Chu Ải thu tay lại, cầm cốc nước bên cạnh lên uống nước, tính tình của Trần Tầm Phong có chút nóng nảy, hắn lạnh mặt nói với nam sinh mặt mày hớn hở kia: "Mẹ kiếp có phải não mày thiếu dây không? Không hiểu người ta nói gì à?"
Có lẽ vì Trần Tầm Phong đã sống ở nước ngoài mấy năm, lúc nói tiếng Trung hắn không nói nhanh, cũng chưa từng nói gấp, hắn luôn phát âm rất rõ ràng, giọng nói hơi lạnh lùng, khi chửi người thì có thể nói là chậm rãi thong thả.
Hắn nói: "Tao không đi, mày nhanh cút đi."
Trên sân khấu, MC Triệu Duyệt đang giới thiệu, nam sinh kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, sau đó như bừng tỉnh hiểu ra, nháy mắt với Trần Tầm Phong, nói: "Ồ, tôi hiểu rồi! Hóa ra anh ở đây, cũng có thể ngắm gái!"
Nói xong, cậu ta không cho Trần Tầm Phong cơ hội đáp lại, trực tiếp cười rồi chạy đi.
Vừa rồi, Trần Tầm Phong thay quần áo ở cửa nhà vệ sinh, hai người liền đến hậu trường trang điểm để lấy đồ đạc của mình, Chu Ải cất cốc nước vào ba lô, sau đó lại lấy thứ khác trong ba lô ra.
Cậu cầm đồ quay người lại, suýt nữa đụng vào mặt Trần Tầm Phong.
Ghế khán giả trong sân vận động rất giống với thiết kế ghế rạp chiếu phim, giữa hai vị trí chỉ cách nhau bằng tay vịn của ghế, lúc này Trần Tầm Phong đang chống tay lên trên tay vịn, nửa người trên của hắn hướng về phía Chu Ải, mũi của hai người gần như chạm vào nhau.
"Sao lại không cho kéo nữa?" Trần Tầm Phong hỏi Chu Ải.
Hai người ngồi ở góc khuất, trước sau trái phải đều không có ai, sự ồn ào của khán giả và sân khấu đầy màu sắc ở xa xa kia không có liên quan gì đến họ cả, thậm chí ánh đèn cũng không chiếu tới, cho nên dù họ ngồi gần nhau như vậy, Chu Ải cũng không nhìn rõ mặt Trần Tầm Phong.
"Chu Ải." Giọng Trần Tầm Phong nhỏ lại, theo giọng nói, hắn còn tiến về phía trước, mũi hai người khẽ chạm vào nhau, đây đã là khoảng cách rất nguy hiểm rồi.
Chu Ải không lùi ra sau, cậu chỉ giơ tay lên che trán Trần Tầm Phong, Chu Ải không dùng lực, nhưng Trần Tầm Phong vẫn từ từ lùi ra sau, sau khi lùi ra, Chu Ải giơ tay đưa cho hắn ba quyển sách.
Lần Trần Tầm Phong nằm viện ở bệnh viện Hảo Vọng, lúc Chu Ải học đã nhắc đến tình hình học tập của mình, lúc đó Chu Ải đã đánh dấu sách giáo khoa điện tử cấp 2 cho hắn, và đặt mua cho hắn hơn 20 quyển sách trên mạng.
Trần Tầm Phong không ngốc, chỉ là hắn không có ý thức học tập, cho nên hắn chưa bao giờ học, chưa bao giờ tiếp xúc, Chu Ải đã vạch ra lộ trình và phương hướng học tập cho hắn, thậm chí chuẩn bị sẵn mọi tài liệu và sách tham khảo cần dùng, Trần Tầm Phong không thể không học.
Tối hôm đó, Trần Tầm Phong nhìn Chu Ải đặt hàng những quyển sách đó, hắn thấy sách quá nhiều quá nặng, cho nên đã nói với Chu Ải điền địa chỉ nhận hàng của hắn, sau khi sách đến, hắn sẽ tự đi lấy, nhưng lúc đó Chu Ải chỉ cười chứ không sửa.
Chu Ải dường như luôn có thể biết được trình độ và tiến độ học tập của Trần Tầm Phong, cũng luôn có thể đưa cho hắn những quyển sách phù hợp nhất vào thời điểm quan trọng nhất. Tối hôm đó, cậu đã đặt hàng một loạt sách nhưng không đưa hết cho Trần Tầm Phong một lúc, cậu đưa sách theo từng giai đoạn học tập của Trần Tần Phong.
