trần Tầm Phong liếc nhìn Chu Ải, nhận lấy đôi găng tay và kính bảo hộ mà cậu đã tháo ra, Chu Ải ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn cô bé một cái, rồi im lặng ấn vào phần sau của chốt cố định, cô bé vừa dùng sức kéo chân ra, vừa ra hiệu cho Chu Ải bằng tay, động tác ra hiệu của cô bé khá trôi chảy và thành thạo, cô bé cười và bày tỏ lòng biết ơn với Chu Ải.
Cô bé không lớn, có lẽ chỉ khoảng năm sáu tuổi, Chu Ải quay đầu nhìn lên nhìn xuống chiếc thang máy dài này, không thấy người lớn đi cùng cô bé ở đâu, cậu suy nghĩ một chút, rồi giơ tay ra hiệu một câu rất chuẩn và đầy đủ, cậu hỏi người trước mặt: Chỉ có mình em thôi sao?
Trần Tầm Phong đứng bên cạnh, toàn bộ bóng của hắn phủ lên người Chu Ải, hắn rũ mắt nhìn hai người đối diện nhau ra hiệu bằng tay, người điếc và người câm lạ mặt, không cần bất kỳ vật dụng hay công cụ nào mà vẫn có thể dễ dàng giao tiếp qua lại.
Cô bé thò đầu chỉ hướng cho Chu Ải, cách nửa khu trượt tuyết, bố cô bé đang kéo mẹ cô bé ngồi xe trượt tuyết ở đường trượt dưới cùng, cô bé giải thích với Chu Ải: Mẹ em nhát gan, không dám trượt tuyết, bố em ở dưới chơi với mẹ.
Chu Ải cúi đầu giúp cô bé điều chỉnh chốt cố định, cô bé vịn vào vai Chu Ải và đứng lên ván trượt một lần nữa, rồi cô bé cười với Chu Ải, giơ tay ra hiệu là vừa vặn.
Chu Ải gật đầu nhẹ, cô bé đột nhiên dùng bàn tay lạnh ngắt nhẹ nhàng sờ mặt Chu Ải, ngôn ngữ ký hiệu của cô bé có vẻ trôi chảy hơn nhiều so với ngôn ngữ nói, vì vậy cô bé ra hiệu rất nhanh: Em vừa nhìn thấy anh, nên em đã đi theo anh lên đây.
Có vẻ như đó là lý do khiến cô bé vội vàng đến nỗi thậm chí không điều chỉnh ván trượt. Cô bé đứng trước mặt Chu Ải, cô bé cao hơn Chu Ải đang ngồi xổm một cái đầu, Chu Ải hơi ngẩng đầu lên, hỏi cô bé có chuyện gì.
Trước đó cô bé vẫn luôn cười ngọt ngào, nhưng khi nhìn thấy câu hỏi này, cô bé hơi nghiêm mặt lại, cô bé mím môi giải thích với Chu Ải: Mẹ em cũng không nói được, bố em nói, không nói chỉ là yên tĩnh hơn tất cả mọi người, vì vậy, em muốn đến xem anh.
Cuối cùng thang máy cũng đưa họ lên đến lưng chừng núi, sắp xuống thang máy, Trần Tầm Phong vòng tay ra sau ôm lấy vai Chu Ải rồi kéo cậu dậy, hắn nhìn Chu Ải, tiện tay kéo cô bé bên cạnh đến bãi tuyết ở lối ra.
Cô bé giơ tay ra hiệu "tạm biệt" với Chu Ải, rồi nhìn Trần Tầm Phong bên cạnh, nói: "Tạm biệt anh trai."
Trần Tầm Phong nhàn nhạt nhìn cô bé, Chu Ải khẽ gật đầu với cô bé.
Họ dừng lại ở lưng chừng núi, trước mắt là toàn tuyết trắng xóa, ánh sáng phản chiếu trên tuyết đặc biệt mạnh, Trần Tầm Phong lấy kính bảo hộ và găng tay ra khỏi túi áo khoác, hắn lại đeo cho Chu Ải, khi thu tay lại thì chỉnh lại cổ áo cho Chu Ải, che kín cổ cậu, Trần Tầm Phong nhìn xuyên qua lớp kính, hỏi Chu Ải: "Sợ ngã không?"
Chu Ải cúi xuống nhặt một nắm tuyết vụn, vo thành mấy viên rồi đặt vào lòng bàn tay Trần Tầm Phong, cậu dùng hành động để giải thích với Trần Tầm Phong rằng tuyết rất dày, ngã xuống tuyết không đau.
Trần Tầm Phong úp tay mình vào lòng bàn tay Chu Ải, tuyết trong lòng bàn tay họ bị ép thành nước, hắn vừa giúp Chu Ải điều chỉnh trọng tâm cơ thể, vừa nắm lấy ngón tay cậu và nói: "Hôm nay anh làm huấn luyện viên cho em, huấn luyện viên không cho em ngã."
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Trần Tầm Phong đã trêu Chu Ải, khi đó hắn nói chỉ cần ngã hai lần trên tuyết là sẽ biết hết mọi thứ, nhưng trong suốt quá trình dạy Chu Ải trượt tuyết hôm nay, hắn hoàn toàn không để phần thân trên của Chu Ải tiếp xúc với tuyết trên mặt đất.
Trượt tuyết không khó, chỉ cần giữ vững trọng tâm cơ thể và nắm vững một số kỹ thuật đơn giản là có thể trượt được, Chu Ải học đặc biệt nhanh, cậu theo Trần Tầm Phong trượt xuống con dốc đầu tiên thì đã có được nền tảng.
Họ đổi độ dốc và độ cao để trượt, Trần Tầm Phong luôn ở bên cạnh Chu Ải, gió tạt vào mặt họ, Chu Ải thả lỏng cơ thể theo độ cong lên xuống của đường trượt, khi thì bay lên không trung khi thì giảm tốc, trong tầm mắt của cậu, luôn có một bóng dáng màu đỏ.
Chiếc áo khoác trượt tuyết màu đỏ trên người Trần Tầm Phong là do Chu Ải chọn, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết năm nay, vì vậy Chu Ải đã chọn cho hắn một chiếc áo màu đỏ hiếm thấy, cậu muốn Trần Tầm Phong được hưởng một chút không khí vui vẻ, may mắn của ngày Tết.
Đôi khi Chu Ải cũng cảm thấy mình mâu thuẫn, cậu luôn theo chủ nghĩa duy vật, nhưng trong chuyện của Trần Tầm Phong, cậu lại rất duy tâm, duy tâm đến mức mê tín.
Họ dừng lại ở một vùng đất bằng phẳng, Trần Tầm Phong tiến lại gần dùng tay lau trán cho Chu Ải, hỏi cậu: "Đổ mồ hôi rồi, có thấy sảng khoái không?”