Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Vết thương của Đỗ Tẫn Thâm phải khâu vài mũi, cũng sẽ mất nhiều thời gian để hồi phục sau khi mất một lượng máu lớn. Tuy nhiên, thân thể của hắn vốn luôn khỏe mạnh cộng với khả năng phục hồi nhanh khi còn trẻ, vết thương không bị viêm nên sẽ ổn sau khoảng hai tuần nữa.
Hai tuần nay, Trình Huyễn Chu ở cùng hắn trong bệnh viện.
Đỗ Tẫn Thâm tỉnh dậy ngay sau khi ra khỏi phòng cấp cứu.
Lúc đó trời đã tờ mờ sáng, Trình Huyễn Chu hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Ánh mắt Đỗ Tẫn Thâm lóe lên, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rồi xoa bên gáy của y, trong ánh mắt hiện lên sự xin lỗi và hối hận.
Hắn nhớ khi Trình Huyễn Chu còn nhỏ đã từng bị bệnh phải tới bệnh viện, lúc đó hắn cũng nằm ở bên giường canh giữ giống như đối phương hiện tại.
Dường như không có gì thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đều đã thay đổi.
Trình Huyễn Chu không ngủ quá lâu, một tiếng sau đã tỉnh lại.
Đỗ Tẫn Thâm có đôi mắt nhạy bén nên rất nhanh đã phát hiện ra trên cánh tay của Trình Huyễn Chu có một lỗ kim tiêm nhỏ, giọng điệu có chút nghiêm trọng hỏi.
"Em đã làm gì vậy?"
Trình Huyễn Chu biết mình không thể giấu diếm nên nói ra sự thật: "Bệnh viện không còn đủ máu nên em cho anh một túi máu."
Ba mẹ của Đỗ Tẫn Thâm rời đi sau khi Đỗ Tẫn qua cơn nguy hiểm, nói sẽ không làm phiền họ. Trình Huyễn Chu nhớ tới chuyện này nên do dự: "Ba mẹ anh, ngày hôm qua em..."
Trình Huyễn Chu nói dạ.
Sau khi Trình Huyễn Chu nhớ lại mới thấy có điều gì đó không ổn.
Tuy trước đó Đỗ Tẫn Thâm có nói ba mẹ không phản đối, nhưng rốt cuộc hai vị trưởng bối đã biết về mối quan hệ của bọn nhiều hay ít, có phải đang từ từ thông báo cho y chuẩn bị tâm lý hoặc là như thế nào, y hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.
Đỗ Tẫn Thâm dường như đã đoán được Trình Huyễn Chu định nói gì, an ủi: "Không sao, bọn họ biết hết rồi."
Trình Huyễn Chu vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Anh nói cho bọn họ biết khi nào?"
Y đột nhiên nhớ tới trước kia mình còn giả vờ giấu diếm hai vị trưởng bối, đừng nói là người đồng đội Đỗ Tẫn Thâm đã bán đứng y từ lâu rồi đấy!
Khuôn mặt của Trình Huyễn Chu hơi nóng.
Đỗ Tẫn Thâm cười nói: "Xem em căng thẳng chưa kìa."
Hắn không trực tiếp trả lời mà chỉ nhẹ giọng bâng quơ nói: "Em đã được vận mệnh sắp đặt là người nhà của anh, họ biết được điều này sớm hơn thôi."
Một lát sau, đến giờ ăn cơm nên cô y tá đến đưa hai phần ăn.
Khoai tây luộc, cần tây xào, sườn, chuối và sữa lắc chocolate.
Đỗ Tẫn Thâm khéo léo lấy đi món cần tây xào trên đĩa ăn của Trình Huyễn Chu, sau đó đưa cho y chuối, sữa lắc và miếng sườn.
Hắn dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Ăn đi, em cần bổ sung dinh dưỡng."
Trình Huyễn Chu âm thầm lẩm bẩm, người đang nằm trong phòng cấp cứu bị thương nặng là ai chứ.
Trình Huyễn Chu không tranh luận với hắn quá nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường bệnh ăn không rơi xuống đất một hạt. Y không có hứng thú với những bữa ăn ở bệnh viện, ăn rất chậm và miễn cưỡng.