Tuần trước, Trần Tầm Phong đã hoàn thành tiến độ toán cấp 2 rất suôn sẻ, tối thứ Sáu tuần trước, Chu Ải đã đưa cho hắn hai quyển sách bài tập toán, hai ngày cuối tuần, ngoài việc bị gọi đến trường tham gia tập luyện khiêu vũ, Trần Tầm Phong dành toàn bộ thời gian còn lại để trốn trong phòng chơi game tầng dưới nhà, giải bài toán dưới ánh đèn màu sắc rực rỡ.
Chu Ải rất biết cách chọn bài, lượng bài tập của hai quyển sách bài tập đều không nhiều, nhưng mức độ khó dễ và trọng tâm kiến thức của hai quyển hoàn toàn không trùng lặp nhau.
Còn tuần này, trọng tâm của Trần Tầm Phong là ngữ văn cấp 2, hắn gần như chưa tiếp xúc với thơ ca cổ và văn ngôn, cho nên những quyển sách mà Chu Ải đưa cho hắn bây giờ là ba quyển, Trần Tầm Phong mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại để xem những quyển sách trên tay, hai quyển đầu là《300 bài thơ Đường và Tống hay nhất》và《Phân tích từ điển chữ Hán thông dụng》, sau khi có ánh sáng, Trần Tầm Phong mới nhìn rõ, quyển thứ ba ở dưới cùng không phải sách, hắn mở ra xem, là một quyển tập đóng gáy.
Bản lề giấy được đóng thành tập gọn gàng, trên giấy toàn là chữ Tống in, mấy trang đầu là cấu trúc khung mà Chu Ải thiết kế, lần này cấu trúc khung chỉ giới hạn ở môn ngữ văn, cậu chia thành phần ngữ văn hiện đại và phần ngôn ngữ cổ, thơ ca cổ, sau đó toàn bộ tập đóng gáy là những khái niệm tinh tế mà cậu đã sắp xếp, Trần Tầm Phong lật sơ qua, đằng sau mỗi khái niệm còn lấy ví dụ về cách sử dụng thực tế trong chương trình ngữ văn cấp 2.
Bộ tài liệu này lại là tài liệu được sắp xếp riêng cho Trần Tầm Phong, người khác đều có nền tảng sáu năm tiểu học, nhưng Trần Tầm Phong thì không, hắn bắt đầu mọi thứ từ con số không, cho nên sau khi Chu Ải chú thích rõ ràng từng khái niệm trừu tượng, cậu sẽ lập tức liệt kê ví dụ thực tế ở phía dưới để giúp Trần Tầm Phong hiểu và ghi nhớ, Trần Tầm Phong sử dụng sẽ hiệu quả gấp đôi, vừa nhẹ nhàng lại thoải mái.
Nhưng nhìn bằng mắt thường, sắp xếp sẽ rất rườm rà, cực kỳ tốn thời gian, Chu Ải đã tổng hợp toàn bộ kiến thức phức tạp chi tiết cho Trần Tầm Phong, hơn nữa đều là dạng thiết kế riêng, chỉ phù hợp với hoàn cảnh học tập của Trần Tầm Phong.
Động tác lật trang trên tay Trần Tầm Phong từ từ dừng lại, hắn quay đầu nhìn Chu Ải, khuôn mặt Chu Ải ẩn trong bóng tối, ánh sáng từ điện thoại trên tay hắn chiếu qua, phác họa mơ hồ đường nét khuôn mặt Chu Ải, cậu ngồi rất yên ở vị trí đó, ánh mắt nhìn xa xăm trên sân khấu.
Chu Ải luôn là một đứa trẻ ngoan.
Hồi còn học mẫu giáo, gần như cả lớp đều mải mê nghịch ngợm hay khóc lóc, chỉ có Chu Ải ngồi một mình ở góc, yên lặng nhìn lên bảng nghe cô giáo giảng bài.
Chu Ải bây giờ vẫn vậy, cậu làm việc gì thì chỉ làm việc đó, vừa rồi Trần Tầm Phong nói tìm một chỗ yên tĩnh xem biểu diễn, bây giờ Chu Ải ngồi bên cạnh hắn, không làm gì khác, chỉ lặng lẽ nhìn tiết mục biểu diễn trên sân khấu.
Trần Tầm Phong đưa tay lên vuốt gáy Chu Ải, Chu Ải nhận ra, quay đầu nhìn hắn, ngón tay hắn sờ bên gáy Chu Ải, hắn hỏi Chu Ải: "Sau này buổi tối, có thể ngủ sớm hơn không?"
Chu Ải nhìn hắn không nhúc nhích.