Cho đến khi ăn xong, y mới biết mình chắc chắn đã bị Đỗ Tẫn Thâm nuôi thành dễ ăn.
Từ góc nhìn của Đỗ Tẫn Thâm có thể nhìn thấy đối phương đang nghiêng mình, lưng hơi cong, hàng lông mi cụp xuống, đắm mình trong ánh nắng vàng chiếu vào từ cửa sổ.
Đỗ Tẫn Thâm kéo tay y.
Trình Huyễn Chu quay mặt đi.
Đỗ Tẫn Thâm nhẹ nhàng nói: "Bé cưng, để anh hôn một chút."
Trình Huyễn Chu cảm thấy tim đập mạnh không thể tả, y mấp máy môi, vành tai đỏ bừng.
Y quay đầu sang một bên, sau đó chậm rãi tới gần hắn.
Bọn họ cứ như thế hôn nhau.
"Đỗ Tẫn Thâm, mùi của anh..."
Trình Huyễn Chu hơi mở to mắt ra vẻ kinh ngạc.
Nụ hôn vừa rồi thật tuyệt, khác biệt so với những lần trước.
Giữa sự quấn quít của môi lưỡi, mùi hương tin tức tố của họ hòa quyện rất tự nhiên mang đến một hương thơm mới lạ và hài hòa.
Trình Huyễn Chu lại thò đến gần cổ của Đỗ Tẫn Thâm, chóp mũi giật giật chứng tỏ y đang muốn phân biệt mùi hương rất kỹ.
Đỗ Tẫn Thâm hợp tác bằng cách tiết ra một ít tin tức tố.
Lần này Trình Huyễn Chu khẳng định bản thân không những không cảm thấy kháng cự, mà ngược lại còn cảm thấy rất an tâm dễ chịu..
Toàn thân Đỗ Tẫn Thâm lúc này có mùi... Rất giống mùi trà ô long thơm ngọt.
"Tại sao lại như vậy?"
Y đặt câu hỏi, nhưng đã có câu trả lời.
Vì lần truyền máu đó.
Nếu không phải vì tai nạn này, không ai trong số họ sẽ biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Lúc rảnh rỗi, Trình Huyễn Chu liên lạc với nhiều bác sĩ. Họ đều nói mình chưa từng nghe qua trường hợp này dù đã thực hiện vô số cuộc nghiên cứu kỳ quái trong những năm gần đây, cuối cùng họ còn cảm thấy rất khó tin khi nghe kể.
"Không thể nào, chuyện này… Chắc chắn có xác suất xảy ra rất nhỏ, tôi chưa từng nghe qua."
Giọng Trần Tích ở đầu dây bên kia mệt mỏi và buồn bã.
"Hai Alpha như các cậu ở bên cạnh nhau mà còn làm được tới bước đường này. Có lẽ đây là ý trời rồi"
Anh ta nói ở đầu dây bên kia với nỗi tang thương như một người từng trải: "Được rồi, chúc các cậu hạnh phúc."
Lúc Đỗ Tẫn Thâm xuất viện cũng chỉ còn mấy ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông, bọn họ trở lại trường học vào một ngày cuối tuần có bầu trời quang đãng.
Sau khi nộp xong báo cáo, họ đi ra khỏi văn phòng cố vấn.
Học kỳ cuối cùng của năm cuối đại học đã bắt đầu từ đây, Trình Huyễn Chu chợt nhận ra thời gian trôi qua nhanh quá. Trước khi học kỳ chính thức bắt đầu, sân trường trồng cây phượng vĩ hai bên khuôn viên không còn bóng dáng sinh viên.
Hai người đang đi thì nhìn thấy đằng xa có một bóng người gầy đang bước đi lảo đảo, xem ra tình trạng không ổn lắm. Đối phương loạng choạng dừng lại trước máy bán hàng và vội vàng bấm nút nhiều lần, nhưng máy liên tục kêu nhập sai lệnh.
Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm nhìn nhau rồi ăn ý bước về phía trước.
Khi đến gần, họ càng chắc chắn Omega này bất ngờ bị động dục.
Còi báo động của máy bán thuốc ức chế vẫn kêu và nhấp nháy đèn màu đỏ.
Trình Huyễn Chu nhìn thoáng qua đã biết Omega không còn đủ tỉnh táo nên mới bấm nhầm phím thứ tự.
Trình Huyễn Chu nhanh chóng quẹt thẻ của mình mà không cần nhìn đến lời nhắc thao tác trên màn hình, khi chọn loại thuốc ức chế bỗng ngón tay y dừng lại một chút, thay vì chọn thuốc tiêm ở hàng đầu tiên thì y chỉ mua loại thuốc viên ít gây hại cho sức khỏe hơn.
Trình Huyễn Chu lấy thuốc rơi ra từ bên dưới, mở gói thuốc ra.
Omega mở to hai mắt, chỉ mơ hồ cảm thấy trước mặt có hai người Alpha nên theo bản năng cảm thấy sợ hãi: "Tôi..."
Trên người của cậu ta tỏa ra mùi hương nồng nàn, lý trí còn sót lại cho cậu ta biết rằng tình huống như vậy rất dễ dàng khơi dậy bản năng săn mồi của bất kỳ Alpha nào.
"Tránh xa tôi ra, cái đó, tôi..."
Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu vẫn bình tĩnh. Hắn không nói lời nào mà tiến lên đỡ đối phương rồi nắm cánh tay của cậu ta bằng một lực độ vừa phải, hành động lịch thiệp nhưng không vượt quá giới hạn.
"Còn đi được không?"
Trên trán của Omega chảy đầy mồ hôi, miễn cưỡng gật đầu, không muốn làm phiền hắn nên nói: "Tôi..."
Trình Huyễn Chu mua một chai nước, để cho cậu ta uống thuốc ức chế.
Sau vài phút, các triệu chứng động dục của đối phương đã thuyên giảm rõ rệt.
"Chúng tôi đưa cậu đến phòng y tế."
May mắn thay, hôm nay có một giáo viên túc trực trong phòng y tế.
Đỗ Tẫn Thâm mô tả ngắn gọn tình hình, còn nói thêm họ đã thực hiện một phương pháp điều trị đơn giản trên đường tới đây thông qua việc uống thuốc ức chế.
Omega yếu ớt đáp lại, trong phòng nồng nàn mùi hương tin tức tố của Omega giống như một đóa hoa dụ dỗ người khác đến hái.
"Không sao, không có vấn đề gì."
Giáo viên đi ra, cầm một hộp miếng dán ức chế rồi hỏi bọn họ: "Các em có phiền không?"
Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm đồng thanh nói hai chữ, "Không ạ."
Sau đó bọn họ lại nhìn nhau, Trình Huyễn Chu hơi giật mình.
Giáo viên trong phòng y tế mỉm cười nhìn họ: "Thời buổi này rất hiếm có kiểu Alpha như bọn em."
Kiểu Alpha nào?
Vẻ mặt Trình Huyễn Chu không thay đổi, nhưng trong lòng lại hơi thẹn thùng.
Omega mê sảng nằm ở bên trong có lẽ không ngờ mình lại gặp hai người Alpha kỳ quặc, bởi vì không ai trong số họ bị ảnh hưởng bởi Omega. Họ giống hệt những người đàn ông không động lòng và không xúc động trong sách giáo khoa, hành động quá lạnh lùng mà bình tĩnh.
Sau khi đưa Omega đến phòng y tế, họ bước ra ngoài.
Trong lòng của Trình Huyễn Chu như có mấy con kiến đang bò, xuất hiện từng trận ngứa ngáy không thể phớt lờ. Suy nghĩ một lát thì y quyết định hỏi: "Đỗ Tẫn Thâm, anh không sao chứ, anh thật sự sẽ không bị ảnh hưởng sao?"
"Không có." Đỗ Tẫn Thâm khẽ liếc nhìn Trình Huyễn Chu, "Từ lúc phân hóa, anh đã biết mình sẽ không có ham muốn với những Omega khác."
"Chính xác hơn là anh sẽ không có ham muốn với bất kỳ ai khác."
Trong một lúc, Trình Huyễn Chu hiểu được hàm ý trong lời nói ám chỉ của hắn: "Vậy anh..."