Trần Tầm Phong lại hỏi: "Được không?"
Chu Ải giơ tay, trong bóng tối ra một câu thủ ngữ, Trần Tầm Phong nhìn rõ, cậu ra câu: Tùy tình hình.
Giấc ngủ của Chu Ải chưa bao giờ tốt, lâu dần cậu ngủ ít đi, nên cậu chỉ lên giường ngủ khi cực kỳ mệt mỏi, nhưng lúc đó cũng luôn là vào sau 12 giờ đêm.
Cậu ra dấu câu đó, Trần Tầm Phong không nói gì nữa, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, chậm rãi dùng ngón tay vuốt ve cổ cậu, lực trên tay hắn không nhẹ, nên sẽ không thấy ngứa.
Mà động tác của hắn vẫn tiếp tục trong suốt buổi lễ hội đó.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, nhà trường đã chuẩn bị một chương trình dài tới 3 tiếng đồng hồ, sau khi lễ hội kết thúc cũng đã hơn 10 giờ, nhưng sau khi kết thúc, khi họ rời khỏi sân vận động, vẫn bị mấy người chặn ở cửa kéo lên sân thượng của tòa nhà số năm.
Nếu như nói chương trình do nhà trường tổ chức là lễ hội mừng năm mới "chính thức" của “phía chính phủ”, thì chương trình họ tổ chức trên tòa nhà số năm chính là hoạt động mừng năm mới không chính thức của học sinh, đèn màu, pháo hoa, rượu và đồ ăn nhẹ, phác họa nên hình ảnh vui chơi đơn thuần của những học sinh trung học sắp bước vào tuổi 18.
Thời tiết tối nay rất đẹp, trên trời không có mây mù dày đặc, ánh trăng lộ ra rất sáng, nhìn trên sân thượng đặc biệt rõ ràng.
Chu Ải đứng dựa vào tường mép sân thượng, ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn trên trời, Trần Tầm Phong chen ra khỏi đám người bên kia, trên tay cầm hai chai đồ uống, đi tới đưa chai thủy tinh cho Chu Ải.
Chu Ải giơ tay sờ thấy độ nóng của thành chai, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong như biết cậu đang kinh ngạc điều gì, cười nhạt, hắn lùi lại hai bước dựa vào bên cạnh Chu Ải, cũng nhìn lên mặt trăng trên trời, hắn nói: "Đưa cậu lên đây thổi gió lạnh, không muốn đưa cho cậu đồ uống lạnh nữa."
"Bọn họ bên kia cắm dây điện nướng đồ, tôi hâm một chai sữa trước." Nói rồi, Trần Tầm Phong mở chai bia trên tay, đưa cho Chu Ải: "Bia lạnh, có muốn nếm thử không? Hẳn là khá sướng đấy."
Chu Ải chưa từng uống bia rượu, theo mối quan hệ của cậu và Chu Duệ Thành, cậu cũng không thể học được văn hóa bàn nhậu gì từ Chu Duệ Thành, ngụm bia đầu tiên cậu nếm thử chính là bây giờ, do Trần Tầm Phong bên cạnh đưa cho.
Cậu cúi xuống nhấp một ngụm, nhưng khá tiếc là cậu không nếm được cái gọi là hương bia nồng nàn hấp dẫn kia, cậu chỉ cảm thấy lạnh và đắng.
Trần Tầm Phong cúi đầu cười, quan sát biểu cảm của cậu ở cự ly gần.
Chu Ải mím môi, quay đầu đi, không muốn Trần Tầm Phong nhìn thấy.
Trần Tầm Phong uống hai ngụm ở chỗ Chu Ải vừa nhấp trên chai bia, rồi cúi đầu, tì cằm lên vai Chu Ải, hơi thở hắn phả ra mang theo hơi lạnh của bia.
Bia trong miệng Chu Ải chỉ để lại vị đắng chát, nhưng trên người Trần Tầm Phong bên cạnh lại mang theo hương mạch nha nồng nàn, xa xa có nam sinh đang chơi đàn guitar, tiếng đàn guitar truyền khắp trên sân thượng không lớn lắm, đám đông bên kia phát ra tiếng hét chói tai, trong tiếng ồn hỗn tạp này, Chu Ải bị hơi thở lạnh lẽo của Trần Tầm Phong phả vào tai, cậu thấy ngứa, rồi nghe thấy giọng Trần Tầm Phong, hắn nhẹ nhàng nói: "Chu Ải, chúc mừng năm mới."
Trong giọng nói mang theo chút ý cười, ý cười kéo dài chữ “mới" đó.