Y dừng lại, nhưng thay vì nói hết câu thì y lại nhướng mày, giọng điệu trêu chọc và cố ý kéo dài một cách ác ý: "Ồ... Vậy anh bị bệnh đó phải không, lãnh cảm đó? Đây là việc lớn lắm, mối quan hệ của chúng ta là gì mà anh còn ngại ngùng không dám nói với em nhỉ? Anh thật sự không muốn chữa trị sao?"
Đỗ Tẫn Thâm tức giận đến mức bật cười: "Mối quan hệ của chúng ta là gì, anh sẽ có ham muốn với ai...”
Hắn nheo mắt lại, chậm rãi nói nhỏ, "Em vẫn không biết sao?"
Trình Huyễn Chu nhếch môi lên.
"Em có nhớ không?" Đỗ Tẫn Thâm dường như nhớ ra điều gì đó, đổi chủ đề và nói, "Giáo sư của trường anh đi du học, bạn đời của thầy ấy là người chuyên nghiên cứu về các mối quan hệ của AO."
"Cách đây không lâu, sau khi chúng ta về nước thì thầy có đưa cho anh một bài luận của vị học giả đó trước khi qua đời."
"Bởi vì liên quan đến một số nội dung dễ gây tranh cãi, bài luận này chưa từng được đăng tải ở bất cứ đâu."
Đỗ Tẫn Thâm vừa đi vừa nói: "Ông đặt câu hỏi về mối liên hệ giữa đánh dấu và tình yêu của con người. Bản thân ông là Beta và chồng ông là Alpha, cho nên ông chưa bao giờ có được một đánh dấu trong cả cuộc đời."
"Suốt nhiều năm, ông không thể chắc rằng liệu chồng có thực sự yêu mình hay không. Người chồng vô cùng có trách nhiệm, đồng thời luôn quan tâm đến các nhu cầu của ông. Nhưng vì ông không phải một Omega cần bạn đời bầu bạn trong một khoảng thời gian cố định hàng tháng, do đó chồng ông luôn bận bịu với các dự án ở Nam Mỹ tận nửa năm mới về nhà."
Trình Huyễn Chu nghe xong mới bình luận: "Dù là Beta hay Omega cũng không quan trọng, nhưng nửa năm không về nhà thì thật quá đáng. Nếu bắt buộc phải đi tiến hành các dự án, đưa người nhà đi chung chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Đỗ Tẫn Thâm mỉm cười, nói: "Đúng thế, nhưng có lẽ những người đang ở trong hôn nhân hay đang yêu đương sẽ không tránh khỏi mắc sai lầm, bao gồm cả anh."
Trình Huyễn Chu vốn dĩ cũng chẳng có hàm ý gì khi nói, y bỗng thấy choáng váng khi nghe hắn nói xong.
Đỗ Tẫn Thâm tiếp tục: "Sau khi ông ấy mất, giáo sư của anh chưa bao giờ có ý định tái hôn. Khi đó, anh từng thấy thầy đứng trước tượng đá của người bạn đời, mỗi lần đứng đều kéo dài cả buổi chiều."
"Dù là người đứng xem nhưng anh cảm thấy tiếc nuối cho bọn họ, anh cũng biết ơn họ vì đã trở thành tấm gương để anh tỉnh lại."
Cơn gió nhẹ thổi qua làm những tán cây đã nở hoa trên khuôn viên đung đưa xào xạc, những cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đường.
Trình Huyễn Chu vô thức nhắm mắt lại.
Đỗ Tẫn Thâm nắm tay Trình Huyễn Chu vào lúc này.
"Không quan trọng em là Alpha hay Omega."
"Anh không muốn Omega, anh chỉ muốn em."
Hắn đang trả lời những gì Trình Huyễn Chu đã từng nói với hắn.
Trình Huyễn Chu đã từng nói, em nghĩ anh muốn một Omega.
Khi cơn gió ấm lướt qua mặt như đang cọ một chiếc lông chim vào trái tim, Trình Huyễn Chu vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Tẫn Thâm trước mặt mình, bóng dáng ngược sáng trông điển trai mà cũng chân thực.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn y chằm chằm, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Em chính là em."
"Mà anh thực sự yêu em."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.